Cái lạnh thấu xương khiến những bờ kè của sông Hudson đông cứng.
Emma sập cửa xe taxi. Một luồng gió lạnh băng chụp lấy cô ngay khi cô xuống khỏi xe. Lạnh cóng người, cô thọc sâu tay vào túi áo măng tô. Vào buổi chiều tối, khu phố cổ của những lò mổ chìm trong màn sương mù dày đặc. Cô thắt lại khăn quàng cho chặt rồi vượt qua vòm cầu thép dẫn tới Đê 54, bến tàu lịch sử của những chuyến tàu chở khách vượt Đại Tây Dương. Nơi cậu nhóc Romuald đã hẹn gặp cô.
Một tiếng động cơ khiến cô ngẩng đầu nhìn lên và cô phát hiện một phi đội thực sự gồm khoảng hai chục chiếc trực thăng cỡ nhỏ và máy bay điều khiển từ xa đang lượn vòng trên nền trời lất phất tuyết rơi. Đứng rải rác dọc theo con đê chắn sóng, một nhóm đàn ông thuộc đủ mọi lứa tuổi đang tranh tài khéo để điều khiển món đồ chơi.
Cô dõi mắt tìm Romuald rồi mất một lúc mới nhận ra cậu nhóc. Cậu thiếu niên mặc chiếc áo phao liền mũ dày sụ và đội chiếc mũ len trượt tuyết che kín hai tai, kéo sụp xuống tận lông mày. Cậu ta đang cố điều khiển cho máy bay của mình cất cánh nhưng chiếc trực thăng bốn cánh quạt đó vẫn đang nằm lì trên mặt đất vẻ tuyệt vọng.
- Chào đầu đất, cô mở lời trong lúc tiến lại gần cậu ta từ phía đằng sau.
Cậu ta giật mình rồi chỉnh lại kính.
- Xin chào, chị Lovenstain.
- Chúng ta đang ở đâu thế này? Một cuộc họp mặt giữa những anh chàng vô danh đam mê tin học kiêm tay chơi nghiệp dư môn chế tạo máy bay điều khiển từ xa hả?
- Đây là máy bay do thám không người lái, cậu thiếu niên giải thích.
- Cậu bảo sao?
- Những cỗ máy nhỏ xinh này: chính là máy bay do thám không người lái dân sự.
Emma mê mẩn dõi theo một trong những chiếc trực thăng bốn cánh quạt tí hon đang bay cao tít chẳng khác nào những cánh diều của tuổi thơ cô, trước khi tăng tốc rồi sà xuống mặt đê. Cô nhận thấy đám máy bay điều khiển từ xa này trông chẳng chiếc nào giống chiếc nào: máy bay chở khách, trực thăng bốn hoặc sáu cánh quạt, những chiếc có dạng đĩa bay... Những vật thể bay không xác định chế tạo thủ công được tập hợp lại bởi cộng đồng những người ham thích chế tạo và những người đam mê thú chơi máy bay mô hình. Cô hình dung ra những con người này trong xưởng của họ: những chuyên viên tin học, những người hâm mộ môn rô bốt học, được giao phó nhiệm vụ gắn những bộ phận điện tử và những mảnh rời rạc vào với nhau để tùy chỉnh cỗ máy của họ trước khi đem ra thử nghiệm trước cả nhóm bạn.
Những cậu nhóc thực thụ.
Cô đi từ nhóm này sang nhóm khác và nhận ra rằng phần lớn những người điều khiển máy bay đều mắc nối thiết bị bay của họ với chiếc smartphone để có thể dùng chính điện thoại cá nhân như một chiếc điều khiển. Một vài người thậm chí còn gắn thêm camera siêu nhẹ vào thiết bị bay để có thể quay phim và gửi những hình ảnh quay được thẳng tới màn hình điện thoại.
Cô quay lại chỗ Romuald vẫn đang vật lộn với chiếc máy bay bốn cánh quạt của mình. Không ai chịu giúp đỡ cậu nhóc. Không một tâm hồn khoan hậu nào giữa “cộng đồng” này ra tay hỗ trợ cậu. Trong lúc quan sát Romuald, cô thấy tội cho cậu. Cô đoán cậu thui thủi, thông minh, hơi lạc lõng.
Hệt như mình...
- Tại sao thiết bị của cậu lại không bay được thế?
- Tôi không rõ, cậu nhóc đáp vẻ lo lắng. Gió mạnh quá. Tôi đã điều chỉnh không được chuẩn, tôi...
- Không sao đâu mà.
- Có sao chứ! Cậu ta đáp rồi cụp mắt xuống.
Emma cảm thấy rõ ràng cậu ta không quen bị hỏi cắc cớ về những kiến thức cá nhân trong lĩnh vực cơ khí hay tin học. Cô liền đổi chủ đề.
- Những thứ này ít ra cũng hợp pháp chứ? Cô hỏi, giọng ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng.
- Đám máy bay này á? Không lấy gì chắc chắn đâu, cậu ta vừa đáp vừa sịt mũi. Có vài nguyên tắc cần tôn trọng: không bay trên khu vực có người, giữ thiết bị bay trong tầm nhìn, không bay cao quá một trăm mét…
Cô gật đầu, ngạc nhiên vì dạng công nghệ này không dành cho bên quân sự hoặc các phòng thí nghiệm nghiên cứu. Điều gì ngăn cản người ta sử dụng những thiết bị bay này nhằm rình mò xóm giềng hoặc bay trên những khu vực riêng tư? Phần hoang tưởng trong cô bỗng nhiên trỗi dậy và cô hình dung ra giai đoạn tiếp theo: những thiết bị bay nhỏ xíu cỡ một con côn trùng có thể lén ghi hình mọi người trong những khoảnh khắc riêng tư và ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa họ. Một thế giới mà chỗ nào cũng bị giám sát. Kiểu thế giới mà nói gì thì nói, cô không muốn sống trong đó.
Cô gạt ý nghĩ đó đi rồi nhìn về phía Bắc. Xa kia, nhô cao và uốn khúc bên trên những kè sông là khối kiến trúc kết hợp giữa bê tông và thép của công viên High Line của New York, bên dưới công viên có quán cà phê Novoski nơi ta có thể thưởng thức loại sô cô la nóng ngon nhất thành phố.
- Được rồi, thu dọn đồ dùng của cậu đi, cô ra lệnh cho Romuald. Tôi đãi cậu một bữa chiều ngon miệng.
***
Quán cà phê Novoski
10 phút sau
Romuald nhai ngấu nghiến một miếng to bánh ngọt nhân sơ ri kèm một cốc đầy sô cô la nóng.
- Nói cho tôi yên tâm nào, ba ngày nay cậu ăn uống đầy đủ chứ?
Cậu nhóc gật đầu trước khi nuốt gọn chiếc bánh còn lại.
- Để hôm nào đó tôi sẽ dạy cậu cách ăn uống sao cho lịch thiệp trước mặt một cô gái, cô vừa hứa vừa lấy khăn giấy lau những vụn bánh ngọt còn dính lại trên khóe môi cậu nhóc.
Cậu ta cụp mắt nhìn xuống như thể đã quen với việc này rồi kéo căng vạt áo len chui đầu như để bụng mình trông bớt tròn hơn. Cô thấy ái ngại cho cậu nhóc.
- Cậu sống ở đâu hả Romuald?
- Ký túc thanh niên Chelsea.
- Dạo gần đây cậu có liên hệ với bố mẹ chứ?
- Chị không phải lo, cậu ta tránh né câu trả lời.
- Sao lại không, đúng ra là tôi thấy lo cho cậu thôi. Ít ra cậu cũng có tiền dằn túi chứ?
- Đủ tiêu, cậu nhóc cam đoan.
Cậu ta bồn chồn gãi đầu, rồi vội vã nói lảng sang chuyện khác.
- Tại sao chị muốn gặp tôi?
- Tôi muốn nhờ cậu kiểm tra giúp máy tính xách tay, cô vừa yêu cầu vừa lấy laptop ra khỏi túi xách rồi để ngay trước mặt cậu thiếu niên.
Romuald uống một ngụm ca cao nữa trước khi mở màn hình lên, màn hình máy tính hiển thị trình duyệt thư điện tử.
- Máy tính của chị hỏng gì?
- Dạo gần đây tôi nhận được những bức mail kỳ cục. Cậu có thể xác minh nguồn gốc của chúng không?
- Chuyện bình thường thôi, không có gì quá phức tạp, cậu nhóc khẳng định.
Cô thách thức cậu ta.
- OK, cho tôi thấy cậu biết làm những gì nào. Vấn đề liên quan đến toàn bộ những mail qua lại giữa tôi với Matthew Shapiro.
Romuald mau chóng lọc những bức mail do Shapiro gửi tới rồi để riêng trong một tệp tin. Bắt đầu xử lý theo trình tự thời gian, cậu mở phần tiêu đề của bức mail đầu tiên, kiểm tra địa chỉ IP của người gửi, kiểu mail được sử dụng và trình tự của những máy chủ khác nhau mà bức mail được chuyển tiếp qua từ khi gửi đến khi nhận.
Về lý thuyết, không có gì dễ hơn việc lần lại nguồn gốc của một bức mail, chỉ trừ có điều, trong trường hợp này, có gì đó khập khiễng. Vẻ phật ý hiển hiện trên gương mặt Romuald.
Cậu gỡ cặp kính với đôi tròng nhem nhuốc ra để lau sạch bằng vạt áo len. Emma bực mình giật phắt lấy cặp kính từ tay cậu, tìm trong túi xách một miếng khăn lau kính chuyên dụng, lau sạch đôi tròng rồi đeo kính vào cho cậu.
- Thế nào rồi? cô nôn nóng hỏi.
Không trả lời câu hỏi đó, Romuald vội vàng mở bức mail thứ hai, rồi xử lý theo cùng một cách, rồi lại tiếp tục với bức mail thứ ba: một trong những mail Emma viết để hồi âm cho Matthew.
- Ơ này! Cậu có tìm ra được gì không thế hả đồ đầu đất?
- Ngày… ngày tháng, Romuald thì thầm. Trông như gã này gửi cho chị những bức mail từ tương lai ấy…
- Đúng đấy, tôi nhận ra rồi, cảm ơn cậu. Cậu giải thích chuyện này thế nào?
Cậu nhóc lắc đầu.
- Nói đúng ra, tôi không giải thích.
- Cố lên đi, xin cậu đấy!
Romuald lọc một trong những thư điện tử của Matthew, rồi mở vùng bị tiêu đề thư che khuất bằng một động tác nhấp chuột cảm ứng.
- Trên mạng, các trao đổi dữ liệu được thực hiện giữa hai địa chỉ IP, OK?
Emma gật đầu xác nhận. Cậu nhóc người Pháp nói tiếp:
- Từ máy tính này đến máy tính kia, vẫn bức email ấy có thể được chuyển tiếp qua nhiều máy chủ trung gian, chúng đánh dấu thời gian mỗi khi có mail qua.
Emma ngồi xích lại gần. Trên màn hình, người ta có thể theo dõi hành trình của bức mail từ máy tính của Matthew đến máy tính của cô.
- Khi gã này gửi cho cô một bức mail, Romuald tiếp tục, những máy chủ đầu tiên đều xuất hiện với ngày tháng ở năm 2011, rồi bỗng nhiên, ngay giữa hành trình, một trong những máy chủ thực hiện một dạng “bước nhảy thời gian” để chuyển sang năm 2010. Và hiện tượng nghịch đảo diễn ra khi chính chị gửi mail cho gã đó.
- Ở đây rất cần một cách giải thích hợp lý, cô nhấn mạnh. Trong giới của cậu, cậu chưa từng nghe nhắc đến vụ việc nào kiểu như thế này sao? Trên các diễn đàn? Trong các cuộc thảo luận giữa các hacker với nhau?
Romuald lắc đầu. Cậu nhóc để vài giây trôi qua rồi nói thêm:
- Câu chuyện ngày tháng này không phải là điều duy nhất khiến người ta khó nghĩ…
- Nghĩa là sao?
Cậu nhóc dùng ngón trỏ chỉ vào màn hình.
- Trong cả hai trường hợp, điểm xuất phát và điểm đến của bức mail là giống hệt nhau. Như thể bức mail gửi đi vào năm 2011 để tới năm 2010… trên cùng một máy tính vậy.
Romuald ước lượng hậu quả tàn khốc của tiết lộ này. Emma tái mặt và thốt lùi lại phía sau. Muốn giúp cô yên lòng, cậu nhóc hứa sẽ tiến hành các nghiên cứu khác và nhờ cậy những người xuất sắc hơn.
Cậu nhóc vừa nói dứt câu đề ghị giúp đỡ thì một tiếng chuông êm tai vang lên báo hiệu vừa nhận được mail mới.
***
Emma quay màn hình về phía mình. Đúng như cô sợ, đó là một bức mail mới từ Matthew.
Từ: Matthew Shapiro
Tới: Emma Lovenstein
Chủ đề: Cái giá của sự im lặng
Emma,
Tôi thấy khó mà hiểu được sự im lặng của cô. Tôi không thể tin là cô không muốn tìm hiểu thêm về chuyện đã xảy đến với chúng ta. Hay khám phá ra điều cho phép chúng ta làm hoặc không làm. Tôi có thể hiểu được những nỗi sợ hãi của cô, nhưng bản tính tò mò phải vượt qua rào cản đó chứ nhỉ!
Có lẽ cô còn cần thêm một điều gì đó khác để quyết định vượt qua ngưỡng… Cô muốn gì? Một bằng chứng nữa nhé? Tiền bạc? Cả hai thứ đó đây, tôi mạn phép khẳng định như vậy.
Matt
Xuất hiện cùng với bức mail là một tệp đính kèm. Tệp dữ liệu định dạng PDF là một bài báo đăng trên tờ The New York Times số ra thứ Hai ngày 23 tháng Mười hai năm 2010.
Một nữ du khách người Thụy Điển đã thắng 5 triệu đô tại sòng bạc vào đúng sinh nhật lần thứ 100
Một nữ du khách may mắn đã ẵm giải thưởng trị giá hơn 5 triệu đô (chính xác là 5,023,466 đô) trên một máy đánh bạc quay số “Nàng Tiên Cá Nhỏ” thuộc sòng bạc khách sạn New Blenheim tại Atlantic City tối thứ Bảy vừa qua. Một khoản tiền kếch xù đã rơi vào túi người chơi… đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 100 của bà! Sinh ra và lớn lên tại Stockholm, bà Linda Nordqvist là thành viên của nhóm những người hưu trí tham gia chuyến du lịch tới vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Nữ du khách trúng số kể lại rằng bà đã nhét 2 đô vào khe máy chơi lúc khoảng 20 giờ 45. Trong tràng vỗ tay tán thưởng của toàn bộ những người có mặt tại sòng bạc New Blenheim, bà Nordqvist tâm sự bà sẽ sử dụng phần lớn khoản tiền này để thực hiện mơ ước của riêng mình: cùng chồng thực hiện một chuyến du lịch vòng quanh thế giới bằng khinh khí cầu…
Trên bức ảnh minh họa cho bài báo, người ta có thể thấy bà cụ trăm tuổi tếu táo tạo dáng bên máy đánh bạc, tay bám vào ghế vịn đi bộ. Bà cụ mặc một chiếc áo nỉ in dòng chữ “I Love Stockholm” và đội một chiếc mũ rơm,
Emma nhìn đồng hồ đeo tay.
17 giờ 30.
Cô có không quá ba tiếng đồng hồ để hành động.
Cần phải nhanh lên. Cô không thể chần chừ lâu hơn được nữa. Cần phải biết cho rõ. Nhất định thế.
- Cậu có biết hàng nào quanh đây cho thuê xe không Romuald?
- Tôi nghĩ có một hàng tên FastCar cách đây 300 mét, ngã tư Gansevoort giao Greenwich.
- Tôi biết chỗ nào rồi, cô nói chắc rồi để lại trên bàn một tờ 20 đô.
Cô đứng dậy rồi cài cúc áo măng tô trước khi đương đầu với cái lạnh.
- Cảm ơn vì đã giúp, Romuald. Bảo trọng nhé.
- Nếu phát hiện ra chuyện gì đó thì tôi sẽ gọi cho chị. À mà… dẫu sao chị cũng phải cẩn thận đấy nhé!
Cô vừa rời khỏi quán cà phê vừa vẫy tay chào cậu nhóc qua cửa kính.
***
Khi Emma tới trước hàng cho thuê xe thì bóng tối đã buông. Cô mất hai mươi phút xếp hàng trong một căn phòng có hệ thống sưởi tậm tịt mới được tiếp bởi một nhân viên đáng ghét và lấc cấc đến nỗi thiếu chút nữa thì cô từ bỏ dự định. Sau cùng, cô nhận chiếc xe đầu tiên mà người ta giới thiệu: một chiếc SUV General Motors, màu cam đỏ. Cô thanh toán bằng thẻ tín dụng, rời Manhattan theo lối đường hầm Holland rồi chạy xe trên quốc lộ về phía Nam.
Emma ghét phải lái xe vào buổi tối, huống hồ lại trên một con đường chẳng mấy quen thuộc với cô, nhưng hành trình từ New York tới Atlantic City được chỉ dẫn hết sức rõ ràng. Chủ yếu là men theo đại lộ Garden State, tuyến đường bộ chạy ngang qua New Jersey dọc bờ biển. Trong suốt hành trình, cô cố gắng quên đi nỗi sợ hãi. Cô bật radio, chọn một kênh âm nhạc rồi thử lẩm nhẩm hát theo để đầu óc được thảnh thơi. Nhưng quá nhiều ý nghĩ cứ chen lấn nhau trong đó.
Vì sợ tới trễ, cô thường xuyên liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển xe. Những tưởng đã tới nơi thì nỗi lo sợ trong cô lại tăng thêm một nấc bởi cô thấy mình mắc kẹt trong một đám tắc đường. Một vụ va chạm liên hoàn giữa nhiều phương tiện ngăn không cho các xe khác đi vào đường cao tốc ven bờ biển.
Cô chờ một lúc lâu sau tuyến đường nối mới được khai thông và cuối cùng cô đã có thể vào tới kinh đô của trò cờ bạc nơi bờ Đông: một thành phố mà cô luôn coi như chốn lừa lọc, nơi cô chưa bao giờ đặt chân đến.
Cô lại liếc nhìn đồng hồ.
20 giờ 25.
Cô lái xe trên đại lộ Atlantic dẫn tới lối đi lát ván trứ danh, lối đi dạo ven biển dài bất tận, nơi tập trung phần lớn những sòng bạc lớn nhất tạo nên danh tiếng cho bãi tắm này.
Vào đầu giờ tối như lúc này, thành phố hết sức nhộn nhịp: đường phố chính tập trung những khách sạn to đẹp nhất, những nhà hàng, những khán phòng tràn ngập những chiếc xe buýt chở khách du lịch, những chiếc limousine hào nhoáng và những chiếc xe kéo nom thật tức cười.
20 giờ 29.
Nhìn thấy một chỗ dừng xe trước đèn giao thông, Emma tranh thủ định vị giữa dòng thác ánh sáng và đèn nê ông này. Giữa lối đi lát ván, cô nhận ra dáng vẻ độc đáo của New Blenheim, sòng bạc mới nhất của thành phố mà cô đã nhìn thấy ảnh chụp trong một tờ tạp chí. Được xây dựng giữa những năm 2000, tổ hợp được thiết kế như một bến du thuyền gồm bốn tòa tháp lượn sóng, gợi liên tưởng tới những con sóng lớn màu xanh lơ dâng cao đến sáu mươi mét trên mặt biển. Ban đêm, cả bốn tòa tháp với hai nghìn phòng bên trong lấp lánh thứ ánh sáng màu lam ngọc trông như một đội thuyền buồm liên thiên hà sẵn sàng tấn công một kẻ thù vô hình.
20 giờ 34.
Emma vượt một chiếc xe taxi rồi luồn lách tới tận lối vào bãi đỗ xe sáu tầng ngầm của khách sạn New Blenheim. Cô đỗ chiếc xe thuê rồi chạy tới mấy cầu thang máy dẫn lên đại sảnh khách sạn. Lên tới đó, cô dành thời gian tìm phòng đặt máy chơi bạc quay số trên một bản đồ tương tác.
20 giờ 39.
Tổ hợp khách sạn rộng mênh mông, bao gồm khoảng chục nhà hàng, một spa, một bể bơi, hai hộp đêm, ba quán bar và một diện tích dành cho các sòng bạc trải rộng trên hơn 10.000 mét vuông mặt sàn. Cô đã định vị được khoảng không gian dành cho những máy đánh bạc quay số và ghi nhớ hành trình đi tới đó. Cô không được phép nhầm lẫn.
20 giờ 40.
Cô chạy băng qua đại sảnh, đổi hai lần thang máy, men theo đường hầm kín rộng thênh thang nối bốn tòa tháp với nhau. Một cầu thang máy sau cùng để xuống một tầng, cô trình chứng minh thư cho một nhân viên gác cửa, rồi lọt vào sào huyệt của những máy đánh bạc quay số.
20 giờ 41.
Địa ngục của trò cờ bạc bày ra dưới dạng một đại sảnh rộng mênh mông với trần nhà khá thấp. Không có cửa sổ nên nơi này trông sầu thảm bất chấp tiếng leng keng vui nhộn phát ra từ những cỗ máy. Emma đổi 50 đô ra thẻ rồi rảo bước băng qua cơn lốc ồn ĩ và lấp loáng của đội quân những cỗ máy đánh bạc Jackpot Candy, Cleopatra, Ba Nhà Vua, Phong Lan Trắng, Vẻ Đẹp Nguy Hiểm… Hàng trăm cỗ máy tạo nên một mạng lưới rộng khắp hoạt động hai tư trên hai tư. Cô ngập trong đám đông ồn ào đang di chuyển giữa những “trò vui”: đám thanh niên chơi như những tay đánh bạc to nhân chuyến đi chơi cùng gia đình để vét sạch sòng bạc, những người chơi miệt mài với gương mặt như xác ướp đang phung phí tài sản một cách có phương pháp, lũ đàn ông tuổi đời chừng ba mươi tới tiễn đời trai của mấy thằng bạn, những cụ già héo hon và móm mém tìm lại hương vị những phiên chợ tuổi thơ…
20 giờ 43.
Emma chưa bao giờ hiểu được tại sao thiên hạ có thể sa đọa trong những nơi kiểu này. Vài giọt mồ hôi rịn ra trên trán cô và cơn xây xẩm khiến cô lảo đảo. Mặc dù rộng lớn là thế, không gian này vẫn gây cảm giác tù hãm và phi thời gian. Cảm thấy nôn nao nên cô phải dừng chân chốc lát để lấy hơi.
Đúng lúc đó cô nhìn thấy một chiếc mũ rơm giữa rừng mũ lưỡi trai! Cô tiến lại gần nhóm người hưu trí mang quốc tịch Thụy Điển. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là bà cụ ấy: Linda Nordqvist, cụ bà trăm tuổi mặc chiếc áo nỉ in dòng chữ “I Love Stockholm”. Tay phải bà cụ đang giữ khư khư trước ngực một lọ lớn chứa đầy thẻ. Tay trái cụ bám vào khung sắt của chiếc ghế vịn đi bộ gắn bánh lăn. Cụ đang tiến về phía một dãy những máy đánh bạc mà nằm đầu dãy chính là máy “Nàng Tiên Cá Nhỏ”. Quên cả phép tắc lịch sự, Emma chen tới đứng trước màn hình,
- Du gick in i mig! Jag är en gammal dam! Tillbaks till skolan med dig så att du kan lära dig lite hyfs![1] bà cụ phát cáu, vẻ hết sức không hài lòng.
[1] Tiếng Thụy Điển trong nguyên bản: Cô chen ngang lượt của tôi rồi đấy! Tôi lại là người cao tuổi rồi! Cô nên quay lại trường mà học cách cư xử cho đúng phép tắc!
20 giờ 44.
Cứ việc rủa đi, cứ làm như tôi quan tâm lắm ấy… Emma vừa nghĩ vừa uể oải xin lỗi. Cô chờ cho bà cụ người Thụy Điển quay gót rồi mới nhét tấm thẻ đầu tiên vào khe máy.
20 giờ 45.
Chuyện này thật vô nghĩa, cô vừa nhắc lại vừa ấn nút trên màn hình cảm ứng để khởi động vòng quay tổ hợp số của cỗ máy.
Lần này thì vào cuộc rồi, cô nghĩ trong khi năm trục số bắt đầu quay tít.
***
Boston, 2011
22 giờ
- Fuck! Fuck! Khốn nạn cái thân tôi! April kêu lên trong lúc lấy ra khỏi lò nướng một cái khuôn nóng giãy.
Bất ngờ bị bỏng, cô buông cái khay thủy tinh khiến nó rơi xuống đất vỡ tan gây tiếng động ầm ĩ.
Đang nằm thiu thiu trên tràng kỷ, Matthew giật nảy mình bật dậy. Sau khi cho con gái đi ngủ, anh đã gục xuống vì mệt trước màn hình ti vi đang chiếu lần thứ không biết bao nhiêu bộ phim Giáng sinh kinh điển của đạo diễn Capra mang tên It’s a Wonderful Life.
- Em phải gây nhiều tiếng động hơn nữa, anh gợi ý. Anh không chắc là Emily đã dậy đâu.
- Ôi, đủ rồi đấy! Món bánh mì gia vị hảo hạng của em cháy khét rồi! April than vãn. Lại đúng cái lần duy nhất em thử đứng bếp xem sao!
Matthew dụi mắt. Anh thấy lạnh, cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Anh đã ngồi cả buổi chiều để gửi mail cho Emma, thu thập bằng chứng để thuyết phục cô rằng điều hai người họ đang trải nghiệm là rất thật, nhưng tất cả thư từ điện tử của anh đều không nhận được hồi âm. Anh rời phòng khách để vào bếp giúp April dọn dẹp hậu quả, rồi anh kiểm tra hộp thư lần thứ năm trăm trong ngày.
Lần này, hộp thư của anh nhấp nháy! Trong khi anh không còn tin vào khả năng này nữa thì Emma đã hồi âm cho anh vài dòng ngắn gọn và súc tích.
Từ: Emma Lovenstein
Tới: Matthew Shapiro
Chủ đề: Giải độc đắc
Matthew,
Anh đã thích đọc báo đến thế thì nhớ liếc mắt lần nữa vào bài báo đăng trên tờ The New York Times nhé…
Emma
Cô ấy muốn ám chỉ điều gì nhỉ? Tại sao cô ấy lại muốn anh đọc lại bài báo đó? Có lẽ nào…
Cảm thấy lượng adrenaline trong người tăng vọt, anh lại gần một chiếc máy tính xách tay đang để trên bàn bếp. Anh cần được biết rõ hơn. Vừa kết nối với dữ liệu lưu trữ của tờ The New York Times, anh vừa dốc một hộp nhỏ cà phê vào máy pha rồi tự pha cho mình món đồ uống đậm đặc. Anh dễ dàng tìm lại được bản in số ra thứ Hai ngày 23 tháng Mười hai năm 2010, tải về dưới dạng file PDF rồi dùng chuột cảm ứng giở từng trang báo số để tìm kiếm bài báo kia. Thoạt tiên, anh không nhìn thấy gì. Tuy nhiên anh vẫn nhớ rõ bức ảnh siêu thực chụp bà cụ đã nghỉ hưu người Thụy Điển đang bám vào chiếc ghế vịn đi bộ, hãnh diện tạo dáng trước những chiếc máy đánh bạc quay số lòe loẹt. Nhưng bức ảnh đó đã biến mất. Anh cố đọc tờ báo lần nữa và rốt cuộc cũng tìm ra một bài báo khiêm tốn hơn nhiều, không có ảnh minh họa, thuật lại câu chuyện về giải độc đắc của Atlantic City.
Một cô gái trẻ người New York đã thắng 5 triệu đô tại sòng bạc khi chỉ mới đặt duy nhất một thẻ!
Một cô gái trẻ muốn giữ kín danh tính đã ẵm gọn giải thưởng trị giá 5 triệu đô (chính xác là 5,023,466 đô) trên một máy đánh bạc quay số “Nàng Tiên Cá Nhỏ” thuộc sòng bạc khách sạn New Blenheim tại Atlantic City tối thứ Bảy vừa qua. Một khoản tiền kếch xù đã về tay người chơi mới chỉ đặt cược vỏn vẹn 2 đô. Người thắng giải độc đắc này kể lại rằng cô mới chỉ vừa đặt chân đến phòng chơi thì quyết định nhét thẻ vào khe của máy chơi bạc quay số vào khoảng 20 giờ 45. Trong tràng vỗ tay tán thưởng của toàn bộ những người có mặt tại sòng bạc New Blenheim, cô gái tâm sự cô sẽ sử dụng một phần khoản tiền này để “có lẽ tậu cho mình một chiếc ô tô mới, nhưng chắc chắn không phải là máy tính xách tay mới…”
Sửng sốt, anh đọc bài báo đến lần thứ hai, vừa đọc vừa cân nhắc mọi dữ liệu liên quan. Cổ họng anh khô khốc, trán đẫm mồ hôi. Anh cố uống một ngụm cà phê nhưng khó khăn lắm mới nuốt trôi. Anh sắp đứng dậy khỏi ghế thì một mail mới xuất hiện trên màn hình:
Từ: Emma LovenStein
Tới: Matthew Shapiro
Vậy thì giờ chúng ta phải làm gì đây, Matthew?
Emma
Câu hỏi dội lại trong anh như một tiếng vọng. Giờ phải làm gì à? Anh hoàn toàn không biết gì hết, nhưng ít ra anh không còn là người duy nhất tự đặt ra cho mình câu hỏi đó.
Bỗng nhiên, một nhận thức mạnh mẽ hơn nhiều khiến tâm can anh xáo trộn: vào thời điểm Emma gửi cho anh bức thư này, Kate vẫn còn sống…