Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 1

Đầu tháng 9, thời tiết ở Giang Thành vẫn nóng nực như cũ.

Cái thời tiết này rất thích hợp để trốn học.

Tạ Hoài mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, đang ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày.

Một nửa vòng eo của thiếu niên lộ ra ngoài, lại bị bóng râm của lá cây trên đỉnh đầu che bớt đi một nửa, nhìn có vẻ hơi gầy.

Vài giây sau, cậu đứng dậy nhìn xung quanh bức tường, đang là giờ tự học buổi sáng, nơi này cách xa tòa nhà giảng dạy, xung quanh rất yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran hoặc tiếng lá xào xạc trong bụi cây.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thầy chủ nhiệm chắc đã ở cổng trường kiểm tra việc đi muộn, chắc chắn không có tâm tư đi tới gần đây “thị sát dân tình”.

Tạ Hoài xắn ống tay áo lên trên, chắc chắn lúc này sẽ không có ai đến, cậu vặn cổ và xoay khớp tay một chút.

Phát ra hai tiếng “rắc rắc”.

Sau đó cậu ngước mắt nhảy lên phía trước, rồi lại nhảy thêm một bước nữa, mang theo một luồng gió, cả người nhảy lên tường.

Bả vai và chân cậu có chút đau, có lẽ do mấy ngày trước khi tập thể dục quá mạnh nên cậu bị thương, Tạ Hoài cong eo vỗ nhẹ vào ống quần, coi như không quan trọng.

Khi cậu chuẩn bị nhảy xuống, một người mặc đồng phục giống cậu, trên lưng đeo cặp đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Tạ Hoài, người kia chậm rãi đi đến phía dưới tường mà cậu đang định nhảy, nhàn nhạt nâng mắt nhìn về phía cậu.

Thiếu niên mím môi, ánh mắt rơi trên người Tạ Hoài, lông mày của hắn bị che khuất bởi bóng cây sồi vàng phía sau Tạ Hoài, dẫn đến Tạ Hoài không nhìn rõ cảm xúc trong mắt đối phương.

Người quen, vị trí quen thuộc.

Tạ Hoài không cần tiến hành bước tiếp theo đã biết mình không thể chạy được nữa rồi.

Với sự chần chừ vừa rồi, cậu đã bỏ lỡ mất thời điểm tốt để trốn học, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

“Lớp trưởng...” Tạ Hoài cong mắt, cười với giọng điệu thương lượng, “Hay là lần này ngài bỏ qua cho tôi có được không?”

Thật ra cậu không sợ Giang Tự, suy cho cùng cái danh hiệu trùm trường này cũng không phải cứ như thế mà gọi, chỉ là Tạ Hoài phát hiện bản thân mình trời sinh đối với loại học sinh ba tốt đẹp trai này có ý muốn bảo vệ, cho nên mỗi lần cậu có cái ý nghĩ này trong đầu, Tạ Hoài liền hoài nghi bản thân có tâm lý biến thái.

Giang Tự không nói gì, mặt không thay đổi cứ như thế nhìn Tạ Hoài.

Tạ Hoài cũng nhìn chằm chằm hắn như thế, hai người im lặng giằng co đứng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tạ Hoài không chịu nổi cái không khí kỳ lạ này, cậu bị đánh bại.

Cậu nói thầm trong lòng, thôi thì tuần sau thử lại.

Cậu không tin là lần nào cậu trốn học đều có thể bị Giang Tự bắt được.

“Lớp trưởng, chúng ta thương lượng chút đi, ngài đứng ở đây tôi muốn nhảy cũng không nhảy được, vậy ngài phải đỡ được tôi, nếu không hai chúng ta có thể một người chết một người bị thương, ngài chết tôi bị thương, đến lúc đó ngài đừng có mà trách tôi.”

Tạ Hoài vốn định bảo Giang Tự nhường cho một chỗ để cậu nhảy xuống, không ngờ rằng bỗng nhiên lại nghe thấy đối phương cười nhẹ một tiếng.

Tạ Hoài trong nháy mắt hoài nghi: “?”

Giang Tự đè xuống khóe miệng hơi nhếch lên của mình, hắn nhìn về phía cậu: “Xoay người.”

Tạ Hoài có chút hoài nghi nhưng cậu vẫn làm theo.

“Nhảy đi.” Giang Tự nhàn nhạt mở miệng

Tạ Hoài xoay người, tầm mắt nhìn xuống dưới, trong nháy mắt nhìn thấy dưới đất in một dấu giày, Tạ Hoài cảm thấy não của mình bị lừa đá mất rồi.

Vừa nãy cậu muốn làm gì? Thế mà cậu còn muốn nhảy ra ngoài?

Tạ Hoài: “...”

Thật xấu hổ.

Cậu thầm mắng mình một câu, thậm chí cậu còn hoài nghi bản thân, có phải cậu vận động quá độ vào kỳ nghỉ hè, vận động đến nỗi bản thân biến ngốc luôn rồi không.

Tạ Hoài không được tự nhiên ho nhẹ một cái, sau đó cậu nhảy xuống trước cái nhìn của Giang Tự.

Bây giờ giờ tự học buổi sáng vẫn chưa kết thúc, sau đó là nghi thức kéo cờ của mỗi sáng thứ hai đầu tuần.

Con người Tạ Hoài có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi tuần chỉ trốn học vào thứ hai đầu tuần, trốn được ra ngoài thì coi như là may mắn, không trốn được thì sẽ bị cái người họ Giang nào đó bắt đi tham gia nghi thức kéo cờ.

Cứ như thế, thứ hai tuần nào cũng đều bị Giang Tự bắt được ở đây, cho nên cậu rất tiếc nuối, từ lúc học lớp 10 tới giờ cậu vẫn chưa trốn học được lần nào.

Tạ Hoài ngồi xổm xuống buộc lại dây giày bị lỏng một lần nữa, sau khi cậu đứng dậy, Giang Tự cũng đã nhảy từ bức tường bên kia xuống, vừa vặn đứng bên cạnh Tạ Hoài.

Giang Tự rũ mi xuống, ngay sau đó hắn quen thuộc đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, xe chạy nhiều quen đường dắt Tạ Hoài về lớp học.

Nhìn Giang Tự cầm tay cậu như thế, trong lòng Tạ Hoài có chút phức tạp.

Hai người vừa đặt chân vào lớp học, tiếng chuông thông báo hết giờ tự học buổi sáng cũng vang lên.

Giang Tự treo cặp của mình lên móc cạnh bàn, sau đó lại kéo Tạ Hoài đứng xếp hàng ở hành lang.

Các bạn trong lớp mới đầu thấy hai người họ như thế thì còn giỡn cợt, bây giờ thấy nhiều rồi trái lại còn đùa theo không biết chán.

Không biết ai vừa cười vừa nói một câu: “Lớp trưởng lại bắt cô vợ trốn học đến tham gia lễ kéo cờ rồi à.”

“Đúng thế.” một đám người hùa theo.

Giang Tự không nói gì, nhưng Tạ Hoài nghe xong thì cười một tiếng: “Hết cách, vị này nhà tôi rất nghiêm khắc, muốn trốn cũng không trốn được.”

Hồi đó khi bọn họ đang chơi trò rút thẻ trong bữa tiệc, Giang Tự rút một thẻ  ông chủ, hắn tùy tiện rút ra một tấm, kết quả là rút được một tấm làm vợ của ông chủ.

Tạ Hoài vui vẻ.

Bọn họ vậy mà vẫn có thể nhớ được chuyện của đêm hôm đó đến bây giờ.

Nói xong câu này, Tạ Hoài rõ ràng cảm nhận được cổ tay đang bị Giang Tự nắm lấy siết chặt hơn, cậu không quan tâm, tiếp tục nói chuyện với người ở đằng sau.

Tạ Hoài dựa vào lan can hành lang, cười lười nhác nói: “Lần sau trốn học tôi sẽ không để bị bắt nữa.”

“Người anh em, tui không có gì để có thể chúc phúc cho cậu, vậy thì chúc cậu sẽ sớm thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh Tự.” Người kia đặt tay lên vỗ vai Tạ Hoài.

“Lục Nhất, cậu không hổ là anh em tốt của tôi, đến lúc đó người anh này sẽ tặng cậu một cây kẹo que để tỏ lòng biết ơn.” Tạ Hoài nhìn cậu chàng, bày tỏ rất cảm động, đồng ý gật đầu. 

“Đã được định.” Lục Nhất chắp tay với cậu.

Giang Tự nghiêng đầu mặt không cảm xúc liếc hai người một cái, Lục Nhất bị hắn nhìn như thế thì lập tức thức thời ngậm miệng, tránh sang một bên.

Tạ Hoài nhìn xung quanh không tìm được người nói chuyện, cũng yên tĩnh lại.

Không có việc gì làm, Tạ Hoài bắt đầu nghịch tay của Giang Tự, nhưng tay trái bị người nào đó nắm lấy, cổ tay không cử động được, cho nên chỉ có thể dùng tay phải. 

Tạ Hoài nhẹ nhàng nhéo các khớp ngón tay của Giang Tự, lại chạm vào gân màu xanh hơi nổi lên trên mu bàn tay do làn da trắng nõn của Giang Tự.

“Cậu làm gì vậy?” Giang Tự mặt hơi biến sắc, khi nhìn Tạ Hoài giọng nói trầm xuống như đang đè nén điều gì đó.

Ánh mắt Tạ Hoài vẫn dừng ở trên tay Giang Tự, đầu cũng không thèm ngẩng lên trả lời một câu: “Tôi phát hiện tay của cậu cũng rất đẹp đó.”

Nghe vậy, trong lòng Giang Tự khẽ động, không nói gì nữa.

Im lặng không nói, nhưng Giang Tự vẫn không buông lỏng tay Tạ Hoài, mặc cho Tạ Hoài tùy ý chơi đùa.

Không lâu sau giọng nói đầy nghị lực của thầy chủ nhiệm vang lên từ loa của trường, thông báo tất cả giáo viên và học sinh hãy đến sân tập tập hợp.

Giang Tự là đại diện học sinh, sẽ đứng dưới cột cờ phát biểu, sau khi cùng các bạn trong lớp xuống sân tập thì không thấy bóng dáng đâu nữa, dáng người của Tạ Hoài cũng được coi là cao, chỉ thấp hơn Giang Tự một chút, cho nên cậu chỉ cần nhìn một cái là đã nhìn thấy Giang Tự đứng bên cạnh cột cờ.

Lớp của bọn họ cách khá xa cột cờ, nhưng từ đây nhìn lên đó vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy và rộng của Giang Tự.

Đến lượt Giang Tự lên bục phát biểu, học sinh ở xung quanh rõ ràng có chút kích động, Tạ Hoài thậm chí còn nghe được tiếng thảo luận nho nhỏ của mấy bạn nữ sinh phía trên, cậu nghe không rõ lắm cũng không có hứng thú nghe.

Nhưng cậu vẫn nghe được rõ ràng vài chữ, thế mà lại có người nói muốn theo đuổi Giang Tự.

Người nói muốn theo đuổi Giang Tự thế mà lại là con trai?

Nếu không phải Tạ Hoài chính tai nghe thấy, cậu có khả năng sẽ hoài nghi tai của mình có phải bị gì rồi không.

Thế này cũng được? Giang Tự ngày nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, được con gái thích thì cũng thôi đi, sao lại còn được cả con trai thích?

Tạ Hoài duy trì tâm tình phức tạp của mình ngẩng đầu nhìn lên cột cờ, thế mà phát hiện Giang Tự cũng đang nhìn mình.

Nhưng đối phương rất nhanh đã nhìn sang hướng khác, cứ như cái nhìn hồi nãy chỉ là vô tình liếc một cái.

Tạ hoài vô hình có chút khó chịu.

Có điều......

Tuy rằng nhìn người này có vẻ lạnh lùng, nhưng quả thật vẫn có thể thích được.



Trở lại lớp học, vẫn chưa vào học, Tạ Hoài lại bắt đầu ngủ.

Khi Giang Tự về lớp học liền nhìn thấy Tạ Hoài nằm bò ra bàn của hắn, giống  như người chết, sấm sét đánh cũng không động đậy.

Hắn từ đằng sau Tạ Hoài đi tới, ngồi vào chỗ bên cạnh Tạ Hoài sau đó lấy một bộ đề toán ra bắt đầu làm.

Mãi đến khi chuông vào học reo lên, Giang Tự mới đánh thức Tạ Hoài.

“Tôi lại ngủ trên bàn của cậu à?” Tạ Hoài còn ngái ngủ, vừa mới tỉnh, đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo.

Có lẽ vì nằm quá lâu nên trên trán của cậu còn in hình mặt trăng trên ống tay áo đồng phục.

Rất giống với hình mặt trăng trên trán của Bao Thanh Thiên, chỉ khác là không đen như thế.

Ánh mắt Giang Tự dừng trên trán Tạ Hoài, nhìn một cái, qua một lúc rồi mới vô cảm quay mặt đi, nhưng bả vai không nhịn được mà nhấp nhô lên xuống.

“Cậu cười cái gì, tôi có gì buồn cười lắm à?” Tạ Hoài nhìn Giang Tự đang cười cậu, thế mà người này vẫn còn cười cậu.

Cậu thử tách tay Giang Tự ra nhưng tay đối phương một chút cũng không động.

“Tôi rất buồn cười?” Tạ Hoài chống bàn quay đầu, chỉ vào mình hỏi những bạn học khác.

Mọi người nghe tiếng thì nhìn về phía Tạ Hoài, trong nháy mắt khi nhìn thấy hình mặt trăng trên trán cậu thì cả lớp lăn ra cười.

Tạ Hoài: “?”

Lúc này không biết ai nói một câu: “Hoài Hoài, cậu nhìn lại cậu trong cửa sổ bên cạnh xem.”

Tạ Hoài quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ bên phải Giang Tự.

“Đệt.” Tạ Hoài nhìn qua cửa kính sững sờ một giây, vội vàng giơ tay lên che trán rồi cúi đầu xuống.

Cả lớp nhìn thấy một loạt động tác này của cậu thì lại không nhịn được cười phá lên.

Xấu hổ thì cũng thôi đi vậy mà cậu lại còn cho cả lớp nhìn thấy.

“Giang Tự, sao cậu không nói cho tôi biết, “ Tạ Hoài hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu thế này cũng quá vô tâm với bạn cùng bàn rồi đấy, cậu thế mà lại còn cười tôi.”

Tạ Hoài che trán không động, biểu tình có chút xấu hổ.

“Xin lỗi.” Giang Tự đột nhiên nói.

“Hả?” Tạ Hoài cũng không nghĩ Giang Tự sẽ thật sự xin lỗi cậu, đột nhiên nghe thấy câu “xin lỗi” này vẫn còn sững sờ vài giây.

Kim phút trên đồng hồ lại dịch thêm một phút, ngón tay Tạ Hoài cuộn tròn, lúng túng quay đầu đi, ấp úng  trả lời: “...Không sao.”

Tiết đầu tiên là tiết của cô chủ nhiệm Diêu Văn Tĩnh lớp bọn họ, khi Diêu Văn Tĩnh vào lớp thấy không khí trong lớp vô cùng sôi dộng dị thường.

“Ô, ngày đầu tiên đi học vui thế à?” Diêu Văn Tĩnh bỏ quyển sách Ngữ Văn trong tay xuống, cười hỏi bọn họ một câu.

Cả lớp không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt họ đều liếc về phía Tạ Hoài.

Chú ý tới ánh mắt của bọn họ, dù sao Tạ Hoài cũng thấy không được tự nhiên, bình thường với loại tình huống này, giáo viên chắc chắn đoán được là do ai rồi, hơn nữa giáo viên nhất định sẽ hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

“Tạ Hoài? Mọi người đều đang nhìn em, xem ra chắc chắn em biết tại sao mọi người lại vui như thế đúng không?”

Quả nhiên.

Tạ Hoài hết cách, chỉ có thể bỏ cái tay đang che trán xuống.

Có lẽ do vết hằn quá rõ ràng, Diêu Văn Tĩnh từ trên bục giảng cũng nhìn thấy  rõ mồn một, Diêu Văn Tĩnh mím môi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhẫn nhịn không cười.

Rõ ràng là nhịn rất vất vả.

Tạ Hoài: “...”

Thật ra cô cũng không cần phải như vậy đâu.

Một lúc sau, Diêu Văn Tĩnh thực sự không nhịn được trêu Tạ Hoài một câu: “Được rồi, cô biết rồi, không nhìn ra đó, em vậy mà cũng thích Bao Thanh Thiên.”

“Em không có,” Tạ Hoài nhân sinh không còn gì luyến tiếc, chật vật giải thích, “Em thật sự, một chút cũng không thích Bao Thanh Thiên.”

“Được rồi được rồi, có nhân vật mà mình yêu thích là chuyện rất bình thường, cô cũng từng trải qua, cô hiểu mà.”

Tạ Hoài: “...”

Không giải thích nữa, thích ai cũng được vậy.

Bạn cùng bàn của cậu lại cười rồi, Tạ Hoài không nhịn được trực tiếp nắm lấy tay của Giang Tự.

Thấp giọng cảnh cáo nói: “Không cho phép cười.”

“Ừm, không cười nữa.” Giang Tự đồng ý với cậu, còn thật sự không cười nữa.

Nhìn thấy Giang Tự thật sự không cười nữa, Tạ Hoài mới thu tay lại.

Sau đó cậu vùi đầu tiếp tục ngủ.

Nằm xuống được vài giây Tạ Hoài mới nhớ ra một chuyện, sau đó cậu cởi áo đồng phục ra, ném vào gầm bàn, lần này cậu không tin là vẫn có thể in hình mặt trăng lên trán.

Vị trí bọn họ ngồi là hàng 2 từ dưới lên, Diêu Văn Tĩnh đã quá quen với việc Tạ Hoài ngủ trong lớp.

Cô đã trao đổi riêng với Tạ Hoài mấy lần, Tạ Hoài lần nào miệng cũng nói đồng ý rồi, nhưng về lại lớp học lại bắt đầu ngủ, bắt cậu đứng ở ngoài cậu cũng có thể ngủ được.

“Vào tai trái ra tai phải” câu này đặt ở trên người Tạ Hoài thật sự rất hợp.

Cô dứt khoát cứ để cho Tạ Hoài ngủ, chỉ cần không làm phiền đến các bạn khác là được.

Trong phòng học mở điều hòa, với loại tình huống này, bình thường ngủ nửa tiết thì sẽ bị tỉnh vì lạnh, nhưng một tiết trôi qua rồi mà Tạ Hoài một chút động tĩnh muốn tỉnh lại cũng không có.

Đến khi tiết thứ hai bắt đầu, Tạ Hoài mới bắt đầu mơ màng mở mắt, ý thức chưa rõ ràng thì phát hiện trên người được khoác một chiếc áo đồng phục không phải của mình, trên áo còn thoang thoảng mùi hương cây cỏ.

Mùi khá dễ chịu.

Tạ Hoài cúi đầu ngửi một cái.

Từ khóe mắt cậu nhìn thấy Giang Hoài chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay.

Tạ Hoài chợt tỉnh táo lại, cái áo đồng phục này, là của Giang Tự.