Bãi đỗ xe tên Lộ Thiên, lúc này bên trong là một mảnh hỗn loạn, không ít chiếc xe ngã trái ngã phải đâm nhau trên mặt đất, đưa mắt nhìn lại, thế nhưng chỉ còn này một chiếc gọi là hoàn hảo. Nhưng, nếu là xe Quý Tư, làm sao lại nằm trong tay người khác, động cơ vẫn ở trong trạng thái phát động?
Cho đến khi hai người tới gần, mới phát hiện đều là người quen ―― đôi tình lữ vừa rồi cùng Tiền Giai Hảo. Chỉ là bọn họ đang đứng ở bên ngoài xe, tựa hồ cùng người trong xe nổi lên tranh chấp.
“Sao lại thế này?” Phương Việt chạy đến hỏi.
Tiền Giai Hảo thấy là người một nhà, lập tức lớn gan, cầm lấy tay Phương Việt dỗi nói: “Còn không phải tại bọn họ.” Cô ả chỉ ngón tay vào người trong xe, “Đoạt xe của chúng ta, giảng đạo lý cũng không nghe.”
Vừa nghe lời này, một nữ sinh trong xe không vui: “Đồ điên, đây rõ ràng là xe chúng tao. Chúng tao vừa mở, đột nhiên xông tới chặn đường đoạt xe…… Sớm biết mấy người bọn mày vô lại như vậy, còn không bằng đâm chết luôn đi!”
“Ai ui. Còn muốn giết người, tao xem cái loại như mày, cho quái vật ăn còn chưa đủ nhé.” Tiền Giai Hảo cũng hùng hổ doạ người.
Nghe hai nữ sinh chửi nhau là nhìn không ra cái gì thị phi nữa, Phương Việt chuyển đầu hỏi đôi tình lữ: “Đến tột là sao.”
Nữ sinh tựa hồ thân thể không tốt lắm, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, rúc vào trong lồng ngực bạn trai. Nam sinh trấn định, trả lời: “Các cậu đi rồi chúng tôi tới bãi đỗ xe trước, cũng tìm được xe, nhưng không chìa khóa. Sau lại tới một đám người, bọn họ không biết như thế nào cầm chìa khóa xe Quý Tư, muốn lái xe chạy lấy người, tôi ngăn cản bọn họ. Tiếp theo……” Cậu ta nhún nhún vai, “Như cậu nhìn thấy đấy, cũng không chịu nhượng bộ.”
Phương Việt nhìn bên trong xe, lúc này bên trong ngồi một nam ba nữ, mà bên mình cũng có năm người, không thể ngồi cùng nhau. Anh ngăn Tiền Giai Hảo tiếp tục chửi nhau, đẩy cô ả về phía sau, hỏi nam sinh ngồi ở ghế điều khiển: “Mấy người nhặt được chìa khóa ở nơi nào?”
“Nhặt cái gì nhặt, đã nói là xe của chúng tôi……” nữ sinh trong xe kia lại muốn nói, bị người ngồi ở ghế điều khiển đánh gãy.
Nam sinh nói: “Nhặt được trên đường, chỉ là thử thời vận, không ngờ tới có thể mở ra.”
“Dương!” Nữ sinh bất mãn nhìn bạn mình nói ra sự thật.
“Nhưng vô luận như thế nào, dù sao hiện tại chìa khoá cũng ở trên tay chúng ta, làm sao có thể nhường cho các người.” Nam sinh tên Dương tiếp tục nói, “Hiện tại trên xe còn có thể ngồi thêm được vài người, mấy người thương lượng đi, xem ai lên xe, cho mấy người một phút đồng hồ.”
“Vô lại! Ăn trộm!” Tiền Giai Hảo nhịn không được chửi ầm lên.
Nhưng Dương lại bất vi sở động, tựa cửa sổ lên xe, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt.
Nữ sinh còn ở kia kêu gào, Phương Việt đau đầu xoa xoa cái trán: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa.”
“Phương ca, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ném ai xuống sao……” Ngô Giang không biết làm sao.
Đây thật là một vấn đề. Phương Việt tuy rằng muốn cho hai nữ sinh kia đi, nhưng người trên xe lại không quen biết, để hai nữ sinh kia đi rất khó nói có thể sẽ bị gây khó dễ. Huống chi đôi tình lữ này có nguyện ý tách ra hay không cũng một vấn đề. Nhưng lại không thể lưu nữ sinh lại, nam nhân đi trước. Hơn nữa ai cũngkhoong thể cam đoan, tình huống bên ngoài so trong trường học tốt hơn nhiều hay ít.
“Tôi……” Lúc này, nữ sinh vẫn luôn không nói một lời bỗng nói, thanh âm mỏng manh, “Tôi có đi hay không cũng không, chỉ cần ở bên Vịnh là được.”
Nam sinh hôn trán nữ sinh, thấp giọng nói: “Ngốc.”
Tiền Giai Hảo nhân cơ hội làm nũng với Phương Việt: “Tôi cũng vậy, đi thì đi với nhau, ở thì ở với nhau.”
(Haki: Ơ cái con điên này…..—___—)
Phương Việt: “……”
“Tôi đây……” Trong năm người còn có Ngô Giang khóc không ra nước mắt, “Tôi đây lưu lại, mọi người đi đi.”
“Mấy người đang chọc cười hả?”
Lúc này cửa sổ xe hạ xuống, Dương nói: “Quyết định được chưa, không thể đợi nữa.”
Phương Việt sách một tiếng. Trên xe nhiều lắm chỉ thêm được hai người, mà bọn người kia cả một đám đều như nhau, không chịu ai đi. Còn anh khẳng định không thể bỏ lại Ngô Giang, kể từ đó, để hai người kia đi có lẽ thoả đáng.
Anh đẩy đôi tình nhân: “Hai người bọn họ lên xe.”
“Sao?” Đôi tình nhân không thể tin nhìn anh, “Có thể chứ.”
“Được rồi, vốn dĩ chính là xe của bạn hai người, đừng lãng phí thời gian.”
Tiền Giai Hảo bĩu môi: “Hử? Muốn cho thân nữ sinh như tôi ở lại sao?”
Đôi tình nhân đang muốn lên, nam sinh nghe vậy thân thể cứng đờ. Nhưng Phương Việt lại bất vi sở động: “Cô không phải muốn cùng tôi ở bên nhau sao.”
“Chúng ta có thể cùng nhau đi mà.” Tiền Giai Hảo giậm chân nói.
“……” Cái gì vậy? Anh sao có thể ngốc đến mức tiện tay cứu cô ả chứ.
Đợi hai người lên xe, cửa xe khóa kỹ, để lại ba người đang muốn rời đi, Phương Việt lại bị Dương gọi lại. Dương có một khuôn mặt hấp dẫn nữ sinh, giờ phút này mang cười trong mắt lại là xán nếu tinh đồng: “Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ lên đây, hai cái người vừa lên này không giúp được gì.”
Tên đáng ghét này thật đúng là lớn mật.
Phương Việt nhíu mày: “Giúp sao? Một khi đã như vậy, vậy cậu để hai cô gái xuống, chúng ta lên xe giúp cậu, thế nào?”
“Dương, đừng để ý đến anh ta.” Một nữ sinh nghe thấy Phương Việt nói thì khó chịu, thúc giục nam sinh điều khiển xe, “Đi nhanh đi, lại không biết những quái vật kia khi nào xuất hiện.”
Dương cười với ba người Phương Việt xua xua tay, đóng cửa sổ lại khởi động xe rời đi. Ba người bị lưu tại ở bãi đỗ xe lớn như vậy, ô tô rất mau biến mất ở trong tầm mắt. Tiền Giai Hảo không khỏi rùng mình, cảm thấy mình dường như đã bị thế giới vứt bỏ.
Cô không phải không hối hận, vừa rồi cô thế nào lại không đồ lên xe, rốt cuộc cả ngôi trường đã thành phần mộ, chỉ còn những con quái vật không rõ không rõ ở đâu, ở lại thật sự dữ nhiều lành ít. Nhưng trên xe toàn người mà cô ả không quen biết, còn không bằng cứ ở bên Phương Việt còn an tâm hơn. Người này tuy rằng thoạt nhìn thô lỗ, nhưng việc cứu cô lại là sự thật, dường như cũng có năng lực cùng quái vật kia chiến một trận.
Nói ngắn gọn, việc đã đến nước này, cô cần phải bám lấy Phương Việt thật chặt chẽ, đây chính là cọc rơm cứu mạng.
Ngô Giang nhìn xe rời đi, trong lòng thất bại trống rỗng. Bạn tốt không chỉ chết, ngay cả xe cũng bị người lạ cướp đi. Nói thật, bên kia chỉ có bốn người, còn có đến ba nữ sinh, nếu hai bên xảy ra va chạm cũng co thể đoạt được. Tuy rằng dưới loại tình hình này cũng không thích hợp để xảy ra tranh chấp, nhưng vì mạng sống con người cái gì cũng có thể làm…… Nhưng nếu Phương ca giải quyết như thế, nói vậy cũng suy tính của anh ấy, vậy mình cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy.
“Phương ca…… Kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Ngô Giang dùng ánh mắt xin giúp đỡ.
Nói thật, Phương Việt cũng chưa nghĩ ra. Hiện giờ không có phương tiện giao thông, lại không thể đi bộ ra ngoài cổng trường. Trước chưa nói đến chuyện trên đường có thể bị quái vật tấn công, thể lực ba người cũng chống đỡ không được bao lâu.
Nếu không thể đào tẩu, thì trước tìm đến nơi nào an toàn để trốn. Nơi này dù sao cũng là đại học, chính phủ hẳn là sẽ mau chóng tới cứu trợ. Vấn đề là, không rõ ràng tình hình bên ngoài như thế nào, nếu ở đâu cũng đều xuất hiện loại quái vật này, có lẽ chính phủ cũng chẳng thể tự cứu mình nổi.
Phương Việt không đáp lại, Ngô Giang kỳ quái: “Phương ca?”
“A, thật ngại quá.” Phương Việt phục hồi tinh thần, hỏi, “Hai người mang theo di động không?”
Nghe vậy, Ngô Giang bắt đầu sờ túi. Tiền Giai Hảo hai tay vắt chéo trước ngực, chu miệng: “Không có, đều cất trong túi, ở phòng học.”
Ngô Giang cũng xin lỗi: “Em cũng như vậy…… Không có ở trên người, chạy vội nên quên.”
Di động Phương Việt thật ra vẫn luôn ở túi quần, nhưng trải qua một đường bôn ba, không biết đã rơi ở nơi nào.
Tiền Giai Hảo trợn tròn đôi mắt: “Muốn di động làm cái gì? Gọi người tới đón chúng ta sao.”
Phương Việt nhún vai: “Không thì sao? Trước cứ báo nguy.” Không thể cứ trốn tránh, ít nhất phải thông tri cho bên ngoài, nơi này xảy ra chuyện.
“Báo nguy được ư?” Tiền Giai Hảo mang thái độ hoài nghi, “Tôi thấy với những con zombie thế này, cục cảnh sát đã sớm bị công hãm rồi.”
“Không biết, thử một lần đi. Bây giờ quái vật mới xuất hiện, có súng hẳn là lập tức có thể khống chế được.”
Phương Việt nhìn chung quanh, nói, “Đừng ngốc đứng ở đây nữa. Tôi nhớ toà giáo vụ ở đâu, đi nơi đó nhìn xem.”
“Trở về?” Tiền Giai Hảo mặt trắng bệch. Thật vất vả mới chạy ra khỏi khu dạy học, hiện giờ lại phải quay về?
“Không còn cách nào khác, chúng ta lại không có di động, chỉ có thể như thế.” Phương Việt nhíu mày. Anh kỳ thật cũng không muốn đi khu dạy học, nơi đó có góc chết nhiều, dễ dàng bị tập kích.
“Tôi không đi.” Tiền Giai Hảo có bóng ma tâm lý, chết cũng không chịu bước, “Muốn đi mấy người tự mình đi.”
Phương Việt nhướng mày: “Được thôi, vậy cô một mình ở đây chờ?”
Tiền Giai Hảo do dự. Tuy rằng do mình buột miệng nói ra, nhưng một mình khẳng định còn nguy hiểm hơn.
“Hừ.” Phương Việt thấy cô ta run lêb, thở dài nói, “Ngô Giang, cậu coi chừng cô ta, trước tìm một chỗ trốn. Tôi lúc sau sẽ cùng mọi người hội hợp.”
“Phương ca.” Ngô Giang lo lắng, “Một người quá nguy hiểm. Hơn nữa khu dạy học cách nơi này xa như vậy, vạn nhất trên đường lại gặp phải quái vật……”
Phương Việt biết đối phương lo lắng cho mình, nhưng giờ phút này cũng không khỏi có chút bực bội. Nhìn thái độ Ngô Giang, hẳn là cũng giống Tiền Giai Hảo, không tán đồng quay lại toà nhà. Nhưng không gọi điện thoại xin giúp đỡ, vậy cứ phải trốn chêt ở đây sao, cái tên này. Hắn không kiên nhẫn nói: “Vậy cậu muốn làm gì bây giờ? Không có di động thì không thể liên lạc, chẳng lẽ muốn đi sờ túi tiền người chết?”
“Em không phải co ý này, Phương ca anh đừng vội.” Ngô Giang nhìn chung quanh bốn phía, một tòa kiến trúc hiện lên mắt. Cậu linh động, có ý tưởng, “Phương ca, em biết còn có chỗ có thể sử dụng điện thoại.”
“Ở đâu?”
Ngô Giang chỉ một toà nhà cách đó không xa: “Nơi đó là ký túc xá chúng ta, em nhớ rõ quản lý nơi đó có tòa liên lạc, hơn nữa cách đấy gần, đi chố đó nhìn xem.”
Ký túc xá? Nói như thế, bởi vì ký túc xá của Phương Việt ở giáo khu khác, cho nên anh hoàn toàn không suy xét đến phương diện tình hình này. Nếu như gần hơn so với khu dạy học, nói không chừng là một sự lựa chọn thích hợp.
Anh rũ mi trầm tư trong chốc lát, hỏi: “Ký túc xá của cậu ở tầng mấy?”
“Tầng một.”
“Có cửa sổ phòng trộm không?”
“A…… Có!” Bởi vì lầu một dễ dàng bị trộm nhất, cho nên đều có cửa sổ phòng trộm. Tầng cao hơn tầng trệt 1 chút thì không có.
“Thật tốt, vậy đi ký túc xá đi, cũng có thể trốn ở kia trong chốc lát. Không ai ý kiến chứ?” Câu sau chính là để hỏi Tiền Giai Hảo.
Chỉ cần không trở về khu dạy học thì đi đâu cũng được. Cô ta cũng gật đầu đáp ứng.
Ký túc xá có nước, phòng đơn có không gian cũng nhỏ, có quái vật hay không vừa nhìn liền biét ngay, xác thật là nơi trốn tốt. Bởi vì không biết sẽ ở kia trong bao lâu, cho nên mấy người quyết định đi đường ngang qua siêu thị lấy chút thức ăn, sau đó đi ký túc xá.