Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 20

Lam Diệu Dương báo cảnh sát rồi.

Bọn du côn cướp bóc đã bị bắt nhưng Lam Diệu Dương không vui. Lúc lấy khẩu cung mặt anh xị ra như dính phải cái gì.

Nghê Lam cũng không thoải mái, Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn cô, cô thành khẩn nói: “Tôi đã kiểm điểm bản thân sâu sắc.”

“Sai ở đâu?”

“Không nên nổi giận. Nên lẳng lặng thăm dò xem chiếc xe kia rốt cuộc có phải theo dõi tôi không. Tôi đã thấy chiếc Honda màu bạc vài lần.”

“Xe Honda màu bạc đầy đường.” Lam Diệu Dương cố ý nói ngược lại, rõ ràng là anh bí mật báo cho cô mình thấy chiếc xe khả nghi.

Lúc này Nghê Lam không dám oán giận anh. Cô vẫn còn muốn ôm cái chân vàng này, vừa rồi nóng lên hỏng hết chuyện, bình tĩnh lại có chút hối hận, hi vọng chân vàng này vẫn không so đo hiềm khích trước kia với cô.

Nhưng lúc này Lam Diệu Dương mang vẻ mặt ghét bỏ cô, người phụ nữ này căn bản không nắm được trọng điểm.

Nghê Lam nghệt mặt ra.

Lúc hai người rời khỏi đồn cảnh sát, Nghê Lam thấy Lam Diệu Dương chẳng để ý gì tới cô, thế là mặt dày đề nghị: “Lam tổng, thêm Wechat đi, tâm tình anh không vui, tôi gửi anh mấy ảnh meme.”

Lam Diệu Dương mạnh mẽ kiềm chế vẻ mặt mình, qua một hồi lâu mới quay sang nhìn cô: “Tôi nhìn mặt cô cũng đủ rồi, cần gì phải gửi meme nữa.”

Nghê Lam gục mặt.

Lần này Lam Diệu Dương nhịn không được, giơ tay ra che hết mặt cô, quả thật một bàn tay có thể che hết mặt, sau đó anh đẩy đầu cô ra.

Lam Diệu Dương về đến nhà, nhớ tới Nghê Lam, không khỏi bật cười.

Lại còn meme, cô có biết là mặt mình còn biểu cảm hơn nhiều không.

Anh phát hiện, người khác đều là ngọt với người ngoài nặng nhẹ với người nhà, Nghê Lam thì ngược lại. Cô lại hay châm chọc những người đối xử tốt với mình, nhưng không thể vì thế mà quên đi nhục nhã cô gây ra.

Lam Diệu Dương lôi đôi găng tay quyền anh anh nhét dưới đáy rương ra, chụp một tấm hình, lại tìm lại tấm hình chụp lúc luyện quyền anh ở phòng thể hình, nhìn kỹ tư thế chụp lúc đó, vẫn rất đẹp trai nha, lúc này mới đăng lên Weibo.

‘Khí chất của đàn ông không nằm ở nắm đấm, mà ở đầu óc, chí khí và phong độ.’

Phía dưới rất nhanh đã có fan bình luận.

‘Lam đáng yêu hôm nay văn chương quá.’

‘Aaaaa, tấm này rất đẹp trai, trước kia không thấy đăng.’

‘Thì ra Lam đáng yêu biết đánh quyền anh sao? Aaaa, không được rồi, không không không, em chịu được.’

Nghê Lam cũng về đến nhà.

Cô soi gương, cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng Lam Diệu Dương nói nhìn mặt cô cũng đủ rồi tuyệt đối không phải khen cô xinh đẹp. Meme thì làm sao, meme cũng rất ngây thơ nha.

Nghê Lam nằm trên giường lướt tìm mấy meme để tải xuống, cuối cũng sẽ có một ngày, cô thêm Wechat của Lam Diệu Dương, dùng meme chôn anh luôn.

Tìm kiếm meme vậy mà lại tìm tới bản thân, đáng tiếc đều là những câu nói từ ngữ trào phúng nhục mạ. Nghê Lam đột nhiên nhớ tới, tìm tìm meme của Lam Diệu Dương. Có mới ghê.

Dáng vẻ anh cười cong tít mắt – không kém đáng yêu chút nào.jpg

Dáng vẻ anh chăm chú – nhìn sao trong mắt anh.jpg

Bộ dạng quý công tử, âu phục thẳng thớm tay đeo đồng hồ xịn – có tiền nhất lúc đáng yêu, đẹp trai nhất lúc có tiền.jpg

Bộ dạng anh cầm mic nhắm mắt hát, tay nắm chặt, nghênh ngang – bầu trời rơi cát, cũng đang cười ta quá ngốc.jpg

Nghê Lam vừa cười vừa tải xuống máy toàn bộ.

Sau đó cô thấy Weibo của Lam Diệu Dương. Aiyo, người đàn ông này, còn nói cái gì mà chí khí, phong độ, chắc chắn là đang ghim thù cô nói anh tay trói gà không chặt mà.

Chậc chậc, các vị fan ở dưới tỉnh lại nào, tấm hình này vừa nhìn đã biết là tư thế của người không biết đánh quyền anh, các người xem trên mặt anh ấy có tí mồ hôi nào không? Ánh mắt của người đánh quyền anh cũng không phải như thế, các người chỉ nhìn thấy sao lấp lánh thôi đúng không?

Ai nha, Nghê Lam cũng lưu tấm hình này vào máy. Thật là người đàn ông vừa hẹp hòi vừa đỏm dáng, chỉ trách quá đáng yêu.

Âu Dương Duệ vẫn luôn không ngừng điều tra án trong thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh. Thật vất vả mới xử lý hết được một xấp vụ án bắt cóc, một xấp án mưu sát, tranh thủ thời gian tiếp tục điều tra vụ án Quan Phàn đang theo.

Anh lấy danh sách những người có quan hệ với Trần Viêm ra tra xét một lượt. Hôm nay, anh nói Liêu Tân đi hỏi chuyện mẹ của Trần Viêm một chút.

Mẹ của Trần Viêm ở trong một khu nhà cũ ở đường Nam Bắc Kinh, sau khi Trần Viêm vào tù, mỗi tháng bà đều đi thăm anh ta một lần. Dạo gần đây siêng một chút, trong hai tuần đi tới ba lần. Cho nên Âu Dương Duệ kêu Liêu Tân đi tìm hiểu.

Mẹ Trần Viêm nhìn thấy Liêu Tân đến liền thở dài: “Anh cảnh sát, sao anh lại tới rồi. Tôi thật sự không có gì nói với anh. Đồ của nhà tôi toàn bộ đều ở đây, các anh cứ thoải mái lục xét. Tài khoản ngân hàng và những cái khác thật sự không có ai chuyển tiền đến.”

Liêu Tân kiên nhẫn nói: “Dì ơi, con chỉ muốn hỏi một chút gần đây dì đi thăm Trần Viêm anh ấy có nói gì không, anh ấy sắp xếp sinh hoạt cho dì thế nào. Gần đây dì có gặp người nào không, hoặc Trần Viêm có nhắc tới gì không.”

Mẹ Trần Viêm nói: “Nó không nói gì, nhưng tôi thấy gần đây nó gầy đi rồi, tinh thần cũng không tốt.”

“Sau khi anh ấy vào tù có dặn dò ai tới chăm sóc dì không. Hay gần đây có nhắc đến chuyện này không.”

“Không có. Nó còn tâm trí đâu mà nghĩ tới tôi, trước kia nó cũng không quan tâm tôi. Từ lúc cha nó mất nó cũng không trở về.”

“Vậy gần đây có ai tới tìm dì không, hoặc là dì có gặp ai mà dì thấy đặc biệt không.”

Mẹ Trần Viêm lắc đầu; “Không có ai tìm tôi. Có điều…”

Liêu Tân chờ bà từ từ suy nghĩ.

“Mấy ngày trước, chính là một ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, có một ngôi sao ở dưới khu nhà chúng tôi.”

“Ngôi sao?”

“Tên cái gì Lam ấy? Hôm đó dưới lầu mẹ của Đậu Đậu đi đón Đậu Đậu trở về, tôi vừa khéo đi mua thức ăn, nên đi chung đường với bọn họ. Sau đó Đậu Đậu đột nhiên nói người phụ nữ ở phía trước là người rất nổi tiếng ở trên mạng. Nói cái người gì mà chạy tới phòng của đàn ông sau đó sau đó bị phóng viên chụp được.”

Liêu Tân hơi suy nghĩ: “Tên là Nghê Lam phải không?”

“Hình như vậy. Tôi cũng không biết, Đậu Đậu nói cô ta rất nổi tiếng.”

Thế là Liêu Tân đi tìm cô gái tên Đậu Đậu kia, theo lời Đậu Đậu, anh lại đi tìm bác gái bán nước suối.

Lời nói của mọi người rất thống nhất, cũng nhận ra hình Nghê Lam.

Bác kia nói nhìn thấy Nghê Lam đi lòng vòng xung quanh, còn quan sát rất lâu, sau cùng ghé tiệm mua nước. Bác gái không nhận ra cô, chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp, nên nhìn thêm mấy lần.

Liêu Tân nhanh chóng gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ: “Đội trưởng, tìm được chứng cứ rồi, chắc chắn Nghê Lam biết Trần Viêm.”

Nghê Lam cũng không biết tình hình điều tra của cảnh sát, cô đang rất nỗ lực kiếm tiền. Hai ngày nay bán được ba bộ quần áo, cô quả thật rất vui.

Lam Diệu Dương bên này quả thật bị kích động, nói tập gym liền tập gym, anh lôi theo Trác Khải đến Áo Khải Tư Thụy.

Áo Khải Tư Thụy là trung tâm thể hình cao cấp, bên trong có đầy đủ trang thiết bị luyện tập thể hình, cơ sở vật chất cũng tốt nhất. Phí hội viên một năm cơ bản gần ba vạn, không bao gồm những mục luyện tập phải hẹn trước và phí huấn luyện viên riêng.

Đám người Lam Diệu Dương đều là hội viên của trung tâm này, không ít người tới đây đều là con cháu nhà giàu, danh nhân, ngôi sao các loại, có khi mọi người hẹn nhau cùng luyện tập coi như hoạt động giao lưu, nhưng hoạt động giao lưu này Lam Diệu Dương không thích lắm, anh thích hẹn người ta đi hát hò.

Vì vậy việc Lam Diệu Dương đến tập bị người quen trêu chọc, Lam Diệu Dương nói hẹn PT tập quyền anh tổng hợp, người quen kia lại càng cười to: “Làm gì, tập quyền anh để chặn gái đẹp sao?”

Lam Diệu Dương cười cười: “Này, lời đùa này hơi bị cổ lỗ xỉ rồi.”

Người kia nói: “Cậu có biết cái cô tên Nghê Lam kia cũng là hội viên ở đây không?”

Việc này Lam Diệu Dương thật sự không biết, anh rất kinh ngạc: “Phải không?”

Trác Khải hiếu kỳ: “Không phải điều kiện kinh tế cô ta không tốt lắm sao?”

Người kia nói: “Cái này gọi là đầu tư. Cô ta đẹp như vậy, đứng ở chỗ này một hồi là có người tới bắt chuyện rồi. Người chủ động muốn dạy cô ta không cần nhiều, tập xong làm gì nữa thì tôi không biết.” Anh ta nói xong lại cười ha ha.

Mặt Lam Diệu Dương dài thượt ra: “Không biết thì đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều não toàn cứt.”

Trác Khải có chút bất ngờ nhìn anh, không nói gì.

Người nọ cũng không phản ứng kịp ý tứ của Lam Diệu Dương, chỉ xem như anh đang nói đùa, tiếp tục: “Anh Lam chưa gặp cô ta? Nói không chừng cô ta mà ở đây là nhắm anh rồi.”

Lam Diệu Dương không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi thay quần áo.

Lúc bỏ di động vào ngăn tủ, anh lấy ra xem một chút, Nghê Lam không nhắn tin gì cho anh. Còn nói thêm bạn Wechat, người phụ nữ này chính là không có chút thành ý nào. Mấy người kia sao lại nghĩ Nghê Lam muốn quyến rũ mấy tên ngốc chứ, cô ngay cả quấn lấy còn không thèm.

Lam Diệu Dương thay đồ ra ngoài, Trác Khải đang đứng trước gương khoe mấy cơ bắp chẳng thấy đâu với đâu của anh kia. Lam Diệu Dương kéo áo lên, chụp một tấm hình bụng phẳng.

Trác Khải hỏi anh: “Cậu làm gì vậy?”

Lam Diệu Dương nói: “Chụp lại, mốt luyện ra cơ bắp đem ra so sánh.”

Trác Khải cảm thán: “Tính cậu hay âm thầm, nổi xuân tâm một cái cũng chuyên tâm ha.”

Lam Diệu Dương: “…”

Trác Khải lại nói: “Sẽ không phải là vì cái cô Nghê Lam kia thật chứ?”

Lam Diệu Dương không vui: “Đừng nói xấu cô ấy, cậu có biết cô ấy đâu.”

Trác Khải: “…” Anh cái gì cũng chưa nói nha.

Âu Dương Duệ đi nhà giam tìm Trần Viêm. Trần Viêm xem hình Nghê Lam xong thì vô cùng mơ hồ, anh không biết cô.

Âu Dương Duệ cũng cảm thấy chắc là Trần Viêm chưa từng gặp Nghê Lam, tính thời gian, thời điểm Nghê Lam về nước, Trần Viêm đã vào tù rồi.

“Hay là anh quen với ID trên mạng của cô ấy hơn.” Âu Dương Duệ nhìn Trần Viêm chằm chằm, giọng nói đầy sự ám chỉ.

Trần Viêm sững sờ, nói theo bản năng: “Maria?”

Âu Dương Duệ im lặng, lấy ra một tấm ảnh chụp màn hình camera theo dõi cho Trần Viêm xem, “Cô ấy đi tìm mẹ anh rồi.”

Trong ảnh, Nghê Lam đứng trước khu nhà ngẩng đầu nhìn.

Sắc mặt Trần Viêm thay đổi, đột nhiên nổi nóng: “Chuyện đổi nhà giam rốt cuộc thế nào rồi?”

“Đang làm thủ tục. Vẫn phải chờ.”

“Chờ là chờ thế nào, trong này có người muốn giết tôi!”

Âu Dương Duệ bình tĩnh nói: “Không phải đã nói bọn họ xếp phòng đơn cho anh, trông chừng kỹ an toàn của anh sao?”

“Ích lợi mẹ gì! Cảnh sát bọn họ cũng dám giết.”

“Anh càng sớm nói cho tôi biết, tôi càng có thể sớm tìm ra bọn họ, anh liền an toàn rồi.”

Trần Viêm nhìn Âu Dương Duệ, bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Tôi không có ngu như vậy. Muốn biết tình báo, đổi chỗ khác cho tôi. Nếu tôi chết rồi, các anh đừng hòng biết gì.”

Hôm nay Lam Diệu Dương luyện tập cực kỳ chịu khó, chạy bộ, nâng tạ, học đánh quyền anh.

Tập đến nỗi Trác Khải phía sau đã không động đậy nổi, giơ điện thoại lên chụp anh. Trác Khải còn gửi cho Đoạn Vĩ Kỳ ảnh động trên Wechat: ‘Lão Đoạn à, Nhị Lam nhà chúng ta sắp không ổn rồi.’

Lam Diệu Dương giựt điện thoại của Trác Khải, chọn mấy tấm hình của mình, sau đó đăng lên Weibo.

Đoạn Vĩ Kỳ nhìn thấy Weibo, trả lời Trác Khải: ‘Xem ra sắp không ổn thật.’

Nghê Lam cũng thấy Weibo, cười haha, lần này là chuyện gì nữa đây, không phải tư thế giả vờ đứng. Mồ hôi, sắc mặt, dáng vẻ đều rất đúng. Nhưng mà bảnh chọe quá, vì sao đi tập còn tìm người chụp hình cho mình.

Nghê Lam nhớ ra mình cũng có một tấm thẻ thành viên. Cô lục tìm, là trung tâm thể hình Áo Khải Tư Thụy.

Thẻ rất đắt, không biết có thể chuyển nhượng lấy ít tiền không? Nghê Lam do dự một hồi, gọi điện thoại đến chỗ tư vấn.

Tiếp tân Áo Khải Tư Thụy đã tra giúp cô, thẻ này của cô mở hồi tháng sáu, còn tám tháng sử dụng. Thẻ thành viên có thể chuyển nhượng một lần, lúc làm thủ tục chuyển nhượng phải nộp phí quản lý một ngàn tệ. Nói cách khác, nếu như Nghê Lam tìm được người mua, phải cùng người mua đi làm thủ tục chuyển nhượng, nộp tiền phí.

Thật là cướp của. Nghê Lam nghĩ thầm. Nhưng nếu quả thật có thể chuyển nhượng, cô có thể thu lại chút tiền.

Nhưng vì sao lúc đó cô lại mở thẻ này? Đây có phải là chuyện rất quan trọng hay không?

Nghê Lam do dự chuyển hay không chuyển, sau cùng vẫn ném thẻ vào trong ngăn kéo.

Tối đó Nghê Lam lại nằm mơ, không biết có phải bị Lam Diệu Dương ảnh hưởng không, cô nằm mơ thấy mình đang luyện quyền anh.

Huấn luyện viên của cô là đàn ông, nói tiếng Anh, cô không thấy rõ mặt ông. Ông cực kỳ nghiêm khắc, lúc đánh nhau với cô không chút nể tình, ông đánh bại cô hết lần này đến lần khác, sau đó bảo cô tiếp tục đánh. Cô cũng đánh với những người khác, có lúc thua, có lúc thắng.

Về sau cảnh tượng thay đổi, cô nhìn thấy một sân huấn luyện rất lớn, cô nghe được tiếng cười đùa nói chuyện của nam nữ.

“Lại chụp hình nè.”

“Nhanh, nhanh, chụp một tấm.”

Có da vàng, đen, trắng, nâu.

Nghê Lam tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy cô vẫn còn cảm nhận được sự phấn khởi và nhiệt huyết ở sân huấn luyện, có chút chân thực lại cực kỳ hư ảo.

Sau đó cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Là Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ muốn cô hôm nay đến cục cảnh sát một chuyến, có chút chuyện muốn hỏi cô.

Nghê Lam đồng ý.

Nghê Lam ăn sáng, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc áo chẽn, quần jean, cưỡi chiếc xe đạp cuộc rồi đi.

Dáng Nghê Lam cao gầy rắn rỏi, đi đường khí thế, phong thái phóng khoáng, có người dân đến còn tưởng cô là cảnh sát, còn nhờ cô tư vấn này nọ.

Nhưng Âu Dương Duệ rất nhanh đã xuất hiện, anh đưa Nghê Lam vào phòng thẩm vấn.

Âu Dương Duệ hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô trước, đã hồi phục trí nhớ hay chưa, có nhớ lại được gì không. Nghê Lam đều nói không.

Âu Dương Duệ lại hỏi cô: “Ngày 29 tháng 9, cô đến đường Nam Bắc Kinh làm gì?”

“Ngày 29 tháng 9?” Nghê Lam hồi tưởng lại, “Không làm gì, chỉ đạp xe dạo chơi xung quanh.”

“Chỗ đó cách nhà cô rất xa.” Âu Dương Duệ nói.

“Đúng vậy a. Chỉ đột nhiên muốn đi thì đi thôi.”

“Không có nguyên nhân gì đặc biệt sao? Ví dụ như cô nhớ tới gì đó.”

Nghê Lam lắc đầu: “Không có, tôi chỉ đi xung quanh một chút, không nhớ cái gì.”

“Cô biết cái tên Trần Viêm này không?”

“Hai chữ nào?”

Âu Dương Duệ viết cho cô xem, còn nói: “Nam, ba mươi ba tuổi, lập trình viên máy tính.”

“Không biết.” Nghê Lam lắc đầu, lại bổ sung: “Không nhớ rõ có biết hay không.”

Âu Dương Duệ bèn nói: “Chúng tôi đã hỏi qua bác sĩ của cô, với tình hình sức khỏe cô bây giờ làm kiểm tra phát hiện nói dối sẽ có khả năng không được chính xác, nhưng chúng tôi vẫn hi vọng có thể cho cô làm kiểm tra, kết quả không để kết luận, nhưng sẽ dùng để tham khảo.”

Nghê Lam ngẩn người: “Cảm thấy tôi sẽ nói dối sao? Vì tôi đi đường Nam Bắc Kinh? Đường Nam Bắc Kinh này có gì quan trọng sao? Có quan hệ với Trần Viêm mà anh nói?”

Âu Dương Duệ nói: “Vụ án chúng tôi đang điều tra có một chút tiến triển, cần sự phối hợp của cô. Nhưng chúng tôi phải xác nhận rằng cô không giấu giếm gì với chúng tôi.”

Lúc khuôn mặt Âu Dương Duệ không mang biểu tình gì mặt anh rất lạnh, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng Nghê Lam cũng không bị anh hù sợ, cô không nói chuyện, đang tự hỏi.

Âu Dương Duệ nói: “Phát hiện nói dối chỉ là một phương thức điều tra, nó không chuẩn xác 100%, huống chi cô còn bị mất trí nhớ, não và cảm xúc bị ảnh hưởng, kết quả này cũng không chuẩn. Tôi đã nói, chúng tôi chỉ tham khảo thôi. Hơn nữa, kết quả phát hiện nói dối không thể làm bằng chứng định tội được, cái này chắc cô biết?”

“Nhưng có thể làm căn cứ suy đoán cho các anh điều tra và giải quyết, có thể nhờ vào đó mà tiến hành điều tra tôi, tạm giam, khởi tố, v.v.”

Viên Bằng Hải và Liêu Tân lúc này đang ở trong phòng quan sát ngăn cách với phỏng thẩm vấn bằng kính một chiều, quan sát cuộc nói chuyện giữa Âu Dương Duệ và Nghê Lam.

Liêu Tân nghe thấy lời Nghê Lam, nhỏ giọng nói với Viên Bằng Hải: “Viên cục, Nghê Lam này giống như rất hiểu luật.”

Viên Bằng Hải không nói, chỉ chăm chú nhìn.

Âu Dương Duệ còn tính nói gì, Nghê Lam lại nói: “Tôi có thể đồng ý làm kiểm tra nói dối để chứng minh tôi đồng ý phối hợp. Nhưng tôi cũng hi vọng các anh có thể nói rõ lý do hợp lý, giải đáp thắc mắc của tôi. Tôi muốn tìm lại trí nhớ, quả thực cũng cần cảnh sát trợ giúp. Tôi hi vọng có thể lập mối quan hệ tín nhiệm lẫn nhau với các anh.”

“Có thể.” Âu Dương Duệ đáp rất thoải mái.

“Còn nữa.” Nghê Lam tiếp tục đưa ra yêu cầu, “Tôi cần phải đi gặp bác sĩ định kỳ, việc này giúp ích cho chứng mất trí nhớ của tôi. Nếu như các anh cũng cần trí nhớ của tôi, thêm việc phối hợp với các anh điều tra án gây áp lực tinh thần rất lớn cho tôi, cho nên tôi hi vọng khoản phí đi khám bác sĩ khoa thần kinh các anh có thể chi trả.”

Cô nghĩ ngợi, nói ra một thời hạn: “Chí ít là nửa năm.”

Âu Dương Duệ: “…”

Bên kính một chiều truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Âu Dương Duệ liền trả lời: “Được.”

Nghê Lam nhìn thoáng qua tấm kính một chiều, lại liếc mắt nhìn camera, gật đầu: “Vậy được, chúng ta ký văn bản đi.”

Thế là hai người ký văn bản, sắp xếp máy móc liền bắt đầu.

Viên Bằng Hải ngồi trong phòng quan sát nhìn, sắc mặt nghiêm túc.

Kỹ thuật viên đeo thiết bị cho Nghê Lam xong, nói rõ cho cô một số mục cần chú ý khi làm kiểm tra, Nghê Lam không đặt câu hỏi, không có ý kiến, thế là bắt đầu kiểm tra.

Kiểm tra sơ bộ dùng một số câu hỏi đơn giản để xác nhận tiêu chuẩn cơ bản và phản ứng của Nghê Lam, sau khi xong, Âu Diệu Dương chính thức bắt đầu đặt câu hỏi: “Cô mất trí nhớ phải không?”

Nghê Lam: “Đúng vậy.”

Biểu đồ phát hiện nói dối vẫn bình thường, đây là biểu hiện Nghê Lam nói thật.

Âu Dương Duệ: “Tối ngày 9 tháng 9, tại sao cô lại rời khỏi buổi tiệc, lái xe đến đường Long Côn?”

Nghê Lam: “Không nhớ rõ nữa.”

Biểu đồ vẫn bình thường.

Âu Dương Duệ: “Cô từng nghe qua cái tên Quan Phàn chưa? Có biết cô ấy không?”

“Ai?” Nghê Lam lắc đầu: “Không biết.”

Âu Dương Duệ chú ý thấy Nghê Lam không hỏi anh là hai chữ nào, biểu đồ phát hiện nói dối bình thường.

“Anh ta là ai?”

“Là nữ cảnh sát bị đụng xe với cô.”

Nghê Lam nhìn Âu Dương Duệ, đột nhiên phản ứng lại: “Nữ?”

“Đúng vậy.”

Biểu đồ nói dối loạn nhịp một đoạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

Nghê Lam lẩm bẩm: “Tôi vẫn tưởng là nam.”

Âu Dương Duệ chậm rãi đợi cô, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi: “Ở Mỹ cô làm gì?”

Nghê Lam: “Không biết.”

Biểu đồ vẫn bình thường.

“Trước khi ký hợp đồng với Phong Phạm, cô biết La Văn Tĩnh sao?”

“Chắc là không biết.”

“Mẹ cô tên gì?”

“Nghê An.”

Âu Dương Duệ: “Cha cô tên gì?”

Nghê Lam: “Không biết.”

Âu Dương Duệ hỏi một tràng câu hỏi.

Nghê Lam một mực đáp “Không biết”, sau đó cô cựa quậy sửa tư thế ngồi.

Âu Dương Duệ quan sát thấy: “Cô thấy khó chịu sao?”

“Đúng.”

Liêu Tân nhỏ giọng giải thích với Viên Bằng Hải: “Bác sĩ nói tình hình của Nghê Lam có khả năng là cảm xúc không ổn định.”

Âu Dương Duệ nhìn dụng cụ một chút, cũng ý thức được tình huống này, lúc này là thời cơ tốt để gây áp lực. Anh tiếp tục hỏi: “Cô từng dùng qua nickname Maria trên mạng sao?”

Nghê Lam: “Hiện tại trong phạm vi tôi biết thì không có.”

Âu Dương Duệ: “Cô có ấn tượng gì với cái tên Maria này không? Có biết hay đã từng tiếp xúc với người tên này không?”

Nghê Lam: “Không có ấn tượng. Không biết.”

“Cô từng nghe nói qua trang web Sơn Lâm không?”

“Không.”

Âu Dương Duệ hỏi một câu tiếp một câu, Nghê Lam đều trả lời. Biểu đồ trên máy chợt có gợn sóng, nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì.

Liêu Tân nói với Viên Bằng Hải: “Năng lực đối kháng của cô Nghê Lam này cũng quá mạnh rồi.”

Kỳ thực mấu chốt của lần kiểm tra nói dối này không nằm ở chỗ phát hiện nói dối, mà là dưới bầu không khí kiểm tra nói dối này tạo thành áp lực, tăng thêm bệnh chứng của bản thân Nghê lam, hi vọng có thể đột phá phòng tuyến tâm lý của cô, khiến cô nói ra gì đó. Nhưng tuy cô có chút bực bội không yên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời các câu hỏi.

Sau đó Âu Dương Duệ lấy ra sáu tấm hình, có nam có nữ. Anh bày từng tấm một ra trước mặt Nghê Lam: “Cô gặp qua mấy người này chưa? Người này thì sao? Có ấn tượng gì không?…”

Nghê Lam chăm chú nhìn, đều nói không có.

Bày xong sáu tấm ảnh ra, biểu đồ trên máy bỗng nhiên có chút dao động.

Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm cử động của Nghê Lam, bầu không khí của phòng quan sát có chút khẩn trương.

Những tấm hình này, đầu tiên là Tôn Tịnh, thứ hai là Quan Phàn, thứ ba là Vương Thiên, thứ tư là Trần Viêm, hai tấm khác là kêu đồng nghiệp lấy đại tới.

Nghê Lam xem một hồi, đẩy tấm thứ năm ra: “Cô này hiện đang trực ban ở dưới lầu. Lúc tôi đi lên có thấy.”

Âu Dương Duệ: “…” Anh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Mấy người khác cô không có ấn tượng gì sao?”

“Không có.”

Thiệu Gia Kỳ gọi điện cho Nghê Lam liên tục, nhưng cô không bắt máy.

Thiệu Gia Kỳ sốt ruột phát điên rồi.

Tình cảnh ngày hôm sau vụ tai nạn xe cộ dường như lại xuất hiện một lần nữa.

Nghê Lam lại lên hot search một lần nữa, vẫn là scandal, tiêu đề lúc này trực tiếp nêu tên Nghê Lam – Nghê Lam muốn gả vào nhà đại gia.

Nội dung cũng vô cùng bá đạo, lần trước là video, bây giờ là một đoạn ghi âm.

Nghê Lam: “Chị Hồng nói rất đúng, lấy chồng đại gia mới tốt.”

Cô gái nào đó: “Lam tổng bây giờ có thể gọi là ông chồng quốc dân, đối thủ cạnh tranh của em nhiều lắm đó Nghê Lam.”

Nghê Lam: “Lam tổng thật sự rất tốt, trẻ tuổi đẹp trai, giàu có, tính tình còn ấm áp lương thiện.”

Cô gái nào đó: “Vậy em cố lên.”

Nghê Lam còn trong phòng thẩm vấn kiểm tra nói dối, không hề biết cảm xúc kích động của cộng đồng mạng, thì ra mục tiêu cuối cùng của người phụ nữ Nghê Lam bò lên giường là gả vào nhà họ Lam, trở thành mợ ba nhà họ Lam.

Đoạn ghi âm này rất hợp với video Nghê Lam bị ném ra khỏi phòng trước đó.

Quả thực còn đặc sắc hơn phim truyền hình.