Em đến bên cuộc đời anh khi lòng anh đã quá nhiều vết xước. Vậy nên anh biết rằng em chịu rất nhiều thiệt thòi.
Anh biết chứ, có những hôm em thấy anh ngồi gặm nhấm nỗi buồn trong bóng đêm, tay phì phà điếu thuốc thất thần, em lặng im bên cánh cửa nhìn anh mà không nói bất cứ lời nào.
Anh biết chứ, có những hôm ôm em trong vòng tay, nhưng anh lại gọi tên người cũ, người đã từng lấy đi cả thanh xuân của anh, người mà khi em chưa bước vào cuộc đời anh, đã từng là tất cả nguồn sống.
Anh biết chứ, có những đêm em ngồi bên cửa sổ bật khóc nức nở, có những đêm em lấy tay anh vòng qua eo ôm em ngủ.
Anh biết chứ, em yêu anh nhiều hơn bản thân mình, em sợ anh đau, em sợ anh buồn, sợ anh phải va vấp vào tổn thương.
Anh biết chứ, anh rất ích kỉ khi giữ em ở lại mà chưa cho em trọn vẹn hai chữ yêu thương.
Em bảo em chấp nhận tất cả, vì em hiểu anh cần thời gian nguôi ngoai. Em cam tâm bên anh để cùng anh vá lại những vết rách trong lòng. Em chưa bao giờ than phiền giận hờn. Anh nói em tức giận với anh đi, em tát anh cũng được nếu anh làm điều có lỗi với em, nếu để em thấy nhẹ lòng!
Nhưng không, em mỉm cười mỗi khi anh gây ra lỗi lầm. Cái cách em quan tâm anh khiên anh day dứt khôn nguôi.
Anh không biết bao lâu nữa người cũ sẽ rời khỏi cõi lòng anh. Nhưng chắc chắn, em sẽ là người thứ hai anh trân quý và muốn bước đi đến cuối đoạn đời còn lại.