Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 6 - Chương 70: Đại hôn của Bảo Bối

Dĩ sắc thị nhân luôn luôn bị thế nhân phỉ nhổ, nam tử lấy thân nữ tử phục dưới thân người khác càng khiến người ta không khỏi không biết xấu hổ, vô luận là nguyên nhân vì sao.

Nữ kỹ cùng nam xướng mặc dù đều dựa vào bán rẻ thân thể đổi lấy ấm no, nhưng nữ kỹ được quan phủ bảo hộ, sau khi hoàn lương có thể thoát ly kỹ tịch làm bần dân, như được chuộc thân nạp làm thiếp, đãi ngộ cùng nữ tử thuần khiết không khác. Người tầm hoan (khách mua vui) nếu như làm thương tổn tới tính mệnh của kỹ nữ bị trách phạt, nhẹ thì phạt bạc trắng phạt trượng, nặng thì lấy mạng đền mạng. Nữ kỹ chết mà lại không có tiền nhập tấn (quàn linh cữu) có thể hướng quan phủ lĩnh một cái quan tài mỏng, có thể lập bia tế bái.

Song nam kỹ cùng cấp với làm nô, mặc dù được quan phủ bảo hộ, nhưng sau khi hoàn lương vẫn không thể thoát ly kỷ tịch, trừ phi lập đại công với dân với nước, thì suốt đời hộ tịch không thay đổi, một đêm làm kỹ suốt đời làm kỹ. Người tầm hoan nếu như thương tổn đến tính mạng nam kỹ quan phủ xem tình huống mà quyết định, tiện kỹ (nam kỹ phổ thông) phạt mười lượng bạc, tài kỹ (thiện bát nghệ hoặc kỳ nhất) phạt trăm lượng bạc, quan kỹ (người bởi vì lỗi lầm bị cách chức) đưa cho năm đồng tiền chiếu bọc thi thể. Nam kỹ chết không có tiền nhập tấn, thì chiếu bọc thi thể ném ở sau ngõ hẻm có người chuyên thu sau khi chôn ở ngoại ô mộ phần bừa bãi, không thể lập bia, không thể tế bái.

Mà tư sủng dưỡng ở trong nhà, tức là nam sủng, trừ quan phủ đăng kỹ tịch ra, chủ nhân có thể tùy ý xử trí, không đáng truy cứu.

Mặt khác, nữ tử cưới hỏi đàng hoàng làm vợ làm thiếp bởi vì có thể sinh dưỡng, chênh lệch địa vị nhỏ. Nam tử không thể sinh dưỡng, cưới hỏi đàng hoàng cũng chỉ có thể làm thiếp, sau khi cưới mặt váy nữ cùng với làm việc. Ở trước mặt chính thê nữ tử nam thiếp phải tự xưng là nô, đánh chửi không thể phản kháng. Chính thê nữ tử có trách phạt nam thiếp, xử tử nam sủng không cho truy cứu quyền lợi.

Bất hiếu dĩ vô hậu vi đại, bất lợi cho dân số quốc gia sinh sôi, cho nên từ lâu các quốc gia nghiêm cẩn thú nam tử làm thê. Thời kỳ sau chiến loạn không ngừng lại không có văn bản pháp lệnh rõ ràng cấm đoán, nhưng tư tưởng thâm căn cố đế. Mặc dù không ít người hy sinh vì tình yêu tự nguyện làm thiếp, nhưng ở dưới hiện thực tàn khốc thời trước hải thệ minh sơn (thề non hẹn biển) cũng càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, kết cuộc thê lương.

Mấy trăm năm trở lại, đây đã trở thành luật lệ bất thành văn, cũng không có người muốn phá vỡ. Cho dù là quân vương yêu thích nam sắc, các triều đại đối với nam sủng ban thưởng cao nhất cũng chỉ đến đúng tam phẩm Tiệp dư, nhưng tiếp nhận bổng lộc lục phẩm bảo lâm, khuất phục ở dưới ngang hàng nữ Tiệp dư.

Bởi vì thân nam tử hầu hạ người chẳng những địa vị thấp còn bị xem là hổ thẹn với tổ tiên, không chỉ nói bán thân làm kỹ, bị người quyển dưỡng, cho dù là dưới tình huống hai người thật tâm yêu nhau ở địa vị tương đồng cũng không có người nguyện ủy thân gả cho người còn lại, chịu thế tục lên án. Huống chi không thể làm thê chỉ có thể làm thiếp, lại lấy nữ trang kỳ nhân (mặc trang phục nữ để chỉ rõ thân phận?), có mấy người nguyện ý ủy khuất mình.

Sau đó nam thê nhiều xuất phát từ cô độc hiệp sĩ trong giang hồ, nhưng bọn họ cũng không chính thức đăng ký với quan phủ nha môn, gọi là tư hợp. Ở đây không thiếu người võ công cao cường, địa vị trác việt (nổi bậc, xuất sắc), nhưng cũng không ai có thể ở giữa thế tục, lý trực khí tráng (có lý chẳng sợ), nói ra mình gả cho nam tử.

Trăm năm này trong hoàn cảnh lớn không ai dám nghịch hành, có hai người rốt cuộc phá vỡ luật lệ cũ. Hai đạo thánh chỉ truyền khắp các nước lục địa, tức khắc dẫn tới sóng to gió lớn.

Có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người khinh bỉ, có người bội phục, nhưng không thể không nói tất cả mọi người đang chú ý chuyện này, muốn biết kết quả cuối cùng thế nào, huống chi hai người này đều không phải là người bình thường.

Hơn mười năm trước toàn bộ đại lục bạo phát hỗn chiến, giữa các nước không ngừng chiến loạn, trải qua chiến dịch này, quốc gia thế lực nhỏ yếu bị người thôn tính, người thắng lập quốc, người thua chết. Trãi qua ba năm, đại quốc nắm trong tay cân bằng từ ba biến thành năm. Mấy năm sau, có một nước phụ thuộc xuất hiện bất ngờ, lấy tốc độ cực nhanh khuếch trương lãnh thổ tăng cường quân sự, hai vị võ tướng hợp lực trong thời gian cực ngắn đem năm nước biến thành sáu nước, một người trong đó đăng cơ làm đế.

Ngoại trừ một quốc gia chỉ ở trong truyền thuyết, không người đi qua ra, đại lục được sáu nước chia cắt chiếm cứ, đều có nước phụ thuộc. Thú vị là bởi vì ba lưu vực sông lớn lục địa, sáu nước hình thành lưỡng lưỡng vi lân (hai bên lân cận).

Khánh Nguyên là quốc gia trong sáu nước có thời gian lập quốc dài nhất, căn cơ hoàng quyền vững chắc nhất. Nội bộ tranh quyền tuy có nhưng ở lúc nguy cơ lại có thể từ bỏ thành kiến nhất trí đối ngoại, bởi vậy biên giới Khánh Nguyên không người có thể phá vỡ. Khánh Nguyên bởi vì lịch sử lâu đời nội tình phong phú, cũng được xưng là nơi bắt nguồn văn hóa dân phong đại lục.

Đại quốc cùng Khánh Nguyên tương cận là Minh Hạo, nhiều lần thay đổi, cuối cùng do Minh thị lập quốc, lấy họ đặt tên nước. Chỉ tiếc bổn gia Minh thị không sinh ra minh chủ, nhiều hôn dung (ngu dốt, hồ đồ) tàn bạo. Đại lục hỗn chiến, Minh Hạo bị một tư sinh tử (con riêng) hoàng thất không thừa nhận chiếm lấy đại quyền. Tân đế đăng cơ dẹp yên nội loạn, trọng dân sinh, thu vào lãnh thổ, đem quốc gia muốn trụy biến thành lãnh thổ quốc gia lớn nhất.

Ngoài ra trong bốn nước Viêm Hoa và Thiên Vũ giáp nhau, áp sát bờ biển, hai nước quân sự tài lực tương đương. Người trước xuất chiến mã, kỵ binh thiên hạ vô địch, nhiều hơn chiến mã các quốc gia thế này. Người sau từ cường quốc quân sự thành đại quốc thương nghiệp, giàu có nhất sáu nước, bí chế muối biển tinh xảo. Có câu nói là ‘Thiên Vũ đoạn diêm (muối) đoạn thương sinh (dân đen, bá tánh), do đó không ai dám có ý đồ với nó. Hai nước cùng Khánh Nguyên đều là ba quốc gia lâu đời nhất.

Hai nước cuối cùng là Long Vũ và Yến Khánh, thời gian lập quốc ngắn nhất, nhưng quân sự cường đại. Long Vũ tài nguyên phong phú, địa linh nhân kiệt (đất thiêng có người tài). Trừ sở trường chế tạo binh khí, sản xuất khoáng sản ra, đa số dị thảo quý hiếm phần lớn sinh trưởng nơi này. Yến Khánh là chân chính dựa vào thôn tính quốc gia mở rộng nước hắn, có nơi hiểm yếu tương trợ, lúc nguy nan toàn dân đều có thể binh (binh lính, quân đội), dân phong cũng rất cởi mở, là nơi bắt nguồn vu thuật (thầy pháp, phù thủy).

Giữa quốc quân sáu nước hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ, bọn họ có tài sáng lập nhưng cũng an lòng với hiện trạng. Vì vậy dưới tình huống không có kịch liệt xung đột các quốc gia lấy dân sinh làm gốc, làm cho toàn bộ đại lục tiến vào thời kỳ phồn thịnh.

Thế gian ngoại trừ hoàng đế sáu nước ra, còn có ba người thiên hạ đều biết. Bọn họ đều không phải là quân vương nhưng cùng đế vương sóng vai, yết kiến miễn quỳ, làm chức giám quốc. Minh Hạo Nghệ thân vương, Viêm Hoa Tường thân vương, Long Vũ Sở thân vương, được đời xưng tam đại thân vương, trong đó lại lấy Minh Hạo Nghệ thân vương dẫn đầu.

Lần này người phát động khiêu chiến trần quy (lề thói cũ, lỗi thời) trăm năm không sợ thế tục chính là vị Minh Hạo Nghệ thân vương thân phận thần bí, kinh lịch truyền kỳ (trải qua truyền thuyết) này. Mà một người khác đặc biệt chiết đằng (lăn qua lăn lại, dằn vặt,chơi đùa) bồi cùng hắn lại là đương kim hoàng đế Khánh Nguyên.

Nhất chỉ hôn thư đọc ở triều đình Minh Hạo, đưa đi hoàng thành đế vương Khánh Nguyên, truyền khắp các quốc gia lục địa, mọi người hy vọng trông mong kết quả.

Nghệ thân vương là người phương nào? Đó là công thần của cường quốc Minh Hạo, nửa lãnh thổ là hắn chinh chiến mở rộng.

Không ai gặp qua chân dung Nghệ thân vương, cũng không ai biết hắn họ gì tên gì, thế nhân đều biết Nghệ thân vương trên mặt quanh năm đeo một cái mặt nạ nửa bên màu bạc, chỉ lộ miệng bên ngoài. Trừ áo bào thân vương màu tím ra, hắn chỉ mặc y phục hai màu trắng, đỏ, bất cứ lúc nào bên hông nhất định treo một tấm cổ ngọc điêu khắc có chữ ‘Nghệ’ màu trắng.

Dẫn binh chiến trường xung trận lên trước, địa phương có hắn ở binh tướng Minh Hạo thương vong ít nhất. Truyền kỳ của hắn là cố sự hài đồng hiện nay muốn nghe, một người thủ thành không cho quân địch đi tới một bước, toàn thân chiến giáp trắng không dính một giọt máu. Một người công thành không để thoát một người, một thân chiến giáp trắng bị máu tươi của người khác nhuộm thành màu đỏ. Ở trước mặt con dân Minh Hạo hắn là chiến thần bảo quốc bảo dân, ở trước mặt địch nhân hắn là ma quỷ tới từ địa ngục.

Một người như vậy đứng ra cho thiên hạ biết mình muốn gả cho hoàng đế Khánh Nguyên, có thể tưởng tượng tạo thành chấn động bao lớn, ảnh hưởng sâu sắc.

Triều thần Minh Hạo tự nhận đã có thể không để ý hoàng đế và thân vương càn rỡ hồ nháo, nhưng mà thánh chỉ này vẫn vượt quá thần kinh chịu đựng tôi luyện đã lâu của bọn họ. Không có loạn thành một đoàn, không có lấy cái chết bức ép hy vọng cấp trên thu hồi mệnh lệnh, trên đại điện bất phân văn võ chỉ là nhất trí than thở.

Đó là Nghệ thân vương, không ai có thể quản, không ai dám đắc tội Nghệ thân vương, Nghệ thân vương không bị người chi phối.

Không an tĩnh giống triều đình Minh Hạo, triều đình Khánh Nguyên nhận được quốc thư loạn thành một đống. Thân phận Nghệ thân vương quá mức giám giới (lúng túng, khó xử), đó giống như là thân phận của đế vương ai dám nhận, nhận rồi lại phải an bài mấy phẩm ở hậu cung? Cho tới nay nam thiếp cao nhất cũng chỉ đến Tiệp dư, nhưng danh hiệu tam phẩm này ai không biết ngượng phong thưởng cho người nọ? Phong một Tiệp dư nho nhỏ, đừng nói thân binh của Nghệ thân vương, tám phần toàn bộ con dân Minh Hạo cũng phải đánh tới Khánh Nguyên, thà rằng cự tuyệt cũng không thể muốn.

Phái lý trí và phái đề xuất mượn cơ hội nhục nhã Minh Hạo phát sinh tranh chấp kịch liệt, đều có lý do, một cái xuất phát từ an toàn, một cái xuất phát từ pháp lệnh. Về phần kết quả thế nào hoàng đế Khánh Nguyên thân là đương sự căn bản không có để ý, phúc đáp chiếu thư đã viết xong từ lúc Minh Hạo bên kia chưa có động tĩnh.

Nghênh đón thân vương Minh Hạo vi hậu tỏ rõ thành ý, giải tán hậu cung bày tỏ thật tâm, trên triều đình bên cạnh long ỷ bố trí thêm phụng tọa cùng thảo luận chính sự. Thánh chỉ của đế vương Khánh Nguyên vừa ra toàn bộ đại lục xôn xao, cựu thần Khánh Nguyên vì cứu xã tắc càng tranh lên trước dùng cái chết tỏ rõ chí nguyện, hy vọng đế vương quay đầu là bờ. Ở trong một mảnh tiếng kêu khóc, ba tháng sau thiệp mời cử hành đại điển phong hậu từ Khánh Nguyên đưa đi các quốc gia, ván đã đóng thuyền không cho phép tái nghị.

Chuyện này qua đi, chuyện tình của hoàng đế Khánh Nguyên và thân vương Minh Hạo ở các quốc gia đại lục truyền nhiều phiên bản, có ngọt ngào ấm áp cũng có khổ tình ngược tâm, càng không thiếu tàn bạo ngược thân.

Nhiều năm sau có nhận thức liên quan tiết lộ, kỳ thực quá trình hai người này tương tri (hiểu nhau), tương bạn (bầu bạn), tương thủ (gần nhau) thật ra chính là một cố sự không có chuyện gì càn rỡ đắc ý.

***

Bên ngoài các loại tin đồn bay lượn đầy trời, bên trong hoàng thành mỗi ngày đều có ‘trung thần’ bởi vì không muốn Khánh Nguyên biến thành trò cười của thiên hạ mà quỳ gối ngoài điện khóc rống thất thanh, nhưng khánh điển long trọng chuẩn bị cũng không vì vậy chậm trễ, tất cả tiến hành ngăn nắp có trật tự.

Dựa theo tập tục Khánh Nguyên, trong ba tháng trước khi thành thân tân nhân (cô dâu, chú rễ) nghiêm cẩn chạm mặt để tránh khỏi huyết quang, vì vậy hai mươi vạn tống giá thân binh của Nghệ thân vương đóng quân biên quan, cùng tướng sĩ Khánh Nguyên cách một con sông thần tình khẩn trương xa xa nhìn nhau. Biết chính là hai phe đang đợi ngày lành, không biết còn tưởng rằng phải khai chiến.

Nhưng mà người giống Nghệ thân vương như vậy, cũng đâu có ngoan ngoãn đợi trong trướng ở bờ sông chờ người tới nghênh thú.

Lúc Khánh Nguyên vội vàng điều động binh lực chạy tới thủ đô bảo đảm đại hôn, an toàn chờ công việc rườm rà, người này tranh thủ thanh lý sạch sẽ noãn sàng ngoạn vật (đồ chơi ấm giường), lại bái phỏng từng hồng, lam tri kỷ trải khắp đại lục đã từng có một chân hoặc một đêm. Để phòng ngừa sau này xảy ra hiểu lầm gì hoặc tình thù, đối với người thấu tình đạt lý, hảo tụ hảo tán hắn bày thái độ cúi đầu mặc cho người chế giễu trêu chọc. Nhưng nếu như gặp người tử triền lãn đả, hết lời khuyên giải không nghe muốn chết muốn sống hắn trực tiếp trở mặt vô tình chấm dứt hậu hoạn.

Làm xong chuyện vặt vãnh, lúc cách đại hôn còn có mười ngày, người này ở lúc nửa đêm thong dong vào hoàng cung Khánh Nguyên, sờ lên long sàng của lão công nhà mình vừa kể nỗi tương tư mấy ngày qua không gặp.



Xử lý xong chính sự, Triển Đình Hiển đấm đấm thắt lưng mệt mỏi một đêm, lại ngồi thẳng một ngày, đang lúc mọi người hộ ủng từ thư phòng trở về tẩm cung. Không có tiến vào phòng trong hậu thất, lưu lại hai người thiếp thân cung nữ nội thị trực tiếp ở nhuyễn tháp ngoài phòng cởi bỏ long bào thay đồ ngủ.

Lưu người canh giữ ở gian ngoài để truyền gọi, Triển Đình Hiển một thân một mình đi vào phòng ngủ dùng cho hoàng đế nghỉ ngơi, bất quá sớm có người trước hắn một bộ ở trên long sàng bày ra cái bàn nhỏ ăn khuya. “Nói với ngươi bao nhiêu lần không nên ăn cái gì ở trên giường, nhìn xem, làm cho khắp nơi đều là.” Hoàng đế nghiêm túc trên triều đình lúc này vẻ mặt sủng nịch, không còn uy nghiêm.

Cầm lên khăn tay màu vàng trên bàn đi tới bên giường giúp người trước mặt đại cật đặc cật (ăn nhiều, ham ăn?) lau miệng một chút, dưới ánh mắt khẩn thiết của ái nhân Triển Đình Hiển không nỡ cự tuyệt đành phải há miệng ăn thịt cua uy tới bên miệng.

“Ngon không?”

“Cũng được.” Vén lên tóc rối của ái nhân, không thích hải sản Triển Đình Hiển có lệ nói.

“Thiết! Sớm biết cũng không cho ngươi một ngụm lãng phí!”

Người trên giường có lúc thiên nhân chi tư làm cho người ta nhìn qua một cái thì sẽ nhớ mãi suốt đời, tóc dài tùy ý xõa thiếu lễ độ. Lúc này hắn đang bĩu môi dùng công cụ móc thịt cua, sau đó ngại mất công thay đổi trực tiếp dùng răng cắn, hết sức thô lỗ.

Ngồi ở bên giường, Triển Đình Hiển đưa tay đem người kéo vào trong lòng, thầm nghĩ nếu để cho người ta biết Nghệ thân vương kia trên phố được truyền là thần thoại chính là người ở trong lòng mình này tính toán ở trên giường nhứ oa (làm ổ), lười đến nổi không ra khỏi phòng không rửa mặt, không biết bên ngoài có còn ai hâm mộ mình hay không. “Bảo Bối, kinh thành mấy ngày nay gặp nạn trộm cắp, nghe nói không?”

Tay móc vỏ cua dừng lại, Thượng Quan Nghệ bị người gọi nhũ danh cười khúc khích hai tiếng không dám lên tiếng, ngượng ngùng để đồ xuống, lau lau tay nhìn cung nhân đầu cũng không ngẩng lên động tác lưu loát đem đồ dọn xuống, còn nhân tiện đổi đi sàng đan hắn làm dơ. Sau khi không có người ngoài, Thượng Quan Nghệ đem ngón tay Triển Đình Hiển cọ sát răng, lấy lòng nói: “Đây không phải là buổi tối mất ngủ không có việc gì… mới…”

Triển Đình Hiển mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Đây là lỗi của vi phu, lại để ái thê bên cạnh ‘vất vả’ qua đi còn có khí lực nửa đêm làm trộm.” Quan minh chính đại nghênh thú người yêu, Triển Đình Hiển cho dù thân là hoàng đế cũng khó che đậy xúc động. Nhưng người ở trên cao không thể để cho người ngoài nhìn ra mình hỉ nộ, cho nên hắn đem tinh lực đều lao vào chính sự. Đại hôn của hai người các nước đến chúc mừng, chỉ riêng đế vương năm đại quốc đích thân đến thăm, cũng đủ để cho Khánh Nguyên tăng cường phòng bị đảm bảo an toàn.

Ánh mắt chuyển vòng, Thượng Quan Nghệ kéo trên người chỉ có một bộ áo ngủ trong suốt nhẵn bóng xoay người hướng trên long sàng vừa nằm, đem chân giạng ra, mị hoặc nói: “Đêm nay ngươi làm!”

Dáng vẻ của Thượng Quan Nghệ khiến cho Triển Đình Hiển thập phần muốn đem người làm đến không xuống giường được, vẫn thành thật đến ngày thành thân. Nhưng nghĩ tới người này bắt đầu từ ngày mai phải nhiều lần thử giá y, nhớ kỹ trình tự đại hôn, học tập tục Khánh Nguyên, lễ tiết tế tổ vân vân rất nhiều chuyện, đành phải đứng dậy một cước đem người đá vào trong giường, buông màn đắp chăn ngủ.

Lăn vào trong ngực Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ chân chó đem đầu dán vào ngực người ta, giọng mang thất vọng hỏi: “Thật sự không làm?”

“Ngủ đi!”

“Vì sao?”

“Ta sợ ngày mai ngươi không có tinh thần!” Tay đặt ở trên lưng Thượng Quan Nghệ nhẹ nhàng vỗ về.

Y phục hoàng hậu đại hôn xưa nay đều là quần trang (váy), nhưng Triển Đình Hiển không muốn để cho Thượng Quan Nghệ ở đại hôn ngày đó mặc nữ trang đội khăn quàng vai trở thành trò cười. Sau khi quyết định ngày cưới hắn lập tức sai người làm gấp lễ phục, bố liệu tú đồ, (vải vóc tranh thêu) cũng sửa đổi, chỉ có ‘phụng’ tung cánh bay cao đại biểu hùng tính (giống đực), không có ‘hoàng’ ý nghĩa thuộc thư tính (giống cái). Kiểu dáng y phục cùng lễ phục nam trang không khác, hà quan trên đầu đổi thành phát quan nam dùng làm bằng hoàng kim.

Thành thật ở lại trong lòng Triển Đình Hiển, nằm sấp một hồi Thượng Quan Nghệ thật sự ngủ không được cả người bò tới lòng ngực người dưới thân, đem dược cao từ trong ngăn kín đầu giường lấy ra nhét vào trong tay Triển Đình Hiển. “Làm một lần, chỉ một lần, ngủ không được ngươi còn không cho ta dạo đêm, rất nhàm chán.”

Không xoay chuyển được Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển đành phải thỏa hiệp tiếp nhận dược cao, thở dài vừa hôn vừa tỉ mỉ làm khuếch trương cho ái nhân trên người. Ai bảo thân thể người này quá đặc thù, sơ ý một chút là có thể máu chảy thành sông.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Thượng Quan Nghệ cẩn thận dựng thẳng thắt lưng, để cho mình từ từ dung nạp dục vọng hỏa nhiệt kia, nào biết lúc còn lại một nữa nóc phòng tẩm cung đột nhiên có tiếng bước chân cùng tiếng mảnh ngói dời đi.

Mình bị nhìn hết trơn không có quan hệ, nam nhân của hắn bị người nhìn không thể được, huốn hồ nghe động tĩnh còn không chỉ một người, hoàng cung lúc nào thành  chợ bán thức ăn tự do ra vào thưởng thức. Vì vậy Thượng Quan Nghệ nổi giận, nhảy cao một cái đứng lên kéo màn giường quấn ở dưới thắt lưng trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ.

Đứng dậy nghe tiếng chửi rửa của ái nhân đứng ở trên nóc nhà cùng tiếng đánh nhau thoáng qua rồi biến mất, Triển Đình Hiển không nhanh không chậm mặc xong y phục, cầm lên áo khoác thêu kim long trên cái giá đi ra phòng ngủ, nhìn Thượng Quan Nghệ thở phì phì đem binh khí của một vị ‘dạ phỏng giả (người thăm, điều tra đêm)‘ vặnthành một đoàn. Tiến lên đem long bào cầm trong tay khoác lên trên người ái nhân, Triển Đình Hiển ngồi vào một bên tiếp nhận trà nóng cung nữ bưng lên nhàn nhã uống, kiến quái bất quái.

Nếu như không phải là còn có tám ngày nữa là phải đại hôn, Thượng Quan Nghệ tuyệt đối sẽ đem những người tối nay này nghiền thành bụi phấn. Vòng vo ba vòng, Thượng Quan Nghệ quay đầu lại hỏi: “Bọn họ xử lý thế nào?”

“Cảnh cáo một chút thì thả đi, đổ máu cũng không tốt.” Triển Đình Hiển không hề gì nói.

“Cái gì!” Cứ tính như vậy! Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt nhìn người ngồi, “Ngươi lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy, đại lượng như thế?”

Đậy nắp chén, Triển Đình Hiển liếc nhìn mấy đôi tình lữ co quắp dưới đất rõ ràng võ công không tầm thường, đang rơi vào đả kích không biết làm sao bị người dễ dàng chế phục, thầm nghĩ lại là cái gì cung chủ, giáo chủ, cốc chủ, thế là buông tay nói: “Ba tháng này đến mỗi ngày đều có người dạ phỏng, sớm đã quen. Ta nói thành thật đi ngủ, ngươi lại không, lần này tốt rồi!”

Thế là Thượng Quan Nghệ ngay đêm đó chỉ nửa mặt trăng thề, chờ sau khi hắn làm xong chuyện thành thân, nhất định đem những người từng nhìn trộm tướng công yêu dấu của hắn đều ‘răn rắc’.

***

Ngày đại hôn mỗi ngày càng gần, bầu không khí trong hoàng cung Khánh Nguyên cũng khẩn trương, dù sao sắp cử hành chính là một cuộc hôn lễ long trọng lấp lánh từ xưa tới nay, bất luận kẻ nào cũng cẩn thận đối đãi, không dám làm ra một chút sơ suất.

Binh lực trong ngoài kinh thành ước chừng nhiều gấp đôi. Do tướng lĩnh Triển Đình Hiển tính nhiệm nhất phụ trách an toàn của đặc phái các quốc gia trong ba ngày đại hôn.

Từ cách ngày đại hôn còn có năm ngày bắt đầu, Thượng Quan Nghệ thân là một trong đương sự bắt đầu lộ ra hành động khác thường, ban ngày tinh thần hoảng hốt thường xuyên thất thần, không phải là đi đường bằng phẳng có thể trẹo chân, cũng không biết suy nghĩ gì đụng vào đồ đạc, thậm chí còn ở cùng một cái ngưỡng cửa bị trượt chân liên tiếp nhiều lần. Cả ngày mơ hồ, vốn nghĩ buổi tối cuối cùng ổn định, vậy mà người này lại đột nhiên hưng phấn giống như uống máu gà vậy, không biết làm gì ở trên nóc cung điện chạy lòng vòng tiện thể bắt kẻ trộm, mấy ngày kế tiếp không ai còn dám dạ phỏng hoàng cung Khánh Nguyên.

Ăn cơm cắn phải đầu lưỡi hoặc đũa đã trở thành chuyện thường, khi ngay cả ăn bánh bao thịt hắn thích nhất cũng không có hứng thú Triển Đình Hiển rốt cuộc tin tưởng người này không phải là đang giả vờ đáng thương, mà là thật sự bị bệnh, sợ đến nỗi hắn vội vàng đưa ngự y tới tỉ mỉ kiểm tra cho Thượng Quan Nghệ một chút. Chỉ là ra kết quả thật sự khiến Triển Đình Hiển dở khóc dở cười.

“Vương gia tinh thần hoảng hốt, khí huyết không đủ, sốt ruột khó ngủ, ăn không trôi. Bất quá bệ hạ hãy yên tâm, vương gia vô sự, chỉ vì đại hôn sắp tới vô cùng khẩn trương sở trí, dân gian có không ít nữ tử ở trước ngày thành thân đều sẽ thế này, đợi hoàn thành hôn lễ vương gia tự sẽ phục hồi.” Thái y cung kính nói.

Biểu tình quái dị nhìn mắt ủ rũ của tên mang mặt nạ trên giường, Triển Đình Hiển có chút không yên lòng. “Còn có ba ngày, hắn như vậy có thể chịu đựng sao?”

“Này…” Ngự y suy nghĩ một chút đáp: “Thần khai cho vương gia chút thuốc an thần, bất quá bệ hạ còn phải an ủi vương gia nhiều hơn, làm cho hắn phóng khoáng tâm.”

Nghe thấy ngự y ly khai, Thượng Quan Nghệ đem mặt nạ trên mặt tháo xuống vứt qua một bên, kéo chăn qua đắp lên đầu, hận không thể mình cứ như vậy biến mất, thật sự là quá mất mặt.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Nghệ thân vương có lo âu tiền hôn chuyện này không biết sao liền truyền tới ngoài cung, vào trong tai một ít người tính tốt thời gian đang từ từ tiến tới tham gia lễ mừng. Kết quả là những người này thái độ khác thường đi suốt đêm, ở  một đêm trước đại hôn không hẹn mà gặp cùng xuất hiện ở tẩm cung.

Năm vị đế vương và hai vị thân vương vừa đến tẩm cung lại ăn ý lấy chuyện ‘đại nam nhân lo âu tiền hôn’ đem Thượng Quan Nghệ từ trong ra ngoài một trận trách móc, ngôn từ ác độc đến nỗi làm người ta phẫn nộ. Sau đó bọn họ lại vây xem long sàng trải xong, đối với mặt trên vì cầu ‘sớm sinh quý tử’ mà bày biện thực vật lại lần nữa đối với Thượng Quan Nghệ tiến hành công kích ác ý, ý chỉ một nam nhân thả những thứ này cũng sinh không ra, uổng công.

Mỗi người ở trên giường bắt một nắm xem như linh thực, mấy người vây quanh chính diện lễ phục màu đỏ thẫm treo ở trên bình phong cho ra đánh giá rất cao và thừa nhận, lúc đối với hành vi của Triển Đình Hiển tăng thêm tán thưởng cũng không quên thuận tiện đem Thượng Quan Nghệ mặc y phục lại lần nữa khinh bỉ xem thường một phen.

Cuối cùng ở trong tiếng rống giận của Thượng Quan Nghệ không thể nhịn được nữa mấy người lôi kéo Triển Đình Hiển dựng bàn đánh mạt chược, đem người cần an ủi nhất vứt ở trong góc.



Đi mao phòng bảy lần hư hư, trong đó có ba lần đối với mã dũng (bồn cầu, cái bô) quên cởi quần, lúc lên xe ngựa đi chính điện suýt nữa bởi vì đạp phải vạt áo ngã xuống. Dọc theo đường đi các cung nhân run sợ kinh hãi, cũng không dám thở mạnh đem người đưa đến quảng trường phía dưới bên ngoài đại điện.

Bốn phía đều là màu đỏ, thảm đỏ vài trăm thước từ thềm đá ngoài điện trải thẳng tới trước long ỷ. Thượng Quan Nghệ đứng ở ngoài điện nhìn về phía nam nhân đứng ở phía trên, tim đập cấp tốc, tay chân lạnh buốt, toàn thân mồ hôi lạnh đột nhiên tỉnh táo lại. Trong tiếng hô lớn của lễ nhạc ti (quan điều khiển nhạc lễ), mang theo khí tràng thuộc về Nghệ thân vương từng bước hướng đại điện đi tới, lúc này trong mắt hắn chỉ có nam nhân nọ cách mình càng ngày càng gần.

Ở dân gian phu thê sau khi bái thiên địa và cao đường xong chính là phu thê đối bái thế nhưng hôn lễ của đế vương lại bất đồng. Chỉ có một mình hoàng hậu hướng phu quân của mình quỳ lại, tiếp nhận đế vương ban quyền lợi cho nàng, bày tỏ phu giả chí cao vô thượng (chồng là người cao nhất) và làm thê phục tùng. Trước là thần, tiếp nữa là thê.

Sau khi bái thiên địa xong, tất cả người có mặt tham gia khánh điển thẳng nhìn chăm chú trên đại điện, hoặc là nói từ đầu tới đuôi bọn họ chỉ vì chờ giờ khắc này. Quan viên Khánh Nguyên mong muốn Nghệ thân vương kia quỳ lại, quỳ xuống ý vị là phục tùng. Ngược lại quan viên Minh Hạo không muốn thân vương của bọn họ hạ mình, một quỳ kia là đại biểu từ nay về sau thân phận của hai người phân biệt, không hề bình đẳng.

Thượng Quan Nghệ mang mặt nạ dường như không có nghe thấy lời của lễ nhạc ti ‘Hậu hướng đế quân tam bái’, chỉ thản nhiên nhìn Triển Đình Hiển đối diện khóe miệng cười. Khi lễ nhạc ti lần thứ ba hô lên, Thượng Quan Nghệ không có quỳ xuống, nhưng hắn trước mặt mọi người tháo mặt nạ xuống, ở trong tiếng kinh thán một mảnh phía dưới hai tay chồng nhau ngang chân mày.

Nhưng ngay khi hai đầu gối hắn gập cong chạm đất phía dưới đột nhiên hỗn loạn, kinh thán biến thành kinh hô.

Quan viên lớn nhỏ của Khánh Nguyên cùng với đặc phái nước phụ thuộc, còn có cung nhân thị vệ hầu hạ trong ngoài đại điện toàn bộ quỳ lại trên mặt đất. Ngay sau đó các quan viên Minh Hạo dự lễ cũng nhanh chóng dập đầu quỳ xuống đất, lai sứ của những quốc gia khác càng là đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được thấy trước mắt.

Trong nháy mắt lúc thân vương Minh Hạo quỳ xuống đất lễ bái, hoàng đế Khánh Nguyên lại cũng đồng thời hai tay ngang chân mày ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người quỳ gối trước mặt nam thê của hắn.

Thần giao cách cảm, nhìn nhau cười một cái, lại dưới tình huống không người hô lễ hai người đối nhau ba lạy, chính thức kết làm phu thê.



Trong đại điện ca vũ thăng bình, huân vụ (sương mù) lượn lờ, tiệc rượu trên bàn chung rược giao nhau, ngoài điện có hai người tách khỏi đám người nhờ ánh trăng đi trên hành lang vắng vẻ.

Ghé vào đầu vai ái nhân, Thượng Quan Nghệ đối với Triển Đình Hiển cõng mình trở về tẩm cung hỏi: “Ngươi vì sao cũng quỳ?”

“Vậy ngươi lại vì sao quỳ?” Nâng người trên lưng, Triển Đình Hiển cười hỏi lại.

Thượng Quan Nghệ toàn thân hồng y ôm chặt cổ Triển Đình Hiển vẫy vẫy ngón tay nói: “Thượng Quan Nghệ quỳ không phải là quân vương Khánh Nguyên mà là phu quân nhà ta Triển Đình Hiển người này, có gì không thể?”

“Người cùng ta quỳ lại không phải là thân vương Minh Hạo, chỉ là Thượng Quan Nghệ một người vợ của ta, có gì không thể?” Triển Đình Hiển tự nhiên hồi đáp.

“Vậy xin hỏi phu quân đêm nay động phòng hoa chúc ngươi ta ai công?”

“Đêm nay đáng giá ngàn vàng chuyện mệt nhọc vẫn là do vi phu làm thay, ái thê nằm hảo hưởng thụ là được.”

“Phu quân, vi thê đói bụng.”

“Vi phu đây cõng ái thê về phòng ngay.”

“Phu quân còn nhớ tình cảnh ngươi ta lần đầu tiên gặp nhau?”

“Ái thê, chuyện này vi phu cả đời cũng không quên được, ngươi một tên lừa gạt ‘Nghệ ~ Bảo Bối’!”

Sau đại hôn Thượng Quan Nghệ hưởng thụ thời kỳ trăng mật bỗng nhiên nhận được tin tức Minh Hạo trong nước nội phản loạn, hắn lập tức cuốn gói chạy về bình định. Một tháng sau, cảnh nội Khánh Nguyên có thổ phỉ tác loạn, người từ Minh Hạo trở về lại mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) xông tới trừ thổ phỉ, đem oán khí không thấy được thân thân đều phát tát ở trên người những người không biết chọn thời điểm.

Mỗi khi đêm khuya vắng người, Thượng Quan nghệ lại phải ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ than thở, chẳng biết lúc nào mình mới có thể trải qua cuộc sống từ nhỏ hướng tới làm con mễ trùng được người bao dưỡng ăn ăn ngủ ngủ thật là tốt.

Cùng năm, sáu đại quốc lần lượt tuyên bố pháp lệnh văn bản rõ ràng, địa vị nam thiếp cùng cấp nữ thiếp nhưng phải làm việc. trong nhà có hai nam đinh kế nhiệm trở lên, người có nữ thiếp có thể sinh dưỡng, đều có thể thú nam tử làm thê. Nếu như có chiến sự, nam thê nam thiếp không thể sinh dưỡng trước tiên chinh nạp làm binh.

***Toàn văn hoàn***