Sau khi ngủ dậy, Trịnh Hy Tắc đến công ty ngay từ sớm. Dậy xong, xuống gác ăn
sáng, Lương Duyệt mới biết được điều đó, anh không dặn lại điều gì với Lương
Duyệt, cũng không nói là khi nào thì có thể về.
Tối qua, sau khi vào đến trong nhà, giữa hai người vẫn giữ một không khí khác
thường.
Người này hỏi thì người kia đáp, ngoài ra cả hai không nói gì nữa. Sau đó thì
lặng lẽ nghỉ ngơi, lặng lẽ ăn cơm.
Đến khi ăn xong bữa tối, Lương Duyệt nhận được cú điện thoại của Phương Nhược
Nhã. Là người nhanh mồm nhanh miệng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để điều
gì được lâu trong lòng, vì thế cô nói thẳng thắn với Lương Duyệt: “Nếu cậu có ý
định quay lại với mối tình cũ, nếu cậu có ý định vong ân bạc nghĩa, mấy chị em
cũng không có ý kiến gì. Nhưng cậu không thể đắc tội với cả hai người được. Như
thế rất không ổn, làm thế thì sẽ chẳng còn đường rút nào nữa đâu.”
Ở đằng kia, Trịnh Hy Tắc đang ngồi trên ghế xem báo cáo kế hoạch của công ty,
anh gần như không nghe thấy tiếng nói lảnh lót vọng ra từ ống nghe, Lương Duyệt
từ từ đứng dậy, rồi làm như vô tình đi về phía thư phòng, dựa lưng vào cửa, mệt
mỏi đáp: “Vốn dĩ nên như vậy. Mình chính là một đứa con gái ích kỷ không đáng
được thông cảm và thương xót, vì thế nếu ai ở bên mình thì người ấy sẽ gặp rủi
ro. Còn mình cũng như vậy, gặp họ một lần là mình đau một lần.”
“Cậu là một đứa khốn, đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn như thế được à. Cậu có
biết không, khi cậu đi rồi, đồ ngốc ấy như mất hồn, ngồi im bất động trước toà
nhà của các cậu cả mấy tiếng đồng hồ, mình khuyên nhủ thế nào cũng không được.
Cậu không thể hình dung ra cái vẻ thểu não thất thần của anh ấy đáng thương đến
mức nào đâu!”
Khi nghe những lời kể chi tiết ấy của Phương Nhược Nhã, bàn tay cầm điện thoại
của Lương Duyệt bỗng nhiên trở nên giá lạnh, kèm theo đó là nỗi đau như kim đâm
vào trái tim, khiến cô run lên không sao kìm nén được nữa.
Sao lại không thể tưởng tượng được? Anh cũng đã từng nói lại với với cô.
Lần đầu tiên khi cô trở về nhà sau mấy năm bỏ đi, anh đã lo sợ cô không quay
trở lại nữa, nên khi tiễn cô đến cửa ga rồi mà vẫn không chịu buông tay ra, đôi
mắt anh sáng đầy vẻ kiên định khi anh chạy đuổi theo xe. Anh nói, chúng ta giao
kèo nhé, lát nữa khi tàu chạy, không ai được khóc, nếu vi phạm thì phải đồng ý
với một yêu cầu của bên kia.
Trên xe buýt, cô nắm chặt bàn tay đã mang lại hơi ấm và sức mạnh cho mình, gật
đầu rất mạnh, cố nén những dòng nước mắt.
Khi tàu chuyển bánh những khung cảnh bên ngoài cửa sổ khoang tàu vùn vụt chạy
lùi về phía sau, cô đã chạy khắp đoàn tàu để nài nỉ những người ngồi bên cửa sổ
nhường chỗ cho cô được nhìn thấy anh ở phía dưới. Chạy hết các khoang mà cô
chẳng nhìn thấy đâu bóng hình ấy, nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc, và rồi cuối
cùng cô đã nhìn thấy anh qua ô cửa của khoang cuối cùng. Lúc ấy anh đang cúi gục
đầu ngồi xổm trên bậc thềm sân ga, bất động trước đoàn tàu đang hú còi rời khỏi
sân ga.
Không ngẩng đầu lên, vì vậy tất nhiên anh đã không nhìn: thấy rút cuộc cô có
tuân theo quy ước của hai người không. Còn cô, lúc đó đã gục xuống chiếc bàn
trước mặt khóc tới mức đau thắt cả lồng ngực, như có ai đó đã móc mất trái tim
đang đập, khiến cô không sao thở được.
Nỗi đau ấy cô đã từng trải qua, vì thế cả đời cô luôn ghi nhớ.
Sau này, anh đã cười và nói với cô, thực ra anh cũng đã vi phạm quy ước.
Anh ngồi xổm trên sân ga, đầu vùi vào giữa hai gối, mặc cho nước mắt lặng lẽ
rơi trên đất, làm ướt cả một khoảng rộng trên đó, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu
lên.
Anh nói: “Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ đến một điều, không để em nhìn thấy
nước mắt của anh. Vì như vậy em sẽ buồn.”
Người con trai không muốn để cho người yêu của mình thấy được nỗi buồn ấy giờ
đây đã học được cách xoay sở trên thương trường, thế nhưng anh vẫn chưa sao học
được cách kìm nén những dòng nước mắt của mình. Anh vẫn dùng cách thức cũ và ngốc
nghếch nhất để che giấu những giọt nước mắt, không để cho cô nhìn thấy cũng bởi
vì anh sợ cô buồn.
Những hình ảnh trong ký ức vẫn còn rất rõ, anh trong tư thế ngồi xổm, đoàn tàu
hoả lao vùn vụt, thậm chí cô còn nhớ cả những đường ray dài dằng dặc tạo thành
bức phông phía sau lưng anh. Nhưng người con gái chạy dọc theo đoàn tàu để tìm
một ô cửa sổ nhìn người yêu dấu và khóc sướt mướt vì sự chia ly năm ấy giờ đây
chẳng còn thấy đâu nữa.
ở đầu đường dây bên kia là giọng nói nôn nóng của Phương Nhược Nhã : “ Alô!
Alô! Này Lương Duyệt, cậu đừng có giả vờ ngốc nữa, mình phải nói cho cậu biết,
cậu phải chọn lấy một trong hai người, chứ đừng đóng vai như các nhân vật nữ
trong các bộ phim Hàn Quốc, gặp người này thì yêu người này, thấy người khác
thì lại xiêu lòng vì người khác, cứ đứng núi này trông núi nọ khác thì sớm muộn
gì cũng xảy ra chuyện!” Thấy Lương Duyệt không phản ứng gì, cô ngừng trong giây
lát rồi nói với giọng ôn hoà hơn : “ Nhưng nói thực lòng, nếu là mình thì mình
cũng thấy rất khó chọn lựa. Cậu đúng là người có số may, mình chẳng nhớ gì tới
người trước kia, dù anh ta có sống hay chết cũng chẳng có liên quan gì tới
mình, nên mình đã không đau khổ như cậu. Có điều, cậu phải nghĩ cho kỹ, anh
Trịnh Hy Tắc nhà cậu không phải là người ngốc. Chẳng đời nào anh ấy lại chịu
dành cho cậu biết bao nhiêu tâm huyết rồi lại buông tay để cho cậu cuốn gói
theo người khác. Nếu cậu có những suy nghĩ điên rồ và muốn bỏ đi, đến lúc ấy
anh ấy chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, thì anh chàng ngốc kia của cậu cũng sẽ
lập tức biến mât cho mà xem. Hay là, cậu muốn bỏ đi để rồi trở lại những ngày
khổ cực trước kia…”
Tiếng bước chân từ xa lại gần khiến Lương Duyệt cuống quýt, cô khẽ nói : “ Có
người đến rồi, để ngày mai mình gọi lại cho cậu.” Sau đó cô lập tức tắt điện
thoại.
Lúc ấy, Trịnh Hy Tắc vừa bước đến cửa, anh dừng lại và đứng yên lặng, cô cũng
không quay đầu lại mà cứ thẫn thờ bên chiếc điện thoại. Một hồi lâu như vậy,
anh mới nói : “ Không có chuyện gì nữa thì hãy đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải
đi làm.”
Mấy năm nay, cô luôn giữ thói quen đi ngủ muộn, hết học đến thi, rồi tìm tư
liệu, xem văn bản, may mà các bữa tiệc tùng chiêu đãi của anh cũng không ít, vì
vậy số lần mà hai người cùng đi ngủ một lúc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón
tay. Cô thường nghe thấy các đồng sự hoặc bạn bè phàn nàn rằng chồng về muộn
thì ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi như thế nào hoặc cũng vì thế mà hai vợ chồng
cãi nhau ra sao, còn cô chỉ lặng lẽ mỉm cười và lắng nghe họ nói.
Bởi vì từ trước đến nay cô không biết khi về muộn anh đã lên giường và đi ngủ
như thế nào, vì cô đã đi ngủ rất thanh thản mà coi như không có chuyện gì, anh
về khi nào cô cũng không hay biết.
Nhưng lời mời đặc biệt hôm nay khiến cô không thể nào từ chối được, nhất là ban
ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên sau khi tắm rửa xong cô cũng lên nằm
bên cạnh anh, giống như những cặp vợ chồng trong các gia đình bình thường khác,
hai chiếc gối kề bên nhau, hai khuôn mặt quay vào nhau.
Đêm đầu tháng 5, trời đã có phần hơi nóng, hơi thở của anh càng khiến cô thấy
ngột ngạt, cô xếp chăn ở phía trước mặt anh, thế là giữa hai người đã hình
thành nên một bức vách ngăn cách ngọn núi mềm mại. Dưới ánh đèn vàng, anh lặng
lẽ trở mình, Lương Duyệt suy nghĩ một hồi lâu mới xoay lưng lại, chiếc giường
hai mét rưỡi là một trong những vật dụng gia đình ít ỏi do cô lựa chọn khi kết
hôn. Trịnh Hy Tắc đã cười cô là sợ nhà bé giường bé nên phải tìm cách bù lại,
cô đã cười và không trả lời, chờ anh cười xong thì mới nói một cách hài hước :
Giường rộng càng tốt, như vậy thì chẳng ai chạm vào ai, ngủ sẽ ngon hơn.
Quả nhiên, không ai chạm tới ai. Nếu ở giữa đã có một khoảng trống lớn như vậy
thì cô nghiễm nhiên cũng có một khoảng không rộng rãi, giống như trong những
ngày đã trôi qua trước kia, cô đã hít thở làn không khí dễ chịu nhất.
Người nằm ở phía sau cuối cùng cũng đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều nhưng đầy
vẻ mệt mỏi. Cô chờ mãi, chờ mãi, cho đến khi màn đêm đổi màu, cho đến khi ánh
bình minh đang dần đến, cô mới chống hai tay ngồi dậy.
Kết hôn đã được bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn anh đang trong giấc
ngủ.
Cái việc vô duyên ấy trước kia cô chỉ làm khi cùng ở bên Chung Lỗi, hồi ấy mọi
người đều còn trẻ, dưới danh nghĩa của tình yêu thì làm bất cứ việc gì cũng
không cảm thấy ngượng ngùng và vô duyên. Nhưng cô nhớ rất rõ, cuộc hôn nhân
giữa anh và cô đã không có tình cảm làm tiền đề, vì vậy tất nhiên cô cũng sẽ
không làm một số việc khiến anh dễ hiểu lầm.
Bây giờ cô cúi đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt nằm
nghiêng của anh, đôi lông mi khẽ rung rung, đôi lông mày dầy đậm và cả đôi môi
mỏng nhìn qua thì thấy khô khan ít tình cảm. Người bên gối xa lạ lại chính là
người chồng mà cô quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, lần đầu
tiên Lương Duyệt cảm thấy áy náy vì sự ích kỷ của mình.
Nên sau đó thì cô không sao ngủ được nữa, cô cứ trở mình hết bên này sang bên
khác, và nhớ lại câu chuyện đầu tối. Đó là những lời của Phương Nhược Nhã :
“Đừng có đứng núi này trông núi nọ”. Rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Trong
mơ cô đã thấy những cảnh tượng lộn xộn lúc thì ở dưới một ngọn cỏ đang trong
cơn cuồng phong, cô và Chung Lỗi đã hôn nhau với nụ hôn cuối cùng. Lúc thì là
cảnh Chung Lỗi chìa đôi tay về phía cô và nói : “Chỉ cần em dám nhảy xuống,
nhất định anh sẽ đón được.” Lúc thì lại là bàn tay của Chung Lỗi trên thân thể
của một người phụ nữ khác trông thật chướng mắt, lúc thì lại là một tình địch
xinh đẹp khóc sướt mướt xông vào giữa một tiệc cười màu tím,… Những cảnh tượng
ấy nối tiếp nhau tạo nên tâm trạng lúc vui lúc buồn, thậm chí cô đã thề rằng,
nếu thoát khỏi ác mộng nhất định cô sẽ tới Ung Hoà Cung để thắp hương, cô cũng
nói thẳng thắn với hai người ấy rằng, các anh hãy đi đi, tôi sống một mình vẫn
rất tốt.
Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi, cô vẫn không quen với việc chuyển nhà.
Lần trước chuyển nhà cô chỉ mang theo một đôi dép lê, còn lần chuyến nhà này,
cô đã phải dùng tới ba chuyến ô tô để chuyên chở đồ đạc.
Cô lái xe ngay sau chiếc xe chở đồ của công ty vận chuyển hàng hoá. Mặt đường
với những đoàn xe nối nhau như con rồng in bóng cô nhỏ bé, cảm giác cô đơn
khiến lòng cô không khỏi thấy buồn bã, cô chỉ còn biết thở dài để cho vơi đi
tâm trạng ấy. Sợ rằng mình sẽ không nén nổi tình cảm trong lòng, cô gọi điện
cho điện thoại cho Phương Nhược Nhã, nhưng cô bạn ấy đã tắt máy. Chẳng còn biết
làm gì hơn, cô đành mở băng nhạc trong xe ở cỡ to nhất, để trong màng tai của
cô chỉ còn lại tiếng gào thét tưởng như vỡ phổi của ban nhạc Đường Triều, những
sợ dây thần kinh tê dại vì đau buồn, dường như chỉ có làm như vậy thì nỗi trống
vắng trong lòng cô mới vơi đi phần nào.
Khi cánh cửa ngôi nhà mới bật mở, mùi của sơn tường và các vật trang trí vẫn
còn thoang thoảng, cô rút chìa khoá, bước tới bên chiếc cửa sổ lớn, gọi bảo
người của công ty vận chuyển mang đồ lên. Người nhiều đông sức, chỉ một loáng
mấy chiếc hòm đồ đã khiến cho hồn khách trở nên chật cứng. Ánh nắng mặt trời
chiếu qua những ô cửa sổ còn thiếu rèm, chiếu lên người mấy nhân viện vận
chuyển đang tíu tít, trông như trong một màn kịch, nhanh và thật buồn cười.
Đồ đùng trong gia đình đã được đặt từ trước, những nhân viên vận chuyển giúp cô
lắp chúng lại, còn việc sắp xếp quần áo vào trong tủ thì đã có cô giúp việc,
Lương Duyệt cảm thấy mình như người thừa, chẳng có việc gì cho cô thò tay vào.
Vì vậy, cô lặng lẽ ném chùm chìa khoá cho cô giúp việc rồi quay người đi ra
cửa, vào ga ra lấy xe, cô thà là lái xe đến làm ở Nghiêm Quy, chứ không muốn ở
lại thêm dù chỉ là một phút.
Đồ dùng cũng đặt sẵn, đồ điện cũng đặt sẵn, nhà cũng đặt mua sẵn, chỉ duy nhất
một điều là không đặt sẵn người đứng chờ cô ở dưới văn phòng của Nghiêm Quy.
Thẩm Mông Mông cúi khom người trước cửa xe, cười vẫy tay với cô: “Chị Lương,
làm phiền chị một chút, chị có rỗi không? Em muốn nói chuyện với chị.”
Lương Duyệt thầm kêu trong lòng, cô đưa tay mở cửa xe, thực ra, không cần nói
thì cô cũng đã rõ vì sao Thẩm Mông mông lại tới tìm cô.
Vẻ lấy lòng trên mặt của Thẩm Mông Mông rất rõ, đến cả cách xưng hô cũng đã
đổi, một điều chị Lương hai điều chị Lương, làm như giữa hai người rất thân
thiết, vì thế dù muốn thì cô cũng không dễ dàng.coi thường được.
Lương Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên
tĩnh để nói chuyện”.
Dọc đường, Lương Duyệt luôn thầm kêu trong lòng: “Tuổi trẻ thật là tuyệt vời,
chiếc váy màu vàng sáng trên người Thẩm Mông Mông là thứ mà đến nghĩ cô cũng
không dám nghĩ tới, mười móng tay sơn những hình hoa văn đập ngay vào mắt người
nhìn, cách trang điểm kỹ càng và tinh vi trên khuôn mặt trông thật gợi cảm. Một
thiếu nữ xinh đẹp như vậy thế mà lại lên nhầm chiếc xe của một con sói xám,
Lương Duyệt đoán bằng một mối ác cảm, nếu như mọi người nói hết sự thật ra,
liệu cô bé này có khóc mà gọi điện thoại về kể khổ với cha mẹ không?
Kết quả đã khiến cô thất vọng đến cùng cực. Tại sân vận động một trường học
cách Nghiêm Quy không bao xa, vào lúc mà mọi người đang yên lặng nghe giảng
bài, Thẩm Mông Mông ngồi trên bãi cỏ nghe cô kể lại toàn bộ chuyện đã qua,
nhưng không hề tỏ ra vẻ xúc động muốn khóc.
Trời, những người sinh ra trong năm 80 thực sự rất cứng cỏi. Lương Duyệt thầm
nhận xét.
Thẩm Mông Mông cười nói: “Chị Lương, thực ra em cũng đã biết trước đây anh
Chung Lỗi có bạn gái từ lâu rồi, hơn nữa cũng biết rằng anh ấy vẫn nhớ tới
người ấy. lúc đâù mới quen, em thấy anh ấy rất ít cười, suốt ngày chỉ cúi đầu
vào phân tích, báo cáo và bảng biểu, thậm chí quên cả chuyện ăn uống. Lúc bạn
của cha em giới thiệu, có nói rằng anh ấy còn trẻ nhưng rất có triển vọng, vừa
nhìn em đã biết ngay là trong lòng anh ấy chắc chắn có chuyện tình cảm khiến
anh ấy đau lòng. Hồi học đại học, có ai đã không yêu một vài lần? Anh ấy có thể
lừa dối chính bản thân mình nhưng không thể lừa được em. Đôi mắt anh ấy lúc đó
đầy sự tuyệt vọng vì bị tổn thương, tưởng chừng không sao cứu vãn nổi. Sau này
em được biết qua lời kể của người khác rằng anh ấy đã bị người yêu bỏ rơi, sau
khi họ đã ở bên nhau 4 năm nhưng đã không gặp mặt mà nói lời chia tay qua điện
thoại. Vì người ấy mà suýt nữa anh ấy làm hỏng kế hoạch bồi dưỡng của công ty,
lập tức bắt chuyến bay trở về nước để hỏi cho rõ ràng, nhưng sau đó, anh ấy đã
được nhìn thấy vật này qua một người bạn từ trong nước mang sang, và thế là anh
ấy không về nước nữa.”
Đó là một trang giấy đầy những dòng chữ chì được đưa ra trước mặt Lương Duyệt.
Nụ cười của Thẩm Mông Mông vẫn rất ngọt ngào, còn nụ cười của Lương Duyệt bỗng
chốc trở nên băng giá và tối tăm.
Đó là một bài báo được người ta cắt rất công phu, dòng
tít lớn là giọng điệu đầy kích động thuộc sở trường của toà báo đó, “Nữ luật sư
chính nghĩa và lương thiện- anh sẽ dùng tình yêu của mình mang lại cho em lời
hứa trọn vẹn nhất”, phía dưới là kèm theo bức ảnh cô bước ra từ toà án, phía
dưới bầu trời xanh và mây trắng, ngẩng đầu đọc phán quyết của toà án.
Bài báo năm nghìn chữ hay và trôi chảy như một bài văn mẫu, Lương Duyệt trấn
tĩnh và đọc nhanh bài báo đó, tâm trạng nặng nề tràn ngập lòng cô. Tuy thời
gian và nội dung không thật chính xác, nhưng cách thức thuật lại sự việc thì
lại đầy tính kích động, mà chủ yếu là nói về quá trình của một tình yêu sét
đánh giữa một nữ luật sư hoá thân của chính nghĩa và một tổng giám đốc của một
tập đoàn. Trong những ngày tháng khó khăn và nguy cấp nhất, người đàn ông si
tình ấy đã chống đỡ bầu trời cho cô, dốc toàn bộ tâm sức giúp đỡ cô đi đến cùng
vụ kiện cho những người công nhân, và người đàn ông ấy cũng thề trước tất cả
mọi người rằng vào chính ngày giành thắng lợi anh sẽ đón cô dâu chính nghĩa
nhất và xinh đẹp nhất trên thế giới này về bên mình.
Nội dung bài báo viết sao mà cảm động, ngay cả đến một người thiếu tế bào tình
cảm như Lương Duyệt đọc xong cũng nước mắt lưng tròng, nhưng đọc mãi, đọc mãi
cũng không thấy đó là câu chuyện viết về chính bản thân mình. Lương Duyệt ngẩng
đầu, cười đáp với Thẩm Mông Mông: “Sau đó thì sao? Hãy kể tiếp đi.”
Sững sờ là điều không thể, ngạc nhiên thì có đôi chút, cô đã định chờ sau khi
Mông Mông nói hết thì mới hỏi. Thẩm Mông Mông thấy cô không hề có phản ứng gay
gắt như cô đã nghĩ, đồng nghĩa với việc cô đã thua nửa trận đầu, nên miễn cưỡng
cười và nói: “Thật ra em cũng đã biết, em chẳng có tư cách gì đến gặp chị để
nói chuyện, cũng như không thể tính đến chuyện thắng thua. Chuyện tối hôm qua
em cũng đã nghe nói là anh ấy đã chủ động đến tìm chị, hơn nữa chị cũng đã
không cho anh ấy bất cứ sự ảo tưởng nào. Nhưng hôm nay, lúc em tới gặp anh ấy
em mới biết anh ấy đã đến Nghiêm Quy từ sớm, để không mang thêm phiền hà cho
chị, em nghĩ báo cho chị biết trước một tiếng vẫn là hơn, như thế chị ít nhiều
cũng có sự chuẩn bị.”
Có sự chuẩn bị? Tiếp đón một người đàn ông đã từng nằm ngủ bên mình suốt bốn
năm, người đàn ông trong ký ức mà mỗi một nốt ruồi trên cơ thể anh cũng đều rất
quen thuộc mà phải cần đến sự chuẩn bị ư? Đó chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo
trước mà thôi, nhưng đáng tiếc nó lại rất không khéo khiến thoạt nghe người ta
đã thấy ngay chân tướng. Lương Duyệt cười lạnh lung, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì
ngượng ngập của Thẩm Mông Mông, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên tuổi
còn trẻ nhưng đã xử lý mọi chuyện rất là thấu đáo, nếu không có người đứng sau
chỉ bảo cho cô nữ sinh này thì có lẽ cô đã phải thốt lên rằng đúng là thời đại
đã thay đổi, năm cô 25 tuổi chỉ vì chuyện hàng xóm có người chết mà cô đã trằn
trọc mất ngủ, thậm chí đến khi gặp khách hàng còn cầm nhầm tài liệu. Đúng là
không thể xem thường khả năng của cô nữ sinh khuôn mặt trông còn rất ngây thơ
này được.
Nhưng khi Thẩm Mông Mông cười, Lương Duyệt cảm thấy ở cô có một vẻ gì đó rất
quen thuộc, đôi mày cong cong rất giống một người nào đó trong trí nhớ của cô,
ý nghĩ ấy chợt loé lên nhưng không sao tìm được mối liên hệ.
Lương Duyệt ngồi lặng yên cố nhớ một lúc rồi sau đó đưa tay kéo Thẩm Mông Mông
từ bãi cỏ lên và nói: “ Dù anh ấy đến Nghiêm Quy làm gì, tôi cũng không cần
phải chuẩn bị. Nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn cô, cô đã làm cho anh ấy rất hạnh
phúc.”
Cô đã làm cho anh ấy hạnh phúc.
Trong khi lái xe về Nghiêm Quy, trong lòng Lương Duyệt luôn lặp đi lặp lại câu
nói ấy, câu nói đã khiến cho Thẩm Mông Mông tưởng chừng rất kiên cường kia đã
khóc như một đứa trẻ vì cảm thấy có người hiểu mình, vì cảm thấy đã được giải
toả phần nào, và còn có cả những lý do không thể nói cho rõ ràng trong những
giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt cô.
Lương Duyệt dựa vào ghế trong của cầu thang máy, nhìn những người chặn ở phía
trước bằng đôi mắt mệt mỏi, thang máy trôi qua từng tầng, từng tầng. Mãi cho
tới khi tới gần chỗ Nghiêm Quy thì cô mới nghĩ ra được rằng rút cục Thẩm Mông
Mông giống ai.
Những bức vách bằng Inox bên trong thang máy in hình những người qua lại, người
phụ nữ mặc bộ váy áo đen ở trong đó đã quên mất vẻ bẽn lẽn và nụ cười của mình
năm ấy, và cả đôi mắt xếch hay cười cũng không còn thấy đâu nữa.
Anh nói nhìn đôi mắt em khi cười anh rất vui, mỗi lúc như vậy tất cả những
chuyện buồn đều được xua tan.
Anh nói em cười thì cứ cười đi. Sao lại cứ khiến đôi mắt mình cong lên như thế?
Cẩn thận kẻo lại thành vết nhăn đấy.
Thì ra là như vậy.
Thời gian không dấu vết đã xoá nhoà đi đâu chỉ có chuyện tình yêu đã qua, mà
còn có cả khuôn mặt non nớt và nụ cười rạng rỡ của chúng ta ngày xưa ấy.