Nhìn Trương Bình chạy mất hút Giang Nhã Phù rất muốn cười, nàng chờ mong thấy bộ dáng Thời Phái nhận lễ vật mình đưa sẽ thế nào.
Trước đây, chàng chỉ biết tặng đồ ăn cùng áo mặc, xem ra sống lại một lần liền có tiến bộ hơn.
Mộc Lưu Phi chọn những cành còn vài đóa hoa cắm vào bình “Thiếu phu nhân, nhìn cái này thực không đến nỗi, giống như chậu cây cảnh vậy.”
Giang Nhã Phù vô ngữ lắc đầu “Ngươi thích sao? Được, chờ sau này ngươi gả cho người ta, ta nhất định nói cho phu quân của ngươi, Mộc Lưu Phi của chúng ta chỉ thích nhánh cây, không thích hoa, ngại đóa hoa trang trí bất nhã, ha ha ha ha ha.”
Mộc Lưu Phi không làm nữa, đỏ mặt dậm chân “Thiếu phu nhân người quá xấu rồi! Nô tỳ nghĩ biện pháp giúp người vui vẻ, người còn giễu cợt nô tỳ!”
Giang Nhã Phù cười đủ rồi, nói chuyện đàng hoàng với nàng “Sắp tết rồi, thôn trang có lều ấm trồng rau dưa, hẳn là có thể lấy về một ít ăn tết nhỉ? Ngươi an bài vài người qua đó một chuyến kéo về, dặn dò bọn họ trên đường cẩn thận, muốn ăn tết, bình an là quan trọng nhất.”
Mộc Lưu Phi lui, bên này Trương Bình cụp đuôi ủ rũ về tới quân doanh.
Hắn không biết phải mở miệng thế nào với thiếu gia đây? Bằng không lừa ngài, nói Thiếu phu nhân nhận hoa thực rất thích đi? Mà thôi, việc này sớm muộn gì thiếu gia cũng biết, đến lúc đó thiếu gia dùng thủ đoạn trừng trị các tướng sĩ lên người hắn còn thảm hơn.
Căng da đầu hắn đi gặp Thời Phái, Thời Phái thấy hắn trở lại, vung tay lên bảo mọi người tạm thời nghỉ ngơi, cùng Trương Bình về phòng.
“Thiếu phu nhân thấy hoa nói gì? Nàng có vui vẻ hay không?”
Vẻ mặt Trương Bình nan giải “Thiếu gia, Thiếu phu nhân thật ra vui vẻ, chỉ là… Cái này…”
“Ấp a ấp úng như vậy làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì sao?” Thời Phái cảm thấy không đúng, thấy hắn như vậy hồi hộp muốn chết, hận không thể một chân đá hắn bay ra ngoài.
Không nói không được, mà nói như thế nào mới được, tâm Trương Bình xoay một vòng cuối cùng nói “Thiếu gia, trên đường trở về ngựa chúng ta bị chấn kinh đúng không? Sau bị chấn kinh nó không chạy từ từ mà còn chạy nhanh hơn, xóc nảy cũng nhiều hơn, hoa liền… rơi rụng hết. Mở giấy thô bên ngoài ra, bên trong chỉ còn nhánh cây trụi lủi mà thôi.”
“Cái gì? Đều rớt? Ở cửa phủ ta có nhìn thoáng qua, phía trên vẫn còn hoa mà?” Thời Phái biết rõ Trương Bình không dám lừa chàng, chỉ là nhất thời khó mà tiếp thu sự thật này.
“Thiếu gia, ngài chỉ nhìn mặt bên trên mà không nhìn kỹ hết bên trong, toàn bộ gần như rơi rụng cả, chỉ còn lại vài đóa thôi.”
Trương Bình vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt chàng, sắc mặt lúc này thực khó coi, tựa bảng pha màu vẽ vậy, lúc trắng bệch xanh mét, đại khái chính là một màu u ám.
Thời Phái không nói gì, một tay đỡ trán, rất là nhụt chí ngồi xuống ghế.
Khó có được nghĩ ra cách này lại là khó khăn như vậy? Không cần ở hiện trường, chàng có thể tưởng tượng ra bộ dạng kiêu ngạo cuồng tiếu của nàng, ước nguyện ban đầu muốn khiến nàng vui vẻ, hiện tại mục đích thành đạt, nàng thực là cao hứng, nhưng con mẹ nó, chàng không có cao hứng!
Hồi lâu sau, tâm tình chàng bình phục mới hỏi “Thiếu phu nhân có nói cái gì không?”
Chớp thời khắc thỏa đáng, Trương Bình đem hộp nhỏ Thiếu phu nhân gửi cho chàng “Thiếu gia, đây là đồ vật Thiếu phu nhân cố ý làm cho ngài, người nói bên trong là thức ăn tự người chuẩn bị, tiểu nhân không hề xem trộm bên trong.”
“Hả?” Thời Phái không thể tin, chàng vừa đưa cho nàng mấy nhánh cây cây trụi lủi, nàng lại tự mình làm thức ăn cho chàng? Chàng thực khó tin đây là sự thật.
Trong này sẽ không có trá gì chứ?
Mặc kệ có trá hay không trá, nàng sẽ không hại mình. Thời Phái ôm năm phần chờ mong ba phần tò mò còn có hai phần phòng bị, chậm rãi đem hộp mở ra.
Sau đó gương mặt đương đen chớp mắt chuyển hồng, không chỉ trên mặt, cả lỗ tai đều đỏ lên.
Trương Bình thấy chàng như vậy, thực muốn biết bên trong là thứ gì, đánh bạo lại ghé mắt nhìn một cái, lại bị Thời Phái nhanh tay lẹ mắt đem hộp đóng lại.
“Đi ra ngoài đi, thân thể ngươi quá yếu đuối, ra ngoài cùng những tân binh đó hảo hảo luyện đi.”
Đây là quan báo tư thù! Tuyệt đối quan báo tư thù! Chính là Thiếu gia để ý mình thấy được Thiếu phu nhân cười nhạo ngài một màn kia!
Một bên nội tâm Trương Bình lặng yên rơi lệ, một bên cầu nguyện thiếu gia mau khôi phục bình thường, về sau cứ thế này hắn sợ mình ăn khó tiêu.
Trong phòng còn lại chính mình, chàng mới mở hộp nhỏ kia ra lại, thấy bên trong mấy quả mơ khô, hơn nữa như là mới bị gặm qua.
Thời Phái nhìn chằm chằm vật trong hộp, đây là dùng để cười nhạo chàng, thậm chí có thể khiến Trương Bình một phen đứng ngồi không yên, còn nàng vào phòng khác đắc ý giảo hoạt ăn quả mơ.
Chàng đưa nàng hoa chỉ có cành, nàng liền đưa đồ ăn chỉ có hột, đều là đồ vật vô dụng, thật mệt nàng cũng nghĩ ra được.
Cổ xấu hổ buồn bực kia đi qua Thời Phái cũng bật cười, may mắn hiện tại bộ mặt này mới hai mươi tuổi, nếu là trước kia thời điểm xảy ra thế này… Ngẫm lại là một trận lạnh lẽo.
Thôi, gia tuổi còn trẻ, trước mặt tức phụ mình là người nhà không tính, tìm một cơ hội lấy lại phong diện cá nhân cũng không vội.
Việc cấp bách vẫn là chuyện hoa mai, ngày mai hai đồng liêu bên kia bệnh chắc cũng tốt rồi nhỉ?
Hôm sau, rốt cuộc Thời Phái có thể về nhà, nhưng chàng không trực tiếp trở về, hướng đồng liêu nghỉ bệnh hỏi thăm một chút, thì ra nhà hắn có một hoa viên trồng mai, có thể qua đó xin chiết mấy cành, không cần chạy ra thôn trang ngoài thành xa xôi.
Thời Phái nói lời cảm tạ đồng liêu xong, mang theo Trương Bình lên xe ngựa đến đó. Ngồi trong xe ngựa, ôm hoa mai trong lòng, chàng không tin có thể đem cánh hoa rơi rụng hết.
Bởi vì lúc này có kinh nghiệm, thời điểm Thời Phái hồi phủ cánh hoa đều không hề hấn gì, trong lòng thực vui mừng nghĩ có thể rửa sạch sỉ nhục hôm qua chàng làm hoa rơi sạch sẽ.
Vừa bước vào phòng chàng kêu lên “Nhã Phù! Ta đã trở về, ta mang cho nàng…”
Lời nói còn lại đột nhiên im bặt, tất cả đều nằm trong cổ họng, Giang Nhã Phù nhìn lại, cả hai nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy một tia khiếp sợ cùng xấu hổ.
Chàng lại đi chiết hoa lần nữa cho nàng?
Mà Thời Phái khiếp sợ không phải nhìn thấy nàng đánh bài, mà là, trong phòng hai bình hoa lớn để dưới đất, bên trong cắm đầy hoa mai!
Giang Nhã Phù thật sự xấu hổ, bọn nha hoàn cũng biết xảy ra chuyện lớn, nhanh tay đem bài thu thập, mặt xám xịt vòng qua bên người Thời Phái đi ra cửa.
Lần đầu từ lúc Giang Nhã Phù trùng sinh đối mặt với Thời Phái chân tay có chút luống cuống “Chàng, sao đã trở lại rồi? Ta cho rằng còn phải mấy ngày nữa.”
Thật sự là nàng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Thời Phái nhàn nhạt ừ một tiếng, trong lòng lạnh căm căm, đem hoa trong tay hoa giống như rác rưởi ném trên bàn, bưng bát trà thừa của nàng uống một hơi cạn sạch.
Mệt chết đi, hai ngày này rốt cuộc chàng đang làm cái gì vậy? Thời Phái giống như hài tử đi lạc đường, thở lớn phì phò, ngã nửa người xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn, tựa như trên đó có một bí tịch giúp chàng lấy lòng thê tử.
Chàng thề đời này không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn này, sau này còn như vậy tên chàng sẽ viết ngược!
Vẫn là cao cao tự tại Trấn Quốc Công, uy phong hiển hách Đại tướng quân là tốt nhất!
Lúc này Giang Nhã Phù mới chân chính có bộ dáng tiểu tức phụ trẻ tuổi, cẩn thận đi tới bên người chàng “Cái kia chàng thấy đó, là ngày hôm qua phái vài người đi thôn trang lấy ít rau dưa, thuận tiện bảo họ chiết về mấy cành mai, bên mẫu thân ta cũng đưa một ít, định tạo không khí mùa tết trong phủ sinh động một chút. Chàng yên tâm, mấy cành kia của chàng…Ta cũng không ném, không tin chàng đi xem, vẫn ở trong góc phòng đó.”
Giang Nhã Phù cố gắng giải thích, nhưng nghe vào lỗ tai người khác lại như là cố ý. Thật là quá xảo quyệt? Đúng rồi, nàng còn tặng chàng mấy cái hột quả khô nữa.
Trong lòng nàng như có một tiểu nhân ngửa mặt lên trời la hét, oan uổng quá! Nàng nào biết chàng vì nàng đi chiết lại mấy cành mai? Đi xa như vậy, đường đi lại khó…
Phỏng chừng không phải chiết từ thôn trang, bằng không cha Xuân Hạnh khẳng định sẽ nói cho chàng biết rồi.
Thật là trời xui đất khiến, có phải ông trời trêu cợt người không?
Thời Phái như cũ nhìn trời không để ý tới nàng, chốc lát sau phát hiện nàng không ở bên người, không phải đã đi ra ngoài rồi?
Chàng tò mò khẽ nâng thân thể hướng nhìn trong phòng.
Chỉ thấy một bà bụng lớn cố sức đem cái bình được cắm hoa mai tốt rút ra, ném xuống đất, sau đó đến bên cạnh bàn, lấy hoa chàng mới mang về cắm vô.
Thời Phái vội nhanh đứng dậy, dường như giận dỗi vì nhìn cảnh đó mà biến mất, không nói lời nào, từ trong tay nàng đem hoa kia đi lại tự cắm vào bình.
Ây, hoa mình chiết nhìn còn tương đối, người khác chiết trông đầy thô tục.
“Hoa đó làm sao bây giờ?” Lúc này chàng mới mở miệng nói chuyện.
Khó có được Giang Nhã Phù nguyện ý cùng chàng phối hợp “Vậy ném đi.”
Nghe nàng nói như vậy, lòng dạ Thời Phái tức khắc thuận hơn rất nhiều, còn hào phóng nói “Ném đi quá đáng tiếc, xem bọn nha hoàn ai thích thì cầm đi, đồ trong phòng chúng ta không được ném bỏ.”
Giang Nhã Phù trộm mắt trợn trắng “Là ~ Đại tướng quân, quốc công lão gia.”
Mấy ngày trước quả thật quá mệt mỏi, Thời Phái quyết định xin ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, xem Giang Nhã Phù chỉ huy người làm đồ tết cùng cách quản lý hạ nhân rất có ý tứ.
Nhưng Giang Nhã Phù cảm thấy không hay lắm, chàng không đi quân doanh chẳng lẽ không có việc gì làm sao? Đọc sách, giao lưu bạn bè, đi săn thú, đi thăm mẫu thân… Tại sao không làm? Cố tình đi theo sau mông nàng, hại cả người nàng không được tự nhiên.
Bởi vì vừa rồi mấy đóa hoa mai làm chàng thương tâm, nên không thể tàn nhẫn nói chàng này nọ, nàng đề nghị chàng đi làm việc khác. Chàng nói mấy ngày nay chạy qua chạy lại quá mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa trong nhà có một số việc vặt chàng không am hiểu, nhân cơ hội này mở rộng tầm mắt mình.
Nàng còn có thể nói cái gì? Thật là, hại nàng muốn cùng bọn nha hoàn tổ chức đánh bài cũng không tiện…
Mùa đông trời nhanh tối, Giang Nhã Phù lật vài trang sách liền không muốn đọc nữa, bụng càng lúc càng lớn, càng ngày nàng càng khó tập trung tinh lực đọc sách.
Thời Phái tắm rửa xong trở lại, vào cửa thấy bộ dạng chán chết của nàng.
Chàng nhẹ cong khóe miệng, trong mắt lóe tinh quang, ban ngày chàng có hỏi thăm qua, thì ra nàng nhớ thương đánh bài, hơn nữa nghe nói kỹ thuật bài… Ha hả a.
Lúc này xem chàng như thế nào thu thập nàng?
Không biết từ nơi nào chàng móc ra một bộ bài, trong mắt lời nói đều như mang theo cái móc nhỏ “Nhã Phù, cùng đánh bài không? Chỉ hai chúng ta, thắng thua ăn tiền.”