Từ Lạc Dương kéo kéo áo khoác trên người mình, sau khi im lặng mười mấy giây mới nói: “Hóa ra là hàng limited, ánh mắt của mình cũng tốt quá rồi đó!”
“…” Trọng điểm của cậu có phải là có vấn đề không? Nhưng mà, Trịnh Đông cảm thấy mình đã sớm luyện thành trái tim kim cương bất hoại, nên anh vô cùng bình tĩnh thảo luận với cậu: “Chẳng lẽ không phải là ánh mắt của Thích Trường An tốt ư?”
“Ánh mắt của ảnh cực kỳ tốt.”
Trịnh Đông đang định gật đầu, bèn nghe thấy Từ Lạc Dương khoái trá nói tiếp một câu: “Ảnh coi trọng em, nên ánh mắt ảnh cực kỳ tốt luôn!”
“…”
Sau khi chào hỏi đạo diễn và staff, Trịnh Đông và Từ Lạc Dương rời đi trước. Mặc dù sự kiện “Áo khoác cùng kiểu với Thích Trường An” có độ thảo luận rất hot, nhưng Trịnh Đông không định sử dụng phòng quan hệ công chúng. Một mặt, “Mặc chung một cái áo” có thể giải thích là vì quan hệ của hai người rất tốt, càng đi dẫn dắt chiều gió, thì càng có vẻ chột dạ. Mặt khác là, được dẫn dắt xoát nhiệt độ cơ bản đều là fan cp của hai người, các fan vì gương mặt hay sự nghiệp đều lạnh lùng tỏ vẻ không quan tâm mấy, vậy nên mấy ngày nữa, độ hot tự nhiên sẽ giảm thôi.
Ngồi trên xe, Từ Lạc Dương lại bắt đầu vừa vui vẻ nhắn tin với Thích Trường An, vừa nghe Trịnh Đông thông báo lịch trình ngày mai.
Ngón tay đang chọt màn hình dừng lại, Từ Lạc Dương ngẩng đầu lên: “Chiều mai trống ư?” Nhớ lại lời trước đây Trịnh Đông từng nói, cậu tỏ vẻ buồn rầu: “Anh Trịnh, chẳng lẽ em sắp flop rồi ư?”
“Flop? E rằng cậu nghĩ nhiều quá rồi. Là do hoạt động đã định lúc trước đổi thời gian, cậu có thể nhân cơ hội mà nghỉ ngơi nửa ngày.” Trịnh Đông đưa ly giữ nhiệt cho cậu, giục cậu uống nhiều nước, rồi mới nói tiếp:
“Anh nói nè, 《Lối rẽ》do cậu quay với Thích Trường An tháng sáu sẽ đưa đến liên hoan phim, 《Loạn thế》của đạo diễn Chử cũng sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền. Người có mắt đều biết, định giá của cậu đến cuối năm sẽ tăng vọt, cho nên giờ người muốn tranh thủ ký hợp đồng với cậu không biết có bao nhiêu đâu, hòm thư của anh mỗi ngày đều sắp bị nổ tung rồi.”
Từ Lạc Dương cười cong cả mắt, rồi lại nghiêm túc trả lời: “Nhưng đợi《Lối rẽ》công chiếu đã em mới nhận thêm kịch bản.”
“Lý do?”
“Trường An nói, về sau kịch bản tìm tới em sẽ cao cấp hơn, giờ mà ký, sẽ rất thiệt thòi!”
“Ừm, cậu ấy nói rất đúng.” Đây cũng là một nguyên nhân mà Trịnh Đông rất xem trọng Từ Lạc Dương —— cho dù là vô danh hay đang “hot”, thì Từ Lạc Dương đều rất tỉnh táo, cậu biết bản thân muốn gì, biết cố gắng như thế nào để đạt được mục tiêu. Dù sao thì trong giới này, tiếng tăm và tiền tài đều tới rất dễ, sẽ rất dễ khiến người ta quên đi sơ tâm ban đầu.
Để điện thoại xuống, Từ Lạc Dương do dự một lát, rồi vẫn nói ra lời trong lòng: “Anh Trịnh, anh có thể đừng dùng loại ánh mắt bây giờ mà nhìn em được không?”
“Ánh mắt gì?”
“Chính là loại ánh mắt vui mừng khi anh nhìn thấy Husky nhà mình cuối cùng cũng biết tự đi vệ sinh đó.”
“….”
Về đến nhà đã sắp tám giờ, Từ Lạc Dương đi qua ôm Thích Trường An hôn một cái: “Nhớ anh lắm luôn!”
Nắm tay đối phương ở trong tay mình, Thích Trường An dẫn người vào bên trong: “Mệt không?”
“Làm việc không mệt, chỉ là nhớ anh nhớ đến mệt luôn, tế bào não của em mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh, nên tiêu hao hơi lớn!” Từ Lạc Dương giẫm dép lê phát ra tiếng ‘lạch bạch’, ngửi thấy mùi thơm bay tới, cậu kéo Thích Trường An đang đứng yên tại chỗ: “Em ngửi thấy rồi, có đồ ăn ngon!”
“Mũi thính vậy luôn hả?”
Biết mình đoán đúng, Từ Lạc Dương lập tức mở cờ trong bụng, vội vàng đem thức ăn lên bàn, cắn một miếng xương sườn sốt khoai tây, cậu thỏa mãn đến mức híp hết cả mắt lại. Nuốt thức ăn trong miệng xuống, cậu lại nói: “Trường An, sau này không cần phải đợi em đâu, nếu như em về muộn, anh có thể ăn trước, dạ dày anh không tốt, cần phải chú ý mới được.”
Thích Trường An bưng chén nhỏ giúp cậu múc canh: “Anh rất thích cảm giác ăn cơm cùng em, rất ấm áp.”
Từ Lạc Dương không nhịn được mà mỉm cười: “Em cũng rất thích!” Nhận lấy chén canh, cậu chợt nhớ lại: “Đúng rồi, chiều mai anh có việc gì không?”
Mặc dù sống cùng nhau, nhưng Từ Lạc Dương cũng chẳng rõ dạo này Thích Trường An đang bận gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ vô ý nhìn thấy Thích Trường An xem tài liệu toàn là số và bảng biểu.
“Chỉ cần em muốn, thì bất cứ lúc nào anh cũng rảnh.”
“Chiều mai em được nghỉ, vậy đến lúc đó, tụi mình cùng nhau làm bánh trứng gà đi!”
Nhưng rất rõ ràng, Từ Lạc Dương đã đánh giá cao năng lực của cậu và Thích Trường An.
“Hoàn toàn không ngờ nhào bột lại khó hơn đóng phim nhiều vậy luôn!” Từ Lạc Dương nhìn tranh ảnh trên giáo trình, rồi lại nhìn bột mì do mình làm ra, cậu sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là làm ra thứ thảm thương không nỡ nhìn!
Nhìn chằm chằm tay mình, rồi lại nhìn Thích Trường An đang nghiêm túc rửa cà chua ở bên cạnh, Từ Lạc Dương lặng lẽ đi qua, chìa móng vuốt tội ác dính đầy bột mì, trực tiếp vẽ một chữ ‘C’ thật lớn trên mặt đối phương.
Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Từ Lạc Dương cười đến mức không đứng thẳng nổi, Thích Trường An đút một miếng cà chua đến bên miệng cậu, cũng chẳng nói gì.
Nhưng đến tối, lúc hai người nằm dài trên giường, Từ Lạc Dương lại hồi hộp. Hai tay cậu kéo chăn, nghiêng đầu hỏi Thích Trường An: “Thích tiên sinh, anh nói thật đi, anh có nhân lúc em ngủ mà đánh lén em để báo thù bột mì hồi chiều không?”
Thích Trường An giơ tay che mắt cậu: “Không đâu, nhanh ngủ đi, không phải mới qua bảy giờ em đã kêu buồn ngủ sao?”
Gật đầu trả lời, nhưng Từ Lạc Dương vẫn không yên tâm, suy nghĩ vừa chuyển, cậu nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, giả bộ mình đã ngủ thiếp đi, lập chí phải ngồi xổm trông coi quân địch.
Vào lúc giả vờ ngủ sắp biến thành ngủ thật, Từ Lạc Dương chợt phát hiện, Thích Trường An nằm bên cạnh cậu đang cử động!
Vừa kích động vừa hồi hộp, chỉ cảm thán thời gian không phụ lòng người, tim Từ Lạc Dương đều treo lên. Nhận ra Thích Trường An đang nghiêng người qua phía mình, từ từ tới gần, trong lòng đếm tới năm, Từ Lạc Dương đột nhiên mở mắt ra: “Hù, bị em bắt được rồi nhé! Em biết mà, anh nhất định sẽ báo thù!”
Bị Từ Lạc Dương dọa hết hồn, rồi lập tức lại bị chọc cười, Thích Trường An đối diện với ánh mắt đầy đắc ý của Từ Lạc Dương, giọng nói rất nghiêm túc: “Náo Náo, chỉ là anh chuẩn bị đi ngủ, định tặng em một nụ hôn ngủ ngon thôi.”
“Thật hở?”
“Thật.”
Cẩn thận phân tích vẻ mặt Thích Trường An, Từ Lạc Dương cảm thấy hình như không có vấn đề gì, bèn nhắm một mắt lại, tỏ vẻ chờ mong: “Vậy anh hôn đi!”
Thích Trường An cong môi: “Nhưng giờ anh không muốn hôn nữa, ngủ thôi, Náo Náo ngủ ngon.”
“…”
Từ Lạc Dương tủi thân bọc kín chăn, trong lòng dâng lên cảm giác mất cả chì lẫn chài.
Chiều ngày 22 tháng 5, Từ Lạc Dương xách vali lên xe do tổ chương trình của《Hành động tuyệt mật》bố trí. Vừa ngồi lên xe, cậu đã nhắn tin với Thích Trường An: “Em lên xe rồi!”
Thích Trường An nhắn lại rất nhanh: “Anh cũng lên xe rồi, ngoan.”
Nhìn nụ cười trên mặt Từ Lạc Dương, VJ Triệu Hành hỏi: “Lạc Dương đang nói chuyện với Thích tiên sinh hả?”
Từ Lạc Dương gật đầu: “Đúng vậy, là ảnh đó, tụi em đang thảo luận xem lần này tổ chương trình sẽ đưa tụi em đi đâu. Lần trước ít nhất cũng biết chỗ cần đến, lần này cũng chỉ được thông báo mỗi thời gian xuất phát, em hơi hoảng!”
Mặc dù miệng thì nói mình hoảng, nhưng chưa tới mười phút Từ Lạc Dương đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, hô hấp cực kỳ nhẹ nhàng. Triệu Hành ở bên cạnh nhìn đủ, vội vàng quay cho Từ Lạc Dương một pha cận cảnh.
Xe chạy một mạch tới ven thành phố B, gần tối mới tới được nơi tập hợp.
Từ Lạc Dương xuống xe, phát hiện chung quanh là đồng không mông quạnh, liếc mắt nhìn qua, toàn là núi rừng nối tiếp nhau, cậu vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Thích Trường An: “Trường An Trường An, em cứ có dự cảm không tốt!”
Thuận tay giúp cậu chỉnh lại mớ tóc bị gió thổi lộn xộn, Thích Trường An hỏi cậu: “Dự cảm gì không tốt vậy?”
“Em cảm thấy đạo diễn Văn chắc chắn sẽ không cho tụi mình cơm ăn!”
Đạo diễn Văn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Từ Lạc Dương: “Cậu tiết lộ kịch bản sớm như thế, sẽ khiến tôi cảm thấy người bên tổ kế hoạch đã phản bội tổ chức đó.”
Từ Lạc Dương tỏ vẻ khiếp sợ: “Tôi chỉ nổ thôi, đạo diễn Văn, hóa ra chú lại có ý nghĩ như thế thật! Đúng là mất tính người mà!”
Nói xong, cậu lại đắc ý hất hất cằm: “Nhưng mà tôi không sợ!” Tiếp đó, cậu thò tay vào trong túi áo móc ra hai cái bánh mì, còn có hai chai nước trái cây nhỏ, rồi chia một phần cho Thích Trường An: “Đều là vị anh thích đó.”
Đợi Thích Trường An nhận hết đồ trong tay, Từ Lạc Dương còn cầm nước trái cây, vô cùng phách lối mà cụng ly với Thích Trường An, vẻ mặt cực kỳ thiếu đánh.
Giang Lưu tới sớm hơn Từ Lạc Dương, lúc này mới tập hợp qua đây: “Anh Từ, trong túi của anh còn đồ ăn không?”
“Để anh tìm xem.” Từ Lạc Dương lại thò tay vào, một hồi lâu sau mới lấy ra một viên kẹo.
Nhìn viên kẹo ô mai nằm trong lòng bàn tay, hai người ngơ ngác nhìn nhau, Từ Lạc Dương hơi do dự: “Hay là… cậu ăn tạm nhé?”
Sau khi người đến đông đủ, đạo diễn Văn giơ loa bắt đầu nói chuyện.
“Hoan nghênh các vị tới tham gia buổi quay hình kỳ hai của《Hành động tuyệt mật》, địa điểm quay hình lần này là ngọn núi Đại Trạch dưới chân các vị đây, thời gian quay hình là 24h, nói cách khác, đêm nay mọi người sẽ qua đêm trên núi.”
Từ Lạc Dương vui vẻ nói nhỏ với Thích Trường An: “Cắm trại dã ngoại kìa, vui quá! Em còn mang theo vòng tay chống muỗi nữa, đến lúc đó tụi mình mỗi người một cái!”
Giang Lưu đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu này, cậu ta nghi ngờ mà đánh giá túi áo khoác của Từ Lạc Dương —— ngay cả vòng tay chống muỗi mà cũng có, chẳng lẽ thật sự là túi thần kỳ?
Mà lúc này, nhiệm vụ cũng đã được phân công, sáu người sẽ được chia thành ba nhóm, phải nhân lúc trời còn chưa tối mà dựng xong lều bạt, đồng thời vào trong núi tìm thức ăn, nấu bữa tối đầu tiên trong núi.
Tần Hiểu Nhiên sôi nổi nhất giơ tay đầu tiên: “Xin hỏi có cung cấp công cụ không? Ví dụ như lưới săn gì đó chẳng hạn.”
Đạo diễn Văn cười híp mắt trả lời: “Ngoài một cái đao công cụ, một cái bật lửa ra, thì chẳng có gì nữa đâu.”
Giang Lưu cũng đứng ra: “Vậy nếu như chẳng tìm được thức ăn thì sao?”
“Thì đói.”
Nghe thấy hai chữ này, Từ Lạc Dương nghiêng đầu dựa lên vai Thích Trường An: “Em càng ngày càng tin chương trình này vô cùng đơn giản tự nhiên chứ không làm bộ!”
Thích Trường An điều chỉnh tư thế, để cậu tựa được thoải mái hơn một chút, rồi thấp giọng an ủi: “Yên tâm đi, anh sẽ không để em đói bụng đâu.”
Vẫn là bốc thăm chia nhóm, Tống Diệu và Tần Hiểu Nhiên nhóm 1, Giang Lưu và Quản Huyền nhóm 2, cuối cùng lại là Từ Lạc Dương và Thích Trường An chung nhóm.
Nhìn tấm thẻ nhựa vẽ chữ ‘C’ trong tay, trong lòng Từ Lạc Dương hiểu, chắc chắn là vì sau khi chiếu kỳ thứ nhất, hai người bọn họ dính lấy nhau có hiệu quả tốt nhất, độ hot cũng cao nhất, vậy nên lần này, tổ chương trình cũng không định chia rẽ bọn họ.
Nhận xong lều bạt, sáu người đến chỗ cắm trại mà tổ chương trình chỉ định. Nhóm A và nhóm B đều tách ra hành động, một người ở lại dựng lều, một người ra ngoài tìm thức ăn. Từ Lạc Dương hỏi Thích Trường An: “Tụi mình có cần tách ra hành động không? Hiệu suất chắc sẽ cao hơn một chút.”
“Không cần đâu, để em ở đây một mình anh sẽ lo lắng.”
Từ Lạc Dương che máy quay mỉm cười, trong lòng giống như đang nở hoa —— Ây dô, anh Trường An nhà mình thiệt là biết trêu người quá đi.
Dọn xong cỏ dại xung quanh, tốn thêm mười phút để dựng lều, Từ Lạc Dương và Thích Trường An mới cùng nhau đi vào rừng rậm.
Dọc đường đi, nhận ra hai người đều ung dung kiếm cành cây, thỉnh thoảng còn bứt mấy ngọn cỏ, VJ hơi ngạc nhiên: “Các cậu đang kiếm củi khô chuẩn bị nhóm lửa hả?”
Từ Lạc Dương tỏ vẻ thần bí: “Không nói cho anh biết đâu, em phải giữ bí mật!”
Nửa tiếng sau, lúc Thích Trường An làm một cây cung và năm mũi tên trong tay thành hình, VJ mới tỉnh ngộ: “Hóa ra là làm vũ khí!”
Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: “Lúc trước để quay《Lối rẽ》, Trường An đã đi học nghề mộc đó.” Nói xong, cậu lại quơ quơ mấy mũi tên mình cầm trong tay: “Có phải là rất giỏi không? Trường An cái gì cũng biết làm hết á!”
Đợi tới lúc Thích Trường An dùng cung tên thô sơ do mình làm bắn được một con thỏ, hai VJ đã sợ ngây người. Từ Lạc Dương hoan hô một tiếng chạy tới, ôm Thích Trường An nhảy nhảy mấy lần, rồi lại ngồi xổm xuống xem thỏ, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.
“Cược cái loa của đạo diễn Văn, thỏ gầy và động tác chậm như thế chắc chắn không phải thỏ rừng, em đoán có lẽ là do tổ chương trình thả ra.”
Lúc này, trong bộ đàm truyền tới giọng nói vô cùng đau đớn của đạo diễn Văn: “Trong lòng cậu biết là được rồi, đừng có vạch trần ra được không? Thỏ này vốn là bữa tối của staff tổ chương trình! Với lại nó gầy chỗ nào? Có đồ ăn mà còn kén chọn như vậy, sao cậu vẫn chưa chầu trời!”
Tay Từ Lạc Dương kéo áo khoác Thích Trường An, cười đến mức đứng chẳng vững.
Lúc Giang Lưu và Tần Hiểu Nhiên quay về đều ôm không ít quả dại và nấm, thu hoạch khá phong phú. Nhưng nhìn thấy Từ Lạc Dương đang định nấu canh thỏ, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vã ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc Dương.
Giang Lưu đưa quả dại đẹp nhất trong tay qua, thương lượng: “Anh Từ, anh ăn thịt, có thể cho tụi em uống ngụm canh không?”
Liên tục gật đầu mấy lần, Tần Hiểu Nhiên cũng vội vàng đưa nấm trong tay qua.
Từ Lạc Dương mỉm cười xán lạn: “Không cần phải hối lộ anh.” Nói xong, cậu chỉ chỉ thịt thỏ đã xử lý xong: “Trường An săn được hai con, chúng ta ăn chung, tức chết tổ chương trình!”
Trong lòng cậu hiểu, mặc dù thỏ là do Thích Trường An săn được, nhưng nếu như thật sự chỉ có hai người họ ăn, đợi tới sau khi chương trình chiếu ra, không biết sẽ bị anti thành gì luôn. Dù sao thì phân lượng đầy đủ, hai người cũng ăn không hết, còn không bằng anh khỏe tôi khỏe cả nhà khỏe.
Nói là làm, đi mượn tổ chương trình cái nồi, sau đó nhóm lửa, sáu người tùy ý ném toàn thịt thỏ đã rửa sạch và nấm dại vào trong nồi, cuối cùng ngồi vây quanh thành vòng tròn, chia đều quả dại ra.
Cắn một miếng quả dại, Tần Hiểu Nhiên đề nghị: “Dù sao thì thịt thỏ cũng phải mất một khoảng thời gian mới chín, hay là chúng ta tìm chút chuyện để làm đi?”
Tống Diệu bị Tần Hiểu Nhiên kéo qua, trong lòng không tình nguyện, nên vẻ mặt không tốt đẹp gì, cũng không có ý muốn tiếp lời. Quản Huyền và Tần Hiểu Nhiên không hợp nhau, nên cũng im lặng. Cuối cùng vẫn là Từ Lạc Dương mỉm cười tiếp lời: “Vậy chúng ta chơi gì đây?”
Bầu không khí vốn hơi ngột ngạt bị phá vỡ, Tần Hiểu Nhiên cười nói: “Trời cũng tối rồi, lại ở trong núi sâu, bầu không khí không thể nào tốt hơn nữa, hay là chúng ta thay phiên nhau kể chuyện ma?”
Lập tức giống như xù lông, Từ Lạc Dương trốn ra sau lưng Thích Trường An, thò đầu ra, rầu rĩ: “Chúng ta có thể chơi trò gì thân thiện hơn chút không?”
Tống Diệu thấy cậu sợ, nên hăng hái lên không ít: “Nếu bất đồng ý kiến, thì cứ dứt khoát bỏ phiếu đi!”
Mười giây sau, trong số sáu người, chỉ có Thích Trường An phối hợp với Từ Lạc Dương, không bỏ phiếu tán thành.
Từ Lạc Dương bấm chân tính toán, đêm nay mình chắc sẽ không ngủ được. Cậu lén liếc nhìn Thích Trường An, bắt đầu suy nghĩ đến khả năng buổi tối lẻn vào lều của Thích Trường An.