Riêng tôi, không biết Duyên phận được diễn tả như thế nào!
Chỉ là năm tháng ấy, cảm ơn người đã đến!
Chỉ là năm tháng sau này, nhớ mong người đã ra đi!
Có những buổi sớm mùa đông như thế, được ngồi trước hiên nhà cùng em, nhâm nhi tách cà phê nóng và nghe mưa rơi nặng hạt.
Có những buổi sớm mùa đông như thế, được em ôm chầm từ phía sau, được em siết chặt đôi bàn tay, được em kể cho nghe những câu chuyện xa ngái.
Có những buổi sớm mùa đông như thế, mình chẳng cần làm gì, chẳng cần quan tâm gì, mặc những nổi đau chông chênh đến độ ai đó chạm nhẹ vào cũng có thể buông rơi tất cả. Mình chỉ cần chờ nhau, nấu cho nhau những bữa ăn đàng hoàng, đèo nhau qua những góc phố thân quen. Là đủ!
Có những buổi sớm mùa đông như thế. Giật mình. Bỗng nổi nhớ về em quay quắt.
Có những buổi sớm mùa đông như thế. Em ra đi lặng lẽ như chính mùa đông đang đến.
Có những buổi sớm mùa đông như thế, tách cà phê nguội ngắt. Mưa vẫn rơi nặng hạt. Và tôi. Và những câu chuyện xa cũ về em.