Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 18

Tạ Hoài ngồi đó, nhìn kết quả báo cáo trên tay mình, không động đậy.

Sao có thể chứ?

Khớp xương của cậu chỉ thi thoảng có hơi đau thôi mà, chỉ là bị trật chân thôi mà, sao có thể là ung thư xương được chứ?

Nhưng tay của cậu vẫn không ngừng run rẩy, Tạ Hoài ngẩng đầu, cười hỏi bác sĩ một câu: “Có phải ngài đang đùa tôi đúng không?”

Bác sĩ đẩy mắt kính, mới muộn màng nhận ra đứa trẻ trước mặt mình mới có 17 tuổi mà thôi, đột nhiên ông không biết phải trả lời như thế nào.

“Không có,” Mấy giây sau, bác sĩ thở dài một hơi, nhìn Tạ Hoài nói, “Chúng tôi… kết quả báo cáo của chúng tôi ra rất cẩn thận, đều phải thông qua rất nhiều  mặt kiểm tra, sẽ không cho ra kết quả sai, hoặc là nói chưa bao giờ cho ra kết quả sai nào, cũng…sẽ không đùa với người mắc bệnh.”

Câu nói phía sau Tạ Hoài không nghe rõ nữa, chỉ thấy tai của mình một trận ong ong, sửng sốt qua đi chỉ còn lại chết lặng và mờ mịt.

Lúc này đột nhiên cậu lại cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì hôm nay Giang Tự không đi cùng cậu đến đây.

Ít nhất thì Giang Tự cũng sẽ không biết sớm như vậy.

Tạ Hoài dùng mấy phút để tiêu hóa dòng chữ trên ttờb báo cáo kết quả, đè xuống nỗi buồn trong ánh mắmắtcaa, cậu đứng lên cầm lấy điện thlên, trông vô cùng bình tĩnh nói: “Được, vậy tôi đi gọi điện thoại.”

Nói xong, Tạ Hoài liền kéo cửa đi ra ngoài.

Hành lang bệnh viện có rất nhiều người, Tạ Hoài đi qua phòng cấp cứu và phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy người nhà bệnh nhân vừa quỳ khóc ở bên ngoài vừa cầu nguyện, nhìn thấy sự cuồng loạn bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.

Những người đó đều hi vọng người bên trong được sống hơn ai hết.

Cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự sinh tử ly biệt gần như thế.

Tạ Hoài không dám nhìn nữa, bước nhanh chân, đi tới bên một cửa sổ vươn tay đẩy cửa sổ đó ra, mang chút sự ấm áp của gió đập vào mặt.

Cậu mở danh bạ trên điện thoại, người liên lạc gần đây nhất là GIang Tự, bên dưới là bà Triệu Lị, dưới nữa là ba cậu Tạ Niên.

Trong nháy mắt nhìn thấy tên của bọn họ, Tạ Hoài cố gắng hết sức kiềm chế nước mắt đang rơi của mình, im lặng chảy xuống môi.

Cậu cầm điện thoại không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới gọi điện thoại cho bà Triệu Lị, cắn chặt môi gọi.

Bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, Triệu Lị vừa nhìn thấy là Tạ Hoài gọi điện qua thì lập tức cười: “Hoài Hoài, đang làm thế con? Vết thương trên chân đỡ hơn chưa?”

Tạ Hoài ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt rơi xuống nữa, cậu nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, nói: “Đỡ nhiều rồi ạ.”

Triêuk Lị sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Hoài Hoài, con sao thế? Khóc rồi à?”

“Mẹ…” Tạ Hoài gọi Triệu Lị một tiếng khó khăn mở miệng nói: “Con bị bệnh rồi, ung thư xương, giai đoạn cuối.”

Rõ ràng đã cố gắng kiềm chế lại rồi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Hoài Hoài, con, con nói cái gì cơ?” Nghe thấy câu này, Triệu Lị rõ ràng ngẩn ra, tim bỗng bị siết chặt lại.

Chóp mũi Tạ Hoài chua sót, cúi đầu lặp lại một lần nữa: “Bác sĩ nói, con bị ung thư xương giai đoạn cuối.”

“...”

Chết lặng giống nhau.

Cậu cắt đứt cuộc gọi, chết lặng hoảng hốt nghĩ, tại sao lúc nào cũng là cậu vậy?

Tạ Hoài mở wechat, mở đoạn chat với Giang Tự ra, muốn gửi cái gì đó cho Giang Tự.

Đầu ngón tay của cậu dừng lại chốc lát, nhập vào —

Tạ Hoài Hoài: Giang Tự, bây giờ cậu đang làm gì vậy?

Thời gian chắc là Giang Tự đang ở trong phòng họp của trường, Tạ Hoài biết nhưng cậu muốn nói chuyện với Giang Tự một lúc.

Giang Tự đang cầm bút ghi chép, điện thoại trong túi bỗng rung lên, hắn móc điện thoại ra, vào lúc này giáo viên đang nói về nội dung thi đấu, mắt Giang Tự cũng không ngước lên, dành ra một tay đánh chữ trả lời Tạ Hoài.

Giang Tự Tự: Vẫn còn đang họp.

Giang Tự Tự: Sao thế?

Tim Tạ Hoài bỗng đau một chút, khó khăn thở hổn hển.

Ngay cả ngón tay đánh chữ cũng không ngừng run rẩy.

Tạ Hoài Hoài: Không có gì, cậu họp trước đi QVQ

Gửi xong câu này, Tạ Hoài tắt điện thoại, há miệng thở hổn hển mấy cái, vừa mới cất bước đi mới phát hiện chân mềm nhũn, lúc trở về phòng khám suýt nữa thì ngã xuống đất.

Không phải là viêm khớp xương, là ung thư xương à.

Khóe miệng Tạ Hoài cũng hạ xuống, thầm nói cười nhất định sẽ khó coi chết mất.

Cũng may là Giang Tự không có ở đây.

Triệu Lị và Tạ Niên vội vàng tới bệnh viện, nhìn thấy Tạ Hoài, Triệu Lị không nhịn được xông tới ôm cậu thật chặt: “Hoài Hoài.”

Chỉ có Tạ Niên trông vẫn rất ổn định.

Ông đi đến trước mặt bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, có thể cho tôi xem báo cáo kết quả được không?”

Bác sĩ gật đầu, đưa báo cáo kết quả qua.

Tạ Niên cúi đầu, tầm mắt dừng trên cột kết quả kiểm tra, nhìn rõ mấy chữ xong thì ngửa đầu nhắm mắt.

Bác sĩ có chút không đành lòng, chỉ có thể nói: “Theo tôi quan sát, tình trạng của cậu bé đã rất nghiêm trọng rồi, mặc dù kết quả cuối cùng… không tốt lắm, nhưng nếu như tích cực chữa trị thì một năm sẽ không có vấn đề gì.”

Một năm…

Tạ Hoài nghĩ.

Triệu Lị càng ôm chặt Tạ Hoài hơn, nhưng lại sợ cậu đau, cánh tay vừa ôm chặt cậu vôi vàng buông lỏng, muốn đụng lại không dám đụng.

Biểu tình Tạ Hoài có chút cứng ngắc, tay cậu dừng ở không trung, cuối cùng dừng ở sau lưng Triệu Lị.

Lòng Triệu Lị thả lỏng, chậm rãi nhắm mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Hoài Hoài của mẹ…”

Chân Tạ Niên lảo đảo một chút, siết chặt báo cáo kết quả, qua hồi lâu sau mới quay đầu nhìn con trai của mình.

Ông hỏi: “Thật sự chỉ còn thời gian một năm thôi sao?”

“Đúng vậy,” Bác sĩ thở dài một hơi nói, “Nếu phát hiện sớm hơn một năm thì đã không phải là giai đoạn cuối rồi.”

Bác sĩ nhường văn phòng của mình cho gia đình cậu, ra ngoài trước.

Cánh cửa “ken két” một tiếng, Triệu Lị hốt hoảng nhớ lại nhiều năm trước.

Buổi tối hôm đó, Tạ Hoài đột nhiên khó thở, cuối cùng ở bệnh viện kiểm tra ra là suy tim cấp tính, còn ở lại bệnh viện nửa tháng.

Đêm đó Tạ Hoài trong tình trạng sốt cao hôn mê bất tỉnh, cho nên đối với những chuyện này không biết gì hết.

Sau khi tỉnh lại Tạ Hoài nghĩ rằng mình sốt cao nên mới vào bệnh viện nên cũng không nghĩ nhiều.

Chuyện này bà và Tạ Niên cũng chưa từng nhắc qua với Tạ Hoài, hai người không muốn để cho Tạ Hoài biết, hai người chỉ muốn ngày nào Tạ Hoài cũng được bình an vui vẻ, dù sao thì hai người cũng có tiền, cứ coi như sau này Tạ Hoài không đi học nữa, hai người cũng nuôi được chỉ mong con trai của họ có thể sống tốt thôi.

Nhưng nếu như không muốn bệnh tái phát thì cần phải thường xuyên uống thuốc, bà liền đổi vỏ thuốc suy tim cấp tình thành vỏ thuốc viatmin.

Loại thuốc này uống vào là dễ ngủ, cho nên lên lớp 10 thành tích của Tạ Hoài mới tụt xuống nhanh như vậy.

Cũng may bệnh tình được khống chế, Tạ Hoài cũng không xuất hiện loại tình trạng đó nữa.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy Tạ Hoài nói vai mỏi chân đau, hai người cũng chỉ cho là Tạ Hoài ở trường mệt mà thôi nên bảo cậu nghỉ ngơi sớm đi.

Rõ ràng tất cả đều đang có dấu hiệu tốt lên.

Nhưng ông trời giống như đang đùa giỡn với bọn họ vậy, quay một vòng lại quay về ban đầu.

Nếu như lúc đó cẩn thận kiểm tra lại một làn, Hoài Hoài của bà có phải sẽ không giống như bây giờ.

“Mẹ,” Tạ Hoài nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Triệu Lị, “Không khóc nữa, mẹ đẹp như vậy, khóc lên sẽ xấu lắm đó.”

Triệu Lị nghe thấy câu cuối cùng không nhịn được mỉm cười: “Có ai nói mẹ mình như thế này giống con không?”

Tạ Niên cũng đi lại, đáy mắt đỏ bừng.

Thật ra Tạ Hoài cũng chưa từng thấy ba cậu khóc bao giờ, cậu vươn tay ra nắm tay ba mẹ cậu, nhẹ giọng nói: “Con sẽ chữa trị thặt tốt mà, ba mẹ đừng buồn nữa.”

“Bạn học Tiểu Giang có biết không?” Hốc mắt Triệu Lị đỏ bừng hỏi Tạ Hoài.

Ngón tay của Tạ Hoài trong nháy mắt cuộn tròn lại, trầm mặc một lát xong cậu lắc lắc đầu nói: “Cậu ấy không biết.”

Triệu Lị nói: “Dù thế nào cậu ấy cũng phải biết.”

“Con biết, con cũng biết bản thân cũng nên chữa trị thật tốt,” Tạ Hoài vừa nghĩ đến Giang Tự, tim đau đến mức khiến cậu gần như nói không ra lời, “Nhưng mà, hãy cho con một ít thời gian, con… con vẫn chưa nghĩ xong nên nói thế nào với cậu ấy.”

Thì ra từ lúc đó, con trai của bà, Hoài Hoài của bà đã bị ung thư xương rồi sao?

Sự thống khổ gần như chiếm cứ hết cơ thể Triệu Lị, bà cầm tay Tạ Hoài khóc không thành tiếng: “Hoài Hoài, mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ.”

Ánh mắt Tạ Hoài chua xót cúi đầu, đầu ngón tay trái nắm chặt đến mức làm đau lòng bàn tay, đau nhói nhanh chóng lan đến toàn thân.

Thật ra, cậu chỉ là không muốn xa nhau nhanh như thế với Giang Tự mà thôi.



Tạ Niên đi làm thủ tục nhập viện cho Tạ Hoài, thuận tiện lúc nào cũng có thể nhập viện, Triệu Lị vốn muốn lái xe đưa Tạ Hoài về nhà nhưng Tạ Hoài lại không đồng ý.

Cậu biết ba mẹ cậu vội vã tới đây, công ty vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý cũng không muốn làm phiền bọn họ nữa.

“Mẹ, con về một mình là được rồi, hai người về công ty trước đi, dù sao thì bây giờ con cũng không vội nhập viện,” Tạ Hoài ôm Triệu Lị, cười cười nói, “Con không sao đâu, không lẽ mẹ vẫn không tin con trai của mẹ?”

“Công ty làm gì có chuyện quan trọng?” Triệu Lị nói.

Nhưng bà tôn trọng lựa chọn của con trai bà, vỗ vỗ vai Tạ Hoài, sau đó buông tay ra dặn dò cậu: “Vậy trên đường về con phải chú ý an toàn, nếu khó chịu thì gọi điện cho mẹ và ba con.”

“Vâng.” Khóe môi Tạ Hoài rất nhẹ hạ xuống, quay người đi về hướng khác.

Còn chưa đi đến trạm xe bus, cậu liền nhìn thấy Giang Tự.

Một mình Giang Tự đứng dưới bảng hiệu xe bus, cúi đầu xem điện thoại, đến cả bóng cây cũng không thể che được bóng dáng cao gầy của hắn.

Hình như tầm mắt Giang Tự chú ý đến Tạ Hoài, Giang Tự ngước mắt nhìn về phía Tạ Hoài đang đi tới.

Tạ Hoài đè xuống sự khó chịu trong lòng, đưa tay vuốt tóc đi về phía đó, một khoảng cách cuối cùng thậm chí là chạy tới.

Kết quả là lúc chạy qua đó chân không dừng lại được chợt ngã lên người Giang Tự.

Giang Tự ôm Tạ Hoài, rũ mắt xuống nhìn cậu chậm rãi mở miệng: “Chân vẫn chưa khỏi, chạy cái gì?”

Tạ Hoài đột nhiên có hơi chột dạ.

“Đỡ nhiều rồi.” Cậu mượn tay của Giang Tự đứng vững, thở hổn hển.

Nghe thấy giọng nói của Giang Tự, sự căng thẳng của Tạ Hoài mới hơi buông lỏng.

Giang Tự móc ra một cái kẹo cá heo mềm đưa cho Tạ Hoài, hỏi: “Muốn gặp tôi vậy à?”

“Ừ, muốn.” Tạ Hoài có hơi không dám nhìn vào mắt Giang Tự, cậu sợ bản thân sẽ không nhịn được mà lộ ra cái gì đó, chỉ đành rũ mắt xuống nhận kẹo, “Vô cùng muốn.”

Giang Tự cười nhẹ một tiếng.

Xe bus rất nhanh đã từ đằng sau tới, chậm rãi dừng ở trước mặt hai người.

Trạm xe bus căn bản chẳng có mấy người, sau khi lên xe Tạ Hoài và Giang Tự tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Giang Tự bóp ngón tay của Tạ Hoài, hỏi: “Kết quả kiểm tra như thế nào?”

Giang Tự có thể cảm nhận được từ đầu ngón tay của Tạ Hoài, hắn yên lặng một lúc, nhìn Tạ Hoài, hỏi: “Sao thế?”

“...Không có gì,” Tạ Hoài rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm trạng, thờ ơ rũ mắt xuống nói, “Bác sĩ dặn tôi ít đánh nhau ít vận động lại, ăn nhiều rau ăn nhiều rau.”

Giang Tự bị Tạ Hoài chọc cười, nhướng mày, nói: “Bác sĩ còn biết cậu đánh nhau?”

“Đánh nhau cái gì chứ,” Tạ Hoài liếc Giang Tự một cái, không thoải mái nói, “Rõ ràng là tôi dám làm việc nghĩa.”

Tạ Hoài nhấc mí mắt lên, thật ra cậu đã phát hiện ra từ lâu Giang Tự cười lên rất đẹp, trước kia chưa từng nhìn thấy, lúc đó Giang Tự đối với ai cũng một mặt lạnh lùng, nghĩ lại thì, nếu lúc đó cậu thấy Giang Tự cười thế này thì Tạ Hoài sẽ cảm thấy mình gặp quỷ rồi.

Bây giờ ngày nào cũng có thể nhìn thấy, làm cho cậu cũng có hơi không quen.

Nhưng đồng thời cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác đãi ngộ đặc biệt này.

Về đến nhà, Giang Tự làm cơm trưa, ánh mắt Tạ HHoàivaanx luôn nhìn đằng sau hắn, thỉnh thoảng cũng giúp một chút, rửa rau thái rau, những thứ cậu Tạ Hoài vẫn biết làm.

Tiểu Hoài Hoài cũng chậm raic chạy vào phòng bếp, nó không chạy lung tung, chỉ nằm lắc đuôi ở một bên trong ổ của mình, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn.

Ăn cơm xong, cậu rửa bát cùng Giang Tự, đến lúc này cậu mới phát hiện ra tay mình thực sự rất yếu.

Cậu nhìn bàn tay đang dính nước của mình, sau đó bắn nước lên mặt Giang Tự cách mình mấy bước, vẩy cho mặt Giang Tự đều là nước.

Giang Tự không nói gì, nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn cậu một cái.

Trực giác của Tạ Hoài có lẽ cảm giác được nguy hiểm, cong lưng cười Giang Tự, phủi mông một cái lập tức chạy mất.

Nhân lúc này Giang Tự không có ở đây, Tạ Hoài đi vào phòng tắm, từ trong túi lấy ra một cái hộp bằng giấy, đây là thuốc giảm đau man từ bệnh viện về, cậu lấy một viên ra uống, sau đó nhanh chóng nhét thuốc lại vào trong túi.

Làm xong những thứ này cậu quay lại phòng khách một lần nữa, nhìn thấy Giang Tự nửa ngồi vừa đổ sữa cho chó vừa sờ đầu Tiểu Hoài Hoài.

Tạ Hoài cười dựa ở một bên nhìn Tiểu Hoài Hoài náo loạn với Giang Tự, lại bị Giang Tự mặt không cảm xúc nhấn xuống, cuối cùng bị nhấn nằm xuống, trong nháy mắt này tâm trạng của cậu trở nên cực kỳ tốt.