Triển đình Hiển vuốt tranh trong tay, nhắm mắt lại. “Bảo Bối…” Ngươi rốt cuộc đi đâu rồi. Phái đội ngũ đi ra tìm người từng nhóm đã lần lượt trở về, nhưng vẫn không thăm dò được tin tức của Bảo Bối, thật giống như người này hư không tiêu thất. Còn có ‘Thích Lặc vương tử’ giả kia. (hư không: vô căn cứ, trống rỗng – tiêu thất: biến mất)
“Vậy người kia thật sự là Thích lặc vương tử sao?” Triển Đình Hiển hỏi ám vệ quỳ gối phía dưới.
“Khỏi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã điều tra rõ, ngày đó người một thân chật vật ở ngoài cung cầu kiến mới thật sự là nhị vương tử Thích Lặc.” Một người dáng vẻ vô năng giống heo, nhìn thế nào cũng không giống vương tử của một nước, trái lại người vốn dĩ tao nhã nhưng lại không mất uy nghiêm kia càng có thể tin hơn. “Hắn nói đáng lẽ đến là vì thọ yến của thái hậu, nhưng vừa vào Trung Nguyên đã bị một đám hắc y nhân bắt lại, thị vệ tùy thân cũng đều bị giết. Mãi cho đến mấy ngày trước, hắn mới phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã bị ném vào ở ngõ hẻm cách hoàng cung không xa.”
“Vậy tra được người giả dạng Thích Lặc vương tử sao?” Làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì dẫn Bảo Bối đi.
“Thượng Quan gia thủ vệ nghiêm ngặt, người của thuộc hạ không vào được bên trong trang điều tra, bất quá có người nói, nhị thiếu gia của Thượng Quan gia đã hồi phủ, mấy vị đương gia khác cũng lần lượt hồi phủ.”
“Ngươi đi xuống đi!” Triển Đình Hiển có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. “Lý Phúc, bọn họ vẫn còn quỳ ở bên ngoài sao?”
“Vâng!”
“Gọi bọn họ vào đi, trẫm có lời muốn nói với bọn họ.”
“Tuân chỉ!”
Lão thái giám đi tới bên ngoài điện, nhìn mấy người quỳ dưới ánh nắng chói chang, lắc đầu tiến lên nói: “Mấy vị đại nhân, hoàng thượng cho các vị vào, cũng đừng quỳ ở đây nữa.”
“Hoàng thượng hắn…” Trấn Quốc hầu nhìn về phía Lý Phúc, “Lý công công, hoàng thượng nguôi giận rồi?”
“Nguôi giận?” Đúng lúc Trịnh thái phó đi tới hừ lạnh. “Ta xem dù cho hoàng thượng đem các ngươi đều giết hết cũng không hết giận! Ngươi thật cho là hoàng thượng chém một quý phi cùng một phòng nô tài, sau đó xem các ngươi quỳ ở chỗ này là có thể cho rằng chuyện gì cũng không có xảy ra! Việc làm ngày đó của các ngươi cùng với ‘nịnh thần’ có khác biệt sao? Hay là muốn hoàng thượng cho các ngươi một cái thống khoái, để các ngươi lưu danh sử sách!” Trịnh thái phó mắng hảo hữu và môn sinh đắc ý đang quỳ trước mặt.
“Chúng ta chỉ là…”
“Lăng Kỳ câm miệng!” Lý Lăng Tiêu nghiêm nghị cắt ngang Lý Lăng Kỳ muốn biện giải cho mình. “Ngươi còn mặt mũi nói!”
Thấy vậy, lão thái giám vội vàng tiến lên. “Được rồi mấy vị, được rồi các vị, các ngươi cũng đừ cãi nhau ở đây nữa! Hoàng thượng vẫn còn đợi bên trong đấy! Đi vào nhanh đi!” Từ sau khi không thấy Bảo Bối, hoàng thượng liền thay đổi có chút hỷ nộ vô thường.
“Hừ!” Trịnh thái phó phất tay áo, dẫn đầu rời đi.
…
Để bút trong tay xuống, khép tấu chương lại. Mặt không thay đổi liếc nhìn một đám quỳ phía dưới. “Thái phó!” Chuyển tầm nhìn hướng về phía Trịnh thái phó đứng ở một bên. “Trước kia Minh Vũ đều là cùng…” Bỗng nhiên dừng lại, đợi một lát mới tiếp tục nói: “Minh Vũ vẫn luôn là đích thân Bảo Bối dạy hắn đọc sách biết chữ, chưa từng đi thư viện. Hắn dù sao tuổi còn nhỏ, cần phải tiếp xúc nhiều một chút với hài tử cùng tuổi. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đưa hắn qua, hắn có thể sẽ không thích ứng, ngươi trông nom nhiều một chút.”
“Thần tuân chỉ!”
“Ngoài ra, ngươi cũng xem xem có hài tử thích hợp làm thị độc cho Minh Vũ hay không, cũng không thể để hắn cô đơn một mình như vậy.” Trước kia Minh Vũ vẫn luôn cùng một chỗ với Bảo Bối, mình cũng không quá để ý. Nhưng mấy ngày nay hắn phát hiện bên cạnh Minh Vũ không có một người để nói chuyện, cứ một mình lặng lẽ đợi ở viện tử của Bảo Bối.
“Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định làm thỏa đáng.”
“Vậy ngươi đi xem Minh Vũ đi, tiện thể kiểm tra một chút trình độ học tập của hắn.”
“Thần cáo lui!” Liếc nhìn mọi người đang quỳ, Trịnh thái phó thở dài.
“Trấn Quốc hầu!” Triển Đình Hiển lạnh lùng nhìn người quỳ gối đằng trước ở dưới.
“Có thần…”
“Lý gia tận trung với hoàng thất Khánh Nguyên của ta đã có mấy đời rồi đi?” Không đợi người phía dưới trả lời, Triển Đình Hiển tiếp tục nói: “Có phải là ân sủng và nắm đại quyền của hoàng gia, đã để cho người Lý gia các ngươi quên mất thân là thần tử hay không?” Nhìn người phía dưới kinh hoảng, Triển Đình Hiển cười lạnh. “Trẫm niệm tình Lý gia các ngươi mấy đời trung lương, không giết các ngươi, cũng không đoạt phong hào thừa kế của các ngươi, nhưng mà…” Vứt một sổ con để trống xuống trước mặt trấn Quốc hầu, “Trấn Quốc hầu đã biết nên viết cái gì chứ?” Cười hỏi.
Lúc này mặt Trấn Quốc hầu, Lý Lăng Tiêu trắng bệch, ngay cả Chu Sùng Văn quỳ ở một bên sắc mặt cũng tái nhợt. Hoàng thượng đây là muốn…Trấn Quốc hầu tay run run nhận lấy bút mực lão thái giám đưa tới, dập đầu một cái với Triển Đình Hiển, nói: “Lý gia thần thẹn với tín nhiệm và ưu ái của hoàng thượng, thần hôm nay nộp lên năm mươi vạn binh tướng Khánh Nguyên, cáo lão quy điền!” Đem sổ con viết xong trình lên.
Triển Đình Hiển liếc nhìn nội dung trên sổ con, để qua một bên. “Trấn Quốc hầu đã lớn tuổi, cũng là lúc hưởng thụ tuổi già, thuận tiện tìm kiếm hai công tử mất tích nhiều năm. Tất nhiên vị trí ‘Trấn Quốc hầu’ nhất định cần phải tiếp tục thừa kế.” Triển Đình Hiển nói một câu, Lý gia mất quyền lực, thu hồi binh quyền, cũng tước phong hào vốn thuộc về Lý Lăng Kỳ.
“Thần tạ ơn hoàng thượng hậu ái!” Trấn Quốc hầu lần nữa dập đầu một cái.
“Về phần ba người các ngươi, trẫm niệm tình các ngươi cũng xuất phát từ trung tâm, liền chịu năm mươi đại bản, trở về tự kiểm điểm. Ngoài ra ba ngày sau Lý Lăng Kỳ và tân khoa võ trạng nguyên cùng đi đến biên quan, Lý Lăng Tiêu tiếp quản chức thống lĩnh, cũng cùng với Chu Sùng Văn làm thầy dạy cho Ngũ hoàng tử.” Đứng dậy rời đi.
“Hoàng thượng, ngươi không thể như thế, ngươi thu lại Lý gia…” Lý Lăng Kỳ đứng dậy muốn đuổi theo ra ngoài.
“Ngươi trở lại cho ta!” Lý Lăng Tiêu quỳ gối tại chỗ ngăn cản Lý Lăng Kỳ.
“Ca…”
Lý Lăng Tiêu đứng lên, nâng Trấn Quốc hầu dậy, đối với Lý Lăng Kỳ vẻ mặt không cam lòng nói: “Đạo ‘thánh chỉ’ kia khiến Lý gia chúng ta thua mất tín nhiệm của hoàng thượng đối với chúng ta, cũng như thua mất tình nghĩa nhiều năm của chúng ta.” Nhìn bóng lưng người nọ rời đi, “Hoàng thượng hôm nay không giết chúng ta, là nể tình cảm nhiều năm, ngươi bây giờ còn đuổi theo, ngươi cho là hắn còn có thể bỏ qua cho ngươi sao?”
“Đi thôi, lĩnh phạt xong, ba ngày sau chúng ta còn có việc phải làm đấy!” Chu Sùng Văn cười. Nhìn ra ngoài, Đình Hiển vẫn nhịn, nhịn xuống lửa giận trong lòng không có hạ chỉ giết bọn họ. Bởi vì tay Đình Hiển từ đầu tới cuối vẫn xiết chặt. “Lăng Kỳ, Lăng Tiêu nói rất đúng, là chúng ta chôn vùi phần tình nghĩa này, sau khi đồng ý một mình viết đạo thánh chỉ kia, chúng ta nên nghĩ đến ngày hôm nay.” Không oán người khác được, đi ra ngự thư phòng.
***
Triển Đình Hiển cẩn thận lau vết thương trên mặt Triển Minh Vũ, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc tốt lên. Nhìn nhi tử hai mắt ngấn lệ vì đau nhưng chịu đựng rên cũng không rên một tiếng, Triển Đình Hiển bất đắc dĩ nói: “Mới đi thư viện ngày đầu tiên ngươi đã đánh nhau, còn là cùng toàn bộ người trong thư viện, ngươi có chịu nổi hay không.” Vốn là hắn đang cùng đại thần trong triều nghị sự, vừa nghe cấp dưới báo lại nói tiểu quỷ này đánh nhau với người ta, mình đã bỏ lại người cả phòng chạy tới. Kết quả vừa đến thư viện liền phát hiện nơi đó đã loạn thành một đống, ngoại trừ mấy hoàng tử còn nhỏ và lão lục vừa thấy Triển Minh Vũ liền tránh, đều bị tiểu tử này đánh.
Đám người kia vừa thấy mình tới, đều quỳ gối liều mạng nói lên ủy khuất của mình. Chỉ có tên tiểu tử này bị người ta kéo ra vẫn liều mạng đạp hai cái chân nhỏ ngắn của hắn, còn muốn đánh nhau với người ta. “Nói, vì sao đánh nhau!”
Triển Minh Vũ không để ý tới Triển Đình Hiển, tức giận cúi đầu quay qua chỗ khác.
Triển Đình Hiển bất đắc dĩ đành phải vặn đầu Triển Minh Vũ qua. “Nói, nếu không phụ hoàng sẽ không bao giờ cho ngươi tới tiểu viện nữa!”
“Bọn họ…bọn họ nói xấu tiểu cha…” Triển Minh Vũ túm ống tay áo Triển Đình Hiển. “Ngươi sẽ tìm tiểu cha trở về sao? Tiểu cha sẽ trở về đúng không?”
Triển Đình Hiển nhìn vẻ mặt kỳ vọng của nhi tử, đem người ôm vào trong lòng. “Phụ hoàng đáp ứng ngươi, sẽ mang tiểu cha của ngươi về.”
“Ân!” Triển Minh Vũ ở trong lòng Triển Đình Hiển gật đầu.
“Tiểu Vũ nói cho phụ hoàng, ngươi muốn làm thái tử không?”
Triển Minh Vũ co lại ở trong lòng Triển Đình Hiển, rầu rĩ nói: “Trước kia không muốn.”
Trước kia? Triển Đình Hiển sửng sốt một chút. “Vậy hiện tại thì sao?”
“Muốn!”
“Vì sao?”
Triển Minh Vũ ngồi thẳng người, nói với Triển Đình Hiển: “Tiểu cha thường nói vị trí hoàng đế kia không phải là người ngồi! Còn là một công việc cật lực không được cám ơn. Làm không tốt, người ta mắng là hôn quân, làm tốt vẫn có người mắng ngươi như thường, không ai sẽ cảm kích ngươi có hay không vì quốc sự quên ăn quên ngủ, bận rộn cả ngày. Ngươi nếu như mở rộng biên cương làm một hoàng đế có thành triển vọng, bọn họ liền nói ngươi khơi mào chiến tranh, hao tài tốn của. Nếu là làm một hoàng đế cố thủ tốt thành trì, bọn họ lại nói ngươi cổ hủ vô năng, không có triển vọng. Vẫn là làm một nhàn tản vương gia tốt hơn, không lo ăn uống!”
Nguyên lai Bảo Bối của hắn nhìn thấu triệt ngôi vị hoàng đế như thế, bất quá hắn giáo dục Tiểu Vũ như thế nào? Tàn tản vương gia, còn không lo ăn uống? Sờ đầu Triển Minh Vũ, “Vậy tại sao bây giờ lại muốn làm thái tử, chuẩn bị ngồi lên long ỷ này?”
“Bởi vì nếu muốn bảo hộ người quan trọng với mình, sẽ phải có quyền lực tuyệt đối. Nếu như ta làm thái tử, bọn họ sẽ không dám nói xấu tiểu cha. Nếu như ta làm hoàn đế, thì lại càng không có người dám khinh thường tiểu cha! Cho nên để sau này có thể bảo hộ tiểu cha, Tiểu Vũ phải làm ‘người trên người’.”
“Được! Vậy Tiểu Vũ của chúng ta đi học làm ‘người trên người’ kia, để cho những người định chế giễu hiểu một chút!” Bảo Bối ngươi thật sự dạy ra một nhi tử tốt, ngươi rốt cuộc là đi đâu!
…
Thượng Quan gia.
“Lão ngũ, thấy nhị ca không?” Người này vừa hạ sốt, sao đã không thấy bóng dáng, cũng biến mình thành bộ dạng như vậy, còn đắc ý! Cũng không biết hơn nửa năm này hắn đã chạy đi đâu, khiến cho một thân nội thượng trở về! “Thật không biết hắn có phải năng lực khôi phục quá mạnh mẽ hay không, sốt suốt bảy ngày, người cũng sắp cạn nước, tối hôm qua thật vất vả mới hạ sốt, sáng nay đã không thấy bóng dáng rồi!”
Thượng Quan Du giúp Thượng Quan Hạo múc thêm một chén cháo nữa, vỗ cái ghế bên cạnh. “Năng lực phục hồi của nhị ca căn bản không phải người bình thường. Sáng nay Vương ma nói lúc trời chưa sáng nàng đã thấy nhị ca lén lén lút lút đi ra ngoài, bất quá ngươi yên tâm, có Lục đi theo phía sau nữa! Cho nên tam ca ngươi vẫn là mau mau tới dùng cơm đi!”
Thượng Quan Hạo ngồi xuống, húp một ngụm cháo trước mặt. Ngày đó thấy Minh Hi ca ôm nhị ca về, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều hoảng. Không chỉ người sốt hồ đồ, trên người càng là bị nội thương nghiêm trọng! Mặc dù bọn họ rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhị ca không hé miệng, Lục bọn họ lại cái gì cũng không nói, mọi người cũng đành phải cái gì cũng không hỏi.
“Tam ca, ngươi nói nhị ca hắn…”
“Lúc hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói, hơn nữa đừng quên nhị ca hắn hận nhất chính là người khác bí mật dò xét chuyện riêng tư của hắn, ngươi đừng làm chuyện dư thừa. Nếu như hắn trở mặt một chút tình cảm cũng không nói!”
“Ta biết, ta cũng là lo lắng…” Thượng Quan Du vẽ vòng tròn trên bàn, vẻ mặt ủy khuất.
“Ăn cơm xong thì đem sổ sách chỉnh lý lại, ta đi ra ngoài tìm bọn họ.” Thượng Quan Hạo bỏ chén đũa xuống đi ra ngoài. “Đừng lại xảy ra chuyện!”
“Đã biết, ngươi mau đi tìm nhị ca đi!” Thượng Quan Du hướng Thượng Quan Hạo khoát khoát tay. Suy nghĩ chuyện mấy ngày nay, bóp nát cái ly trong tay. Đừng để hắn biết người nào đem nhị ca của hắn biến thành như vậy, bằng không nhất định khiến người nọ trả lại gấp mười lần. Thượng Quan gia bọn hắn cũng không phải là dễ ăn hiếp.
***
Một năm sau.
Một năm nay Khánh Nguyên xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là triều đình cách tân không kiêng nể, thay một nhóm quan viên trẻ tuổi có triển vọng. Tiếp theo bộ hạ cũ của phản thần Vũ vương bị tiêu diệt toàn bộ, tiếp đó triều đình ban phát từng đạo pháp lệnh đề cao địa vị thương nhân, con cháu của thương nhân cũng có thể nhập sĩ làm quan, một số thuế phụ thu vô dụng cũng được miễn trừ. Một loạt biện pháp khiến thương nghiệp Khánh Nguyên phát triễn nhanh chóng, bất quá vẫn là có hai chuyện trở thành đề tài bách tính trà dư tửu hậu.
Một là hoàng đế phong cho ngũ hoàng tử, một người không có chỗ dựa vững chắc, không có bối cảnh, không có quyền thế làm thái tử. Hoàng thượng không chỉ đích thân mang người theo bên cạnh giáo dỗ, còn từ ngày sắc phong đó trở đi liền mang theo vào triều xử lý chính sự, có thể thấy hoàng đế yêu thích ngũ hoàng tử này.
Thứ hai chính là sinh ý trải khắp toàn bộ đại lục của Thượng Quan gia. Không có ai biết nguyên nhân, chỉ biết là đương gia đương nhiệm của Thượng Quan gia hạ mệnh lệnh, làm theo sinh ý của Khánh Nguyên, nhưng cả gia tộc chuyển dời tới Yến Khánh. Mọi người đều bàn tán, nguyên nhân bọn họ dời đi, và Thượng Quan gia không ở đây, có thể ảnh hưởng Khánh Nguyên hay không.
Hoàng cung.
“Lăng Tiêu buổi chiều theo ta đi bên ngoài cung một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.” Triển Đình Hiển đang vẻ tranh gọi lại Lý Lăng Tiêu muốn ra ngoài. “Kêu bọn họ không cần phái người đi theo.”
“Ân?…Nga, thần đi làm ngay!” Lý Lăng Tiêu vội vàng lui ra.
Triển Đình Hiển nhìn tranh trên bàn, để bút xuống. Hắn cho là Lăng Tiêu sẽ hiểu, cho nên vẫn không nói rõ. Thế nhưng một năm qua ánh mắt hắn nhìn mình càng ngày càng…có lẽ hắn nên sớm nói rõ ràng. “Lý Phúc, thay y phục! Lại phái người gọi thái tử tới, cứ nói trẫm muốn dẫn hắn xuất cung.”
“Lão nô đi ngay!”
…
“Chúng ta ăn ở đây đi, Tiểu Vũ đói bụng không?” Triển Đình Hiển vỗ vỗ Triển Minh Vũ ở trong lòng ngực, nhìn tửu lâu trước mặt. Một năm trước từ sau khi Thượng Quan gia dời đi Yến Khánh, kinh thành chưa từng có sản nghiệp của Thượng Quan gia, trong một đêm xuất hiện rất nhiều phân hiệu. Hắn phái người điều tra, không có phát hiện vấn đề gì, cũng không có can thiệp.
“Được! Bất quá cha sao văn huy trên tấm bảng kia lại cùng với trang sức trên đai lưng của tiểu cha giống nhau chứ?” Triển Minh Vũ chỉ vào gia huy của Thượng Quan gia hỏi Triển Đình Hiển.
“Ha ha, có thể là trùng hợp đi!” Nhãn thần phức tạp nhìn lại ký hiệu, ba người đi vào tửu quán. Bảo Bối có trở lại Thượng Quan gia hay không, vì sao không đến tìm hắn, hắn vẫn còn tức giận sao…
Thấy Triển Minh Vũ ăn no, bỏ chén đũa xuống, Triển Đình Hiển giúp nhi tử lau miệng. “Tiểu Vũ nếu như ăn no rồi, thì đi dạo ở bên ngoài, ta và thái phó có lời cần nói.”
“Đã biết, vậy một lát Tiểu Vũ quay lại!”
“Đừng đi quá xa!”
“Được!”
Hai người ở lại trong phòng ai cũng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng ngồi ở đó. “lăng Tiêu!” Triển Đình Hiển cầm bầu rượu lên rót cho Lý Lăng Tiêu một chén rượu. “Ta cho là ngươi sẽ buông xuống, cho nên ta cũng vẫn không có khơi chuyện này ra. Không, ngươi nghe ta nói!” Thấy Lý Lăng Tiêu muốn nói, Triển Đình Hiển mở miệng cắt đứt.
“Ta biết ngươi có cảm tình với ta, vẫn luôn biết!” Bình tĩnh nhìn Lý Lăng Tiêu lộ vẻ hoảng hốt. “Ta vẫn luôn xem ngươi như huynh đệ đốt nhất, chỉ thế thôi. Ta luôn sợ nói rõ ra chúng ta có thể ngay cả huynh đệ cũng không làm được, cho nên ta vẫn giả vờ không biết, ta cho rằng thời gian dài ngươi sẽ…”
“Được rồi, ta đã hiểu!” Ngửa đầu uống hết chén rượu. “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, cho ta một chút thời gian, ta biết nên làm thế nào, ngươi không cần lo lắng.” Lý Lăng Tiêu đứng lên. “Không phải là muốn bồi thái tử đi dạo sao, chúng ta đi thôi!”
Triển Đình Hiển thấy Lý Lăng Tiêu đã hiểu ý của mình, cũng không có nói gì nữa. Liền một trước một sau rời khỏi bao phòng, chuẩn bị xuống lầu đi tìm Triển Minh Vũ. Nhưng khi đi ngang qua một gian nhã các, hai người đều dừng chân lại.
“Cô gia, đây là trương mục các cửa hàng ở kinh thành!”
“Để đây đi, một lát ta xem. Sinh ý ở kinh thành vẫn ổn chứ?”
“Vâng, trước mắt cũng không tệ lắm.”
“Không nên tiết kiệm tiền cần phải khai thông, ở đây là kinh thành, vẫn là không cần có xung đột thì tốt.”
“Tiểu nhân đã biết. Xin hỏi thân thể nhị thiếu gia…”
“Không sao, nói cho người bên dưới đều yên tâm đi!”
“Vậy thì tốt quá!”
Là giọng nói này! Triển Đình Hiển và Lý Lăng Tiêu đứng ở ngoài cửa giật mình, điều này sao có thể…Triển Đình Hiển đẩy cửa phòng ra, ngơ ngác nhìn nam tử một thân thanh y hoa phục ngồi ở trước bàn.
“Các ngươi sao…”
Thanh y nam tử cũng đầu tiên là cả kinh, sau đó nói: “Ngươi đi xuống đi, bọn họ là bằng hữu của ta!” Đi tới đóng cửa lại. Xoay người nhìn Triển Đình Hiển và Lý Lăng Tiêu, “Đã lâu không gặp Đình Hiển, Lăng Tiêu!” Khẽ mỉm cười.