Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 17

“Đằng ấy là hệ thống, tem tém lại đi!”

***

Sáng hôm sau.

Nhan Hoán Chu đi tuần tra Ải Phong Nguyệt, Cẩu Tuân ở bên cạnh vừa ngáp vừa nói: “Từ khi huynh lên làm Thủ tịch, ngày nào cũng dậy từ lúc mặt trời vừa lên, tuần tra trong ngoài Ải Nguyệt Quan một vòng. Đến tối cũng thế, huynh lo toan hết việc lớn việc nhỏ trong môn phái đâu ra đấy, tận tâm trách nhiệm! Huynh có lòng nhường này, nếu đệ là Chưởng môn sư tôn, thì đã nhận huynh làm đệ tử thân truyền từ lâu. Phải tội Chưởng môn sư tôn cứ khăng khăng…”

Nhan Hoán Chu lia mắt nhìn Cẩu Tuân, nói bằng giọng điệu bất mãn: “Chưởng môn sư tôn không phải người mà ngươi có thể phê bình! Huống chi thân là kẻ ngồi ghế đầu, đây vốn là những việc thuộc bổn phận của ta. Nếu ngươi không muốn thức khuya dậy sớm, thì tự về đi.”

Cẩu Tuân cười nịnh nói: “Sao lại thế được ạ. Đệ chỉ lo Chưởng môn sư tôn hẵng còn nhớ thương Hoang sư huynh… À, không đúng, là tên phản đồ Hoang Tịch kia chứ!”

Nhan Hoán Chu khinh thường nói: “Hoang Tịch đã thành quá khứ lâu rồi. Nhưng hai đứa người mới mà ta bảo ngươi chú ý thêm thì sao, giờ chúng thế nào?”

“Hai thằng nhãi kia ạ… Huynh nói chẳng sai, chúng quả thực có chút bản lĩnh. Mới vào môn phái mấy tháng mà đã nổi bần bật. Những đứa đệ tử bập bẹ khác còn đang khổ sở trong kỳ Luyện Thể, hai đứa nó thì đã đến đỉnh của kỳ Luyện Khí. Sắp thăng hạng đến nơi rồi! Đây là lần đầu đệ thấy có kẻ tài năng xuất chúng như thế giữa đám tay mơ, mà còn tận hai đứa… À không, ý đệ là, ngoài huynh của ngày xưa ra, thì đệ chưa thấy ai tiến bộ thần tốc như vậy bao giờ! Chúng đương nhiên không thể so bì với huynh được rồi!”

Thấy Nhan Hoán Chu không nói gì, Cẩu Tuân thì thào: “Hơn nữa, theo tin báo về, chúng còn rất thân thiết với Thái sư tôn… Huynh coi thử, có muốn đệ tìm ai đấy làm mai một nhuệ khí của chúng không?”

Mặt Nhan Hoán Chu tối sầm: “Chỉ là hai đứa chíp hôi nổi bật một tẹo, ta đường đường là Thủ tịch được tuyển chọn chính thức, có đáng phải dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đối phó với chúng không? Nếu có thì giờ làm mấy chuyện xiên xẹo không đường hoàng ấy, chẳng thà làm lụng tử tế để Chưởng môn sư tôn thay đổi cái nhìn về ta!”

Cẩu Tuân thấy ý tưởng của mình làm Nhan Hoán Chu tức giận như vậy thì cũng cả kinh, vội vàng mặt dày xin lỗi. Hai người đang trò chuyện, bỗng thấy một đệ tử cùng môn phái ôm chú bồ câu trong lòng, hớt hải chạy vào. Thấy hai người đứng phía trước, đệ tử ôm bồ câu nọ hành lễ với họ rồi nói: “Thủ tịch sư huynh, Cẩu sư huynh!”

Cẩu Tuân nhìn cậu đệ tử ôm bồ câu: “Ngươi đến từ… nhà để bồ câu đúng không? Tới núi Phong làm gì?”

“Thưa Cẩu sư huynh, đây là thư bồ câu khẩn màu đỏ mà huyện nha của huyện Hoài Dần gửi đến. Chúng đệ không dám chậm trễ, chuẩn bị đến các Lâm Uyên Thủy trình lên Chưởng môn sư tôn ạ.” Cậu ta đưa con bồ câu trong lòng mình ra cho hai người xem. Chỉ thấy thùng thư cột ở mắt cá chân con bồ câu có màu đỏ rực, bắt mắt nhức nhối lạ thường.

Ải Phong Nguyệt thuộc huyện Hoài Dần. Nói chung, tiên môn sẽ không nhúng tay vào việc của thế tục. Nhưng khi nha môn gặp phải sự lạ không hợp nhẽ thường nằm ngoài tự nhiên, họ sẽ gửi thư nhờ Ải Phong Nguyệt trợ giúp qua hình thức bồ câu đưa thư. Hơn nữa, họ còn phân chia mức độ khẩn cấp bằng màu sắc. Trong đó, màu đỏ rực chỉ tình thế khẩn cấp nhất!

Nhan Hoán Chu nhận bồ câu, gỡ thùng thư chỗ chân nó xuống, mở ra đọc, mặt chợt biến sắc.

Cẩu Tuân ở bên cạnh thấy biểu cảm của hắn là lạ, bèn tò mò hỏi: “Dưới chân núi xảy ra chuyện gì ạ? “

Nhan Hoán Chu nghiêm giọng bảo: “Hộ gia đình họ Lâm ở thôn Đào Nguyên bị giết cả nhà vào đêm hôm qua.”

Cẩu Tuân nhướng mày: “Cả nhà bị giết? Kẻ thù tới trả đũa ư?”

“Không phải, nếu chỉ là báo thù, thì tri huyện sẽ không sốt sắng gửi thư đến Ải Phong Nguyệt như thế.” Nhan Hoán Chu gấp lá thư lại, “Theo lời thư kể, kẻ giết người là một xác chết… Hơn nữa xác chết ấy, còn là người thân của họ.”

“Cái gì?! Một kẻ đã chết làm sao lại giết người được?”

“Tình thế kỳ quặc, thôn Đào Nguyên lại là thôn làng ở gần chúng ta nhất. Lại có yêu tà gan cùng mình dám tới đây quấy phá cơ đấy, phải báo cáo việc này cho sư tôn ngay!”



Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch xuống núi tu hành từ sáng sớm, lúc đi ngang thôn Đào Nguyên họ đã cảm nhận được không khí trong thôn là lạ. Hai người hỏi thăm dân tình thì mới biết, hóa ra phủ họ Lâm mới hôm qua còn làm đám ma mà nay đã gặp chuyện. Hình như lại có người chết. Nhưng người dân nói chuyện với họ có vẻ đang sợ khiếp vía, nói năng lộn xà lộn xộn, chốc thì bảo người chết sống lại, lát lại nói ma tới giết người, sau lại chắp tay trước ngực khấn “A Di Đà Phật” liên tục…

Hai người nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nên định tới tận nơi xem thử rốt cuộc mọi chuyện là sao. Vừa tới cổng phủ họ Lâm, họ đã thấy cư dân thôn Đào Nguyên vây kín bên ngoài. Ai nấy đều vô cùng sợ sệt nhìn vào trong cổng. Ngoài cổng còn có mấy nha dịch của quan phủ đang đứng canh, quây kín phủ họ Lâm lại, không cho ai vào.

Thẩm Tam Xuyên nhòm trái ngó phải. Cốt truyện ẩn đã phát triển đến đoạn này, nhất định sẽ có gương mặt thân quen gì gì đấy xuất hiện cho xem… Quả nhiên, anh chàng chưa liếc được mấy cái thì đã thấy Nguyên Hoài mình có duyên gặp mặt hai lần cũng lẫn trong đám đông, đang chuyện trò rôm rả với người dân trong thôn.

Phát hiện hai người đi về phía mình, Nguyên Hoài vội vàng rào đón trước: “Hai vị tiên hữu, mới đó mà đã gặp lại nhau rồi!”

Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch chưa kịp trả lời, mấy người dân bàn tán với Nguyên Hoài đã trông thấy cặp đôi Thẩm Lục, ai nấy đều tỏ vẻ ngỡ ngàng kinh ngạc: “Nguyên Hoài, cậu quen bạn bè đẹp thế này từ bao giờ?”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi mới thấy người đẹp như thần tiên thế này lần đầu trong đời!”

“Ban nãy anh gọi họ là tiên hữu, chẳng lẽ là sư huynh đệ ở sơn trang Đào Ổ với anh?”



Nguyên Hoài thấy đám đông bên cạnh tươm tướp, thì vội giải thích: “Hai vị này là đệ tử của Ải Phong Nguyệt, họ Nguyên tôi đây may mắn lắm mới được trèo cao kết bạn cùng họ đấy ạ!”

“Cái gì, Ải Phong Nguyệt?!” Đám người bên cạnh anh ta nghe thế là cuống liền, “Thấy chưa, chuyện này hẳn là xấu xa tà ác lắm, nên mới khiến tiên nhân của Ải Phong Nguyệt phải ra mặt!”

“Cái lão họ Lâm kia cũng thiệt tình, nếu hồi đó lão chịu nghe lời các sư thầy, để các thầy siêu độ cho mẹ lão một tẹo thì làm sao nên nỗi. Lão cứ phải ngoan cố cơ!”

“Lại chẳng thế ư, không tôn trọng thiền tự Thụy Ấn thì khác nào bất kính với Phật Tổ. Chậc chậc, kết cục của việc không được Phật Tổ phù hộ đáng sợ thật đấy!”

“Ngày mai tôi sẽ lên thiền tự Thụy Ấn đốt mấy cây hương, cầu Phật Tổ phù hộ nhiều hơn!”

“Đi chung đi, lần này tôi sẽ quyên thêm ít tiền nhang đèn, đặng xin đức Phật bảo vệ gia đình tôi bình an. Chuyện của nhà họ Lâm đúng là làm người ta chết khiếp!”



Đám đông bên cạnh chỉ lo bàn tán chuyện mình, Nguyên Hoài đành đưa hai người qua chỗ khác: “Hai vị tiên hữu đến đây vì vụ việc của gia đình họ Lâm ạ?”

Thẩm Tam Xuyên: “Coi như thế đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Nguyên Hoài thở dài một hơi, nói: “Đêm qua, bà cụ vừa qua đời của phủ họ Lâm vùng dậy khỏi quan tài, còn… còn giết tất cả người thân đang canh đêm. Mười mấy mạng người lớn bé của phủ họ Lâm đều đi đời chỉ trong một đêm, đến cả đứa trẻ mấy tuổi mà cũng… Ôi, các ngài trông, máu tràn ra từ khe cổng kia kìa. Mấy nha dịch đi vào đều phải nôn ọe vì mùi máu nồng quá đấy!”

Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu. Đương nhiên anh chàng đã từng nghe về hiện tượng xác chết vùng dậy. Người đời trước đều cho là người chết hẵng còn ngậm một hơi tàn trong ngực, nếu bị động vật có lông chạm phải thì sẽ bật hơi tàn kia ra, dẫn tới việc thi thể giật người ngồi dậy… Nhưng vụ xác chết vùng dậy giết người, thì anh chàng mới nghe lần đầu!

Lục Lâm Trạch nhìn cánh cổng đóng chặt của phủ họ Lâm, mở miệng hỏi: “Nếu tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều bị giết, thì làm sao các anh lại kết luận kẻ thủ ác là bà cụ đã qua đời của gia đình bên ấy?”

Nguyên Hoài đáp: “Sáng sớm nay người đến phủ họ Lâm phúng viếng chứng kiến đấy. Người đó bảo vừa mở cửa ra đã thấy máu tươi ngập nhà, xác người be bét đáng sợ chất tứ tung ngang dọc đầy sân! Xác nào cũng bị gặm đứt cổ, đầu không rớt, chỉ dính một tẹo da. Lạ lùng nhất là, xác của cụ bà quá cố nhà họ Lâm lại không nằm trong quan tài, mà ngồi ngay ngắn giữa sảnh đường tối tăm, chiếc áo liệm thấm đẫm máu tươi, cái tay đặt trên ghế còn nhễu máu không ngừng, miệng ngậm đầy máu me và thịt nát, răng rụng hết ra, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh nở nụ cười ghê rợn!”

Thẩm Tam Xuyên giật thót trước lời miêu tả của Nguyên Hoài, hình ảnh đang mường tượng trong đầu khiến anh chàng không khỏi chảy mồ hôi nổi da gà!

Bấy giờ, có hai người mặc quần áo nha dịch đi tới trước mặt cặp đôi Thẩm Lục. Họ quan sát hai người một thoáng, rồi gật đầu vô cùng lịch sự hỏi: “Hai vị tu sĩ đến từ Ải Phong Nguyệt phải không ạ?”

Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu gật đầu, chợt thấy một trong hai nha dịch vô cùng kích động thốt lên: “Không ngờ tu sĩ của Ải Phong Nguyệt lại tới nhanh như vậy! Không hổ là tiên môn chính thống. Hai vị, mau theo tôi vào đi ạ, bộ đầu của chúng tôi đợi các vị mãi đấy!”

Sau đó, họ không giải thích gì thêm mà dẫn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đi về phía cổng lớn của phủ họ Lâm ngay. Vừa tới gần cánh cổng đóng kín của gia đình họ Lâm, mùi máu tươi nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi, thôi thúc người ta nôn ọe theo phản ứng sinh lý! Mở cửa vào rồi, nền đất ngập máu me gần như chẳng còn chỗ nào để đặt chân. Thẩm Tam Xuyên chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Dù ở trong TV, anh chàng cũng chưa từng thấy hiện trường cả nhà bị giết hại thảm thiết thế này, chứ đừng nói là bày rõ ràng ngay trước mắt như bây giờ.

“Sư huynh.”

“Cái g…” Lời còn chưa dứt, Lục Lâm Trạch đã nhét một thứ gì đó vào miệng Thẩm Tam Xuyên nhân lúc anh chàng hé môi. Thẩm Tam Xuyên bị ép phải nuốt thứ kia xuống, ho khan mấy tiếng. Anh chàng còn chưa kịp hỏi rốt cuộc Lục Lâm Trạch cho mình ăn cái gì, thì chợt cảm nhận được một dòng nước trong chảy qua lồng ngực mình. Toàn thân như được gột rửa trong suối nguồn trên núi. Bỗng dưng, anh chàng không còn phiền muộn khó chịu, mà tỉnh táo khoan khoái hẳn lên.

“Thuốc viên Hoa Thanh của Thái sư tôn cho, có thể giúp huynh gột rửa tâm thần, không sợ dơ bẩn.” Lục Lâm Trạch chớp chớp mắt nói, “Nhưng vị hơi đắng và khó nuốt, đệ phải lừa huynh nuốt vào.”

Thẩm Tam Xuyên thấy sảng khoái cả tâm hồn, tất nhiên biết những điều Lục Lâm Trạch vừa nói đều là sự thật: “Đa tạ… nhưng sao đệ không tự uống?”

Lục Lâm Trạch cười lắc đầu: “Sư huynh mới gặp cảnh tượng thế này lần đầu, chứ đệ thì không mới lạ gì, đã quen lâu rồi, hà tất phải lãng phí.”

Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về lời của Lục Lâm Trạch, thì người bên trong đã bước ra chào: “Thẹn quá thẹn quá, tại hạ Cố Toàn, là bộ đầu của huyện nha huyện Hoài Dần. Vụ lần này thật tình nha môn bên tôi không xử lý được, đành xin nhờ quý tiên môn ra tay tương trợ, nào ngờ hai vị đến nhanh quá chừng!”

Thẩm Tam Xuyên nghe thế là biết ngay mình không phải kẻ bộ đầu đang chờ, đang tính xin lỗi giải thích, thì bỗng bị Lục Lâm Trạch cản lại: “Chưởng môn sư tôn cực kỳ coi trọng chuyện này, phái hai chúng ta đến trước, về sau sẽ có đệ tử khác tới điều tra chung.”

“Thế thì đa tạ quý tiên môn quá, trước đấy tôi còn lo Vu Nguyệt Thượng nhân thấy chúng tôi chuyện bé xé ra to, quấy rầy nơi tu hành thanh tịnh của các ngài. Không ngờ Thượng nhân lại có tâm như thế! Đúng là gương sáng giữa các tiên môn, trăm năm xanh tốt tiếng thơm muôn đời!”

So với cách nói thẳng toẹt của Thẩm Tam Xuyên, thì kiểu uyển chuyển của Lục Lâm Trạch hiển nhiên thỏa đáng hơn. Chẳng những giữ được mặt mũi cho đôi bên, mà cũng hợp lý hóa việc hai người vào đây điều tra lúc này!

“Cố bộ đầu khách khí rồi. Ban nãy chúng ta đứng bên ngoài, nghe dân tình nói, cụ bà phủ họ Lâm đã giết sạch mọi người à?”

Mặt Cố bộ đầu lộ vẻ khó xử: “Quả thật không dám giấu, theo điều tra của bên tôi, chúng tôi phát hiện hung thủ đúng là bà cụ nhà họ Lâm. Nhưng rõ ràng bà ấy đã qua đời, đây cũng chính là nguyên nhân khiến chúng tôi cực chẳng đã, đành phải nhờ vả quý tiên môn.”

Lục Lâm Trạch nói: “Phiền Cố bộ đầu đưa chúng ta tới xem thi thể của bà cụ trước đã.”

“Được, hai vị, mời qua bên này!”

Cố Toàn dẫn hay người đi vòng qua chiếc quan tài trống không trong sân. Dọc đường, họ còn nhìn thấy mấy con quạ đen bị gặm cắn đến chết nằm rải rác trên nền đất. Họ tới sảnh chính, mở cửa ra, bụi bặm và nắng chiếu bóng xiên đan xen. Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt thê lương vô cùng, như loài ác ma đang gào thét đòi được thả ra! Hai người bước vào theo Cố bộ đầu, thấy một bóng người già cả lưng còng đang ngồi giữa sảnh chính tối hù. Có điều xung quanh mờ ảo quá, nên họ không thấy rõ dung mạo và vẻ mặt người kia.

Những vết máu khô rải đầy mặt nền.

“Ngỗ tác khám nghiệm thi thể của bà cụ rồi, xác định đã tử vong lâu ngày, nhưng chẳng rõ vì đâu đêm qua lại bật dậy giết người, quả thực giống… bị yêu tà gì ám vậy!”

(Ngỗ tác: chức quan chuyên khám xét xác chết, thời nay mình gọi là pháp y)

Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Tại sao thi thể bà cụ nhà họ Lâm lại ở đây?”

“Chúng tôi chưa từng động vào hiện trường, qua điều tra, sau khi cắn đứt cổ mọi người, bà cụ nhà họ Lâm tự đi một mình đến đây rồi ngồi xuống, sau đó không hề động cựa nữa, giống hệt một cái xác!”

Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, đằng ấy có thể kiểm tra xem người bà cụ này có tà linh không được không?

【 Hệ thống: Được, nhưng ký chủ phải lại gần thêm chút nữa 】

Thẩm Tam Xuyên đi về phía thi thể kia. Nhưng anh chàng chưa tới gần hẳn, cái xác của bà cụ nhà họ Lâm bỗng nghiêng đầu đầy dị hợm, nhếch miệng nở nụ cười. Tiếp đến xác chết chống hai tay, nhào về phía Thẩm Tam Xuyên như ma quái vươn vuốt!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Chỉ trong giây lát, Lục Lâm Trạch lắc mình xuất hiện ngay trước Thẩm Tam Xuyên. Hắn chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay lên chặn, một lá chắn bảo hộ hình tròn lập tức khiến bà cụ bắn bật ra, đập mạnh vào cây cột rồi trượt xuống dưới!

Dòng khí quanh thân chậm lại, vạt áo tung bay cũng lặng lẽ rơi xuống.

Thẩm Tam Xuyên được bảo vệ trong lá chắn, chỉ thấy hào quang rực rỡ quanh Lục Lâm Trạch đang che trước người mình, chói mắt như một vị thần!

Bà cụ nhà họ Lâm bị đẩy lùi lại nhảy vọt lên, bổ nhào về phía mấy anh nha dịch ở cạnh đấy. Đám nha dịch mới gặp vụ này lần đầu, ai nấy đều đờ đẫn tại chỗ. Cùng lúc đó, Lục Lâm Trạch khẽ ngước mắt lên, chỉ trong khoảnh khắc, phạm vi lá chắn lại mở rộng lần nữa, bao tất cả mọi người bên trong. Thi thể của bà cụ nhà họ Lâm suýt bị lá chắn nghiền nát, lại bị đánh bật ra ngoài, lần này hoàn toàn không động đậy được nữa!

Hoa lệ mà quyết đoán.

Đám nha dịch được cứu đều nhìn về phía Lục Lâm Trạch với vẻ khâm phục!

【 Hệ thống: Ma Tôn… ngầu quá xá trời! 】

Thẩm Tam Xuyên: … Đằng ấy là hệ thống, tem tém lại đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

【 Hệ thống: Tui đang kêu hộ tiếng lòng của cậu còn gì? 】

Thẩm Tam Xuyên: Sao lại thế được, giờ tớ cũng tạo được lá chắn kiểu này rồi nhé!

【 Hệ thống: Nhưng mà ngài ấy chiều cậu ghê luôn ý!!! 】

Thẩm Tam Xuyên: Anh em xương máu sao lại dùng từ chiều được?

【 Hệ thống: Thế phải gọi là gì? 】

Lục Lâm Trạch (đi tới quàng vai Thẩm Tam Xuyên): Gọi là thương.

[HẾT CHƯƠNG 17]