Ngây Ngô Chờ Đợi

Chương 112: (tiếp)

Diệp Thanh Hân lái xe về Bắc Ngoại, dọc đường đi anh liều mình đánh bạo gọi cho Bạch Sắt. Gọi vài cuộc nhưng không ai nhận điện.
Gọi thêm mấy lần nữa, rốt cục cũng có người nghe máy, là một giọng nữ, nhưng không phải là giọng của Bạch Sắt: "Alo! Là thầy Diệp phải không ạ?"
Xung quanh rất ồn, nữ có nam có, không thể nghe rõ đầu dây bên kia nói chuyện.
Diệp Thanh Hân vội trả lời: "Đúng! Là tôi. Cho hỏi Bạch Sắt có ở đó không?"
"À! Bạch Sắt đang hát karaoke cùng bọn em đây, bạn ấy say quá, gọi không dậy được..."
Chương Lan dứt lời, Diệp Thanh Hân im lặng.
Trễ hẹn là do anh không đúng ... nhưng cô bé này đâu phải vậy rồi ném anh ra đằng sau tìm cuộc vui khác Diệp Thanh Hân âm thầm gào lên đau xót.
Cho dù cách một tầng microphone, nhưng Chương Lan vẫn có thể cảm nhận được khí áp đầu dây bên kia tương đối thấp. Cô ta thầm trách mình ... Tự nhiên nhận cuộc gọi này, thật sự không sáng suốt!
Nhưng ai bảo điện thoại cứ reo mãi không ngừng, bỏ mặc làm sao được.
Chương Lan ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, dốc toàn lực nghĩ kế vẹn toàn, mấy giây sau cô ta nịnh hót: "À! Thầy Diệp .... Bọn em ở đang ở Tiền Cự, thầy đến đây có được không ạ?"
Hai giây sau, Diệp Thanh Hân lên tiếng, ngữ khí dịu dàng: "Vậy bây giờ tôi đến đó, nhờ em coi chừng Bạch Sắt một chút."
"Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Bọn em đợi thầy!" Chương Lan thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cô ta có lúc lại thông minh như vậy.
Người có cảm giác 'chưa từng thông minh' như thế bao gồm luôn bạn học Tiểu Bạch.
Thật ra Bạch Sắt biết lượng sức mình, cô biết rõ mình uống nhiều lắm chỉ được hai chai bia. Uống cạn hai ly, cô thấy đầu mình choáng váng, uống đến ly thứ năm cô ngã sóng xoài trên ghế sofa.
Xung quanh tiếng cười cười nói nói chẳng liên quan đến cô, cô chỉ muốn lẳng lặng nằm yên giả say.
Cô cảm giác điện thoại mình rung ... Nhưng cô đang nhập vai 'say rượu' làm sao có thể nghe điện thoại?
Hơn nữa ai biết người nào gọi đến? Chắc là chị họ của cô, cũng khả năng là cô bạn cấp ba Thường Viện Viện rủ đi chơi, hoặc có thể là mẹ gọi bắt cô ngày mai về nhà. Nói chung, nhất định không phải là thầy Diệp, đúng không? Bạch Sắt tự an ủi mình, kìm lòng không mở mắt, lôi điện thoại ra xem.
Điện thoại di động vang lên một cuộc, rồi lại một cuộc, tim Bạch Sắt như mèo cào ....
--- Ba cô bạn của cô sao không linh động? Sao không nhận máy giúp cô chứ!!!!
Cuối cùng, Chương Lan vĩ đại đã nhận điện thoại, Bạch Sắt nghe được câu 'Là thầy Diệp ạ?', tim cô đập nhanh hơn; nghe đến câu 'thầy đến được không?' thì chỉ muốn ngất; 'Bọn em đợi thầy!' cô say rồi, cô thật sự say rồi.
*
Chín giờ rưỡi, Diệp Thanh Hân vào quán Karaoke.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nam nữ sinh ngồi trên chiếc sofa, mặc kệ liền mạch hay không, đúng âm điệu hay không ... bọn họ bên nhau say sưa ca hát.
Trong đó cũng có Bạch Sắt. Cô yên tĩnh ngồi ở một góc, đầu dựa vào bả vai của nữ sinh bên cạnh, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt trắng nõn được ánh đèn chiếu vào, lúc sáng lúc tối. Cho dù cô đã ngủ say, yên lặng như thế, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô và những người là cùng một 'hội' ... vì họ có chung một thứ gọi là 'thanh xuân'.
Diệp Thanh Hân nhìn chằm chằm Bạch Sắt, anh đột nhiên cảm thấy chua xót: cô còn trẻ như vậy, đẹp như vậy, như một đứa con cưng của thượng đế, nắm giữ những thứ tốt nhất thế gian này ... Còn anh, ngoại trừ im lặng chờ đợi thì chẳng còn làm gì được cho cô.
"Thầy Diệp đến rồi!" Chương Lan trông thấy Diệp Thanh Hân, đứng lên chào một tiếng.
Điền Phỉ Phỉ ra sức lay Bạch Sắt: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Mau tỉnh lại, nhìn xem ai đến nè?"
"Đừng đẩy, muốn ói ..." Bạch Sắt thì thào. Tuy cô không say đến mức bất tỉnh nhưng bụng vẫn cảm thấy nhộn nhạo muốn nôn.
Điền Phỉ Phỉ ngay lập tức nhảy xa ba bước.
Diệp Thanh Hân tiến đến bên cạnh Bạch Sắt, đưa tay nắm lấy vai cô, để cô tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng hỏi: "Bạch Sắt! Có chỗ nào khó chịu ư?"
"Mệt!" Bạch Sắt khẽ trả lời: "Chỉ muốn về nhà ngủ ..."
"Ừm!" Diệp Thanh Hân dụ dỗ: "Bây giờ tôi đưa em về!"
*
Diệp Thanh Hân cõng Bạch Sắt lên lưng, chậm rãi đi về phía bãi đậu xe. Bạch Sắt mềm oặt trên lưng anh, khuôn mặt kề lên vai, phà hơi vào cổ Diệp Thanh Hân, ngưa ngứa. Cô tuy rằng uống rượu nhưng chẳng có chỗ nào khó ngửi, trái lại mùi vị vẫn ngọt đến đáy lòng anh.
Diệp Thanh Hân thật sự rất sung sướng, nhưng cố gắng khắc chế không dám biểu lộ ra ngoài. Anh sợ mình hạnh phúc quá, ông trời nhìn thấu sẽ lấy lại.
Diệp Thanh Hân đưa Bạch Sắt ngồi ở ghế phụ lái, cài dây an toàn. Rồi sau đó, anh mới ngồi trên ghế lái, bắt đầu suy nghĩ.
Đưa Bạch Sắt về ký túc xá? Nhưng ba người bạn cùng phòng đều ở ngoài, không ai chăm sóc cô.
Đưa cô về nhà? Ắt hẳn cô ở với mẹ ... nhưng nhà mẹ cô ở đâu, anh không biết.
"Bạch Sắt! Bạch Sắt! Tỉnh lại đi! Nhà em ở đâu?" Anh vỗ nhẹ lên má Bạch Sắt.
Con mèo say ngủ hoàn toàn không có phản ứng.
Diệp Thanh Hân nhíu mày, suy nghĩ. Cố gắng lấy hết dũng khí, ghé sát bên tai Bạch Sắt, thanh âm cực thấp: "Bạch Sắt! Về nhà tôi, có được không?"
Ngữ khí của anh đầy lo lắng, bồn chồn.
Một giây, hai giây ... Bạch Sắt cũng không phản ứng.
Diệp Thanh Hân xoắn xuýt ... Hay là lấy điện thoại của Bạch Sắt, tìm số di động của mẹ cô, rồi gọi điện thoại cho bà.
Trong lúc anh đang suy tính vấn đề này, đột nhiên thân thể Bạch Sắt khẽ động, h àng mi khẽ run, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi anh đào hé mở: "Được ..."
*
Diệp Thanh Hân dĩ nhiên không đưa cô về nhà 'Chủ nhiệm Uông Cần' mà đi đến căn hộ bên phía Bộ Ngoại Giao cấp cho. Từ khi vào làm việc tại Bộ Ngoại Giao, phần lớn thời gian anh đều ở đây, chỉ có ngày lễ tết hoặc cuối tuần mới về nhà mẹ.
Đây là khu căn hộ cao cấp, nhà của anh rộng tám mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách, rất thích hợp cho cặp vợ chồng mới cưới. Diệp Thanh Hân là người ưa sạch sẽ, do vậy nhà cửa của anh cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Diệp Thanh Hân cõng cô về phòng mình, đặt ngả cô nằm trên giường, tiếp đến cởi giầy để cô thoải mái.
Diệp Thanh Hân chú ý đến bàn chân cô rất nhỏ, mắt cá lộ ra ngoài, một vùng da trắng nõn. Diệp Thanh Hân ngơ ngẩn mấy giây, mãi một lúc miễn cưỡng quay sang chỗ khác. Vạn vạn không ngờ đến chỉ có một điểm nhỏ như vậy cũng có thể khiến cho anh có suy nghĩ không an phận.
Sau đó anh từ từ tháo khăn quàng cổ, rồi bắt đầu nghiên cứu làm sao có thể cởi được áo khoác bông của cô.
Bạch Sắt nhắm mắt lại, các giác quan cực kỳ mẫn cảm.
Bạch Sắt có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay đang nhẹ nhàng, từng li từng tí lật qua lật lại tìm kiếm xem cúc áo khoác nằm ở chỗ nào. Được một lúc, lại phớt qua bên eo cô, đụng chạm khiến cơ thể cô cứng đờ. Cô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Từng động tác của Diệp Thanh Hân cực kỳ cẩn thận, anh cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm tìm nút áo; rồi từ từ một cúc, hai cúc, ba cúc .... Anh khẽ nâng lưng cô lên, rốt cục cũng thành công cởi áo khoác cô ra.
Bên trong Bạch Sắt mặc một chiếc váy da màu trắng, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, lộ ra đường cong tinh tế. Cô nằm yên, hai mắt nhắm nghiền t ựa như m ột tinh linh thanh thuần trong thế giới của riêng anh.
Trong lòng Diệp Thanh Hân dâng lên một xúc cảm mãnh liệt, ngay cả hô hấp cũng dường như khó khăn hơn.