Người đàn ông tầm 27-28 căng hàm ngồi ở ghế da sau bàn làm việc. Tay phải anh tì cạnh bàn, tay trái rê con chuột máy tính rất nhanh.
Ánh mặt trời chiếu thẳng từ cửa sổ vào nửa khuôn mặt anh, khuôn mày rậm và lông mi dày rủ bóng xuống làn da màu đồng.
Tổng thể khuôn mặt rất cương nghị và đẹp như tạc tượng, nhưng nhìn vào thần thái khiến người ta hoảng sợ như gặp một ác ma.
“Avenue tàn phá môi sinh”
“Sự thật tập đoàn Avenue hướng tới sống xanh”
“Ông chủ trẻ của Avenue quay lưng với môi trường”
“Dự án lớn của Avenue cướp nguồn sống của người dân”
“Giá đền bù cho dân và giá đấu thầu đất Avenue chênh nhau đến vài con số”
Đọc đến đâu khuôn mặt của người đàn ông khó coi đến đó, anh nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền mới giữ được bình tĩnh. Anh móc điện thoại gằn giọng.
“Trợ lý Lâm. Họp khẩn trong 30 phút nữa”
—————
Rầm!
Một tập báo tung trên mặt bàn trong cuộc họp.
“Trả lương cho các người để làm ra hình ảnh công ty thế này?”
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn chữ U cúi gằm mặt không ai dám lên tiếng.
“Nói!?”
Giám đốc truyền thông Diệp Anh yểu điệu đứng lên.
“Em xin lỗi, tờ... báo này... nhỏ nên xử lý chậm họ...”
Chưa hết câu đã “rầm” một tiếng khiến mọi người thót tim. Tập hồ sơ bắn khắp nơi trên bàn.
“Nhỏ là không ký hợp tác truyền thông sao? Avenue đã bao giờ để các báo chịu thiệt chưa? Ngay lập tức liên hệ ký hợp đồng truyền thông mức cao nhất trong khung”
“Còn nữa, dập hết tin trên mạng xã hội. Tôi không muốn thấy bất kỳ tin xấu nào của Avenue”
“Lên phương án đẩy từ khoá Avenue xuống khỏi top 5; Cho đội ngũ content bắt đầu Seo từ khoá thuộc chủ đề trung tâm vui chơi giải trí ảnh hưởng xã hội thế nào, cơn khát trung tâm vui chơi đúng nghĩa ở Việt Nam. Rút hết tất cả các quảng cáo text về, tập trung quảng cáo video nổi bật trên trang nhất các báo cho tôi. Làm ngay không được chậm trễ”
Giám đốc kỹ thuật toát mồ hôi hột vâng dạ.
Mọi người nhìn nhau thắc mắc. Giám đốc có phải thừa tiền hay bị điên rồi không. Một tờ báo chưa bao giờ lọt được vào top 10 được hưởng giá truyền thông cao nhất. Tuy nhiên, cũng không ai dám hỏi gì thêm.
Tất cả các bộ phận của Avenue trong giai đoạn tốc lực giải quyết khủng hoảng truyền thông. Nhưng vẫn không ăn thua, tin xấu và những mặt trái của tập đoàn liên tiếp bị phanh phui trên mặt báo. Trên mạng xã hội lại càng mạnh hơn, bất kỳ page, group nào cũng xôn xao tranh cãi về những tin tức xấu và thậm chí những vụ lùm xùm của Avenue trước đây cũng bị lật lại và mổ xẻ.
Tin tức xấu đối với Avenue ngày một nhiều. Avenue có thể dập tắt tin tức trên mặt báo nhưng không thể dập được hết tin tức trên mạng xã hội.
Liên tiếp những topic đả kích Avenue tàn phá thiên nhiên ảnh hưởng môi trường, tân tổng giám đốc Avenue không có tâm như lúc cha đẻ nắm quyền.
Tờ báo kia, không những từ chối ký hợp đồng truyền thông với mức giá cao nhất mà ngày nào cũng có bài đưa ra những bằng chứng đanh thép mổ xẻ sai phạm trong những dự án của Avenue. Chưa kể những bài vệ tinh xung quanh khiến từ khoá “Avenue, Sai phạm của Avenue” lọt top đầu lượt tìm kiếm.
Phong bóp chặt chiếc điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào laptop như có tia sét.
“Bài 2: Dự án Àvenes chói sáng và số phận của những cánh rừng nguyên sinh”
“Khi tôi lặn lội tìm về vùng đất Xô Man trong ký ức, cả cánh rừng xà nu đã không còn dấu vết, có chăng...chỉ còn lại những mảnh gỗ được ghép thành xà dọc xà ngang trong trung tâm vui chơi giải trí Àvenes...
Môi trường sống của phố núi hiện nay đang bị bào mòn bởi chính những công trình được quảng cáo mang phong cách Châu Âu của Avenue, đầu tư nhắm vào các khách du lịch lắm của nhiều tiền, được đánh giá triển vọng thu hồi lợi nhuận cao ngất ngưởng. Thế nhưng thực tế số tiền đền bù cho nông dân để san lấp đất, sông, chùa, nhà ở để xây dựng các công trình này chỉ có giá vài chục ngàn VNĐ/m2. Trong khi đó, đất tại các khu du lịch sinh thái được tập đoàn này phân lô rao giá hàng chục triệu/m2,...”
Quai hàm Phong căng chặt, máu dồn lên não như muốn phá tung các mạch máu. Tay anh nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch.
“Alo, cung cấp cho tôi profile và hoạt động của người viết tuyến bài Àvenes”
Chỉ 5 phút sau, một file trích lục cá nhân được gửi vào hòm Mail.
Anh lục lại trong trí nhớ, cái tên Huỳnh Mạch Lam, bút danh “Lam” không hề có trong đầu. Đây chắc hẳn là phóng viên mới chưa hề có tiếng tăm, không thể là nam lại có cái tên nhẹ nhàng như thế.
Cộc cộc!
“Vào đi!”
Trợ lý Lâm ôm một tập hồ sơ đi vào.
“Sếp! Các hồ sơ này cần ký duyệt”
Những ngón tay thon dài cầm chiết bút khắc chữ nổi soát một lượt các bản hợp đồng rồi đặt bút xuống dưới cùng. Bút ký đang lưu loát ngừng lại một chút.
“Có chuyện gì nói đi”
Thấy dáng vẻ ngập ngừng của trợ lý, Phong dừng bút ký lên tiếng.
“Dạ... sếp! Phòng truyền thông đang xử lý... nhưng có vẻ rất khó”.
“Thế nào?”
“Đúng như Diệp Anh báo cáo, tờ báo này không lớn và đình đám, cho nên bên chúng ta bỏ nhiều tiền thỏa thuận ký kết hợp đồng truyền thông họ cũng không chấp nhận”
“Phòng truyền thông cũng đã đi gặp phóng viên kia nhưng không đàm phán được. Cô ta không nhận tiền”
Mày Khoa nhíu chặt “Chê tiền? Không biết dùng biện pháp khác?”
“Vâng tôi sẽ cho phòng truyền thông triển khai”
—————
Tại biệt thự nhà họ Phạm.
Phong ngồi đối diện với ông Nguyên, ánh mắt trầm trầm khó nén lửa giận. Bà Lan ngồi bên cạnh, nắm tay ông Nguyên nhẹ nhàng nói:
“Ông đừng làm con sợ”
“Nó biết sợ sao? Tôi giao công ty cho nó phá à?”
“Kìa ông bình tĩnh”
Ông Nguyên gầm lên “Không bình được. Cái thứ...”
Ông đưa tay lên...nhưng chưa chạm được vào mặt Phong đã bị anh bắt lấy. Bàn tay như gọng kìm kẹp chặt tay ông Nguyên.
“Mày...mày”
“Mày làm sao? Tôi tự làm được những điều đó hay không tự ông biết”
Ông Nguyên chột dạ, chuyển đề tài.
“Rồi con giải quyết thế nào, không thể để cổ phiếu cứ sụt giảm như thế được. Cả gia tộc họ Phạm sẽ bị phá hủy mất”
“Có bị phá hủy hay không tự tôi biết rõ”
Nói xong anh dứt khoát bước ra ngoài.
Ngồi vào xe, Phong chậm rãi rút điện thoại ra, bấm dãy số lạnh giọng nói.