Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 1 - Chương 3-1: Cuộc sống tiêu dao (Thượng) (1)

“Thiếu gia, đùi gà này ăn thật là ngon. Nếu ngươi không nếm thử một chút, không thì ta sẽ ăn hết.” Trong miệng tuy nói như vậy, bất quá Tử Nghiên đã đem hai cái đùi gà còn sót lại trong mâm đều giữ lại. Cầm chặt trong tay, ngôn bất do trung (lời không thật lòng) hỏi Thượng Quan Nghệ, mắt lóe ra quang mang ‘đừng đến tranh cùng ta’.

Kháo! Đều dính đầy nước miếng của ngươi, ta làm sao mà ăn. Tiểu tử này thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên. Một bàn đều để cho hắn ăn đến ngửa mặt lên trời, còn có mặt mũi hỏi mình có muốn ăn hay không. Ăn cái gì? Ăn cái mâm sao!

Phủ lên một nụ cười mê người, ôn nhu nói: “Nghiên nhi ăn no chưa? Nếu không ta lại gọi thêm, dù sao cũng là tửu lâu nhà mình, lại không tiêu tiền, ăn cái gì nói với thiếu gia.” Ngươi nha, một người mà ăn hai mươi món, uống ba bầu rượu, toàn bộ khấu trừ từ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi, một chút giảm giá cũng không.

“Không … không cần.” Tử Nghiên xấu hổ cuối đầu. Thiếu gia dù cho dùng nữa bên mặt nạ che mặt, cũng như trước không ngăn được hào quang. Trước đây, nếu không phải là thiếu gia đem mình từ trong tay bọn buôn người cứu ra, vậy hắn sớm đã chết ở trên giường của những nhà giàu sang biến thái này rồi.

Coi như tiểu tử ngươi biết điều. Thượng Quan Nghệ ‘dối trá’ lần thứ hai quan tâm nói: “Không có việc gì, ngươi thật vất vả mới được đi ra một lần, đương nhiên muốn ăn no chơi đủ mới trở về. Coi như thiếu gia ta thưởng cho ngươi chăm chỉ làm việc.” Mẹ kiếp, chết đói lão tử rồi, một hồi sẽ đi đến chỗ can nương ăn một bữa thật ngon, xem tên tiểu tử này ăn cái gì ngon miệng cũng không có.

Tử Nghiên cúi đầu dùng ngón tay cuốn vạt áo, nâng lên khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn “Thiếu gia, ta … ta có thể kêu thêm đĩa chân giò kho tàu và thịt bò nướng không?” mắt lấp lánh tỏa sáng.

“Được!” Thượng Quan Nghệ vừa cười vừa một tay ‘cố sức’ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên, một tay ở dưới bàn đem cái ly cầm trong tay bóp vỡ nát. “Tiểu nhị đem lên hai món nữa.” Ánh mắt hiện lên lục quang đem tiểu nhị muốn vào cửa dọa sợ nhuyễn chân.

“Tạ ơn nhị thiếu gia!” Tử Nghiên vui vẻ nhào vào trong lòng ngực Thượng Quan Nghệ.

“Không cần! Ngươi ăn ngon là được.” Ăn no chết ngươi luôn đi.

“Vị gia này, ngài đoán mệnh không?” Một thầy tướng số mù đi vào gian phòng Thượng Quan Nghệ.

“Vị tiên sinh này, nơi này không thể tùy tiện đi vào đâu. Hơn nữa thiếu gia nhà ta cũng không tin mệnh.” Tử Nghiên nhận được tín hiệu của Thượng Quan Nghệ, ngăn lại thầy tướng số muốn vào cửa.

“Tiểu công tử, tại hạ vừa mới đi đến cửa ngoài, sau khi nghe thấy giọng nói của thiếu gia nhà ngươi, liền cảm thấy một cỗ tử khí từ trong phòng xông đi ra, có thể để cho tệ nhân vì thiếu gia mạt cốt (sờ xương)” Vòng qua Tử Nghiên đi về phía Thượng Quan Nghệ.

“Người này nói nghe không hiểu sao, đã bảo ngươi rời đi rồi.” Tử Nghiên bực bội từ chối, tiến lên lôi kéo …

“Nghiên nhi, gọi hắn qua đây, thiếu gia ta muốn nghe thử một chút hắn sẽ nói thế nào!” Ngăn lại Tử Nghiên.

“Tiên sinh là muốn tay trái hay là tay phải?”

“Nam trái nữ phải, đương nhiên là tay trái.” Thầy tướng số nắm lên tay trái Thượng Quan Nghệ, đột nhiên sửng sốt. Sau đó, hai chân run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.

“Thảo…thảo…thảo dân bái kiến hoàng thượng!”

“Ha ha” Thượng Quan Nghệ rút tay về cười cười, cầm lấy khăn lông bên cạnh lau một chút. “Tiên sinh này vì sao nói như vậy? Tại hạ cũng bất quá là một người bình dân mà thôi, tại sao có thể là đế vương trong miệng ngươi. Là ngài sờ sai rồi!”

“Không sai được!” Thầy tướng số nắm chặt Thượng Quan Nghệ, “Mão phu mạt cốt hai mươi năm, chưa bao giờ đoán sai. Xương cốt của ngài rõ ràng chính là vạn thế đế vương cốt, quân lâm thiên hạ mệnh. Đứng ở đỉnh cao quyền lực. Tuy lúc nhỏ cơ khổ, nhưng sau này chắc chắn đạt được thành tựu vạn sự thiên thu mà truyền đến đời sau.”

Đưa tay phải đến trước mặt thầy tướng số, Thượng Quan Nghệ nói: “Tiên sinh cũng giúp tại hạ xem một chút cái này.”

“Vâng.” Vẫn còn quỳ trên mặt đất, thầy tướng số nghe lệnh cầm lên tay kia của Thượng Quan Nghệ, kết quả lần này càng kinh hãi hơn một chút ngồi dưới đất. “Không có khả năng … không có khả năng … lại là đế hậu mệnh cách!” Nhưng đây rõ ràng là một nam nhân, hơn nữa còn…

“Một tay đế vương mệnh, một tay đế hậu mệnh, ngài lại là song mệnh cách. Người song mệnh có được sáng thế và cũng có thể tiêu thế, vận mệnh nắm hết trong tay.” Dập đầu một cái, “Thiếu gia, nghe lão phu nói một câu, song mệnh chỉ có thể lấy một, nếu không nhất định sẽ có tai họa giáng xuống. Nam tử mà có phụng mệnh kỷ là nghịch thiên, một đường nhấp nhô, trừ phi đồng thời với đế vương mệnh cách của người, bằng không vô luận là người yêu ngài hay là người ngài yêu đều có kết cục thê thảm, mong rằng thiếu gia lựa chọn cẩn thận.”

“Tạ tiên sinh tứ ngôn. Nghiên nhi tiễn tiên sinh ra cửa.”

“Dạ thiếu gia, tiên sinh mời!” Thiếu gia nhà hắn mà cũng nói như vậy, dùng tiền ra sức nhét vào trong tay thầy tướng số.

“Không dám, dừng bước, lão phu xin cáo lui.” Thầy tướng số cung kính rời khỏi.

“Thiếu gia, ông ta nói …”

“Không có việc gì” cắt đứt lời Tử Nghiên, ăn nhanh một chút đi! Ăn xong chúng ta phải tới chỗ can nương.” Kết cục thê thảm sao? Thượng Quan Nghệ che giấu trong mắt ủ rũ bi thương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới vì mình mà chết hai người.

“Nga!”

Sư phụ, sao ngươi đi lâu vậy? Đói chết ta!” Thanh niên đi theo phía trước đỡ lấy thầy tướng số đang lảo đảo đi ra. “Đã xảy ra chuyện gì!” Sư phụ sao lại sợ hãi đến như vậy?

“Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi! Đồ nhi, thu dọn đồ đạt nhanh lên, chúng ta mau mau trở về trên núi lấy đồ.” Kéo đồ nhi liền hướng ra ngoài thành.

“Sư phụ, ngươi rốt cục nói rõ ràng a, xuất hiện vật gì?” Thanh niên vội hỏi.

“Người có song mệnh cách xuất hiện, người có song mệnh cách xuất hiện!” Thầy tướng số vừa đi vừa lầu bầu.

“Thật sự!” Thanh niên kinh hỉ, bọn họ qua nhiều thế hệ chờ hầu hạ, chủ nhân rốt cục xuất hiện rồi.

“Thằng nhỏ ngốc!”  Thầy tướng số lắc đầu, hôm nay sư phụ vi phạm tộc quy, chỉ ra mệnh các của chủ nhân, đại nạn đã đến. Nhưng kì thực sư phụ không muốn ngươi cũng vì vậy mà bị liên lụy.”

“Sư phụ …”

“Vi sư nhất định sẽ làm cho ngươi vượt qua kiếp nạn này…” Thầy bói kéo theo đồ đệ duy nhất đi ra ngoài thành.