Ngày Yên Nghỉ

Chương 50

Công cụ trong hòm đã cũ rích rồi.

Cái hòm công cụ này là cái được để lại trong căn phòng đặt khoang đông lạnh của Vinh Quý, vừa đi vừa dùng, có nhiều công cụ mang dấu vết được tu sửa lại, có vài loại đã được đổi cả vật liệu luôn.

Ngồi quỳ trên thảm, Tiểu Mai đặt ngay ngắn từng công cụ trước mặt, chậm rãi thong dong lau hết một lượt, anh vừa lau vừa tu sửa lại những vết hỏng hóc nhỏ trên công cụ.

Đây là những vật dụng tàn tạ nhất mà anh từng có, thế nhưng chính những vật dụng cũ nát này, lại là những thứ duy nhất mà anh mang theo khắp nơi trong suốt cuộc đời này.

Thế mà lại là một rương công cụ cơ đấy?!

Trên thực tế, đây cũng là những thứ duy nhất anh từng tỉ mỉ chà lau.

Châu báu đồ cổ giá trị liên thành cũng chưa từng có được sự đối đãi này.

Tiểu Mai tiếp tục chà lau, lau xong, đặt tất cả công cụ — về chỗ cũ, anh cất kỹ hòm công cụ ở một góc trong phòng, mới quay ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng, anh theo thói quen nhìn về hướng Vinh Quý một lát. Người sống trong bóng tối một khoảng thời gian dài rất dễ bị nghiện loại video đó, theo những gì anh biết, thế giới dưới lòng đất có một căn bệnh rất kỳ lạ: Đó chính là căn bệnh nghiện chương trình truyền hình, nguồn căn chủ yếu là chương trình Vinh Quý vừa xem. Có rất nhiều người mê muội trong thế giới tươi đẹp trên kia không cách nào thoát ra, mỗi ngày đều muốn xem chương trình đó, lâu ngày, thậm chí ngoại trừ xem tivi họ chẳng buồn làm gì nữa. Khoảng thời gian đó, lượng lớn tivi dưới lòng đất bị tiêu hủy mỗi ngày, còn nổ ra vài trận bạo động.

Bây giờ chắc còn chưa đến thời điểm đó.

Anh vừa nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Vinh Quý.

Bờ vai của Vinh Quý run run, nhìn kỹ thì trên tay cậu còn cầm một miếng khăn tay.

Cậu ấy……đang khóc à?

Nhưng mà người máy thì làm gì có nước mắt? Hơn nữa chương trình đó căn bản là chương trình thôi miên, làm sao mà khóc được?

Ánh mắt Tiểu Mai sau đó chuyển sang màn hình tivi, vậy mới biết thì ra tivi đã không còn chiếu tiết mục vừa rồi nữa:

Trên màn hình nho nhỏ, một cô người lùn có cơ thể tráng kiện, cơ bụng tám múi đang lạnh nhạt nói với anh người lùn bên cạnh: “Xin lỗi, tôi yêu người khác rồi, đừng lãng phí thời gian trên người của tôi nữa, đi tìm cô người lùn khác đi.”

Sau đó anh chàng người lùn cũng rất cường tráng liền khóc lóc nỉ non mong nắm chặt được góc áo cô người lùn kia: “Đừng mà ~  Em yêu à, cả thành phố này chỉ có mình em là người lùn nữ thôi à~ Em nói anh làm sao mà tìm được cô người lùn nào khác đây?”

Cô người lùn vô cùng cao lãnh đáp lại: “Vậy anh đi tìm người lùn nam đi.”

Tiểu Mai: ……

“Phụt –” Nghe tới câu này, Vinh Quý cũng “khóc” không nổi nữa, khăn tay rơi xuống đất, cậu bật cười.

“Đây là cây rìu anh tặng cho tôi, trả cho anh, hẹn gặp lại, không, hẹn không gặp lại.” Cô người lùn rút cây rìu sau lưng ra quăng cho người lùn nam, lạnh lùng bỏ đi.

Sau lưng cô ta không ngờ còn vác theo 1, 2, 3, ……, 9 cây rìu lớn nữa!

Đúng chín cây rìu đó!

Theo sau tiếng khóc của anh người lùn, bóng lưng của người lùn nữ vác theo chín cây rìu dần biến mất.

Trên màn hình tivi đồng thời xuất hiện tiêu đề “Hết tập 1”.

Cùng xuất hiện còn có tên phim “Bảo Phủ Kỳ Duyên” 

*Phủ: Rìu

Tiểu Mai: Thứ phim quỷ quái gì thế này?

Cũng cùng lúc đó, Vinh Quý cảm khái: “Thật là một bộ phim hay mà…… Vừa cảm động vừa hài hước… Ể? Tiểu Mai xong việc rồi hả?”

Vinh Quý lúc này mới phát hiện ra Tiểu Mai.

“Nhìn mấy đôi cánh kia nhiều quá tự nhiên muốn ăn cánh gà ghê, vậy mà lại phải ở trong cái cơ thể này không ăn được gì hết, nên mình chuyển đài luôn cho rồi, đúng lúc có bộ phim mới bắt đầu, số dách.” Cậu giải thích thêm với anh.

Tiểu Mai: ……

Hừm, bây giờ anh không cần lo Vinh Quý bị nghiện phim tuyên truyền của Thiên Không Thành nữa, cái anh cần rầu là Vinh Quý bị nghiện phim truyền hình cẩu huyết của Ải Nhân Thành rồi. 

Quả nhiên – –

“Anh yêu ơi, kế tiếp mình phải làm gì đây? Phòng ốc đã dọn dẹp gọn gàng rồi, tụi mình đi tìm việc kiếm tiền chứ?”

Mới xem có một tập thôi đó, Vinh Quý đã bắt đầu học theo cách nói chuyện của người lùn nam vừa rồi.

Tiểu Mai “anh yêu”:……

“Không, chúng ta đi dạo chợ chung quanh trước.” Tiểu Mai không thèm quan tâm mấy việc này, cầm theo chìa khóa của Đại Hoàng, đi thẳng xuống lầu.

“Ô cưa ~” Sau lưng anh truyền đến tiếng lọc cọc lọc cọc, đó là tiếng Vinh Quý chống “gậy” xuống lầu.

Cả thành Yehderhan nổi tiếng nhờ tay nghề xuất sắc của thợ rèn người lùn, vì vậy trên cơ bản cả thành đều là sạp rèn.

Đương nhiên, sạp rèn chỉ là tên gọi chung cho dễ thôi. Trên thực tế, ở đây có đủ loại kim loại, mỗi tiệm mỗi sạp đều có kim loại chuyên rèn mà họ rành nhất, có sản phẩm bản thân chế tác nhuần nhuyễn, có tiệm thì chuyên môn phụ trách luyện kim loại khai thác từ mỏ khoáng, có nơi thì chuyên môn nấu đúc kim loại làm búa, còn có nơi chuyên môn gia công kim loại thành đủ dạng vật phẩm.

Ban đầu họ chỉ nhìn thấy phần lớn sạp rèn cơ bản bình thường, từ từ dò đường thì cuối cùng cũng tìm được nơi chuyên mua bán linh kiện cơ thể người máy.

Từ cơ thể máy móc khổng lồ cao tận ba mét, đến ngón tay máy nhỏ xíu, đều được bán ở nơi này!

Vinh Quý nhìn thấy chi chít ngón tay trong một cửa tiệm: Màu gì cũng có, thon thô dài ngắn đều có, nhìn kỹ thì thậm chí có cả móng tay giả!

Nhìn qua tiệm kế bên nữa: Ngạc nhiên chưa, là tiệm chuyên bán các loại móng tay kim loại đó!

Vinh Quý chỉ còn có thể cảm thán trước quan cảnh thế này – –

Khách ở đây cũng rất đông, Vinh Quý tò mò nhìn người xung quanh đang tìm mua trong tiệm, hiển nhiên, họ là từ ngoài đến, nói không chừng còn chuyên môn đến mua linh kiện cơ thể.

Không ít người trên cơ thể đều có bộ phận kim loại, có người là tay, có người thì là chân, còn có người là nội tạng……

Vinh Quý nhìn thấy có một vị khách đột nhiên mở lồng ngực ra, để người lùn bán hàng nhìn trái tim máy móc của mình.

Vị khách đó khi ấy đứng ngay bên cạnh Vinh Quý, lúc người đó tự dưng kéo áo ra, phản ứng đầu tiên của cậu là người này định dở trò đồi bại! Ai ngờ người ta kéo ra còn chưa thôi, lại còn phanh rộng hơn, đến lúc người đó mở lồng ngực lấy quả tim bên trong ra, Vinh Quý há hốc mồm ngây hết cả người.

“Quả tim này sắp toi rồi, có thể làm một quả y hệt không? Cái của tôi là đặt làm riêng.”

Đầu năm nay, bệnh tim cũng khỏi đến bệnh viện nữa rồi à……

Hơn nữa —

Thì ra……cả nội tạng cũng có thể dùng kim loại để thay thế cơ á!

Nhưng mà nghĩ lại thì cái này cũng đâu đáng để hô to gọi nhỏ đâu, cậu với Tiểu Mai không phải thay còn triệt để hơn à, hai người họ cư nhiên thay cả cơ thể bằng máy móc luôn đó chứ!

Dạo hết tiệm này đến sạp nọ, Vinh Quý gặp được càng nhiều chuyện hơn, cậu thậm chí gặp được người dùng cơ thể người máy hệt như hai người họ!

“Tiểu Mai, Tiểu Mai ới, đó có phải là người máy hôn? Hay là người có cơ thể máy như tụi mình?” Vinh Quý chọt chọt Tiểu Mai đang xem hàng bên cạnh, nói nhỏ bên tai anh.

Tiểu Mai cả đầu cũng chưa ngẩng lên: “Giống chúng ta, ở đây không có người máy.”

“À……” Vinh Quý đơ đơ.

Đây không phải là tương lai à? Sao cứ cảm thấy……tương lai phải sử dụng người máy ở quy mô lớn mới đúng nhỉ……

“Không gian có hạn, chỗ nào cần sử dụng sức người thì vẫn tận dụng sức người, nếu sử dụng sức người máy, sẽ có càng nhiều người không kiếm được điểm tích lũy.” Tiểu Mai bình thản giải thích cho cậu.

Vinh Quý lại đơ ra một hồi.

Dường như……cũng đúng á.

Gãi gãi đầu, chắc là do thời điểm cậu tỉnh dậy không đúng, không có tỉnh lại ngay thời điểm có người máy?

Thế nên thời gian tiếp theo, đối tượng quan sát của Vinh Quý từ các loại linh kiện máy móc trong màn kính biến thành khách bên đường.

Đối tượng quan sát chủ yếu của cậu là người sử dụng cơ thể người máy như hai người họ.

Kiểu người đó chia ra làm hai loại, một loại là cơ thể máy móc bình thường, trông giống như người máy trong phim thời của cậu, cơ thể của những người này phần lớn đều có tính nhận biết cao, hoặc là cơ thể đặc biệt cao, hoặc là ngón tay vô cùng đặc biệt, tóm lại, cơ thể mỗi người đều có công năng khác nhau; Loại còn lại là dạng mô phỏng hình người hết mức có thể, thế nhưng đây không phải là vẻ ngoài của con người bình thường, dạng cơ thể máy này đúng là siêu phẩm!

Ở trước cửa một cửa tiệm khách ra vào thưa thớt, Vinh Quý nhìn thấy người máy đẹp nhất từ trước đến nay.

Cao được hai mét luôn!

Dáng người cao to, khung xương lại thon gọn tinh tế, không biết trên thân người đó dùng kim loại gì, cả người đều sáng lấp lánh, ánh sáng màu trắng bạc chói lóa, trên mặt đeo mặt nạ nhìn không rõ mặt, nhưng từ góc độ dưới cằm liền biết người này chắc chắn đẹp!

Vinh Quý dõi theo người đó bước thẳng vào cửa tiệm kia.

Tiểu Mai tiếp tục xem hàng, Vinh Quý thì lúc có lúc không quay đầu lại nhìn về hướng đó.

Cuối cùng, lúc người đó bước ra lần nữa, cả người Vinh Quý bị chấn động mạnh:

Sau lưng người đó có một đôi cánh!

Màu trắng bạc, đôi cánh tuyệt đẹp vô cùng!

“Woa! Đẹp quá đi mất! Tiểu Mai cậu mau nhìn xem!” Dù có ngạc nhiên cách mấy vẫn không quên báo Tiểu Mai quay đầu bà tám, Vinh Quý vội vàng chọt Tiểu Mai mấy cái.

Tiểu Mai liền chậm rãi quay đầu sang, chỉ liếc một cái, anh liền quay đầu lại, tiếp tục nhìn linh kiện trước mặt.

“Đó là ai vậy cà? Là thiên sứ của Thiên Không Thành?” Vinh Quý phấn khích nhỏ giọng hỏi.

“Sao có thể? Chắc là người giàu bậc khá cao dưới lòng đất mà thôi. Loại cánh này rất mắc tiền, trừ để trang trí ra thì không còn chức năng nào khác, chỉ để cho đẹp.” Tiểu Mai vừa nói một cách bình tĩnh vừa đi đến sạp hàng tiếp theo.

Đi hồi lâu mới phát hiện ra âm thanh của Vinh Quý lâu rồi chưa vang lên lần nữa, quay đầu lại, anh thấy được Vinh Quý vẫn đang đứng ngây ngốc bên cạnh sạp hàng lúc nãy.

Xung quanh không ít người đứng ngây ngốc ra như cậu, tất cả ánh mắt đều tập trung về người vừa mới đeo đôi cánh lên.

Chỉ để đẹp hơn thôi mà, thật ra tay nghề rất sơ sài, thợ rèn làm ra đôi cánh này cấp bậc chắc không cao, không quá cấp ba.

Lông vũ trên đôi cánh mà thợ cấp ba trở lên tạo ra có thể cử động, hơn nữa đường nét cũng chân thật hơn.

Tiểu Mai đánh giá sơ qua, sau đó đi kéo Vinh Quý về.

“Tiểu Mai, đôi cánh đó đẹp thật á! Nhìn trên ti vi không thấy đẹp lắm, không ngờ nhìn gần thấy đẹp ghê mợ ơi! Đôi cánh thật nhất định là đẹp hơn nữa đúng ha?”

Vinh Quý hưng phấn vô cùng, bị Tiểu Mai kéo đi cả đoạn đường, cậu cũng nhỏ giọng nói hết cả đoạn đường.

Đến khi Tiểu Mai kéo cậu lên xe, cậu mới nhớ ra việc chính của hôm nay:

Thăm dò giá cả.

Muốn mua một bộ linh kiện lắp ráp cơ thể cần mất bao nhiêu tiền, đây mới là mục đích dạo phố hôm nay của họ.

“Tiêu òi! Tớ mới coi có một nửa đã quên mất!” Vinh Quý khủng hoảng.

Tiểu Mai liếc xéo cậu, lát sau lấy phích cắm kết nối của mình ra cắm vào người Vinh Quý, sau khi kết nối thành công, trong não Vinh Quý nhanh chóng xuất hiện một đống thông tin dạng chữ, kèm theo ba tấm hình.

Ba tấm hình là ba mẫu người máy riêng biệt.

Tấm bên phải có đánh số ba là cái đẹp nhất, cũng giống nhất, vóc dáng cao lớn, ngũ quan sáng sủa, làn da có màu vàng đồng nhưng cũng trơn láng lắm, tứ chi thon gọn, ngón tay ngón chân ngón nào cũng rõ ràng; Số hai ở giữa thì kém hơn một tí, có một đôi mắt, mấy bộ phận khác trên mặt đều không có, làn da hơi tối màu, nhưng ngón tay ngón chân tách rõ ràng, nói tóm lại, có dạng như con người, nhưng cũng chỉ giống dạng thôi; Thế nhưng cũng dễ nhìn hơn tấm số một bên trái cùng nhiều rồi, tấm số một căn bản là bản toàn vẹn của cái mà họ đang xài đây mà ~ Chỉ được cái đầu cao hơn, ngón tay cũng rất tỉ mỉ, ngón chân vẫn là kiểu cũ, màu sắc kim loại tuy đẹp hơn hiện tại, nhưng mà……nhưng mà……

Xấu chết được!

“Tớ muốn cái số ba.” Vinh Quý quả quyết nói.

Tuy còn chưa đạt được yêu cầu của bản thân, nhưng nếu chọn một trong ba thì nhất định chọn số ba!

Tiểu Mai không lên tiếng, lúc sau, phía trên ba tấm hình trong đầu Vinh Quý xuất hiện ba con số. Mỗi tấm một số.

“Đây là giá cả.” Tiểu Mai ngắn gọn xúc tích.

Vinh Quý liền xem từng tấm một:

Số một: Ba trăm ngàn điểm tích lũy!

Số hai: Sáu trăm ngàn điểm tích lũy!

Số ba: ……Một triệu sáu trăm ngàn điểm tích lũy!!!

“Mắc quá!” Vinh Quý hết hồn.

“Đây đã là giá cả mà tôi tổng hợp lại trong tất cả các tiệm đã đi qua trên chợ hôm nay, tất cả các sản phẩm tính ra được ba cái giá thấp nhất cho ba lựa chọn tối ưu nhất rồi. Điểm tích phân của thành Yehderhan dùng như tiền, tám mươi ngàn điểm tích lũy của chúng ta cũng có thể sử dụng, chẳng qua trừ hết tám mươi ngàn, chúng ta vẫn còn cần ít nhất hai trăm hai mươi ngàn điểm tích lũy mới đủ.”

“……Không phải hai trăm hai mươi ngàn điểm tích lũy, mà là năm trăm bốn mươi ngàn ngàn điểm tích lũy đó……” Vinh Quý cúi đầu nhẩm tính.

Tiểu Mai: “?”

“Còn có cơ thể của Tiểu Mai nữa mà, cơ thể của cậu cũng sắp hỏng rồi, không phải sao?” Vinh Quý đương nhiên tính cả phần của Tiểu Mai vào rồi.

Nói xong, cậu liền cúi thấp đầu tiếp tục tính toán.

Ngu ngốc, không phải năm trăm bốn mươi ngàn, mà là năm trăm hai mươi ngàn – – Tiểu Mai trong lòng sửa lưng số Vinh Quý tính sai nhưng cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng, Vinh Quý quyết định chọn bản giá của phương án một, chọn ngoại hình của phương án bốn.



Ngoại hình mà Tiểu Mai thiết kế cậu không vừa ý cái nào hết, cậu quyết định tự mình thiết kế phương án bốn, đương nhiên, Tiểu Mai phải đứng bên cạnh phụ trách kiểm định báo giá cộng thêm khả năng chế tạo được.

Vinh Quý quyết định không mua linh kiện có sẵn trong cửa tiệm mà mua một bộ thiết bị công cụ mới cho Tiểu Mai, sau đó mua vật liệu sơ cấp, cho Tiểu Mai gia công.

Toàn bộ dự toán khống chế trong sáu trăm ngàn điểm tích lũy, kế đến hai người họ chỉ cần phụ trách kiếm điểm tích lũy là được.

“Tiếp tục tìm việc thôi ~” Nắm chặt đấm tay, Vinh Quý lần nữa tràn trề sức sống.