Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chú có vầng hào quang của nhân vật chính”

***

Hai người đi vào thôn Đào Nguyên ở mạn Tây dưới đỉnh Vô Quan, Thẩm Tam Xuyên lặng lẽ cà khịa trong lòng: 10 game thì phải 8 game đặt tên thôn cho newbie là thôn Đào Nguyên, tên này cứ như bán sỉ ấy. Không ngờ vào tiểu thuyết rồi mà cũng không thoát được cái thôn Đào Nguyên ảo ma này.

【 Hệ thống: Xin đừng để ý những chi tiết này 】

Khi họ đến thôn, những sư huynh đi trước đều đã tới nơi rồi. Có điều cả đám đều vụng về luống cuống, không biết nên làm gì, chỉ lượn lờ vu vơ ngoài cửa thôn. Thẩm Tam Xuyên lắc đầu, ma mới mà, làm gì có kinh nghiệm, giờ phải điên cuồng đi click NPC để giao lưu chứ, click chậm là mất toi nhiệm vụ đấy!

(NPC: Non-playable character: nhân vật không chơi được. NPC là những nhân vật trong game mà người chơi không thể nhập vai, những nhân vật này thường đóng vai trò giao nhiệm vụ cho người chơi, hoặc nằm trong cốt truyện.)

Vì thế anh chàng đi chung với Lục Lâm Trạch, xuyên qua đám đông vào trong thôn. Thấy ai là anh chàng hỏi han ngay có cần giúp đỡ gì không, nhận nhiệm vụ xong anh chàng cũng không làm vội, mà tiếp tục hỏi người qua đường kế tiếp. Chỉ một lát sau, họ đã nhận được kha khá nhiệm vụ. Tích cóp đủ rồi thì anh chàng đưa Lục Lâm Trạch đi làm nhiệm vụ. Đám sư huynh bị bỏ lại đằng sau nhòm nhau lom lom, bấy giờ mới tỉnh người ra là phải đi dò hỏi dân làng. Nhưng lúc này đa số nhiệm vụ đã bị nhóm của Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch cướp hết rồi! Ai cũng tiếc hùi hụi, chẳng biết về núi có bị phạt không đây…

Sau khi trải qua một đống nhiệm vụ lặt vặt như bẻ bắp giúp quả phụ Phương, dỗ cháu trai cho bà ngoại Lý, đưa thư tình giùm viên ngoại Triệu, cho gà con ăn hộ ông bác Tôn, cuối cùng họ cũng làm tới nhiệm vụ cuối cùng của hôm nay: ép lũ lợn rừng phá hoại những thửa ruộng tốt của dân làng ở sau ngọn núi của thôn Đào Nguyên bỏ đi.

Đây có lẽ là nhiệm vụ theo nhóm của phụ bản, vì cũng có khá nhiều sư huynh khác nhận được nhiệm vụ tương đồng. Đến lúc anh chàng và Lục Lâm Trạch ra sau núi, họ phát hiện đã có không ít người đang đấu trí đấu dũng với lũ lợn rừng…

(Trong game online nhiều người chơi, phụ bản (chữ Hán: 副本), instance, hay instance dungeon, nói về những khu vực đặc biệt, thường là dungeon, mà khi có nhóm hoặc số lượng người chơi nhất định bước vào thì sẽ tạo sinh một bản sao mới của địa điểm đấy cho mỗi nhóm hoặc cho mỗi lượng người chơi đó, bản sao như vậy thì được gọi là phụ bản – bản phụ hay instance – bản tạm.)

Anh chàng quan sát một lát. Vì mọi người vừa nhập môn, nên hầu hết các sư huynh đều không có linh lực, hoặc chỉ có tẹo teo linh lực, về cơ bản chẳng xi nhê gì. Dù vài người đọ sức với một con lợn rừng thì cũng mất rất lâu mới giải quyết được một con. Chưa tính mệt bở hơi tai, hiệu suất còn thấp đến đáng sợ.

Thẩm Tam Xuyên lại ngẫm về cái tinh túy của nhiệm vụ này. Nhiệm vụ cấp thấp chẳng lý nào lại để một lũ cùi bắp đi chém quái level cao hơn mình, thế thì vô lý quá. Hơn nữa anh chàng xem lời nhắc của nhiệm vụ, rõ ràng nó viết là “Ép lợn rừng bỏ đi”. Nói cách khác, không cần hạ hết lũ lợn rừng, chỉ cần tìm cách xua đuổi chúng đi là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Vì thế anh chàng nhặt hai cành cây khá to lên, đưa cho Lục Lâm Trạch, nói: “Lục sư đệ, lợn rừng sợ tiếng ồn. Lát nữa chúng ta tạo tiếng động to một tẹo dọa chúng chạy đi là được, không cần đuổi theo đâu. Mục đích của nhiệm vụ này chỉ là ép chúng nó bỏ đi thôi, không phải triệt hạ chúng.”

Lục Lâm Trạch nhìn cành cây mình đang cầm, rốt cuộc không nhịn nổi cười, nói: “Thẩm sư huynh thật là, quả thực rất có lối đi riêng. Nếu không chung nhóm với Thẩm sư huynh, e là hôm nay đệ chẳng làm nên trò trống gì rồi.”

Cái đấy thì không đâu, Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm, chú có vầng hào quang của nhân vật chính, sao lại không làm nên trò trống gì được.

Sau đấy hai người bắt đầu chung tay xua đuổi lợn rừng. Quả nhiên chiêu này của Thẩm Tam Xuyên vô cùng hữu hiệu, bằng thời gian các sư huynh khác kết phường vật vã lắm mới hạ được một con lợn rừng, họ đã đuổi được mười mấy con. Thấy đám lợn rừng xung quanh không còn bao nhiêu, Thẩm Tam Xuyên bảo Lục Lâm Trạch chia quân làm hai hướng tìm những con cá lọt khỏi lưới.

Đợi tách khỏi Lục Lâm Trạch rồi, anh chàng đi một mình vào một chốn không người, triệu hồi tấm thẻ R duy nhất mà mình quay ra – Thỏ Lắc Lư.

Thỏ Lắc Lư ra khỏi biệt thự trong nội cảnh thì ngơ ngác nhìn Thẩm Tam Xuyên. Chắc là do ngày nào cũng được ăn uống đầy đủ, nên thân mình con thỏ béo phị ra.

Thẩm Tam Xuyên vuốt cằm: “Tao luôn rất tò mò rốt cuộc mày có ích lợi gì. Nhân lúc bây giờ chẳng có ai, tiện thể thử luôn. Mày nhìn con lợn rừng trong bụi cỏ kia đi, mày qua PK nó phát coi sao…”

(PK: Player Kill, chỉ người chơi đấu với nhau, giờ thường để chỉ hai bên thách đấu lăn xả.)

Thỏ Lắc Lư nghe vậy thì vung cây gậy trong tay lên, hớn hở ra mặt nói: “Không thành vấn đề, đòn “Bonk Một Phát” của bé thỏ tới đây!”

Tiếp theo, Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì cây gậy đã gõ đánh bonk lên đầu anh chàng. Mắt Thẩm Tam Xuyên đầy sao xẹt vì ăn cú đập, anh chàng ôm đầu ngồi xổm xuống: “Chờ đã, sao lại đánh tao?!”

【 Hệ thống: Ký chủ, kỹ năng của Thỏ Lắc Lư có 50% xác suất tăng thương tích cho chủ nhân trong lượt, cũng có 50% xác suất xóa sạch phần mất máu hiện tại của chủ nhân. Nó không thể tác động trực tiếp lên người hoặc quái khác ngoài chủ nhân đâu 】

Thẩm Tam Xuyên: … Xác suất này của đằng ấy có đáng tin cậy không?

【 Hệ thống: Hay là cậu thử cho nó bonk phát nữa đi? Dù sao cậu vẫn đang ở giai đoạn newbie, được hồi sinh miễn phí đấy 】

Thẩm Tam Xuyên: Tự đằng ấy nghe mà xem mình nói thế có giống tiếng người không đi?!

Sau đó anh chàng quyết đoán nhét con Thỏ Lắc Lư về biệt thự trong nội cảnh, không bao giờ muốn gặp con thỏ đần này nữa!

(Con Thỏ Lắc Lư này có thể lấy nguyên mẫu từ thỏ Karashi thuộc bộ truyện Lãnh Quỷ Hoozuki, đã được collab với game gacha Âm Dương Sư để thành thức thần Maki và Karashi. Nó cũng đập người bằng cái cây gỗ dùng để chèo thuyền, nhưng nó là thỏ cái, và nó khá cục súc.)



Anh chàng đang định xài lại mánh cũ đuổi con lợn rừng trong bụi cỏ đi, thì đột nhiên nghe thấy mấy tiếng lợn kêu là lạ. Anh chàng đứng im tại chỗ do dự. Bỗng nhiên, một con lợn rừng to lớn còn cao hơn đầu người nhảy ra từ bụi cỏ ngay trước mặt anh chàng. Bờm nó xù lên theo tiếng gào rống, hai chiếc răng nanh dựng đứng trước mõm, sắc nhọn lành lạnh. Thấy nó phát ra tiếng thở phì phì với mình, một bên chân trước còn không ngừng cào đất… Thẩm Tam Xuyên lui về sau vài bước, sau đó cấp tốc xoay người, co giò chạy thẳng!

【 Hệ thống: Vua Yêu Tinh Lợn Rừng, thích ăn yêu linh cấp thấp, chắc là bị yêu khí của Thỏ Lắc Lư mời gọi đến đây. Ký chủ, cậu chạy qua trái đi, Lục Lâm Trạch ở đó đó 】

Thẩm Tam Xuyên nín thở chạy: Thế chẳng quá chơi khăm hắn à? Tớ là loại người không có nghĩa khí thế hay sao?

Sau đó anh chàng bắt đầu chạy về bên phải.

【 Hệ thống: … Bên phải càng đông người hơn mà 】

Thôi, vốn định để Ma Tôn Lục Lâm Trạch làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ký chủ đã chạy qua phải, xem ra chỉ có thể chuyển qua kích hoạt tuyến nhân vật mới.

Ở bên này, đám đông hẵng còn đang đồng tâm hiệp lực hạ lũ lợn rừng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái vọng lại từ cách đó không xa. Đến lúc họ phản ứng được, thì đã thấy Thẩm Tam Xuyên chạy như bay ra từ bụi cỏ. Tốc độ kia, bóng dáng ấy, đang chật vật mà vẫn không kém phần thanh nhã…

Ngay sau đó, một con Vua Yêu Tinh Lợn Rừng khổng lồ cũng hùng hổ nhảy ra đuổi theo anh chàng. Mọi người còn đang kinh ngạc cảm thán “To thật”, thì bỗng nghe thấy tiếng gào của Thẩm Tam Xuyên đã né ra xa: “Chạy đi, mấy anh ơi! Ngắm lợn đấy à?!”

Bấy giờ mọi người mới tỉnh táo lại, hoảng hốt chạy bán xới!

Cùng lúc đó, trên cành cây cao nhất sau núi, kẻ luôn nằm đấy uống rượu nãy giờ ngồi dậy, nghiêm trang giắt túi rượu vào sợi thừng bạc ánh tuyết của mình. Đoạn, người này lau miệng, tay còn lại đẩy nhẹ thân cây để mượn lực, phi thân nhảy thẳng từ trên xuống, đáp trúng người con Vua Yêu Tinh Lợn Rừng không chệch tẹo nào.

Vua Yêu Tinh Lợn Rừng cảm giác được có người cưỡi lên lưng mình, bèn điên cuồng nhảy chồm vặn vẹo cơ thể to lớn, nhưng làm kiểu gì cũng không thể hất kẻ phía trên xuống được. Nó tức tới độ thở phì phò cáu bẳn.

Kẻ cưỡi trên lưng nó cười ha ha, bỗng dưng đứng dậy nhảy lên, sau đó đá một cú tàn nhẫn vào cái đầu con lợn giữa không trung. Vua Yêu Tinh Lợn Rừng lập tức bay lên trời vì cú đá của kẻ nọ, xô ngã vài cái cây. Nó đang từ hùng hổ bỗng hóa thoi thóp hấp hối ngay được, nằm tại chỗ run như cầy sấy, chẳng bao lâu sau thì tắt thở.

Người đàn ông nhẹ nhàng tiêu diệt Vua Yêu Tinh Lợn Rừng bằng một đá thì lại thờ ơ gỡ túi rượu bên hông xuống, mở nắp ra rồi liếc lũ người đang rụt rè núp một góc quan sát mình, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không lăn hết về đây cho ông!”

Dứt lời, người nọ ngửa đầu tu rượu ừng ực, uống xong còn nấc một cái, trông đúng kiểu phê pha!

Mọi người thấy tên ấy cũng thắt thừng bạc ánh tuyết bên hông, thì biết chắc hẳn đây là cao nhân thuộc đỉnh Vô Quan, vì thế đều sôi nổi chạy về: “Đa tạ tiền bối cứu giúp.”

“Tiền bối gì kia, thằng oắt thối Vạn Trọng Sơn không nói với chúng bay ta là ai sao? Gọi ta là “Phù trưởng lão”!”

Hóa ra vị cao thủ vừa ra tay đã diệt ngay Vua Yêu Tinh Lợn Rừng trước mặt họ chính là Phù Nhất Bạch – Phù trưởng lão của đỉnh Vô Quan.

Bình thường ngài chẳng báu bở thứ gì, chỉ mê mỗi rượu chè, rượu vào là ăn nói sỗ sàng làm ăn quàng xiên. Thêm nữa, ngài còn hơi lôi thôi lếch thếch, nhôm nhem nhếch nhác. Khác với những người trăm tuổi nhưng vẫn trẻ trung ngời ngời vì tu tiên, thoạt trông ngài đã có tí tuổi, chân râu lún phún bên khóe môi và nếp nhăn nơi khóe mắt khiến ngài như một tên đàn ông trung niên xuề xòa bốn năm chục tuổi.

Mọi người biết ngài là Phù trưởng lão thì đều đến gần vái chào. Thẩm Tam Xuyên trốn đi xa nhất, ôm đầu chầm chậm bước tới, còn gặp Lục Lâm Trạch đi qua đây theo tiếng động. Lục Lâm Trạch vừa thấy Thẩm Tam Xuyên ôm đầu là mắt tối sầm lại, hắn đến gần hỏi: “Thẩm sư huynh, sao lại bị thương thế này?”

“Ừ, bị một tẹo thôi, không quan trọng.”

Nói đi cũng phải nói lại, con thỏ chết tiệt kia nện một gậy cục súc gớm! Uiiii!

Lục Lâm Trạch nghe thế thì giữ Thẩm Tam Xuyên lại không cho anh chàng bước lên tiếp nữa. Sau đấy hắn kéo cái tay đang che đầu của anh chàng ra, thì thấy tay anh chàng nhuốm đầy máu tươi. Lục Lâm Trạch nhíu mày, khẽ khàng gạt tóc Thẩm Tam Xuyên, ngón tay chạm nhẹ vào miệng vết thương, quả nhiên hẵng còn ứa máu!

“Còn nói không quan trọng, rõ ràng vẫn chảy máu mãi đây này!” Hắn nghiêm mặt, tiếp tới một tia sáng nhạt lóe lên từ đầu ngón tay, giúp Thẩm Tam Xuyên trị thương. Thần kỳ làm sao, chỉ một lát sau Thẩm Tam Xuyên đã cảm thấy đầu hết đau rồi.

“Hình như không đau nữa!” Thẩm Tam Xuyên chạm vào đầu mình, “Thật sự không đau này, cảm ơn sư đệ!”

“Đệ tạm thời cầm máu cho huynh thôi, bao giờ về phải sơ cứu vết thương nữa.”

“Này này này, hai thằng ranh con đứng tít đằng xa ve vãn đánh yêu kia! Lại đây cho ta!” Phù Nhất Bạch chỉ vào Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đứng sau đám đông, ra hiệu cho hai người đi tới trước mặt mình.

Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, tuy không biết vị Phù trưởng lão của đỉnh Vô Quan này muốn làm gì, nhưng họ vẫn nghe lời đứng lên trước.

Phù trưởng lão thấy hai người đi đến trước mặt mình, ngắm nghía một chặp rồi hỏi: “Tên gì?”

“Vãn bối họ Thẩm, tên Tam Xuyên, bái kiến Phù trưởng lão.” Nghĩ mãi mà không biết lão già này suy tính gì, Thẩm Tam Xuyên quyết định giả vờ ngoan ngoãn một tẹo trước đã.

“Lục Lâm Trạch.” Ai kia thì cười tủm tỉm, hơi bị ngứa đòn.

Phù trưởng lão “Ừ hử”, đoạn nói với cái mặt lạnh tanh: “Ngoài hai đứa bay, những đứa còn lại chạy phạt 100 vòng quanh thôn cho ta!”

“Hả?”

Các sư huynh đằng sau không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết…

“Hả cái gì mà hả, mới nhiệm vụ ngày đầu mà đã hỏng banh chành, tưởng đỉnh Vô Quan của ta nuôi lũ rảnh hơi chắc. Chạy hết cho ông, đứa nào dám lười phạt thêm gấp đôi!”

Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhấc chân chạy ngay.

Hiện giờ chỉ còn mình Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đứng tại chỗ bất động. Phù trưởng lão lại tợp một hớp rượu, xoi mói cả hai, bảo: “Tụi bay có biết có hai đứa bay, thì bọn còn lại trông rất là đần không?”

Thật ra những năm trước đó, nhiệm vụ ngày đầu cho người mới đến đỉnh Vô Quan về cơ bản toàn hư xôi hỏng chè, nên việc lũ lính mới bị phạt chạy trăm vòng quả thực như một hạng mục bắt buộc trình diễn hằng năm. Nhưng hai đứa này lại hoàn thành nhiệm vụ của mình đâu ra đấy, xử lý hết việc của số đông, thậm chí sau rốt còn phối hợp xuất sắc trong nhiệm vụ đuổi lợn khó hàng đầu, bình tĩnh thảnh thơi hơn hẳn mọi người mấy bậc liền, hoàn toàn không giống lính mới tò te.

Nhưng quả thực chúng không có chút linh lực nào, nên chắc chắn phải là người mới vào giới tu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa.

Thẩm Tam Xuyên không đáp lời, bụng bảo dạ không có so sánh thì không có đau thương. Tôi đây chơi game bét ra cũng mười mấy năm rồi, lại chẳng chiến hơn tụi tay mơ tồ tẹt này à? Mới vào game thì gan dạ không quan trọng, cốt yếu là phải đi đúng từng bước! Giai đoạn bây giờ dù có đưa cho đằng ấy vũ khí vô đối không giới hạn cấp bậc, thì đằng ấy cũng chỉ dùng nó như dao phay được thôi…

Lục Lâm Trạch lại không trả lời câu hỏi của Phù Nhất Bạch mà nói thẳng: “Phù trưởng lão, Thẩm sư huynh bị thương, ngài cho phép con đưa huynh ấy về đỉnh Vô Quan trị thương trước được không?”

Phù trưởng lão đang uống rượu, nghe Lục Lâm Trạch nói thế, ngài bèn liếc sang Thẩm Tam Xuyên. Phát hiện vết thương của anh chàng không nặng, ngài xua tay nói: “Được, vậy hai đứa về trước đi, tìm Vạn Trọng Sơn bảo qua lầu Thuốc mà lấy thuốc trị thương.”

“Đa tạ Phù trưởng lão.”

Thấy cả hai xoay người rời đi, Phù Nhất Bạch vừa uống rượu vừa nhìn theo bóng hai người. Hai đứa này, đều có cốt cách hiếm gặp, đến cả dung mạo cũng là hàng tuyển hiếm hoi giữa vạn người. Phải tìm cơ hội tâm sự với Thiên Lũng Cảnh, kêu thằng nhỏ tới xem thử hai đứa nhóc này mới được.

[HẾT CHƯƠNG 5]