Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 5 - Chương 53: Lý Lăng Cao

“Đông phong!”

“Tam điều!”

“Cống, tứ vạn!”

“Nhất…bính…Nghệ, ngươi làm sao vậy?” Hàn Triệt siết chặt bài trong tay, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Nghệ bưng cái mông khập khiễng đi vào. Lúc này là tư thế gì? Không tự chủ há to mồm.

Nhìn tư thế đi kỳ quái của Thượng Quan Nghệ, Tiêu Diệm nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi: “Ngươi sẽ không phải là bị người ta làm cho…cái kia chứ?” Tốc độ của Triển Đình Hiển kia cũng quá nhanh đi!

Cái gì? Sở Lạc Phong và Phụng Võng trên bàn mạt chược nhíu mày lại. “Ngươi không phải là thật sự để cho hắn làm…” Sở Lạc Phong có chút nghi hoặc. Người nọ là ở phương diện nào đó ngốc một chút, đặc biệt là ở trước mặt Triển Đình Hiển kia. Nhưng hắn vẫn có nguyên tắc, sẽ không bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, ủy khuất mình a?

“Nghệ làm sao vậy!” Minh Hi nằm ở trên giường để cho Mộc Lẫm bôi thuốc cho mình nhảy đứng lên. “Nói cho ta biết làm sao vậy!” Vội vàng xuống giường, dìu Thượng Quan Nghệ bước đi vất vả. “Tên hổn đản kia, thật là dám hạ thủ với ngươi! Ta đã nói cho hắn biết, ngươi không thể ở mặt dưới!” Minh Hi tức giận mắng.

“Ta…kỳ thật…không phải là…” Thượng Quan Nghệ cố giải thích, lại bị cắt đứt.

“Không cần nói nữa! Ta thật là đã nhìn lầm hắn, không nghĩ tới hắn cũng sẽ làm như vậy, chúng ta đi!”

“Ai nha, ngươi nghe ta nói…” Thượng Quan Nghệ kéo tay áo Minh Hi.

“Còn nói cái gì!” Mộc Lẫm cắt đứt Thượng Quan Nghệ. “Ngươi người này cái gì cũng thuận theo người ta thì thôi đi, thế nào ngay cả loại sự tình này ngươi cũng tình nguyện ủy khuất chính mình!”

“Không phải…các ngươi…”

“Hắn thật là quá đáng, ta vốn còn tưởng rằng hắn là một người tốt, không nghĩ tới hắn thậm chí ngay cả cầm thú cũng không bằng!” Hàn Triệt vỗ lên bàn một cái. “Hắn…hắn lại cứ như vậy để cho ngươi tự mình đi về, còn là nam nhân hay không!”

“Các ngươi…”

“Được rồi, cũng đừng nói!” Sở Lạc Phong mặt đen lại đứng lên. “Vẫn là mau mau bôi thuốc đi! Nhìn xem có chảy máu không!”

“Dám chắc sưng lên! Nghệ thiếu mau cởi y phục!” Tiêu Diệm ôm lấy Thượng Quan Nghệ hướng về phía trên giường đi tới.

Thượng Quan Nghệ chịu đựng đau đớn liều mạng giãy giụa. “Các ngươi hãy nghe ta nói hết có được hay không!” Đám người kia làm gì a, để cho hắn nói hết sẽ chết hả! Cái gì có thượng hay không, có thể không cần lại ngắt lời ta hay không.

Tiêu Diệm đem Thượng Quan Nghệ ấn ở trên giường, “Đây đã là lúc nào rồi, ngươi còn nói giúp hắn! Lẫm thiếu, lột quần hắn xuống cho ta!” Hai tay gắng sức bắt giữ Thượng Quan Nghệ lại. “Lạc đem dược cao tới! Hàn Triệt giúp một tay đừng để cho hắn vùng vẫy!”

“Buông tay, các ngươi đều buông tay cho lão tử!” Thượng Quan Nghệ tức giận la hét. Ta ở trong lòng các ngươi vô dụng như vậy, ta không đồng ý, hắn thật đúng là có thể làm cho ta thế nào? Thượng Quan Nghệ càng nghĩ càng giận, “Các ngươi đủ chưa!” Ngồi dậy. “Hắn cái gì cũng không có làm với ta!” Ngoại trừ đánh hắn một cái bạt tay.

“Tiêu Diệm nói đúng, đây đã là lúc nào, ngươi còn nói giúp hắn!” Hàn Triệt bò lên giường, cưỡi ở trên người Thượng Quan Nghệ, bắt đầu lột y phục.

“Không sai, ngươi đều như vậy!” Mấy người khác chen nhau mà lên.

“Nhìn xem cánh tay chân này đều té bầm tím rồi!” Minh Hi chỉ vào vết thương la lên. Chờ một chút, đây là ‘hắc hưu’ (sex), sao có thể có té bị thương, chẳng lẽ là ngoạn độ khó cao té. “Cầm thú!”

“Nhất định!” Hàn Triệt cũng tức giận dẩu môi, “Ngươi xem đây cũng là cọ sát trầy da!” Bảo Bối thật là đáng thương.

Ta cũng van xin các ngươi, trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi! Thượng Quan Nghệ bất dắc dĩ buông bỏ giãy giụa, nằm ở trên giường tiếp tục sắm vai ‘thi thể’ hắn quen thuộc nhất.

“Di ~~~~” Tất cả mọi người vây bắt trước giường, nhìn cái mông Thượng Quan Nghệ phát ra tiếng kêu nghi ngờ.

“Các ngươi đang làm gì thế!” Triển Đình Hiển một thân long bào đi vào biệt viện của viện tử, thấy mọi người vây ở trước giường, hoài nghi hỏi.

Mọi người quay đầu lại nhìn Triển Đình Hiển đi tới, tiếp đó lại quay đầu nhìn Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường. “Ha ha ha, ta đã nói rồi, hắn sao có thể là loại người như thế!” Tiêu Diệm phản ứng đầu tiên, đi về bàn mạt chược.

“Không sai, không sai! Một hồi hiểu lầm!” Hàn Triệt nhanh chóng leo xuống giường. “Tiếp tục đánh, tẩy bài! Tẩy bài!”

“Đúng lúc, Hàn Triệt ngươi mới nãy là muốn đánh nhất bính sao? Chúng ta hồ!” Sở Lạc Phong khiêu khiêu mi.

“Ai nói!” Hàn Triệt chơi xấu la lên.

Phụng Võng đem bài mình mở ra, “Hồ!”

Triển Đình Hiển nghi hoặc nhìn mọi người trong phòng, cầm thuốc trong tay đi tới bên giường. Nhưng nhìn thấy người trên giường quần áo xốc xếch ánh mắt phát lạnh. “Lúc này chuyện gì xảy ra.” Bảo Bối của hắn sao lại biến thành thế này, y phục trên người bị lột sạch, tóc lộn xộn nằm ở trên giường.

“Hiểu lầm!” Minh Hi kéo Mộc Lẫm đi tới bên cạnh bôi thuốc. Bốn người khác lập tức xào bài.

Triển Đình Hiển ngồi lên giường, kéo Thượng Quan Nghệ nằm ở đó, mặt lạnh giúp người nọ mặc y phục tử tế. “Bảo Bối đây là có chuyện gì xảy ra?” Bọn họ lại ngang nhiên đem Bảo Bối lột trần như nhộng, ấn ở trên giường.

“Không sao!” Thượng Quan Nghệ dịch chuyển, “Bọn họ cho là ngươi ‘cường thượng’ ta, cho nên giành nghiệm thương và bôi thuốc.” Dùng trâm cài tóc vén tóc lên, cố định lại. “Sau đó tìm ngươi tính sổ.” Hừ lạnh nói.

Triển Đình Hiển nghe Thượng Quan Nghệ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người chột dạ trong phòng. “Cũng bởi vì chuyện này các ngươi liền đem hắn lột sạch?” Ôm lấy Thượng Quan Nghệ nhẹ giọng dụ dỗ: “Có bị bọn họ làm bị thương ở chỗ nào không? Tới, để ta nhìn xem!”

Minh Hi cười theo nói: “Đây không phải là hiểu lầm sao! Thấy hắn khập khiễng đi vào, chúng ta lo lắng, mới…đây đều trách Thượng Quan Nghệ, ai bảo hắn cũng không nói rõ ràng! Ha hả ~~~”

Thượng Quan Nghệ nhìn mấy người vừa rồi vẫn còn hô lớn gọi nhỏ giờ thành rau héo, chế nhạo nói: “Các ngươi cho ta cơ hội nói sao? Các ngươi từng người nói tiếp nói, đâu để ta nói chen vào.”

“Vậy vết bầm trên người ngươi ở đâu ra?” Mộc Lẫm hỏi.

“Nhà tắm quá trơn, không cẩn thận ngã.” Thiếu chút nữa rụng răng.

Hàn Triệt chỉ chỉ cái mông của Thượng Quan Nghệ, nói: “Vậy còn đấu bàn tay phía trên kia đâu? Ngươi tự mình đánh?”

Thượng Quan Nghệ vỗ vỗ Triển Đình Hiển bên cạnh, “Hắn đánh!”Mình không phải là ngủ thiếp đi sao. Vốn là đi đường lo lắng sợ hãi, tiếp theo chính là liều chết đọ sức, tiếp theo lại bị một đàn ong vàng vây đuổi, cuối cùng thật vất vả tắm nước nóng thoải mái, hắn đương nhiên liền mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Hơn nữa, hắn nào biết người này bôi thuốc cũng có thể ‘tính trí bừng bừng’. Kết quả là như thế vô tình một cái bạt tay đánh lên cái mông phấn nộn, thịt thịt, đầy xúc cảm của hắn.

Liếc mắt nhìn Thượng Quan Nghệ, Sở Lạc Phong xốc bài trong tay. “Ngươi sẽ không phải là ở thời điểm không nên ngủ mà ngủ thiếp đi chứ?”

Quả nhiên! Mấy người trong phòng nhìn Triển Đình Hiển biểu tình biến thành囧, ánh mắt Thượng Quan Nghệ loạn phiêu, nhất thời trong lòng sáng tỏ.

“Ngươi hiện tại qua đây có chuyện gì sao?” Minh Hi hỏi Triển Đình Hiển.

“Buổi tối trong cung chuẩn bị yến hội, ta tới hỏi ý các ngươi.”

“Không được!” Tiêu Diệm lắc đầu. “Chúng ta không quá thích những thứ giả tạo a dua nịnh hót đó, vẫn là ở chỗ này chơi mạt chược được rồi. Ngươi và Nghệ thiếu đi đi!”

“Vậy cũng được!” Triển Đình Hiển cũng không có cưỡng cầu. “Bảo Bối đi thay y phục đi, đi cùng với ta!”

Thượng Quan Nghệ gật đầu một cái, tiếp nhận y phục giày trong tay nội thị, đi tới phía sau thay y phục.

Minh Hi ló đầu ra, đi tới bên cạnh Triển Đình Hiển nhỏ giọng nói: “Một hồi ở trong yến hội ngươi trông coi hắn một chút, đặc biệt là người của Lý gia.” Trong giọng nói lộ ra lo lắng. Yến hội lúc này thật không đơn giản, người có mặt mũi của Khánh Nguyên đều sẽ tới. Đặc biệt là Lý gia kia, mới vừa bị thua thiệt bởi Hàn Triệt, khó bảo toàn bọn họ sẽ không đòi lại ở trên người Nghệ.

“Ngươi yên tâm, ta biết phải làm sao!”

“Vậy thì tốt!” Ngẩng đầu thấy Thượng Quan Nghệ đi ra, cười nói: “Hai ngươi mau đi đi, thế nào cũng là nhân vật chính!”

“Ta đi đây!” Khoát khoát tay, mặc cho Triển Đình Hiển kéo mình đi ra.

“Không biết hắn lại muốn có chủ ý gì?” Sở Lạc Phong như có điều suy nghĩ nói. “Nghệ lại đem mặt nạ nữa bên lộ miệng đổi thành mặt nạ lộ ra nửa bên phải khuôn mặt, mà còn không có dịch dung.

Trên yến hội chưa bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ và nhân vật tiêu điểm, nhưng tiêu điểm trong yến hội lần này chỉ có một người, chính là Thượng Quan Nghệ ngồi chung một chỗ với Triển Đình Hiển, mặc thân vương phục hồng sắc thiêu kim long, lộ ra nửa bên dung nhan tuyệt thế.

Tóc dài đen như mực tựa như mây khói cao cao dựng thẳng lên, được một cái kẹp hình rồng cố định lại. Y phục hỏa hồng toàn thân thêu kim long biểu hiện rõ ràng thân phận cao quý của hắn, mà tám con kim long trên y phục sống động như thật cũng tượng trưng cho quyền thế ngút trời của người này.

Thượng Quan Nghệ bưng chén rượu nhìn người phía dưới thỉnh thoảng liếc trộm mình, uống một hớp rượu, đánh một cái ngáp. Yến hội này đúng là không có ý nghĩa, một đám quá giả dối. Ở dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, đem đầu đặt ở trên bả vai Triển Đình Hiển, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Vũ đâu? Sao không thấy hắn.”

“Hắn cùng với mẫu hậu đi lễ tạ thần, ngày mai mới có thể trở về. Đưa tay đem một lọn tóc nhỏ rũ xuống của người này vén ra sau tai, hài lòng nghe được tiếng hút không khí một mảng phía dưới. “Mệt mỏi?”

“Ân!” Thượng Quan Nghệ gật gật đầu. “Chúng ta trở về đi!”

“Được!” Triển Đình Hiển gọi lão thái giám bên cạnh qua, phân phó mấy câu, đang chuẩn bị mang người ly khai, đã bị tiếng truyền báo bên ngoài ngăn lại.

“Huệ Hiền trưởng công chúa đến!”

Nghe thấy tiếng truyền báo, toàn trường náo động. Từ khi trưởng công chúa bị tiên hoàng nhốt ở trong cung, thì cũng không có ai thấy qua công chúa làm mất hết thể diện của hoàng thất này nữa. Cho đến một năm trước, hoàng thượng mới hạ chỉ, cho phép trưởng công chúa rời khỏi công chúa điện của mình. Nhưng dù cho là như thế, cũng không thấy trưởng công chúa này xuất hiện. Tất cả mọi người đưa ánh mắt dời về phía Trấn Quốc hầu thôi trưởng công chúa, trong mắt mang theo chế giễu.

Trưởng công chúa cúi đầu cảm thụ được bốn phương tám hướng ném tới chế giễu và khinh bỉ, đi tới giữa đại điện quỳ xuống. “Tội phụ thỉnh an hoàng thượng.”

“Cô cô xin đứng lên!” Triển Đình Hiển nói.

“Tạ hoàng thượng!” Trưởng công chúa dập đầu một cái, không có đứng dậy. “Thỉnh cầu hoàng thượng cho phép tội phụ xuống tóc làm ni, trường bạn ngã phật, vì hoàng thượng và cả hoàng thất cầu phúc.”

Nhìn người quỳ dưới đất, Triển Đình Hiển thở dài. “Trẫm chuẩn thỉnh cầu của cô cô.”

“Tạ hoàng thượng!” Trưởng công chúa dập đầu tạ ơn. Khi ngẩng đầu lên trông thấy Thượng Quan Nghệ hoàn toàn ngây người. “Lý…Lý…Lăng Cao!” Hắn sao có thể ở đây. Còn ngồi bên cạnh hoàng thượng.

Thượng Quan Nghệ nhìn vẻ mặt khiếp sợ của trưởng công chúa, cười đứng lên, đi ra đại điện.

Có một số chuyện kéo dài quá lâu, nên giải quyết rồi.

***

Triển Đình Hiển khóe mắt co giật nhìn bốn người chơi mạt chược trong phòng. Một đám người hai mắt hiện lên lục hung thần ác sát này thật sự là hoàng đế của bốn quốc gia kia? Xem ra Bảo Bối nói rất đúng, sự thật thường là tàn khốc.

“Đừng để ý bọn họ!” Thượng Quan Nghệ kéo Triển Đình Hiển đi tới ngồi bên cạnh. “Bọn họ đang quyết định thuế xuất nhập khẩu ba năm tới!”

“Đang trên bàn đánh cược?”

“Ân a! Cho nên ngươi cũng nhanh chóng học đánh mạt chược, bởi vì phần lớn sự việc, bọn họ đều thích giải quyết ở trên bàn đánh cược.” Nhìn Minh Hi cười sắp té xuống ghế, cũng biết là năm nay bọn họ thắng. “Lạc Lạc và vị kia nhà hắn đâu?” Sao không thấy bóng dáng.

“Đương nhiên là đang…” Hàn Triệt mập mờ nhìn Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển một cái, sau đó yêu mị nằm ở trên người Tiêu Diệm, khiêu gợi la lên: “Ân…ân…nhẹ một chút…từ bỏ…”

“Khụ khụ khụ…” Triển Đình Hiển phun ra ngụm trà trong miệng. Bọn họ này cũng quá…

“Cần cù như thế?” Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta phải bắt đầu sắc chút thuốc cho hai người bọn họ bồi bổ thận!”

Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, ha ha cười ầm lên.

Minh Hi cười đủ rồi hướng Triển Đình Hiển ngoắt ngoắt tay. “Qua đây cùng chơi, về sau chuyện này tránh không khỏi!” Đứng lên đem vị trí nhường cho Triển Đình Hiển. “Ngươi cũng phải dung nhập vào cuộc sống của chúng ta!” Kéo ghế qua một bên, ngồi bên cạnh Mộc Lẫm.

Triển  Đình Hiển không tiện cự tuyệt, đành phải ngồi vào vị trí cũ của Minh Hi, nghiêm túc nghe Thượng Quan Nghệ giải thích quy tắc cho hắn, ở dưới sự chỉ đạo của Thượng Quan Nghệ chơi vài ván, liền bắt đầu lên tay.

“Mộc Dịch đâu? Sao hắn không tới, ta đại cửu của hắn sinh tử bồi hồi, hắn cũng không tới liếc mắt nhìn!” Thượng Quan Nghệ dẩu môi.

“Nhị vạn!” Mộc Lẫm ném bài ra giữa bàn. “Đích thân mang binh đi Đông Xuyên rồi!”

“Việc ấy…các ngươi xử lý thế nào?” Thượng Quan Nghệ do dự hỏi.

“‘Đông Xuyên đế quân khuynh tình hiến nghệ’, ngươi nói tiêu đề này viết ra, sinh ý Tửu Trì Nhục Lâm có thể càng thịnh vượng hay không?” Tiêu Diệm cười hỏi.

“…Nga…” Thượng Quan Nghệ chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng, liền tựa vào trên người Triển Đình Hiển.

Quay lại nắm tay Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển đem bài đánh ra.

“Hồ!” Hàn Triệt kêu lên, tiếp đó vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Triển Đình Hiển. “Phòng trên gọi mình là heo đi!” Làm một động tác mời.

“Các ngươi đây không phải là khi dễ người ta!” Triển Đình Hiển còn chưa bày tỏ, Thượng Quan Nghệ cũng không giận nhảy lên. “Hắn mới vừa chơi bài, ngươi đã chơi xấu hắn!” Đừng tưởng là hắn không nhìn ra, mấy người này hợp lại đánh một mình Hiển.

“U, nhìn xem, nhìn xem! Đây còn không có làm sao đâu, cánh tay liền ngoặt ra ngoài! Vậy ngươi đi lên thay hắn gọi.” Minh Hi cười nói.

“Lên thì lên!” Buôn tay Triển Đình Hiển ra, Thượng Quan Nghệ sải bước đi tới ngoài cửa, leo lên mái hiên hô lớn: “Ta là heo! Ta là heo! Ta là heo!”

“Vậy thật đúng là bi ai của heo!” Tiêu Diệm bất thình lình nói, khiến cho tất cả mọi người trong phòng cười ầm lên.



“Công chúa ngươi…nói là sự thật sao?” Trấn Quốc hầu nắm lấy tay trưởng công chúa, kích động hỏi. “Nhưng hắn rõ ràng là Nghệ thân vương của Minh Hạo, hắn sao có thể là Cao nhi!” Hắn lúc trước nghe Lăng Tiêu nói qua võ công và lĩnh binh của Nghệ thân vương này rất giỏi. “Ngươi không phải nói, năm đó đem hắn bán đi…”

Trưởng công chúa quỳ phịch xuống đất, nắm chặt chân Trấn Quốc hầu: “Hầu gia ngươi mau giúp ta đi hỏi một chút tung tích của Tường nhi đi! Trên đời này cũng chỉ có hắn biết Tường nhi ở đâu!” Liều mạng dập đầu.

“Công chúa ngươi mau đứng lên, mau đứng lên!” Trấn Quốc hầu nâng trưởng công chúa dậy. “Ngươi khẳng định?”

“Hắn gương mặt đó, tuyệt đối sẽ không làm cho người khác nhớ lầm! Ta dám khẳng định!” Gương mặt đó thế nhân cho là tuyệt sắc, nhưng là ác mộng vĩnh viễn của nàng. “Một năm trước cũng là hắn tiến cung đến nói cho ta biết Tường nhi đã bị hắn bán tới…”

“Ta đây đi gặp hoàng thượng ngay!” Không nghĩ tới Cao nhi lại chính là đại mệnh danh đỉnh đỉnh Nghệ thân vương, không hổ là người của Lý gia hắn. Nếu như hắn trở thành thần tử của Khánh Nguyên, vậy giang sơn Khánh Nguyên chắc chắn phòng thủ kiên cố. Chỉ cần hắn nguyện ý nhận sai, Lý gia nhất định tiếp nhận hắn. Lần này hắn chủ động xuất hiện, không phải là vì đạt được sự tha thứ của bọn họ sao!

“Thúc phụ!” Lý Lăng Tiêu kéo lại Trấn Quốc hầu hăng hái bừng bừng chuẩn bị đi diện thánh. “Thúc phụ, Nghệ thân vương kia ta và hắn đã từng ở chung, ngươi vẫn là không nên lỗ mảng sơ suất đi qua như thế. Nếu như hắn thật sự là đường đệ, vậy lần này tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy bày tỏ thân phận.” Hôm nay thấy Đình Hiển hai người bọn họ trong lúc hỗ động, cũng biết quan hệ của bọn họ không đơn giản. Mà người khiến cho Đình Hiển rối ruột rối gan chỉ có một, chính là đương gia Thượng Quan gia…chẳng lẽ…

“Hắn nổi danh hơn nữa, cũng là tôn tử của Lý gia ta!” Trấn Quốc hầu không để ý Lý Lăng Tiêu ngăn cản, hướng tẩm cung đi tới.

“Thúc phụ…” Lý Lăng Tiêu nhìn Trấn Quốc hầu đi xa. Thúc phụ lẽ nào ngươi không nhìn ra hắn rất hận ngươi sao! Không được, chuyện này hắn nhất định phải tìm Đình Hiển hỏi rõ, hắn cần phải biết rõ đầu đuôi sự tình.