Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 14

Dường như khoảng cách này có hơi quá thân mật rồi.

Nhưng hai người không ai tránh ra.

Tạ Hoài giật mình một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Lỡ như, cậu chỉ muốn nói là lỡ như thôi, Giang Tự cũng thích cậu thì sao?

Cẩn thận suy nghĩ lại thì Giang Tự luôn đối xử với cậu khác với những người khác, thậm chí đối xử với cậu tốt đến mức cậu đã khiến cậu trở thành một thói quen.

Lúc cậu bị thương sẽ chườm đá cho cậu cho dù tay cũng bị đông cứng đến xanh tím.

Sẽ chút giận giúp cậu, sẽ giúp cậu ôn tập, sẽ dạy cậu làm đề.

Còn nhớ khẩu vị của cậu.

Sẽ còn…

Quá nhiều quá nhiều rồi, bản thân Tạ Hoài cũng không tính rõ được Giang Tự đối xử tốt với cậu tốt bao nhiêu.

Thậm chí Giang Tự còn nhớ nguyện vọng của cậu hồi cấp hai cậu viết trên bức tường ước mơ, vả lại cậu còn không nhớ mà Giang Tự lại âm thầm ghi nhớ lại.

Lại dường như sắp đến điểm giới hạn rồi, Giang Tự lại vừa vặn quá tốt, có điều những điều này trước kia Tạ Hoài chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua.

Rõ ràng là rành rành ra như thế…

Nhưng cậu lại quá chậm chạp đến bây giờ mới hiểu.



Hôm nay là thứ sáu, không có tiét tự học buổi tối, bốn rưỡi chiều là tan học rồi.

Vừa tan học, Lục Nhất liền chạy lại chỗ của Tạ Hoài, xoa xoa tay hưng phấn hỏi: “Anh Hoài, ngày mai anh và anh Tự có đi xem phim không? Tôi với Hùng Kỳ Kỳ, lớp phó thể dục, lớp phó học tập đều đi, muốn đến hỏi hai anh.”

Tạ Hoài đã đồng ý với Giang Tự là ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thân thể, muốn đi thì cũng chỉ có thể tạm thời bỏ đó thôi.

Cho nên cậu lắc lắc đầu từ chối: “Không đi, ngày mai tôi có việc rồi, các cậu đi đi.”

Giang Tự lấy cặp sách đang treo từ trên ghế xuống, đeo lên vai xong nói: “Tôi cũng không đi đâu.”

Lục Nhất nghe xong thì thở dài một cái, có hơi đáng tiếc, nhưng cũng không cưỡng cầu: “Ài, được thôi.”

“Đúng rồi, anh Hoài, anh thật sự muốn chạy 3000m?” Lục Nhất cúi xuống nhìn chân của Tạ Hoài có hơi không yên tâm.

Tạ Hoài giận cười: “Sao, không tin tôi hết à?”

“Ấy, anh Hoài anh đừng nói bậy, em đã nói như thế đâu,” Lục Nhất vội vàng phủi sạch, “Em là lo lắng cho chân của anh mà, dù sao thì lần này bị thương cũng rất nghiêm trọng.”

Nói đến vấn đề này, Lục Nhất liền muốn lôi Nguyên Thao ra hung hăng đánh một trận: “Con mẹ nó cái tên ngu ngốc Nguyên Thao, nếu không phải do hắn thì chân của anh cũng không đến nỗi như thế này.”

“Chân của tôi cũng đâu có bị thế.”

Nghe Lục Nhất nói lời này giống như chân cậu bị phế rồi vậy.

“Em biết nhưng em vẫn rất tức giận.”

Tạ Hoài: “Biết là cậu tốt bụng, vậy hay là …”

Lục Nhất nghiêm túc ngẩng đầu.

Tạ Hoài dựa vào phía sau, mặt bình thản liếc Lục Nhất, nói: “Cậu chạy 3000m giúp tôi đi.”

Lục Nhất: “...”

Thật ra thì cũng không cần phải như vậy.

Giang Tự nghe thấy vậy đột nhiên cười một tiếng, Lục Nhất bị dọa một trận nhìn Giang Tự một cái, thầm nói, cái đệt, lớp trưởng lớp bọn họ con mẹ nó cười lên thật đẹp trai.

Đi ra khỏi cổng trường, gió thổi cả một đoạn đường, tóc của Tạ Hoài bị rối lên không ít, cậu giơ tay lên chỉnh lại vài cái, chỉnh xong thì thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Bây giờ Tạ Hoài đi đường không cần có người đỡ nữa, mặc dù lúc đi thì vẫn có hơi không được tự nhiên nhưng đã tốt hơn với lúc đầu nhiều rồi.

Cậu đi chậm, Giang Tự cũng đi chậm lại, vai kề vai đi cùng với Tạ Hoài.

Thỉnh thoảng Tạ Hoài hơi ngẩng đầu nói chuyện với Giang Tự mấy câu, hơn nữa cậu nói câu nào cũng đều được đáp lại câu đó.

Có lúc chỉ là một tiếng “Ừm” rất nhẹ, có lúc lại là một câu có đầu có cuối.

Đi được nửa đường, Giang Tự nhìn cửa hàng tiện lợi bên cạnh, hỏi Tạ Hoài: “Có muốn ăn kẹo không?”

“Cậu mua cho tôi à?” Một tay Tạ Hoài khoác lên vai Giang Tự, cười trả lời.

Giang Tự: “Ừm, tôi mua cho cậu.”

Khóe miệng Tạ Hoài từ từ nhếch lên: “Vậy thì tôi phải ăn.”

“Đợi tôi.” Giang Tự nói xong hai chữ này liền đi vào cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh.

Không tới một phút đã đi ra.

Tạ Hoài nhướng mi: “Nhanh vậy?”

Giang Tự “Ừm” một tiếng, mở cái túi trong tay ra, Tạ Hoài tiến lại gần nhìn vào trong túi bị số lượng kẹo trong túi làm cho kinh ngạc.

“Nhiều vậy á?”

“Bên trong không có loại kẹo cậu thích ăn à?” Giang Tự nói.

Tạ Hoài chớp mắt nhìn hắn: “Cho nên cậu lấy mỗi loại một cái cho vào trong túi?”

Giang Tự nói: “Ừ, không biết cậu thích ăn loại nnào”

“Cậu mua tôi đều thích.” Tạ Hoài dừng lại một chút hàm hồ nói.

Giang Tự sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì nhìn phía Tạ Hoài: “Cậu nói cái gì cơ?”

Tạ Hoài lại không nói.

Xung quanh người đi đi lại lại không tính là nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài ánh mắt dừng trên người bọn họ.

Trên đường có gió thổi qua, vẫn có hơi nóng, sợi tóc của Giang Tự có hơi loạn.

Lòng hắn cũng loạn rồi.

“Về nhà rồi nói, có được không?” Tạ Hoài ngước mắt, mím môi nhìn vào mắt Giang Tự.

Giang Tự vuốt ve đốt ngón tay trái, đè xuống những suy nghĩ cố chấp của mình, mấy giây sau gật đầu nói: “Được.”

Vừa mới về đến nhà, Tạ Hoài đi vào trước, Tiểu Hoài Hoài nghe thấy âm thanh, bò dậy từ trong ổ nhỏ của mình chạy vọt ra chỗ huyền quan, thấy Tạ Hoài vừa mới thay giày xong, nó chợt phanh gấp lại chỉ cách Tạ Hoài mấy cm khó khăn dừng lại.

Sau đó phe phẩy cái đuôi vui vẻ chạy vòng quanh Tạ Hoài.

“Tiểu Hoài Hoài.” Tạ Hoài nửa ngồi xuống, sờ sờ đầu Tiểu Hoài Hoài, Tiểu Hoài Hoài được sờ đến thoải mái cọ cọ lòng bàn tay Tạ Hoài.

Giang Tự đi vào thuận tay đóng cửa, Tiểu Hoài Hoài nhìn thấy Giang Tự xong thì lập tức vứt bỏ Tạ Hoài, chạy tới bên cạnh Giang Tự tiếp tục quay còng vòng.

Lòng bàn tay Tạ Hoài trống không: “...”

Tạ Hoài thầm nói, mình đối xử với đứa con này cũng rất tốt mà, sao đứa con này lại thân thiết với người ba khác thế?

Cậu hung hăng nhìn Giang Tự một cái, gương mặt vô tội của Giang Tự quay ra nhìn.

Cậu mặc kệ hai cha con nhà này, cầm lấy túi kẹo trong tay Giang Tự, chậm rãi đi tới sofa phòng khách ngồi xuống.

Tạ Hoài quen tay mở tivi, tìm bộ phim hoạt hình lần trước cậu chưa xem xong tiếp tục xem.

Cậu nhìn cái túi trên bàn trà, không biết bên trong có những loại kẹo gì, cũng lười lựa chọn liền vươn tay vào túi tùy ý móc ra một cái kẹo ở trên cùng trong túi.

Lấy ra nhìn một cái.

Kẹo chanh.

Trong đáy mắt Tạ Hoài không tránh khỏi sự bất ngờ nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bóc vỏ túi kẹo, lấy ra một cái, xé vỏ ra bỏ vào trong miệng ngậm.

Chua chua ngọt ngọt.

Là vị cậu quen thuộc.

Giang Tự dọn dẹp xong, đến tủ lạnh lấy một lon trà chanh sau đó lại lấy thêm một lon nhiệt độ bình thường đi đến bên cạnh Tạ Hoài ngồi xuống.

Giang Tự một tay mở lon trà chanh đặt ở trước mặt Tạ Hoài, hắn cúi đầu giống như đã trầm mặc rất lâu, lại giống như không dám mở miệng, cuối cùng mới chậm rãi hỏi một câu: “Kẹo chanh, ngọt không?”

Tạ Hoài không biết tại sao tim mình đập thình thịch có hơi nhanh, cậu rắc” một tiếng, viên kẹo chanh trong miệng cậu bị cắn nát, hồi lâu sau Giang Tự mới nghe thấy giọng nói của Tạ Hoài: “Ngọt.”

Lại một trận yên lặng mờ ám.

“Tạ Hoài.” Giang Tự mở miệng gọi cậu một tiếng.

Tạ Hoài vô thức có hơi căng thẳng: “Ừm.”

Giang Tự uống một ngụm trà chanh, hỏi: “Cậu có biết, lần đầu tiên tôi gặp cậu là lúc nào không?”

Tạ Hoài theo bản năng thốt lên: “Không phải là hồi cấp hai?”

Giang Tự lắc đầu cười nhẹ: “Không hẳn, là kỳ nghỉ hè lúc chưa lên cấp hai.”

Lúc này Tạ Hoài là thật sự bối rối, cậu nhớ mùa hè đó cậu còn không thèm ra khỏi nhà thì Giang Tự quen biết cậu ở đâu chứ?

“Lúc đó tôi muốn nói cảm ơn với cậu nhưng vẫn chưa nói,” Giang Tự rũ mắt, có lẽ là nghĩ đến cái gì đó đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng theo, “Người nào đó tự bọc mình thành một cái bánh chưng ở trên giường.”

Ngón tay Tạ Hoài hơi cuộn lại, đối với chuyện Giang Tự nói cậu vẫn còn nhớ, hơn nữa thỉnh thoảng lúc không vui nghĩ tới tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Bởi vì đó là người con trai đầu tiên không chê cậu phiền.

Đó cũng là một số chuyện cũ rồi bây giờ nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì.

Trước kia Tạ Hoài rất thích chia sẻ những chuyện vui vẻ của mình cho người khác, lúc học tiểu học cậu nhìn thấy có bạn học khó chịu, cậu nói một ít chuyện vui vẻ cho bọn họ nghe, nhưng có rất nhiều bạn học nam chê cậu phiền, chê cậu nói nhiều.

Rõ ràng là người có thành tích tốt nhất, có nhân duyên tốt nhất nhưng lại trở thành người duy nhất bị loại bỏ.

Cho đến khi sau này cậu lên cấp hai, Tạ Hoài mới phát hiện những bạn học nam hồi tiểu học căn bản không phải là vì cậu nói nhiều chê cậu phiền mà chỉ là vì con gái lớp cậu đều thích Tạ Hoài.

Cho nên sau này Tạ Hoài cố ý khiến bản thân nói ít đi, đến bây giờ so với lúc mới lên cấp hai, căn bản sẽ không tồi tại tình huống như vậy nữa.

Rất nhiều bạn học nam chơi với Tạ Hoài chê cậu nói ít, Tạ Hoài cười cười, lại nói nhiều lên.

Trước lúc này chỉ có duy nhất nam sinh nằm cùng phòng bệnh với cậu lúc đó nguyện ý nghe cậu nói lâu như vậy.

“Cậu là…” Lần này Tạ Hoài sững sờ rất lâu.

“Ừm, tôi là cậu ấy.” Giang Tự nói.

Tạ Hoài hỏi: “Lúc đó cậu có cảm thấy tôi phiền không?”

Cậu có hơi thấp thỏm, cậu sợ cậu nghe thấy đáp án mà cậu không muốn nghe nhưng người này là Giang Tự, cậu không nhịn được mà muốn nghe đáp án.

“Không có, tôi không thấy cậu phiền.” Giang Tự trả lời.

Tạ Hoài dừng lại mấy giây, chậm chạp hỏi: “Cho nên lúc tôi đưa hết đồ ăn vặt cho cậu thì ánh mắt cậu nhìn tôi không phải là không kiên nhẫn?”

Giang Tự: “... Tôi quen rồi, lúc đó tôi nhìn ai cũng như thế.”

Chỉ có điều Giang Tự không ngờ tới Tạ Hoài vẫn còn nhớ cái này lâu như vậy.

Nghe xong đáp án của Giang Tự, trái tim đang treo lơ lửng của Tạ Hoài cũng về quay chỗ cũ: “Ồ, tôi cho rằng cậu cũng chê tôi phiền.”

“Một ánh mắt thôi mà cũng nhớ lâu như vậy à?”

Tạ Hoài rất khó chịu nhìn Giang Tự: “Thấy cậu không vui, tôi đều đưa hết đồ ăn vặt của mình cho cậu, đều là những thứ tôi thích ăn, kết quả là cậu lại nhìn tôi chằm chằm tôi như vậy, ai ở trong hoàn cảnh đó không tức giận, không nhớ lâu như thế.”

Giang tự nhìn thuốc nổ Tạ Hoài, cười nhạt nói: “Tôi xin lỗi cậu rồi, cậu còn nói tôi là người câm.”

“Bản thân cậu không nói chuyện, cái này cũng không thể trách tôi được.”

Tầm mắt Giang Tự dừng ở trên môi Tạ Hoài mấy giây, lại rồi đi: “Tạ Hoài, cậu không có gì muốn nói với tôi à?”

Tạ Hoài im lặng không nói chuyện nữa.

Cậu muốn nói, có. Nhưng cậu không có dũng khí để mở miệng.

Hồi cấp hai cậu rất được hoan nghênh, tôi biết có rất nhiều thích cậu, con trai con gái đều có, còn có một số người muốn theo đuổi cậu nhưng tôi nghe nói cậu rất khó theo đuổi, chưa có ai theo đuổi được cậu.”

Giang Tự dừng lại một giây, tiếp tục nói: “Tôi thích cậu từ hồi cấp hai rồi, cho nên bây giờ tôi, còn cơ hội theo đuổi cậu không?”

Tạ Hoài chợt ngước mắt, cả người hoàn toàn sửng sốt, sau đó cậu nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình, hô hấp cũng loạn cả lên.

Giang tự cũng là lần đầu tiên tỏ tình với người khác, hắn cũng rất căng thẳng, nhưng hắn luôn luôn che giấu rất tốt, ví dụ như chuyện hắn thích Tạ Hoài, giấu được khoảng bốn năm, không để lộ ra bất cứ cái gì cũng không có ai phát hiện.

“Giang Tự.”

Yết hầu của Giang Tự lên xuống một vòng: “Ừm.”

Tạ Hoài không kiên nhẫn nổi nữa, tắt tivi, túm lấy cổ áo của Giang tự, sau đó cả người cậu tiến lại gần.

Não Giang Tự nổ “ầm” một tiếng.

Môi Giang Tự có hơi lạnh, dừng lại trên môi Giang Tự mấy giây, Tạ Hoài từ từ buông lỏng tay.

Cậu thở hổn hển, có hơi căng thẳng hỏi Giang Tự: “Kẹo chanh, ngọt không?”

Giang Tự liếm môi một cái, khẽ mỉm cười: “Ngọt.”

—-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tung hoa tung hoa tung hoa tung hoa!!!