Nghiêm Trạch như nghĩ đến điều gì, ngay lập tức hỏi Lê Hạo.
Nghe anh nói vậy, Lê Hạo cũng ngay lập tức cảm thấy khác lạ: nói chung, sương mù thường tụ lại vào sáng sớm, đêm khuya rất ít khi có sương mù. Chỉ mới sắp rạng sáng, sương mù đã dày đặc như vậy, quả thực hơi khiến lòng người rét lạnh.
– Chỉ là ảo giác thôi.
Lê Hạo bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại sợ hãi khôn nguôi.
– Mình đi nhanh lên, về tới nhà là ổn mà.
Miệng cậu tuy nói vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật siết chặt tay Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch co rút khóe miệng.
– Nếu chỉ là ảo giác, sao cậu lại siết tay tôi?
Lê Hạo gượng cười:
– Tôi chỉ sợ anh nhìn không rõ, đi bị ngã thì biết làm sao?
Nghiêm Trạch: “…”
Tên này tưởng cậu ta là chó dẫn đường à?
Anh cảm thấy có chút hơi mất tự nhiên, theo bản năng muốn rút khỏi tay Lê Hạo. Nhưng Nghiêm Trạch càng rút, Lê Hạo càng siết chặt, tay bên này nắm, tay còn lại run run, bước chân cũng dần chậm lại, như sợ hãi thứ gì.
Nghiêm Trạch nhìn cậu, muốn nói có anh ở đây, dù sương mù này là thế nào, thì anh cũng có thể cho một tia sét xé toạc bọn yêu ma quỷ quái.
Nhưng, lời nói đã tới khóe môi, lại nhìn Lê Hạo trước mắt sợ hãi vô cùng, lại cứ thích giả bộ bình tĩnh trước mặt mình, sở thích ác độc của Nghiêm Trạch lại phát tác rồi.
Lúc trước do băn khoăn Lê Hạo thích mình, anh cũng cố gắng lảng tránh, đã rất lâu chưa chọc ngoáy Lê Hạo rồi. Bây giờ hiểu lầm cũng biến mất, anh lại chứng nào tật nấy, có chút… ngứa tay.
Dù sao Lê Hạo cũng đâu thích anh đâu, vậy thì cần gì lảng tránh chứ! Cậu ta không thẹn với lương tâm, mình thì cứ cố tảng lờ đi, càng giống trong lòng có quỷ.
Nghĩ vậy, Nghiêm Trạch chớp chớp mắt, bỗng nhiên xoay tay nắm ngược lại Lê Hạo.
Lê Hạo ngay lập tức cứng ngắc.
– Có chuyện gì thế?
Cậu hạ giọng hỏi:
– Chẳng lẽ có chuyện gì thật?
Nghiêm Trạch cũng hạ giọng:
– Sương mù thế này cũng hơi kỳ lạ nhỉ….
Lê Hạo trong lòng hốt hoảng:
– Ý anh là….
Nghiêm Trạch tháo kính râm trên mặt xuống, ra vẻ thận trọng nhìn bốn phía xung quanh. Giả bộ giống lắm, bộ dáng cẩn thận vô cùng, hoàn toàn không thể nhìn ra anh chỉ đang lừa trêu Lê Hạo.
– Rất đáng sợ sao? Không phải anh là…
Lê Hạo nuốt nước miếng, càng siết chặt tay Nghiêm Trạch, người cũng dần dịch sát vào người Nghiêm Trạch, giống như đang tìm kiếm chút an toàn.
– Không phải anh rất lợi hại ư? chẳng lẽ thứ này lợi hại đến mức ngay cả búng tay cũng không giải quyết được hở?
(Tại sao em lại nghĩ búng tay rất lợi hại nhở)
Nghiêm Trạch âm trầm hạ mắt.
Lúc này hai người đã đi tới một góc khuất, có lẽ vì lâu không được tu sửa, đèn đường lúc sáng lúc tối, tạo ra cảm giác âm u kì dị.
Mắt thấy Lê Hạo đã dính chiêu, Nghiêm Trạch trong lòng cười thầm, bên ngoải vẫn chính trực nói:
– Lê Hạo, cậu có bao giờ nghe về chuyện “Thành phố ma(1)” chưa?
Lê Hạo lại dịch gần thêm một chút nữa.
– Thành phố ma? Chẵng lẽ là… Chợ ma hả?
“Thành phố ma” – một từ hết sức quen thuộc trong những lần đồn thổi ma quái, Lê Hạo tuy không để ý tới mấy chuyện này, nhưng ít nhiều gì thì cũng đã từng nghe nói rồi.
—- Tất cả là từ cha cậu.
Lê Chính Thù không chỉ là tên thầy tướng, hơn thế ông ta còn là một tên thầy tướng không đứng đắn. Hồi trước lúc Lê Hạo còn nhỏ, mỗi lần khóc, ông ta đều sẽ kể cho Lê Hạo mấy chuyện ma quỷ xưa để dỗ nín, việc đó đã để lại bóng ma sâu đậm trong tâm hồn của Lê Hạo.
Lúc này Nghiêm Trạch chỉ vừa mới nhắc tới “Thành phố ma”, Lê Hạo nháy mắt đã chìm đắm trong nỗi sợ hãi thời thơ ấu bị cha gieo vào đầu.
– Theo nghĩa đen, thì đúng vậy….
Nghiêm Trạch đã nói thế.
Lê Hạo hoàn toàn hoảng lên:
– Đừng, đừng nói nữa, chúng ta mau về đi…
Nghiêm Trạch cười ngất trong lòng.
Ngoài diễn kỹ cùng với pháp lực, kỹ năng nói dối của anh cũng rất… xuất sắc. Tỷ như lúc trước trong kỳ ba, Nghiêm Trạch chỉ cần kể bừa về người đào kép thê thảm, đã đủ làm cho đứa nhỏ Nguyên Sướng sợ chết khiếp trốn về nhà.
Bây giờ ngựa quen đường cũ, trò cũ chơi hai lần, ngay cả chuẩn bị trong đầu cũng không cần, đơn giản đã dọa được Lê Hạo.
– Câu biết đấy, giờ là thời mạt pháp, chưa nói tới ma quỷ, ngay cả động vật thông linh cũng cực hiếm thấy. Thành phố ma, là nơi tụ tập của quỷ, quỷ ít dần đi, tất nhiên sẽ suy thoái dần.”
Nghiêm Trạch nói.
– Nhưng…. Lúc âm khí vượng, nhân giới sẽ xuất hiện chút khe hở kết nối với Âm Tào Địa Phủ, lúc đó chợ ma sẽ lén lút tụ họp lại một lần để bảo toàn lợi ích oan hồn ở nhân giới. Mà sương mù, là dấu hiệu khi họp chợ….
Cả người Lê Hạo đã gần như dính lên người Nghiêm Trạch.
– Vậy là mình đi vào chợ ma rồi ư? Đám quỷ này sẽ không làm gì chúng ta đâu… nhỉ?
Nghiêm Trạch lắc đầu.
– Thương nhân coi trọng việc hòa thuận buôn bán, chợ quỷ vẫn là chợ, đối với người sống lạc đường đi vào, bọn chúng sẽ không động thủ. Nói cho cùng, người tới đều là khách.
Lê Hạo nhẹ thở phào.
Nghiêm Trạch lập tức lật ngược vấn đề.
– Tuy nhóm thương quỷ sẽ không xuống tay với người sống, nhưng không có nghĩa là nhóm quỷ bảo hộ chợ quỷ cũng không…
(người có thương nhân, quỷ có thương quỷ, các bạn có hiểu ý tui chăng)
Anh nhẹ rút tay ra, sau đó dùng tay nhẹ đặt lên vai Lê Hạo, ra dấu cho cậu nhìn về phía ánh đèn đường chớp nháy.
– Một khi phát hiện người sống lạc đường vào chợ ma, quỷ bảo hộ sẽ lập tức hành động, nhiễu loạn từ trường để tru sát khách lạ…
Lê Hạo cả người đều bất ổn hết cả.
– Anh đừng dọa tôi mà….
– Tôi không dọa cậu.
Nghiêm Trạch trầm giọng, chỉ vào đèn đường.
– Cậu thấy đèn đường không, nó bị nhiễu loạn, tức là quỷ bảo hộ sắp tới….
Nghiêm Trạch còn chưa nói dứt lời, vách tường sau trụ đèn bỗng mơ hồ xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng đó còn cao hơn hai người cộng lại….
Thứ đó, không phải là thứ nhân loại có thể đạt tới.
– Aaaaaaaaaaa!
Lê Hạo bị dọa đến trực tiếp câu lấy người Nghiêm Trạch.
Vừa ôm, cậu còn như gấu túi liên tục bò lên trên, đem Nghiêm Trạch ôm thật chắc. Một nam nhân mét tám như Lê Hạo, cao bằng Nghiêm Trạch, cân nặng cũng không chênh lệch mấy, lúc này cứng rắn ôm lấy Nghiêm Trạch, Nghiêm Trạch chỉ cảm thấy suýt nữa bị Lê Hạo quậy đến trật lưng.
– Cậu ôm cái gì, mau thả ra!
Nghiêm Trạch trán nổi gân xanh, có cảm giác bê đá đập chân mình sâu sắc.
Lê Hạo coi anh là rơm rạ cứu mạng, làm sao có chuyện buông tay.
– Không thả!
– Lỡ mà bị phóng viên chụp thì biết làm sao?
Nghiêm Trạch giảng đạo lý với Lê Hạo.
– Thần tượng mới nổi nửa đêm hẹn hò với người đại diện, hai người tình cảm nồng nàn cháy bỏng liều chết quấn quít…. cậu nghĩ xem, bọn họ sẽ viết thành cái gì!
Lê Hạo tuy sợ cháy não, nhưng vẫn có môt tuyến thần kinh kì diệu onl.
– Nếu mà có phóng viên á hả, sớm đã bị quỷ bảo hộ điên cuồng đuổi giết, làm gì có thời gian chụp ảnh đăng tin chớ!
Nghiêm Trạch: “….” Anh thua.
Cố lờ đi Lê Hạo treo trên người mình, Nghiêm Trạch nhìn về phía đèn đường chớp nháy kia: Chuyện thành phố ma là do hắn bịa, lúc nãy đột nhiên xuất hiện thứ gì, tuy không phải là quỷ bảo hộ, nhưng chắc chắn không phải thứ bình thường.
Anh giận tái mặt, âm thầm chà sát hai ngón, chuẩn bị chỉ cần bên kia nhúc nhích, thì sẽ cho ăn sấm sấp mặt liền.
Nhưng…
Năm phút sau.
Một chú rùa be bé chậm rãi đi từ phía sau đèn tường.
….. Là BÁT VƯƠNG.
Nghiêm Trạch: “………….”
Lê Hạo: “………….”
Bát Vương – chú rùa đi mất mấy tiếng, cuối cùng cũng tới cạnh đèn đường, gặp được chủ nhân Nghiêm Trạch, rất ư vui vẻ ngẩng đầu.
Nó rụt người vào mai, ỷ vào vỏ tròn trơn láng, trắng trợn lăn cun cút tới trước mặt Nghiêm Trạch. Chờ khi Nghiêm Trạch bình tĩnh rũ Lê Hạo xuống khỏi người rồi mới nhặt nó lên, Bát Vương một lần nữa thò đầu ra, dùng đầu cà cà cọ cọ ngón tay Nghiêm Trạch, làm nũng ~~~
Nghiêm Trạch không nói gì, lẳng lặng nhét Bát Vương vào trong túi áo.
– Phá án xong cuôi, là Bát Vương, đứa nhỏ này chắc chúng ta vừa mới ra, đã vội bò từ nhà đuổi theo.
Nghiêm Trạch nhún vai.
Lê Hạo thở phào, thật sự nhẹ nhõm.
Nghiêm Trạch xoa xoa tay, nhận ra Lê Hạo tuy bị anh rũ xuống, nhưng vẫn ôm khư khư cánh tay mình, khóe miệng run run.
– Được rồi, Lê Hạo, mọi chuyện ổn rồi, cậu còn định giữ tay tôi bao lâu nữa?
Nghiêm Trạch nhíu mày.
– Đều là đàn ông, có gì mà ôm chứ, mà cậu nói cậu là thẳng mà! Gei vậy, mệt cậu luôn.
Nhận ra tình cảnh lúng túng, mặt Lê Hạo nóng bừng, nhưng vẫn theo bản năng cãi lại:
– Đừng nói bậy. tôi không hứng thú với nam, hơn nữa tôi mới ôm có mình anh thôi, có gì gei đâu.
– Được được được, cậu thẳng lắm, rất thẳng.
Nghiêm Trạch có lệ cho qua, vì anh luôn có cảm giác, nếu không dừng cuộc nói chuyện, thì nó sẽ phát triển đến một chiều hướng…. gei hơn nữa.
Lê Hạo vẫn lo lo.
– Từ đã, nếu cái bóng là Bát Vương, vậy cái kia, chợ ma thì….
Nghiêm Trạch nghiêng đầu:
– Tôi đùa thôi, cậu tin à?
Lê Hạo: “….”
Nghiêm Trạch lại nhún nhún vai.
– Vậy thì sao tối nay lại nhiều sương mù dữ thần vậy chứ….
Lê Hạo vẫn sợ sợ trong lòng.
Nghiêm Trạch mạnh mẽ rút tay ra.
– Sương mù là vì chệnh lệch nhiệt độ quá lớn, cậu không học vật lý à?
Lê Hạo: “….”
Sương mù vẫn chưa tán đi.
Nghiêm Trạch xoay người, đi trước.
– Được rồi, đừng nghĩ bậy bạ nữa, về thôi.
Lê Hạo muốn nói, nhưng thấy Nghiêm Trạch đã nhấc chân rời đi, vội nuốt lại nhanh chân đuổi theo.
Chỉ là….
Hai người vẫn không chú ý, Bát Vương vốn chui rúc trong túi Nghiêm Trạch bỗng mở mắt ra, thẳng tắp nhìn phía sau hai người.
Có người khác, đang lặng lẽ theo dõi Nghiêm Trạch.