Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 13: Làm Mối

Kiều Kinh Ngọc lập tức cụt hứng, không ham hố nổi đống đồ ăn vặt này, thậm chí còn nghi ngờ sâu sắc nếu ăn vào bị làm sao thì tìm ai bắt đền?

Song cậu thật sự không chịu được ánh mắt thúc giục của Lạc Hải, anh bạn này vét cả người chỉ được 10 tệ, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn kiên trì muốn đãi cậu ăn quà.

Ít nhiều gì Kiều Kinh Ngọc cũng hơi cảm động, bèn chọn đại mấy loại, vì kệ hàng không ghi giá nên cũng không dám lấy nhiều. Lạc Hải thấy cậu lấy ít quá, lại giúp cậu lấy thêm vài ba qu.e kẹo mút.

"Mình có 10 tệ thôi anh trai ơi!" Kiều Kinh Ngọc cạn lời, nhỡ lúc thanh toán không đủ tiền thì xấu hổ lắm.

Cậu chưa từng khốn đốn như thế này bao giờ, vào một tiệm tạp hóa con con còn phải lo không đủ tiền.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình nghĩ nhiều.

Lạc Hải mang đống đồ ăn vặt ra quầy tính tiền, bà chủ mập mạp đang chơi đấu địa chủ trên điện thoại, liếc vội một cái rồi nói: "10 tệ! Nhóc tự cho vào túi hén."

Vãi, bán hàng tuỳ hứng thế, đồng thời Kiều Kinh Ngọc cũng sốc vì vật giá thấp ở đây.

Trên đường về.

Kiều Kinh Ngọc ngồi đằng sau chiếc Phượng Hoàng nam ôm bọc quà vặt nhái Lạc Hải tốn 10 tệ mua cho mình, ghi đông xe đạp của hai đứa còn treo một túi rau, hình ảnh này khiến cậu liên tưởng đến cô dâu nhỏ về nhà mẹ đẻ trong phim dân quốc.

Từ chợ về nhà phải đi qua cả thôn, giờ này trời không quá nóng, đi đường gặp không ít người đều nhìn hai đứa, còn thì thầm to nhỏ với nhau.

Kiều Kinh Ngọc sờ mặt vì tưởng mọi người nhìn mặt mụn của mình, nhưng lập tức nhớ ra mình đang đeo khẩu trang mà.

Lúc gần đến nhà lại gặp bác gái lần trước đến nhà Lạc Hải mượn sách, bác cười đến mức khoé mắt hiện cả nếp nhăn: "Lạc Hải mau về nhà xem đi, có người muốn làm mối cho mày kìa!"

"Hả? Là sao cơ?" Kiều Kinh Ngọc xém nhảy dựng xuống xe, thế này cũng vô lý quá đấy, cậu vừa nghĩ tới cô dâu nhỏ trong phim dân quốc thì có ngay một cô dâu thật?

Lạc Hải cũng mù mờ: "Tôi cũng không biết."

Kiều Kinh Ngọc nói: "Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã làm mối cho cậu?" Tình tiết này chỉ từng thấy ở phim dân quốc các bà hay xem, bây giờ có người làm mối cho Lạc Hải sao cậu lại cảm thấy buồn cười vậy nhỉ?

Kiều Kinh Ngọc cười làm yên sau rung bần bật, Lạc Hải cũng sắp không giữ được tay lái vì xe rung: "Được rồi đừng cười nữa, cười nữa ngã bây giờ."

Kiều Kinh Ngọc không thể dừng cười, cố nhịn mà vai vẫn run run. Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy nay ở đây cũng xem như thấy nhiều biết nhiều, thật tình thanh niên nghỉ học sớm trong thôn lấy vợ lấy chồng rất sớm.

Lần trước cậu gặp một người trông xêm xêm tuổi cậu dắt một bé trai, cậu tưởng là hai anh em, không ngờ lại là bố con.

Như vậy xem ra Lạc Hải mười tám tuổi mặt đẹp dáng chuẩn, không giống đám du côn đầu đường xó chợ, vừa chăm chỉ vừa giỏi giang, có người làm mối cho hắn cũng không lạ.

Kiều Kinh Ngọc nóng lòng muốn về nhà xem, liên tục giục Lạc Hải đạp nhanh lên, về đến cổng, Lạc Hải chưa kịp dừng hẳn xe cậu đã nhảy tót xuống chạy vội vào sân, ai không biết còn tưởng cậu mới là người được làm mối ấy chứ.

Cậu vào sân, không thấy cô dâu đâu nhưng lại trông thấy một luống rau cạnh bờ tường y hệt rau trong túi mua của bà cụ ở chợ, hơn nữa có vẻ còn tươi hơn.

Cậu mua cả túi mà Lạc Hải cũng không cản cậu.

Kiều Kinh Ngọc lại xách đồ ăn vặt vào nhà, nhìn trái ngó phải, ngoại trừ ông nội thì cũng không còn ai.

Cậu thất vọng ra mặt, chào ông rồi lấy cho ông một gói bánh quy xốp giòn, sau đó về phòng soi gương, mặt ngứa lắm.

Lạc Hải vào nhà thấy ông ngồi ở gian giữa, trên bàn còn có hai chén trà, cạnh chân bàn có một thùng sữa và một bọc trứng gà thì biết chắc chắn đã có người tới.

Hắn kéo ghế ngồi: "Ai đến đấy ạ?"

"Người làm mối cho cháu đó." Ông cụ cầm bánh Kiều Kinh Ngọc đưa cho định bóc, nhưng tay run xé vỏ mấy lần đều không được.

Lạc Hải duỗi tay bóc cho ông.

Ông cụ vừa ăn vừa nói: "Thím Vương đến làm mối hộ một con bé ở thị trấn, học cùng cấp ba với cháu, bằng tuổi cháu, điều kiện gia đình cũng tốt."

"Bố con bé mở xưởng gỗ trên thị trấn, mẹ kinh doanh cửa hàng nội thất, nhà chỉ có một cô con gái, sau này xưởng và cửa hàng đều là của nó, muốn nó lấy một người đáng tin về phụ việc."

Lạc Hải khó hiểu: "Sao lại tìm cháu?"

Ông cụ cười, lườm hắn: "Cháu tự hỏi mình đi, con gái người ta bảo là từng gặp cháu ở trường, nói con người cháu tốt mới để ý cháu. Ngày trước cảm thấy cháu muốn thi đại học nên người ta cũng không dám trèo cao, người nhà cũng sợ nuôi ra một đứa vô ơn bỏ vợ, bây giờ biết cháu không đi học nữa mới nhờ người đến nói chuyện."

Lạc Hải nhíu mày, hắn có tiếp xúc với bạn nữ nào ở trường sao? Hình như không mà nhỉ.

Ông cụ nói tiếp: "Nhà con bé bảo mặc dù điều kiện gia đình người ta tốt nhưng cũng không chê cháu nghèo, sau này lấy nhau còn sẵn lòng đón ông già này lên thị trấn sống chung."

Lạc Hải bật cười: "Ý là muốn cháu ở rể?"

Ông cụ nói: "Lại chẳng thế."

Kiều Kinh Ngọc cầm gương dỏng tai nghe ngóng cách vách tường, vừa nghe vừa trào phúng. Không phải cậu nghe trộm, tại phòng không có cách âm thật mà.

Một xưởng gỗ và một cửa hàng nội thất đã là có điều kiện á? Cậu nghĩ thầm còn chẳng bằng cháu luôn ấy, cháu còn có cổ phần thừa kế công ty trong nhà, còn có quỹ tín thác của ông ngoại [1], bao giờ học xong đại học tốt xấu gì cũng là học sinh giỏi nhé.

[1] Quỹ tín thác (Trust Fund): Là một tài khoản được tạo ra từ quỹ tài sản của một người để trao cho người thụ hưởng sau khi người đó chết.

Không đúng, cậu tị nạnh với con gái người ta làm gì? Kiều Kinh Ngọc cau mày, cái tính hơn thua chết tiệt của cậu sao toàn trỗi dậy ở chỗ kỳ cục vậy?

Lạc Hải hỏi: "Ông trả lời sao?"

Ông cụ trợn mắt: "Ông có thể trả lời sao? Từ chối rồi."

"Ông từ chối còn nhận đồ của người ta?" Lạc Hải cúi đầu nhìn sữa và trứng gà dưới đất: "Há miệng mắc quai."

"Cháu tưởng ông muốn à?" Ông cụ vỗ xe lăn: "Ông bảo thím ấy cầm về đi, thím ấy lại co giò chạy mất, ông đuổi kịp hay sao?"

"Cũng đúng." Lạc Hải nói.

"Tối cháu sang nhà thím Vương trả đồ cho thím ấy, bảo thím ấy trả lại người ta, chắc là bố mẹ con bé mua."

"Vâng."

"Nói với thím Vương cẩn thận, con gái người ta thích cháu, bố mẹ con bé cũng không quan tâm thể diện, theo lý mà nói không có chuyện đằng gái đến nhà hỏi thăm trước đâu."

"Cháu biết rồi."

Đến giờ Lạc Hải vẫn bối rối, rốt cuộc là bạn nữ nào? Sau khi hắn đáp lời ông, gian nhà rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Trong chốc lát hai ông cháu đều không nói gì, bởi vì việc này lần nữa nhắc nhở họ về "tương lai" của Lạc Hải. Đây là vấn đề hai ông cháu luôn cố gắng trốn tránh, nhất là Lạc Hải.

Bất thình lình, ông cụ thở dài ngả ra xe lăn: "Cháu không phải người ở nơi đây, sớm muộn cũng phải đi. Con đường mai này của cháu là ở nơi khác."

"Ông!" Lạc Hải trầm giọng ngắt lời ông.

Không phải người nơi đây là sao? Sớm muộn Lạc Hải cũng phải đi? Hắn đi đâu? Kiều Kinh Ngọc hoang mang, lời ông nói có ý gì?