Nàng kinh ngạc, cả người thật không được tự nhiên, chàng làm gì vậy? Diễn phu thê ân ái đến nghiện rồi sao? Còn cố tình ở trước mặt Chu Hi nữa chứ…
Giang Nhã Phù thử dùng sức thoát ra, đáng tiếc vô dụng, tay Thời Phái chuyên nắm kiếm, đao thương ra trận giết địch, có thể nào dễ tránh thoát được.
Nàng chỉ có thể âm thầm cáu giận trong lòng.
Bàn tay nhỏ bị gió thổi lạnh nằm gọn trong lòng tay mình, lòng Thời Phái chợt sinh một niềm vui viên mãn, tựa cục uất ức to lớn đã được lấp đầy bởi chút ấm áp nhỏ này.
Chu Hi thấy cả hai không cố kỵ người ngoài, trước mặt chàng mà ân ái tay trong tay, chỉ liếc một cái rồi xem như không thấy, dẫn cả hai vào trong.
Chợt một cổ xấu hổ vi diệu lưu chuyển trong không khí khiến cả ba muốn nói gì đó thoát khỏi loại xấu hổ này, đại loại hỏi chuyện viết sách của Chu Hi, chuyện chính đã hỏi, cuối cùng chẳng còn gì để nói nữa.
Giang Nhã Phù có chuyện muốn nói, bao ngày qua nó lởn vởn trong đầu nàng, chờ cơ hội này muốn nói cho Chu Hi biết.
“Khụ! Phu quân?”
Hai mắt Thời Phái sáng lấp lánh nhìn nàng, giả vờ không biết suy nghĩ trong lòng nàng “Nương tử khát sao?”
Nàng đem lời viết trên mặt rõ ràng, thế nhưng chàng cứ muốn giả bộ không phát hiện ra, ánh mắt hai người giao phong qua lại, nhìn thấy thế Chu Hi nghi hoặc khó hiểu.
Bởi vì muốn nói chuyện quan trọng, Giang Nhã Phù không thể không chịu bại trận trước Thời Phái, đem lời nói rõ ràng “Phu quân, ta có vài câu quan trọng phải nói riêng với Chu đại ca, chàng có thể tránh phía trước một chút hay không?
Nơi Chu Hi ở có ba gian phòng, gian bên này cùng gian bên trái kia không có cửa, chỉ thả một tấm bình phong mỏng, xem như Giang Nhã Phù đã nhượng bộ nhiều rồi, nếu chàng ở một bên nhìn chằm chằm, nàng thực sự không thể nói ra.
Trong lòng Thời Phái biết nàng muốn nói chuyện Diệp Tri Tri cho Chu Hi, hơn nữa có chàng ở đây, nàng cũng không dám nói ra tâm tư nhỏ của mình. Chỉ là chàng không muốn hai người họ đơn độc trong một cái không gian, mà kẻ phu quân như chàng thì bị bài xích đi ra ngoài.
Mắt thấy nếu không đáp ứng Giang Nhã Phù nàng sẽ nổi nóng, sẽ ảnh hưởng đến động thai khí, Thời Phái nhướng mày nói “Cũng được, có chuyện gì thì nói nhanh lên, sắp tới giờ cơm rồi.” Nói xong liền từ từ bước qua bên cách vách mà lỗ tai luôn cứ dựng đứng.
Nơi này là một phần thư phòng của Chu Hi, quanh tường bày hai giá kê sách, đều là những cuốn chàng hay xem, trên mặt bàn còn bày vài cuốn chàng tâm đắc phê bình vào. Thời Phái thuận tay rút ra một quyển, tùy tiện lật, trong lòng không thể không tán thưởng chữ viết Chu Hi tốt! Ha hả! tương lai chữ Chu Hi đáng giá cả ngàn vàng chứ không tầm thường đâu.
Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh bên kia nói chuyện.
“Nhã Phù, có chuyện gì mà ngồi ngưng trọng như vậy? Là chuyện quan trọng muốn nói cho huynh sao?” Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng chặt, Chu Hi ý thức được chuyện này thật sự quan trọng nên mới đến tìm mình, chàng nhẹ nhàng hỏi, muốn nàng đừng khẩn trương như vậy.
“Chu đại ca, huynh… trong khoảng thời gian này huynh có gặp Diệp Tri Tri không?”
Chu Hi hơi lộ ra kinh ngạc “Như thế nào muội hỏi cái này?”
Giang Nhã Phù càng thêm sốt ruột, nhận ra chàng đã gặp qua rồi “Huynh về sau cách xa nàng ta một chút, nàng… Nàng… Không phải là người lương thiện đâu.” Nàng thật sự không biết tìm từ như thế nào để nói, đặc biệt là có ánh mắt sắc bén bên kia.
Chu Hi càng thêm nghi hoặc, chàng chưa bao giờ đặc biệt đối với Diệp tiểu thư, càng chưa ở trước mặt Nhã Phù nói qua nửa câu nào, vì sao nàng lại trịnh trọng đến nhắc nhở chàng chuyện này?
“Rất nghiêm trọng sao? Xác thật huynh gặp qua nàng một mặt, lần trước ngẫu nhiên gặp ở tiệm sách trên đường, nàng ta đi cùng Tần La Y, chỉ nói qua mấy câu thôi, nàng ta tốt hay xấu cùng huynh không quan hệ.”
Giang Nhã Phù sợ chàng không để trong lòng, cường điệu nói lại một lần “Tóm lại tương lai huynh muốn cưới ai cũng được, chính là đừng có cưới nàng ta.”
Chu Hi cười “Muội càng nói càng thái quá rồi, gì mà nói đến chuyện kết hôn thế kia? Đây là chuyện muội muốn nói cùng huynh?” Chàng chỉ xem, sở dĩ Giang Nhã Phù lo lắng này nọ, bởi vì nữ nhân các nàng qua lại có hiểu lầm, xích mích nên nói thế, cũng không nghĩ gì nhiều.
Như thế nào càng nói huynh ấy càng không thèm để ý thế này? “Dù sao huynh phải nhớ kỹ những lời này của muội, bằng không…”
“Bằng không thế nào?”
“…Chu đại ca, huynh chỉ cần biết rằng muội sẽ không hại huynh, có chút lời nói muội không thể nói rõ cho huynh hiểu.”
Ở bên kia Thời Phái nghe được lời này, khinh thường nhếch miệng, nàng như vậy bởi vì tình ý chân thành, nhưng nàng không sợ như vậy ngược lại Chu Hi đối với Diệp Tri Tri gia tăng ấn tượng sao? Nguyên bản đối với kẻ đó Chu Hi không có sâu sắc ấn tượng, ngược lại nàng đề cập đến dễ dàng đem kia cô nương kia ghi tạc trong lòng. Chỉ sợ đến lúc đó càng không theo kết cục cũ mà lại phát triển theo hướng khác.
Chỉ có thể nói kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, bất quá chàng không có lý do gì để nhắc nhở nàng, Chu Hi cưới người nào đều là tạo hóa của hắn, chỉ cần không cưới Giang Nhã Phù là được.
Bên kia hai người còn tiếp tục đối thoại, chàng lắc lắc đầu cười, nghĩ đem cuốn sách trong tay nhét trở lại kệ sách, trước mắt chợt lóe lên, đầu chàng ong một tiếng, một quyển sách đập vào mắt trông rất là quen!
Thời Phái quyết đoán đem quyển sách kia rút ra, mắt nhìn tựa, rồi nhanh chóng mở ra nhìn kỹ bên trong, từ trước có một ngọn núi, trong núi không biết đi khi nào sinh ra một con hồ yêu, hồ yêu này trời sinh trời nuôi, thích nhất bênh vực kẻ yếu trừng ác làm thiện…
Trên đời này chuyện hồ yêu có lẽ nhiều đi, nhất định không phải cuốn sách kia chàng xem qua, Thời Phái không từ bỏ ý định mà trực tiếp lật đến kết cục cuốn sách.
Hồ yêu bị trói trên giá gỗ, chịu phạt bởi hoả hình, những người từng chịu ơn nàng đứng đó thờ ơ lạnh nhạt, khe khẽ nói nhỏ… Hồ yêu rơi xuống một hàng nước mắt, hóa thành một sợi khói nhẹ…
Thật đúng là cuốn sách kia chàng cùng nương tử xem! Giang Nhã Phù thà không ăn cơm, không ngủ cũng phải xem cho xong! Đọc đến kết cục còn khóc nữa.
Là Chu Hi mượn cho nàng?
Thời Phái đột nhiên chấn kinh phát hiện, bọn họ vậy mà còn lén lút…
Tay kia nắm chặt quyển sách, tưởng tượng cứ như vậy đi ra ngoài nắm lấy cổ áo Chu Hi rồi đánh cho hắn mặt nở đầy hoa.
Chỉ là một văn nhược thư sinh, một tay thôi hắn cũng không đánh lại chàng.
Nhưng ra sức đánh Chu Hi thì dễ dàng, sau đó thì thế nào? Giang Nhã Phù sẽ càng thêm bài xích chàng, nội bộ càng thêm lục đục. Nghĩ đến nàng có bao nhiêu bài xích chính mình mà thương tiếc Chu Hi nhiều hơn, chàng tuyệt không thể dễ xúc động được.
Thời Phái biết rõ đánh giặc không thể chỉ dựa vào vũ lực, dựa vào đầu óc càng nhiều hơn để bày mưu lập kế, đối với nữ nhân cũng vậy, hiện tại chàng và phu nhân mình không phải một đôi phu thê bình thường mà đang lâm vào mâu thuẫn.
Bên kia đã nói xong, Giang Nhã Phù kêu chàng cùng đi ra ngoài ăn cơm.
Thời Phái lấy lại tinh thần, nhanh đem cuốn sách bị mình nắm chặt nhăn lại, nhét vào giữa đống cuốn sách khác. Sau đó bình tâm tĩnh khí, làm bộ không có phát sinh cái gì rồi đi ra ngoài.
“Nên nói đã nói xong?”
Lời này hỏi, chẳng lẽ còn ngóng trông nàng nhiều lời thêm chút nữa?
“Nói xong rồi. Đi thôi, đi ăn cơm, nếu không cha chờ sốt ruột.”
Ba người cùng đi, Giang Nhã Phù đi ở giữa, dọc đường đi Thời Phái đều thực trầm mặc, nàng hỏi vài câu về sự tình gần đâycủa Chu Hi, rất mau cả ba đi tới ngoài sảnh. Lưu Nguyệt Thiền cũng được Giang Phóng đỡ đi ra, cả nhà được một bữa ăn cơm tốt đẹp.
Trên xe ngựa hồi phủ, Giang Nhã Phù thấy gương mặt Thời Phái vẫn trầm như cũ, nghi hoặc, nàng cùng Chu Hi nói cái gì không phải chàng cũng nghe thấy sao? Chuyện gì khiến chàng sinh khí lớn như vậy?
“Chàng làm sao vậy? Vừa rồi không ăn no?”
“Không có gì, hơi mệt.” Thời Phái vẫn luôn suy nghĩ bọn họ lén lút đưa sách qua lại, nhưng chàng không nghĩ nói, nói ra lại sợ chính mình không được áp hỏa.
Chàng dựa vào trên vách xe, một tay để trên gối chống đầu chợp mắt.
Giang Nhã Phù nhìn mặt chàng chằm chằm một hồi lâu, như cũ không tìm ra manh mối, không để ý chàng nữa, cầm đồ lót đại tẩu làm cho hài tử chơi, đồ tẩu làm so với mình tốt hơn nhiều.
Bỗng nhớ tới đáp ứng quá chàng kiện áo trong kia, kỳ thật sớm nên làm tốt, chỉ là nàng không nghĩ liền dễ dàng như vậy làm cho chàng, cảm thấy tuy rằng chỉ là một kiện áo trong, không đáng giá tiền, nhưng nàng lỗ nặng. Loại này bên người đồ vật cho người ta tinh tế cảm thụ cùng khác là bất đồng.
“Sự kiện kia ta nhờ chàng tra thế nào rồi?”
Hai mắt Thời Phái vẫn nhắm, trả lời “Sao có thể nhanh như vậy? Đã qua nhiều năm rồi, dù sao nàng cũng phải cho ta chút thời gian chứ, có tin tức ta liền nói cho nàng.”
Vừa mới hồi phủ, Thời Phái đã bị Trương Bình lôi đi, hình như một thủ hạ của chàng làm ra chuyện gì, yêu cầu chàng định đoạt.
Giang Nhã Phù trở về sân viện mình, định nghỉ ngơi một chút liền nghe Xuân Hạnh đến nói, có một lão đầu nói là thợ săn trong núi, có đáp ứng phải đưa tới một con nhân sâm cho phủ, cầu kiến Thiếu phu nhân, đã đợi gần nữa ngày rồi.
“Dẫn ông ta vào đi.”
Thực mau, Giang Nhã Phù nhìn đến người đi tới, là một lão đẫu hơn năm mươi tuổi, tinh thần quắc thước, nói xong ý đồ cầu kiến liền đem nhân sâm trình đi lên.
Kiếp trước Giang Nhã Phù lo liệu mọi sự trong phủ, sợ thân tình bạn hữu qua lại chê cười, đã cùng người theo học một tay nghiệm xem bản lĩnh, theo tiểu nhị học mười năm, cũng coi như đã xuất sư, tặng lễ cho người thường dùng mấy thứ sâm lộc nhung này, niên đại thật giả có thể xem ra tám chín phần.
Hộp vừa mở ra, không chỉ là nàng, bọn nha hoàn bên cạnh đều hít hà một hơi, nhân sâm thật lớn! Khó trách nói thứ này giống người, vóc dáng lớn như vậy thật có vài phần giống người mà.
Lão thợ săn cung kính nói “Thiếu phu nhân yên tâm xem, không sai được. Đây là thứ trân quý trong nhà lão nhân, là năm đó ở núi sâu cha thảo nhân đào được, làm nghề thợ săn không sợ thiếu cơm, vốn định giữ làm đồ gia truyền, nếu không phải bị ác bá theo dõi, lão cũng luyến tiếc đem thứ này bán đi. Chờ có bạc lão liền dọn xuống núi, đến huyện thành cách vách sống cùng khuê nữ.”
Giang Nhã Phù không mở miệng, tinh tế quan sát, không buông tha bất luận một cái bộ phận nhỏ bé nào, dược liệu ăn vào miệng không thể qua loa được.
Lão thợ săn nhìn ra, việc này trước mắt nữ chủ nhân làm chủ, liền nói “Thiếu phu nhân người mang nam thần, xem ra thêm vài tháng nữa liền sinh tiểu thiếu gia nha. Nữ nhân sinh hài tử xưa nay chẳng khác nào đứng bên bờ vực sinh tử, có nhân sâm trăm năm tương trợ, bảo đảm Thiếu phu nhân ngài sinh thuận lợi bình an.”
“Lão nhân gia, lão nói bậy cái gì?” Xuân Nguyệt há mồm trách mắng “Thiếu phu nhân chúng ta tất nhiên sẽ bình an sinh hạ tiểu thiếu gia, không cần nhân sâm này vẫn tốt thôi!”
“Xuân Nguyệt! Không được vô lễ.” Giang Nhã Phù tâm vừa động, nhớ tới khi Thời Phái cùng nàng nói đến nhân sâm hình như là chưa nói hết ý, nàng chỉ nghĩ chàng là chuẩn bị cho cha mẹ, như vậy xem ra, chẳng lẽ là dự bị cho thời điểm nàng sinh hài tử? Thật là có khả năng này.
Kiếp trước thời điểm sinh tiểu đầu nhất, trong nhà chỉ có nàng và mẫu thân, ngày thường nàng ăn ngon ngủ ngon, không ai nghĩ tới thời điểm sinh lại gặp tội lớn như vậy, đau suốt một ngày mới sinh hạ hài tử ra được, nàng ngất mấy ngày, may mắn nàng mạng lớn, mẫu tử đều bình an. Mẫu thân lúc ấy biết lớn nhỏ đều hảo, quá vui mừng mà khóc, nói rằng Bồ Tát phù hộ.
Khi đó Thời Phái cùng quốc công gia ở biên quan xa, việc này chắc là sau đó mẫu thân nói cho chàng nghe. Không nghĩ tới chàng còn nhớ rõ…
Trong lòng bỗng nhiên ê ẩm mềm mại thực ngọt ngào, hừ! Lão đông tây kia kiếp này sợ là dược tiên chuyển thế đi, khắp nơi tìm người đi tìm dược về.
Đến thời khắc này, nàng chân chính đem chuyện chàng đưa giải dược cho Hứa Triển Nhan bỏ xuống.
“Thế tử đáp ứng cho ngươi bao nhiêu tiền?”
Lão thợ săn vừa thấy chuyện mua bán có thể thành, vui mừng lớn “Lão đầu không dám muốn hơn, thế tử cùng lão đầu đã thống nhất qua, nếu người đồng ý sẽ trả 800 lượng bạc.”