Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 11

Giọng của Lục Nhất rất thấp, thấp đến nỗi chỉ có người ở gần như Nguyên Thao mới có thể nghe thấy.

Khi Lục Nhất nói xong câu cuối cùng, Nguyên Thao hoàn toàn sững sờ tại chỗ, thậm chí quên luôn cả cái bụng bị Giang Tự đạp cho đau nhói.

Chỉ còn lại sắc mặt trắng bệch và cả người đầy mồ hôi lạnh.

“Sao có thể…” Nguyên Thao bây giờ mới muộn màng cảm nhận nỗi hoảng sợ.

Lục Nhất thấy dáng vẻ sợ hãi của Nguyên Thao, hừ một tiếng, đẩy hắn ra, trào phúng cười: “Hèn nhát.”

Thầy chủ nhiệm rất nhanh đã đến rồi, khí thế hung hăng, đằng sau còn có vài giáo viên.

Không nhìn ra nha, khí thế còn rất lớn.

Lục Nhất âm thầm đánh giá một câu.

“Người gây sự đâu?”

“Đều có bản lĩnh hết rồi đúng không? Hả? Học sinh trường chúng tôi mà có mệnh hệ gì, các cậu lấy cái gì mà đền?”

Nhìn thấy bọn Lục Nhất, thầy chủ nhiệm thở hổn hển dừng lại, càng nói lại càng tức, nếp nhăn trên trán xuất hiện, quay người chỉ vào mấy người Nhị Thập Tứ Trung gào lên: “Mấy người Nhị Thập Tứ Trung các cậu đều đi đến văn phòng hết cho tôi! Tôi đã thông báo cho giáo viên trường các cậu rồi, bọn họ sẽ tới ngay lập tức!”

Nói xong thì xoay đầu thả chậm thanh âm với bọn Lục Nhất nói: “Các trò cũng đi luôn.”

Bọn Lục Nhất gật gật đầu, lúc đi bọn họ còn hướng về phía Nguyên Thao làm động tác tay thân thiện, sau đó lắc lư đi theo thầy chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm nổi tiếng là bao che cho học sinh, học sinh trường mình, mình thỉnh thoảng có thể nói nói phạt phạt, nhưng chung quy vẫn chưa thể lớn đến mức có thể để cho người của trường khác đến trường của bọn họ gây chuyện ức hiếp người.

Sau khi bọn họ đi, những học sinh khác trên sân bóng rổ cũng giải tán, chuyện này truyền đi rất nhanh, một truyền mười, mười truyền một trăm, trong chốc lát chuyện Tạ Hoài bị người của Nhị Thập Tứ Trung làm trật chân bị thương đã truyền khắp trong ngoài các trường cấp ba.

Mặc dù danh tiếng của Tạ Hoài ở trong trường không được tốt cho lắm, nhưng cái không được tốt cho lắm này chỉ là một ngón tay so với thành tích học tập của cậu, Tạ Hoài đánh nhau mọi người đều biết, nhưng cậu chưa bao giờ đánh nhau với người trong trường, hơn nữa thái độ làm người cũng rất tốt, cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm.

Cũng không biết là ai đi đồn lại còn đổ thêm dầu vào lửa, phần lớn người mới nghe được đều rất tức giận.

Diễn đàn trường mấy trăm năm nay không có người dùng suýt nữa thì sập luôn.

Một tiêu đề trên Tieba viết [Liên quan tới Tạ Hoài trường chúng ta và Nhị Thập Tứ Trung bạn có suy nghĩ gì], tất cả mọi người đều mắng chửi Nhị Thập Tứ Trung theo nhiều cách khác nhau, thậm chí còn có người nói luôn cả vị trí lớp của Nguyên Thao.

Nhân thần cộng phẫn: Cái tên  Nguyên Thao đó, con mẹ nó tức chết tôi rồi, lúc đó tôi ngồi ở sân bóng rổ xem trận đấu, kết quả là một ngụm nước còn chưa uống xong đã nhìn thấy cái tên ngu ngốc Nguyên Thao kia duỗi chân ra, má nó càng nghĩ càng tức. Còn nữa còn nữa, tôi phát hiện tình cảm của Giang Tự và Tạ Hoài thật sự rất tốt, mặc kệ mọi thứ liền tiến lên nhấc chân một cước đá bay Nguyên Thao, hi vọng người không sao.

sq: Một cước kia của Giang Tự rõ ràng là dùng lực, làm bạn học nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu ấy nổi giận, lầu trên nói quan hệ của hai người rất tốt hoàn toàn đúng, thực sự là như vậy. Có một câu nói ‘Vợ tế thiên, pháp lực vô biên’*.

(*) Gốc là “老公祭天,法力无边” là một ngôn ngữ mạng TQ, câu nói xuất phát từ bộ phim 《Lưu Ly Mỹ Nhân Sát》, trong phim mỗi lần Tư Phượng bị thương mà suýt chết. Trong lúc tuyệt vọng, Chử Toàn Cơ sẽ kích động sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể sau đó dùng chiêu đó để tấn công với câu nói: Chỉ cần Tư Phượng bị thương thì Chử Toàn Cơ sẽ hủy diệt tam giới. (Nguồn: baidu) (tui k xem phim này nên có j sai mn sửa dùm tui nha)

Lê Ma Mạch: Muốn mắng thì mắng cho tử tế, lầu trên đừng có nguyền rủa Tạ Hoài.

Ngọt ngào đáng yêu: Tôi nguyện dùng ba mươi năm tuổi thọ của Nguyên Thao cầu nguyện cho hắn sẽ có chuyện.

Thần số học của tôi: Sức mạnh của tin tức, tôi nghe nói rồi, Tạ Hoài đánh nhau với người ngoài trường chính là Nguyên Thao! Nhưng không phải là do Tạ Hoài cố ý gây sự, mà là cậu ấy dám làm việc nghĩa, nhìn thấy Nguyên Thao đang bắt nạt một học sinh lớp dưới trường chúng ta, lúc này mới động thủ.

Toán là môn tôi kém nhất: Đệt! Chuyện lầu trên nói có thật không thế?? Cái này là con mẹ nó thuộc vào loại bạo lực học đường rồi đúng không, cái tên ngu dốt Nguyên Thao này giáo dục bắt buộc chín năm cho chó gặm hết rồi, mau cho hắn về nhà gột rửa lại đi, tranh thủ sớm ngày đầu thai làm người lại lần nữa.

Tôi là học sinh giỏi: Vừa mới gặp Tạ Hoài rồi, thấy Giang Tự đang bế cậu ấy đi về phía phòng y tế của trường, không cẩn thận nhìn thấy mắt cá chân của Tạ Hoài, sưng rất to, có vẻ bị thương rất nặng.

Không nói thì thôi, vừa mới nói đã khơi dậy một đống học sinh tính khí hung dữ không có chỗ phát tiết.

Giang Tự và Tạ Hoài không biết đến cuộc thảo luận này, Tạ Hoài bị Giang Tự bế, mắt cá chân đau tới mức trên trán, sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng cậu không muốn để Giang Tự nhìn thấy nên cậu cắn răng giả vờ mình không sao.

Ban đầu ngay cả bản thân cậu cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.

Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là không muốn khiến cho Giang Tự lo lắng.

Từ sân bóng rổ đến phòng y tế chỉ có mấy trăm mét, ban đầu Giang Tự muốn chạy qua đó, nhưng lại sợ trong quá trình chạy làm Tạ Hoài bị thương.

Giang Tự mím môi, mặt lạnh lùng, cằm căng chặt, đồng phục học sinh bay trong gió, bước chân vừa ổn định vừa nhanh.

Tạ Hoài nhịn đau, cố hết sức làm cho giọng nói của bản thân nghe tương đối ung dung: “Giang Tự, tôi chỉ bị trẹo chân thôi, không sao đâu.”

Giang Tự không nói gì, hắn cúi đầu nhìn Tạ Hoài một cái lại ngẩng đầu.

Cả một đoạn đường không nói một lời, cho đến khi hắn đặt Tạ Hoài lên giường ở phòng y tế.

“Làm phiền bác sĩ xem giúp cậu ấy với ạ, chân cậu ấy bị thương rồi.” Giọng nói của Giang Tự lạnh lùng, nhưng bác sĩ Tần vừa nhìn đã thấy được sự lo lắng và sốt ruột không thể che giấu trong ánh mắt thiếu niên tóc hơi rối loạn trước mắt này.

Tần Tiêu có phần bất ngờ nhướng mi, trong lòng hình như hiểu được gì đó, chỉ có điều cái gì cũng không nói, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt rồi liền đi qua đó.

Tạ Hoài ngồi ở trên giường, môi mím thành một đường thẳng, rõ ràng là đang nhịn đau.

Bác sĩ cúi đầu nhìn mắt cá chân của Tạ Hoài, ấn đường hơi nhíu, vươn tay ra đụng vào.

Ngón tay mới đụng vào một chút, Tạ Hoài chợt thu chân lại, sau đó mặt đầy kinh ngạc nhìn Tần Tiêu.

Cái đụng kia làm Tạ Hoài đau đến mức sống mũi cay cay, dừng lại vài giây, cậu áy náy nói: “Xin lỗi ạ, em không quen bị người khác đụng vào chỗ đó.”

Tần Tiêu thường thấy loại học sinh như thế này, có điều là nam thì vẫn là lần đầu tiên, nhưng ông chỉ bất đắc dĩ cười một cái, nói: “Mắt cá chân của cậu bị thương khá nghiêm trọng, tôi phải xem xem thế nào mới có thể căn cứ theo tình trạng vết thương kê thuốc cho cậu, tôi sẽ nhẹ tay một chút, thế được không?”

Tạ Hoài trì hoãn hai giây mới lại duỗi chân ra.

Tần Tiêu kéo ống quần của Tạ Hoài ra quan sát một chút, lông mày lại nhíu lại, vết thương này không phải là nặng bình thường, hơn nữa ông cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, trật khớp và bong gân bình thường không thể nào đạt tới trình độ sưng to như vậy.

Ngón tay Tần Tiêu đặt ở trên cẳng chân Tạ Hoài nhẹ nhàng ấn một cái, hỏi: “Chỗ này có đau không?”

Tạ Hoài có hơi do dự gật đầu: “Có hơi.”

Tần Tiêu đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn kê thuốc cho Tạ Hoài, vừa kê thuốc vừa nhắc nhở Tạ Hoài: “Trò này, tôi cho rằng cậu nên đi bệnh viện kiểm tra lại, tôi cảm thấy…”

Tần Tiêu cố gắng tổ chức lại từ ngữ một chút, muốn cho lời nói của mình không quá trực tiếp.

Vừa mới bắt đầu nghĩ đã nghe thấy Tạ Hoài nói: “Ngài nói.”

“Tôi cảm thấy chân của cậu không đúng lắm, nói một cách chính xác là  xương của cậu,” Tần Tiêu nói, “Thiết bị ở đây của tôi không đầy đủ, cũng không có đủ dụng cụ để kiểm tra, có lẽ là tôi nghĩ sai rồi, nhưng tôi vẫn kiến nghị cậu đi bệnh viện kiểm tra thử, không có vấn đề gì là tốt nhất.”

Trong lòng Tạ Hoài động một cái, “Vâng” một tiếng, nói: “Cảm ơn ạ, em sẽ đi ạ.”

“Được rồi, những thứ này là thuốc bôi ngoài da, cậu cầm lấy, trong túi này là thuốc viên, hằng ngày nhớ uống đúng giờ, còn nữa trước khi vết sưng của cậu chưa khỏi thì tốt nhất là không nên đi lại.” Tần Tiêu đưa túi thuốc cho cậu.

Ban đầu Tạ Hoài còn nghiêm túc nghe, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng còn tưởng là mình nghe nhầm.

Vết sưng chưa khỏi thì tốt nhất không nên đi lại?? Đùa gì vậy??

Vậy sao cậu về nhà, sao cậu đi học được? Không thể nào đi đường có người giúp cậu lên tầng xuống tầng, thậm chí là đi vệ sinh…

Cậu bị trẹo chân không sai, nhưng sao lại biến thành cuộc sống không thể tự lo liệu rồi?

Khóe miệng Tạ Hoài giật giật, nhìn Tần Tiêu hỏi một vấn đề chạm thẳng vào tâm linh hồn cậu: “Em đi vệ sinh, còn có đi tắm, thì phải làm sao ạ?”

“Đi vệ sinh?” Tần Tiêu nhìn ngoài cửa, trên cửa kính còn phản chiếu một hình ảnh của một nam sinh khác, sau đó mỉm cười nói, “Hai người các em có quan hệ tốt? Cậu ấy hẳn là sẽ giúp em.”

Tạ Hoài nhìn theo tầm mắt của Tần Tiêu nhìn sang, trong nháy mắt, Giang Tự dường như cũng nhận ra được gì đó, quay đầu nhìn sang hướng này, trực tiếp bốn mắt nhìn nhau với Tạ Hoài.

Tạ Hoài bị đả kích lập tức nghiêng đầu đi, mặt mơ hồ có chút nóng lên, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “Ai cần cậu ấy giúp chứ.”

Mặt mũi của đàn ông cao bằng trời, để Giang Tự giúp cậu đi vệ sinh còn không bằng để cậu đi chết đi.

Tần Tiêu chỉ cười cười, không nói gì.

Giang Tự thấy bên này đã xử lý xong rồi liền đẩy cửa kính đi vào.

Tần Tiêu tiện tay cầm một túi đá đưa cho Giang Tự, gật đầu với Tạ Hoài, nói: “Chườm đá cho em ấy, mắt cá chân của em ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Tạ Hoài: “...”

Cậu một lời khó nói hết nhìn Tần Tiêu, thầm nói, cậu bị trẹo chân chứ không phải tay bị phế rồi, thật ra việc này tự cậu có thể làm được.

“Cảm ơn.” Giang Tự trả lời, nhận túi đá.

“Chân của cậu ấy, vấn đề có nghiêm trọng không ạ?”

“Tôi khuyên em ấy nên đi bệnh viện kiểm tra, bây giờ xem ra không có gì đáng ngại, nhưng không sợ phòng chỉ sợ chống, tốt nhất là vẫn nên đi một chuyến.” Tần Tiêu liếc Tạ Hoài một cái, nói xong liền đi ra ngoài.

Giang Tự cầm túi đá ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoài, khom người nhẹ nhàng ấn túi đá lên chân Tạ Hoài, lực độ vừa phải.

Cơn đau giảm bớt một ít, Tạ Hoài cũng không khó chịu như vậy nữa.

Cậu không hề kháng cự khi Giang Tự đụng vào mắt cá chân của cậu, ngược lại lại có chút hưởng thụ.

Tạ Hoài “Đệt” ở trong lòng một tiếng, thầm nói, mình quả nhiên là biến thái mà.

Hai người không ai nói chuyện, Tạ Hoài không chịu được cái không khí yên tĩnh như thế này nhất, luôn muốn tìm chuyện gì để nói.

Lúc này cậu lại nghĩ đến cái tên chó chết Nguyên Thao kia. (?)

“Con mẹ nó, vẫn bị chơi đểu rồi.” Tạ Hoài không nhịn được mắng một câu.

Giang Tự đè lại cái chân động đậy của Tạ Hoài, nói: “Đừng động.”

“Mong đừng có truyền tới tai hiệu trưởng, không thì tôi xong đời.”

Nhưng mà chuyện lớn như thế, không truyền tới tai hiệu trưởng là chuyện không thể.

Giang Tự trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Chuyện này không phải lỗi của cậu.”

Tạ Hoài thầm nghĩ, cái này còn phải nói à? Nhưng vấn đề là ở chỗ—

“Tôi biết mà, nhưng mà hiệu trưởng là cậu tôi, ông ấy sẽ nói với bố mẹ tôi.”

Giang Tự: “...”

“Hiệu trưởng là cậu của cậu?”

Không trách Giang Tự không biết, chuyện này kéo theo cả giáo viên và học sinh toàn trường, có lẽ cũng chỉ có giáo viên có lai lịch tương đối già mới có thể hiểu rõ một ít, Tạ Hoài chưa từng nhắc qua, cho nên căn bản không có mấy người hiểu rõ.

Lục Nhất là bởi vì hồi đó chơi oẳn tù tì với Tạ Hoài, Tạ Hoài thua, đồng ý nói một bí mật của bản thân.

Bản thân Tạ Hoài chả có bí mật gì cả liền nói chuyện đó như chuyện tán gẫu sau bữa cơm nói cho Lục Nhất nghe.

Lục Nhất nghe xong tí nữa thì ngã từ trên ghế xuống, ổn định thân thể xong, cậu ta liền chắp tay với cậu: “Đệt, nhìn không ra nha anh Hoài, bối cảnh cũng rất mạnh đó.”

“Quá khen quá khen.”



“Ừ, anh trai của mẹ tôi,” Sắc mặt Tạ Hoài thay đổi cực nhanh, rất nhanh sau đó lại là vẻ mặt không quan trọng, “Bỏ đi, biết thì biết thì thôi.”

Giang Tự mấp máy môi còn chưa lên tiếng lại nghe thấy Tạ Hoài chậm rãi bồi thêm một câu.

“Dù sao thì lần này Nguyên Thao không gặp may rồi, Hiệu Trưởng trường hắn là bác cả của tôi, anh trai của ba tôi.”

Giang Tự: “...”

Chườm đá cũng gần được nửa tiếng, Giang Tự đứng dậy, bỏ túi đá vào trong thùng rác.

Nửa tiếng này căn bản đều là Tạ Hoài nói, Giang Tự nghe, thời gian trôi qua cũng tính là nhanh.

Vết sưng đỏ ở mắt cá chân của Tạ Hoài đã bớt sưng hơn nhiều so với lúc  đầu.

“Còn đau không?” Giang Tự không dám đụng vào nơi đó, hắn chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái vào gót chân Tạ Hoài.

Toàn thân dâng lên một cỗ tê dại, cậu ngây ra vài giây, ngay cả chân cũng quên rút lại.

Không đau là giả, nhưng cậu lắc đầu, trông rất tùy ý trả lời: “ Tạm được.”

“Đồ lừa gạt,” Giang Tự đột nhiên nói, “Rõ ràng vẫn còn rất đau.”

Tạ Hoài không ngờ Giang Tự sẽ phản ứng như thế, cậu khẽ run, nhịp tim càng đập càng nhanh, khi hồi thần lại cậu nói: “Vậy chỉ hơi đau một chút thôi.”

Vách ngăn của phòng y tế chỉ có một cái giường bệnh, chân của Tạ Hoài không tiện nằm lên chỉ có thể ngồi.

Thời gian này đã bắt đầu giờ tự học buổi tối rồi, Giang Tự giúp Tạ Hoài xin nghỉ, không cần quay lại học nữa, định đợi tiếng chuông hết giờ vang lên thì về nhà luôn.

Thời gian nửa tiết đầu tiên đã trôi qua, Tạ Hoài đã dựa vai Giang Tự ngủ mất rồi.

Phòng y tế không bật đèn.

Giang Tự rũ mắt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cúi đầu yên tĩnh nhìn người đang ngủ trong ngực mình.

Hô hấp của Tạ Hoài rất vững vàng, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại từ trong mơ.

Ánh sáng phác họa hình ảnh hai thiếu niên, kéo hai cái bóng giống như muốn hòa làm một.

Hồi lâu sau, chỉ thấy Giang Tự vươn tay ra, dừng lại cách trán Tạ Hoài vài milimet, cuối cùng vẫn không chạm vào.

Lúc thu tay lại không cẩn thận đụng vào chóp mũi Tạ Hoài, vừa chạm vào liền bỏ ra.

Cho đến khi buổi tự học buổi tối sắp kết thúc, ánh trăng lại sáng hơn một ít, Tạ Hoài mới mơ màng tỉnh lại.

Cậu ý thức không rõ sờ loạn một cái, sờ tới lòng bàn tay lạnh băng của Giang Tự, tầm mắt dần dần rõ ràng, cậu mới phát hiện hồi nãy thứ mình sờ là tay trái của Giang Tự, bên trên còn có một tầng tím nhạt chưa tiêu tán.

Tạ Hoài bỗng dưng nhớ tới, vừa nãy Giang Tự dùng tay chườm đá cho cậu gần nửa tiếng đồng hồ.