Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 36

“Nếu sư huynh không muốn, thì hãy để ta làm.”

***

Dạo này huyện Hoài Dần gặp sự lạ, một số thiếu nữ tuổi hoa ra ngoài ái ân với người yêu, đều gặp một con mèo tam thể trắng cam đen, sau đấy tự dưng mất tích! Mấu chốt là sau khi họ biến mất, người ta không thể tìm thấy tung tích họ, sống không thấy người chết không thấy xác. Chuyện này khiến Cố bộ đầu cực kỳ nhức óc, vạn bất đắc dĩ, ông ta phải tự lên Ải Phong Nguyệt tìm người giúp đỡ.

Lần này Hàn Vãn Lâu là người tiếp đãi ông ta. Vị trưởng lão của lầu Nguyệt này trời sinh đã dễ tính. Về cơ bản, ngài là người xử lý các vấn đề đối ngoại của Ải Phong Nguyệt, nghe nói ngày xưa ngài suýt kết làm đạo lữ với Vu Nguyệt Thượng nhân, có điều chẳng rõ vì đâu về sau lại thất bại…

“Hàn trưởng lão, nghe danh đã lâu!”

Hàn Vãn Lâu cười nói: “Cố bộ đầu phải có việc thì mới lại nhà. Lần trước bên ta đã nhận thư bồ câu chữ đỏ, lần này ông đích thân tới đây, huyện ta lại xảy ra sự lạ gì không giải quyết được à?”

Cố Toàn vội thưa: “Hàn trưởng lão quả là nhanh nhẹn đánh trúng vấn đề. Đúng là tại hạ có việc giải quyết không nổi, nên cực chẳng đã phải tới quấy rầy sự thanh tịnh của quý phái… Nhẽ ra tôi định tới nhờ Vạn huynh giúp đỡ, nhưng nghe nói Vạn huynh còn đang dưỡng bệnh, nên tôi đành đến bàn với Hàn trưởng lão đây!”

Hàn Vãn Lâu mời Cố Toàn vào trong phòng. Cho đệ tử đứng hầu dâng trà xong, ngài hỏi: “Lần này lại có chuyện gì thế?”

Cố Toàn kể hết sự việc xảy ra trong huyện Hoài Dần cho Hàn Vãn Lâu nghe. Sau một hồi miêu tả, Hàn Vãn Lâu gõ cằm bằng ngón tay, dò hỏi: “Con mèo tam thể đó, còn đặc điểm gì nữa không?”

“Theo mô tả của người dân qua đường, con mèo kia rất đẹp, tiếng kêu meo meo cũng vô cùng đáng yêu, rất được lòng các cô gái… còn lại thì không khác gì những con mèo bình thường.”

Hàn Vãn Lâu lắc đầu, như thể đã hiểu: “Đang mùa này, mà lại chuyên nhằm lúc người ta tình chàng ý thiếp để bắt những thiếu nữ xinh đẹp về làm tù binh, thì rất có thể nó là một con yêu tinh mèo.”

Cố Toàn ngẩn người, hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì: “Mùa này? Yêu tinh mèo?”

“Phải, hai mùa Xuân Thu là thời kỳ động dục của lũ mèo, xuất phát từ bản tính, nên dù đã tu luyện thành yêu tinh, chúng vẫn không nhịn nổi… Nhưng mà, có lẽ con yêu tinh mèo này là mèo đực.”

Bấy giờ Cố Toàn mới thủng vấn đề, hóa ra cái “mùa” Hàn Vãn Lâu nhắc tới là mùa động dục của mèo, thảo nào nó lại xuất hiện đúng lúc người ta đang tòm tem…

“Nhưng tại hạ nghe nói, mèo tam thể toàn là mèo cái mà, sao Hàn trưởng lão lại cho rằng con này là mèo đực?”

Hàn Vãn Lâu: “Mèo cái sẽ không bắt cóc phụ nữ. Tuy mèo tam thể đực rất hiếm gặp, nhưng không có nghĩa là không có.”

Cố Toàn nhíu mày nói: “Yêu tinh mèo đến kỳ động dục, chẳng lẽ nó định làm gì những cô gái kia…”

“Nếu bị yêu tinh mèo đực khác bắt đúng kỳ động dục, e là sự trong trắng của các cô gái ấy khó mà giữ nổi… May thay lần này là mèo tam thể đực. Cố bộ đầu không cần quá lo lắng cho an nguy của họ đâu.”

“Vì sao lại thế ạ?”

Hàn Vãn Lâu ghé sát tai ông ta thì thào mấy chữ, Cố bộ đầu tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt: “Thật à?”

“Chắc chắn là thật, không có ngoại lệ.”

“Vậy… Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà, tôi là bộ khoái của huyện nha, vẫn có trách nhiệm đưa những thiếu nữ ấy về nhà. Phải tội tại hạ phàm phu tục tử, không thể tìm ra tung tích của con yêu tinh mèo kia, thật sự hổ thẹn…”

“Cố bộ đầu chớ sốt ruột, chuyện này, Ải Phong Nguyệt sẽ ra tay giúp đỡ, chắc chắn đưa được các thiếu nữ về nhà an toàn.”

Cố Toàn nghe thế thì mặt đầy cảm kích, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: “Vậy thì phải cảm ơn Hàn trưởng lão!”



Tiễn Cố Toàn về rồi, Hàn Vãn Lâu vốn định sắp xếp vài đệ tử ngoại môn đi giải quyết chuyện yêu tinh mèo tam thể, nhưng ngài đột nhiên nhớ ra từ lúc Lũng Cảnh xuất quan đến giờ, ngài vẫn chưa gặp y lần nào, giờ tiện thể lấy lý do này đi gặp y luôn.

Vì thế ngài ôm tâm trạng chờ mong đến các Lâm Uyên Thủy. Về phần tại sao lại chờ mong, thì đến chính ngài cũng không thể giải thích rõ được… Không biết có phải ảo giác của ngài không, mà cứ mỗi bận Lũng Cảnh bế quan xong ra ngoài hằng năm, khí thế quanh thân y lại khác hẳn. Núi băng lạnh lẽo ngày xưa như tan chảy, y trở nên mệt mỏi lạnh nhạt. Nhưng cái lạnh nhạt này hoàn toàn khác hẳn kiểu lãnh cảm trước đó. Kiểu lạnh xưa kia của Lũng Cảnh là lạnh trong ngạo nghễ hoang tàn, nhưng mỗi lần xuất quan xong, y luôn quyến rũ vô ngần. Nét cấm dục và lả lơi cùng tồn tại, toàn thân như được trụng trong vẻ gợi cảm cực kỳ cuốn hút mê người, như thể y đã luyện món công pháp gì làm người ta phải đỏ mặt tía tai vậy…

Tuy đương sự có vẻ hoàn toàn không phát hiện ra sự đổi khác của mình, nhưng ngài thì thấy rõ. Lũng Cảnh của ngài nay đã khác xưa nhiều. Nhưng trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ mấy ngày là kết thúc, y sẽ lại trở về làm Lũng Cảnh trước đây, không biết có phải là do bế quan tu luyện không.

Tóm lại, một Lũng Cảnh như thế, vô cùng khác biệt, nhưng cũng khiến người ta không dời mắt nổi!

“Sư huynh, huynh định sắp xếp đệ tử lầu Nguyệt đi xử lý chuyện này à?”

“Ừ, dù sao cũng chỉ là một con yêu tinh mèo, đệ tử lầu Nguyệt ra tay là dư sức rồi.” Tuy Hàn Vãn Lâu đang ngồi nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại luôn lén liếc về phía Thiên Lũng Cảnh. Hình như Lũng Cảnh mới tắm gội xong, mái tóc dài xõa tung, ăn mặc cũng rất thoải mái, quả nhiên không nghiêm trang như trước nữa mà rù quyến lạ kỳ. Bầu không khí này nguy quá là nguy, nếu năm xưa không bị từ chối, thì giờ ngài đã được ôm Lũng Cảnh trong vòng tay rồi. Dù phải mất hết tu vi, ngài cũng muốn liều chết triền miên cùng Lũng Cảnh. Nhưng giờ, ngài chỉ có thể tiếp tục mơ mộng xa vời…

Hỡi ôi.

“Đừng, để người mới của đỉnh Vô Quan đi đi.” Giọng điệu của Thiên Lũng Cảnh vô cùng quyết đoán.

“Cái gì, để đám đệ tử mới của đỉnh Vô Quan đi á…” Hàn Vãn Lâu nghe vậy thì đứng bật dậy nhìn Thiên Lũng Cảnh, “Đám lính mới làm sao đủ năng lực đối phó được với yêu tinh mèo?!”

Thiên Lũng Cảnh bỗng bật cười khẽ, nụ cười này của y khiến trái tim Hàn Vãn Lâu nhảy nhót loạn xạ!

“Đệ muốn thử hai người.”

“Thử hai người?” Hàn Vãn Lâu bình tĩnh lại, ngẫm ngợi một lúc rồi hỏi lại cho chắc, “Thử người mới à? Qua bao năm ròng, cuối cùng đệ cũng nghĩ đến chuyện nhận đệ tử rồi sao?”

Thiên Lũng Cảnh không trả lời câu hỏi của Hàn Vãn Lâu: “Sư huynh yên tâm, lần này đệ sẽ âm thầm quan sát, không để các đệ tử mới nhập môn gặp bất trắc.”

Hàn Vãn Lâu gần như có thể khẳng định trăm phần trăm là Thiên Lũng Cảnh thực sự muốn nhận đồ đệ lần nữa! Từ khi Hoang Tịch rời khỏi Ải Phong Nguyệt, dẫu có là đệ tử thủ tịch nổi bật nhất phái, hay những đệ tử xuất sắc ngời ngời của núi Phong lầu Nguyệt, cũng chẳng thể khiến Thiên Lũng Cảnh nghĩ tới chuyện nhận về làm học trò. Y lại càng ít quan tâm đến đám người mới thuộc đỉnh Vô Quan hơn. Thậm chí mỗi lần bị sư phụ càm ràm, y vẫn tự làm theo ý mình. Giờ y lại chủ động muốn thử người… Ngài bỗng thấy ganh tỵ với hai thằng nhóc lọt vào mắt xanh của Lũng Cảnh! Rốt cuộc chúng tích được bao nhiêu đức, mà lại có thể khiến Lũng Cảnh tự ra tay thử thách, mà thử phát hẳn hai người!

“Sư đệ, rốt cuộc đấy là hai đệ tử nào, mà lại có thể làm đệ rung rinh? Đệ nói ta nghe đi, ta nhất định phải ngắm thử chúng nó, còn trấn ải cho đệ!” Hàn Vãn Lâu nói xong câu này thì hơi hối hận, lại vội vàng sửa lời, “Đệ xem, ta vạ miệng quá, người mà đệ để mắt tới đâu cần ta trấn ải nữa, ta chỉ thật sự rất tò mò thôi!”

“Sư huynh không phải sốt ruột đâu, với thực lực của hai đứa nó, chắc chắn huynh sẽ để ý tới chúng ngay thôi.”



“Nghe tin gì chưa, Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt nói ở huyện Hoài Dần có một con yêu tinh mèo chuyên bắt cóc thiếu nữ. Ngài ấy bảo lần này để các đệ tử đỉnh Vô Quan chúng ta đi bắt giữ yêu tinh mèo, giải cứu những cô gái gặp nạn đó!”

“Cái gì, không thể nào, muội… muội còn chưa qua kỳ Luyện Thể nữa, làm sao bắt nổi yêu tinh mèo?”

“Lại chả, vậy là làm khó người của đỉnh Vô Quan chúng ra quá rồi!”

“Ôi chao, Vạn sư huynh còn đang thương nặng chưa khỏi, Phù trưởng lão thì chỉ toàn nốc rượu mặc kệ tụi mình. Ngộ nhỡ mình bị yêu tinh mèo bắt mất, chẳng biết có ai cứu nổi tụi mình không?”

“Thử thách kiểu này thì bắt nạt ma mới quá!”

Các đệ tử của đỉnh Vô Quan mặt ủ mày ê, thở ngắn than dài, trông đúng kiểu rõ ràng mới lớp 10 chân ướt chân ráo vào trường mà đã phải trải qua kỳ khảo sát chất lượng của lớp 12.

Thẩm Tam Xuyên vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng mọi người bàn tán sôi nổi. Anh chàng chưa rõ tình hình, không nhịn nổi, bèn hỏi hệ thống: Nhiệm vụ cốt truyện mới à?

【 Hệ thống: Lạ nhỉ, đúng ra nhiệm vụ yêu tinh mèo này không xuất hiện bây giờ đâu ấy! Tất cả là tại ký chủ chạy cốt truyện lung tung, nên giờ tình tiết loạn cào cào cả lên, tui cũng không chắc rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì 】

Thẩm Tam Xuyên cạn lời: Vậy tình tiết gốc thế nào?

【 Hệ thống: Cũng có gì đâu, theo tình tiết của nguyên tác thì cậu giả gái diễn một đôi tình nhân thẹn thùng với Ma Tôn, sau đấy chung tay giải quyết con yêu tinh mèo dê cụ kia. Hết vụ này, cuối cùng hai người cũng không ghét nhau nữa, thiện cảm tăng lên nhiều. Nhưng tăng theo kiểu khác nhau, ngài ấy thì thèm khát thân thể cậu, cậu thì phục thủ đoạn của ngài ấy 】

Thẩm Tam Xuyên vừa nghe xong nửa đầu đã bắt đầu chê bai: Đằng ấy đợi chút đã… Tớ giả gái á? Tình tiết rác rưởi máu chó gì thế, tớ không làm nữa, có đánh chết tớ cũng không giả gái đâu!!!

【 Hệ thống (buồn rầu châm thuốc): Chả sao, cậu có làm theo cốt truyện bao giờ đâu, tui quen quá rồi. Mới lại, điểm thiện cảm của hai người, cũng chẳng còn chỗ mà tăng nữa 】

Thẩm Tam Xuyên: …

“Sư huynh, có chuyện gì thế, sao trông mọi người đều lo lắng vậy?” Lục Lâm Trạch vừa đi ra từ trong phòng, đến đứng cạnh Thẩm Tam Xuyên. Hắn hơi nghi hoặc nhìn đám gà mờ cùng thời với mình đang lải nhải lắc đầu than thở.

“Hình như có yêu linh xuất hiện trong huyện, Hàn trưởng lão giao nhiệm vụ này cho chúng ta xử lý, nhưng hầu hết các sư huynh còn chưa qua kỳ Luyện Thể, nên chắc hơi lo lắng thôi.”

Lục Lâm Trạch còn chưa kịp đáp, thì đã thấy Nhan Hoán Chu và Cẩu Tuân tỏ vẻ đắc ý đi về phía mọi người.

Cẩu Tuân ngông nghênh đứng lại, rồi cao giọng nói: “Chư vị sư đệ sư muội đỉnh Vô Quan, chắc hẳn mọi người đều nghe tin cả rồi. Gần đây có một con yêu tinh mèo xuất hiện trong huyện Hoài Dần, bắt cóc khá nhiều thiếu nữ. Huyện nha đã tới tìm Ải Phong Nguyệt chúng ta nhờ giúp đỡ, mục tiêu là bắt giữ yêu tinh mèo, giải cứu những cô gái bị nhốt này. Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt đã gửi gắm nhiệm vụ này cho đỉnh Vô Quan, vậy nên việc tu hành sẽ tạm dừng, cho đến khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ mà Hàn trưởng lão giao.”

“Cẩu sư huynh, nhưng tụi đệ chỉ là một đám tay mơ, đâu phải đối thủ của yêu tinh mèo?”

“Đúng vậy đúng vậy…”

Cẩu Tuân liếc đám đông một lượt. Lúc thấy Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đứng đằng sau, gã ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chư vị không cần tự đánh giá thấp bản thân như thế. Hàn trưởng lão đã khen ngợi mọi người ngay trước mặt Nhan Thủ Tịch của chúng ta. Ngài nói các sư đệ sư muội là lứa người mới tiến bộ nhanh nhất những năm gần đây. Nhiệm vụ này hẳn không khó khăn gì với mọi người đâu… Huống chi, chẳng phải mọi người còn có hai sư đệ sắp đến kỳ Khống Khí sao?”

Gã ta vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch!

“Đúng vậy, tụi mình có Thẩm sư đệ và Lục sư đệ mà!”

“Có hai sư đệ tiên phong, biết đâu tụi mình thực sự có thể hoàn thành được nhiệm vụ này!”



Thấy mọi người lập tức tràn trề tự tin, Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm: Cẩu sư huynh tính đào hố chôn hai đứa đây!

【 Hệ thống: Chính cậu kéo max thù hận còn gì nữa, làm quen dần đi 】

Nhan Hoán Chu phẩy tay, đám đông xung quanh đều nhường lối. Hắn ta lập tức đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch, điệu bộ khinh khỉnh trông cực kỳ huênh hoang khoác lác: “Hai sư đệ à, dầu sao hai đứa cũng là người mới, phận làm tiền bối, ta có thể chỉ cho mấy đứa cách dụ yêu tinh mèo ra.”

Thẩm Tam Xuyên biết cha nội này chẳng có ý tốt gì, nhưng không thể trả treo với hắn ta, đành lạnh lùng nói: “Đa tạ Thủ Tịch sư huynh, chúng ta xin nghiêm túc lắng nghe.”

“Con yêu tinh mèo này tới kỳ động dục, nên mới bị những cặp nam nữ tình tự bên ngoài thu hút. Nếu hai đứa muốn dụ nó ra, thì cách tốt nhất, chính là làm chuyện tương tự cho đến khi nó xuất hiện.”

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người, ủa là sao, ý là tìm ai đấy chơi trò chịch bờ bụi hả?

Nhan Hoán Chu thấy vẻ mặt ngẩn tò te của Thẩm Tam Xuyên thì không khỏi đắc ý. Hắn ta liếc hai người, tiếp tục câu chuyện: “Tuy Ải Phong Nguyệt có đệ tử nữ, nhưng chuyện này nguy hiểm quá, không thể để các muội ấy dấn thân vào hiểm cảnh được. Hai sư đệ đây là những kẻ xuất sắc nhất, được mọi người công nhận. Nhất là Thẩm sư đệ đẹp mã nhường này, còn xinh hơn cả phái đẹp. Nên làm thế nào, hẳn không cần ta dạy nữa chứ?”

【 Hệ thống: Á nè nè! Quả làm mai này hơi bị mượt! Ký chủ, cậu… 】

Thẩm Tam Xuyên sầm mặt, từ chối thẳng thừng: “Ta đường đường là nam tử, tuyệt đối, không bao giờ, giả gái! Huynh đừng có mà mơ hão!”

Nhan Hoán Chu cười khẩy nói: “Vậy ý sư đệ là muốn nhờ sư tỷ khác giúp đúng không? Nhưng chẳng rõ sư đệ muốn nhờ người ta giúp thật, hay vô liêm sỉ tính sàm sỡ con gái nhà người ta đây?”

Thẩm Tam Xuyên biết giờ mình nói gì cũng dở, nhất thời hơi á khẩu.

Nhan Hoán Chu tiếp tục quở trách Thẩm Tam Xuyên: “Nếu Thẩm sư đệ không phục, thì cứ mở miệng hỏi xem có sư tỷ nào đồng ý giúp ngươi không… Nhưng mà ấy, chuyện này chẳng khác gì hủy hoại trinh trắng đời con gái. Không cần biết có thành công hay không, ngươi đều phải chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta. Tự ngươi ngẫm lại đi, chớ làm lỡ dở đời người khác.”

Mọi người đều chìm trong im lặng. Nhan Hoán Chu mà không nói thế, thì thật ra khá nhiều đệ tử nữ nóng lòng muốn nhận việc. Nhưng giờ lao đầu ra nghe chừng không được ổn cho lắm, vậy nên mọi người đều im thin thít, cứ giữ yên lặng hóng hớt thôi.

Nguyễn Thanh Linh đứng ngoài rìa thấy tình cảnh này thì toan mở miệng nói mình sẵn sàng giúp sức. Thậm chí nàng đã bước chân ra rồi, nhưng lại bị Lục Lâm Trạch giành mất chỗ. Hắn tiến lên che trước người Thẩm Tam Xuyên, chỉ thấy hắn mỉm cười mà rằng: “Nếu sư huynh không muốn, thì hãy để ta làm.”

【 Hệ thống: Hở? Hở hở?? Chiều quá đáng luôn á!!! Nhưng tự dưng thấy chờ mong chuyện gì sẽ xảy ra ghê 】

[HẾT CHƯƠNG 36]