Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau một loạt tiếng ‘bang bang bang’, nửa thân thể của cái thây khô mọc đầy lông trắng cuối cùng cũng lộ ra ngoài không khí.

Nói là thây khô thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, bởi cơ thể ‘nó’ còn tồn tại một ít sự sống, ‘nó’ vẫn có linh hồn, cho nên xét về mặt nào đó vẫn có thể coi ‘nó’ là một người sống.

Vậy mới nói, lý luận và thực tiễn luôn luôn tồn tại sự khác biệt.

Thầy phong thuỷ kia lấy Long mạch che đậy thiên cơ, trước khi chết phong tồn chút sinh khí cuối cùng bên trong cơ thể, sau đó chôn mình trong quan tài, lợi dụng nơi phong thủy bảo địa tuyệt hảo này tẩm bổ cho bản thân. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, đèn đồng đặt tại mắt trận sẽ lấy long khí làm lửa, đốt lên than hoa, giải phóng lực lượng trong đó. Sinh cơ mà Phượng hoàng niết bàn trùng sinh để lại sẽ kích hoạt sự sống trong cơ thể hắn, giúp hắn sống lại…

Kế hoạch vô cùng tốt đẹp, nhưng kết quả lại chẳng như ý muốn.

Nếu biết có hôm nay, chỉ sợ người nọ thà chết một cách triệt để còn hơn phải chịu nỗi thống khổ Bất tử bất hoạt – sống không được mà chết cũng chẳng xong. Tiếc rằng kể từ lúc hắn âm mưu che mắt thánh, số mệnh đã an bài.

Người làm cái nghề Phong thuỷ này, kiểu gì cũng sẽ lợi dụng tạo hóa tìm kiếm vận may cho mình. Số ít có nhân phẩm và tư tưởng hơn người sẽ lựa chọn con đường thuận theo tự nhiên, kẻo cố quá lại thành quá cố. Nhưng đa phần không thể chống lại sự mê hoặc hiển hiện ngay trước mắt, mỡ dâng miệng mèo, cớ gì lại không ăn? Theo đó, trên người bọn họ khó tránh khỏi tụ nghiệp.

Thầy phong thủy đương giãy dụa trong quan tài bên kia, chỉ bằng tội nghiệt ‘tước chiếm cưu sào’ và ép buộc Long mạch, nghiệt trái trên người hiển nhiên không hề nhỏ. Dưới tình hình đó còn muốn vải thưa che mắt thánh, bảo tồn cơ thể vì một tương lai có thể sống lại, này có khác gì đi vay nặng lãi, đến hạn trả nợ lại bảo ‘anh ơi em không có tiền trả, còn mỗi cái mạng này thôi anh lấy đi’, haha, nhưng mà tiếc quá, anh đây nào cần cái mạng chó của chú em!

Che đậy thiên cơ như một con dao hai lưỡi, không bị phát hiện thì thôi, chứ một khi lộ ra, hậu quả sau đó… thôi cứ nhìn bộ dạng hiện giờ của vị phong thuỷ sư trước mắt là biết.

Cụ ngoại của Trì Hử vô tình giải thoát cho Long mạch, Long mạch lại phá hủy trận pháp của đối phương. Còn gì đau khổ hơn khi linh hồn tỉnh lại lại phải tồn tại trong một thân xác héo khô đắm mình trong bóng tối vô biên vô tận, ngày qua ngày cảm nhận cơ thể đang dần mòn rũ theo sự mất đi của long khí, có gì bất lực và bi kịch hơn?

Chẹp, ai kêu hắn để phòng ngừa vạn nhất còn đeo thêm một đôi mắt của chim Trấm có tác dụng dưỡng hồn, bảo hồn làm chi, giờ muốn hồn phi phách tán cũng không được.

 (Chim Trấm: một loài chim trong truyền thuyết, ăn rắn độc và côn trùng độc nên rất độc, ngày xưa bảo lấy cánh nó khuấy vào rượu uống thì chết ngay)



Vì một ngày kia có thể cải tử hoàn sinh, tự tay bố trí một ván cờ tinh diệu, nào ngờ lại biến thành lồng giam ngục tù cho chính mình. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã gần trăm năm.

Nếu không phải Dao Quang bệ hạ lấy đi cục than trên đèn đồng, khiến bộ phận cuối cùng của trận pháp mất đi tác dụng thì cái vị tự đẩy mình xuống hố chông này chắc cũng chẳng có cơ hội ngồi dậy thế này đâu.

Xác chết vùng dậy đúng là một hình ảnh kinh dị đối với người bình thường… Thôi được rồi, trong này làm gì có ai bình thường.

Người trong quan tài, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ, cùng Từ Quy Lai vừa đi vào chủ thất, hình thành một tam giác cân bằng.

Từ Quy Lai vừa thấy Trì Hử và Dao Quang bệ hạ cũng ở trong mộ, sắc mặt còn kinh hơn cả cái xác bên kia.

“Em họ, chúng ta thật cmn có duyên!”

Âm thanh ma sát rất nhỏ vang lên, chỉ thấy pho tượng phật Từ Quy Lai đang ôm trong ngực lấy chỗ bị chém ở giữa thân làm gốc, xoay một góc 180o đối diện với Trì đại thiếu và Miêu bệ hạ. Khuôn mặt vốn từ bi trang nghiêm, không biết có phải do góc nhìn hay không mà nụ cười trên khuông miệng ấy mang tới cảm giác yêu dị lạ thường.

Cùng lúc đó, xá lợi trên tay Trì Hử bắt đầu chấn động, tản ra ánh sáng hình chữ 卍.

Mỗi lần gặp Trì Hử là một lần Từ Quy Lai bị kích thích. Đều chảy dòng máu Úc gia, vì sao một người vừa sinh ra đã chăn ấm đệm êm giường cao gối mềm cẩm y ngọc thực muốn cái gì được cái đó, còn mình thì sao, hai bàn tay trắng cô đơn không nơi nương tựa, muốn cái gì thì phải suy tính trăm phương nghìn kế mới có được. Ông trời sao có thể bất công như thế!

Thời điểm Từ Quy Lai ghim tầm mắt trên người Trì Hử cũng là lúc Trì Hử đánh giá đối phương. Vẫn là dáng vẻ thanh xuân tràn trề sức sống, thần thái sáng láng như hôm nào. Tuy nhiên, kể từ khi biết được bí mật trong đó, quan sát kĩ hơn là có thể phát hiện một chút không hợp ở bên trong.

Cũng giống như hoa giả trông có thật đến mấy thì vẫn là hoa giả, nào có thể chân thật như một đóa hoa tự nhiên. Chung quy giả dối vẫn chỉ là giả dối. Tà thuật giúp kí chủ có thể biến sự sống của người khác thành của mình, nhưng cũng chẳng thể phù hợp hoàn toàn với Từ Quy Lai. Cũng giống như che đậy thiên cơ, che được nhất thời, nào che được nhất thế. Một khi sức sống trong cơ thể bị hao mòn, Từ Quy Lai lại phải tìm cách chiếm đoạn sự sống của người khác, cứ như vậy thì nghiệt trái trên người gã lại càng nhiều, mà càng như thế gã lại càng muốn che đậy thiên cơ tìm kiếm kẻ chết thay, cứ như vậy tuần hoàn thành một vòng lặp ác tính (sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu).

“Long mạch nhà họ Úc, anh không thể động vào.”

Đối với Từ Quy Lai đã không có cách nào quay đầu là bờ, Trì Hử cũng không tốn thời gian nói lời vô nghĩa làm chi.

“Haha, xem ra tôi muốn làm gì cậu em đều rõ nhỉ.” Từ Quy Lai nhíu mày, cười gằn: “Vậy mày cũng hiểu, tao-buộc-phải-có-con-rồng-này!”

“Long mạch cũng chẳng rửa sạch được tội nghiệt trên người anh, làm vậy chỉ phí công thôi.”

“Tội-nghiệt?” Từ Quy Lai như nghe được chuyện gì đáng cười lắm, cười mỉa, “Tao chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi, sao có thể coi là tội nghiệt? Nếu nói là đây là tội nghiệt, em họ, cậu vốn không sống được đến giờ này, vậy sao cậu còn chưa chết đi? Chúng ta ấy mà, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

“Meo meo~”

Dao Quang bệ hạ nghiêng đầu, ‘meo’ một tiếng bên tai tự chủ.

Sau khi Trì Hử gật đầu, một ngọn lửa màu trắng hướng thẳng về phía Từ Quy Lai. Cho dù Từ Quy Lai tránh được rất nhanh nhưng cũng chẳng yên ổn được bao lâu. Một khi Dao Quang bệ hạ đã không muốn dùng tiếng người để giao tiếp, ngoại trừ Trì đại thiếu có khả năng phiên dịch thì không ai có thể hiểu được, thực sự khó mà phòng bị.

#

“Nhị thiếu gia, ngài chắc chắn muốn đi hướng này chứ?”

Nhìn chằm chằm vào dấu móng hổ to tướng trên mặt đất, nhóm vệ sĩ trông có vẻ nạnh nùng bình tĩnh, nhưng nội tâm chỉ muốn quỳ xuống bái Úc nhị thiếu và chó của ổng vài cái.

Sau khi đuổi tới khu vực trung tâm được đánh dấu trên bản đồ, trước một vùng núi non bị biến đổi hoàn toàn, bản đồ đã không còn tác dụng, nhóm vệ sĩ vốn định chia ra dò đường nhưng Úc nhị thiếu lại kiên định tỏ vẻ không cần phải làm điều thừa thãi, cậu em nhà hắn chắc chắn đã tìm được nơi cần đến, Đại Hắc có thể lần theo mùi hai người để lại, dẫn đường cho mọi người.

Tuy rằng khó hiểu với quyết định của Úc nhị thiếu, không biết vì sao vị này có thể mạnh mồm khẳng định như thế, cũng không rõ vì sao Trì đại thiếu lại có thể tới trước bọn họ, nhưng trước sự kiên trì bền bỉ của nhị thiếu gia nhà họ Úc, mọi người vẫn quyết định đi theo.

Đại Hắc vừa đi vừa đánh hơi, trông cũng có vẻ chuyên nghiệp lắm, sau đó đoàn người phát hiện dấu chân hổ trước mắt…

Giờ phút này, tâm tình của mọi người đã hoàn toàn sụp đổ.

Trời biết cái con chó này đang dẫn bọn họ đến chỗ Trì đại thiếu hay dẫn bọn họ đến làm thức ăn cho Chúa sơn lâm!

Úc Hạo cũng bất ngờ. Tuy nhiên, hắn rất tin tưởng vào Đại Hắc. Đại Hắc nhà hắn thông minh lại hiểu chuyện, cái nết đáng tin hơn nhiều so vớn hắn, khụ, so với cái loại nhân vật phản diện như Thích Cẩm Ninh. Sẽ không dẫn sai đường đâu!

Nhìn ánh mắt nghiêm túc và tự tin của Đại Hắc, đã dùng thì phải tin, không tin thì đừng dùng, Úc nhị thiếu kiên định với quyết định của mình: “Tiếp tục đi theo Đại Hắc.”

Có Đại Hắc dẫn đường, tốc độ băng qua ổ rồng của đoàn người rất là nhanh, cho dù gặp phải hiện tượng ‘quỷ đả tường’ phi khoa học trước chủ thất, thì với con mắt của Đại Hắc cũng chẳng nhằm nhò gì.

Cũng giống như trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, quân cứu viện hay cảnh sát kiểu gì cũng sẽ đến khi kết cục đã định, mọi việc đã xong xuôi. Khi bọn Úc Hạo chạy tới nơi thì pi sà ‘độc cô cầu bại’, đánh nhau chưa bao giờ biết thua là gì hiển nhiên đã giải quyết xong xuôi, kết cục chẳng có tí bất ngờ nào hết.

“Duyên Niên, mấy đứa đang làm gì vậy?”

Đến nơi thì thấy một người một mèo đang ngồi xổm trước một đống tro tàn hình người tìm tòi một vật gì đó, trông như bị trúng tà, Úc nhị thiếu cảm thấy mình nên hỏi thăm một chút.

“Tìm được rồi.” Rất nhanh sau đó, trong lòng bàn tay của Trì Hử xuất hiện hai viên gì đó tròn tròn, sau giây lát nghiên cứu cùng mèo nhà mình, anh giơ đồ ra trước mặt Úc Hạo, triển lãm cho hắn xem: “Cái này chắc là con mắt của chim Trấm.”

Thời cổ có lưu lại một truyền thuyết, ngoài bộ lông cực độc thì con mắt của chim Trấm còn có một tác dụng khác. Sau khi ngâm tròng mắt trong thủy ngân theo một bí pháp riêng nó sẽ trở nên trong suốt và cứng rắn như hồng ngọc. Chim Trấm bị coi là vật chẳng lành, chất độc của nó khiến người ta sợ hãi nhưng con mắt của loài chim này lại là bảo vật hiếm có của rất nhiều bộ tộc. Các dũng sĩ có thân phận cao quý sẽ khảm tròng mắt của chim Trấm lên chuôi dao làm sính lễ cầu hôn, mà thầy pháp thì coi chúng như trân phẩm để dưỡng hồn, bảo hồn.

Cho tới bây giờ, chim Trấm chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Trì Hử và mèo Dao Quang cũng chẳng thể ngờ bọn họ lại tìm được dược liệu của phương thuốc Ích Thọ Duyên Niên Tục Mệnh Đan một cách dễ dàng như vậy.

Cho dù hai viên ngọc ở trong thi thể có hơi lâu, nghe có hơi tởm, nhưng không sao, điều ấy hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của Dao Quang bệ hạ. Dù sao tự chủ nhà mình cũng chẳng phải ăn cái thứ gọi là Ích Thọ Duyên Niên Tục Mệnh Đan này, ahihi~

Úc Hạo ngơ ngẩn trước con mắt của chim Trấm trong truyền thuyết, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nhận ra vấn đề, vội mở miệng hỏi: “Từ Quy Lai đâu rồi?”

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang nâng trảo, chỉ vào đống tro tàn hình người còn lại.

Úc nhị thiếu quay mặt đi chỗ khác: Đã bảo mình dẫn cả đống vệ sĩ tới đây chỉ để làm cảnh mà lại T^T – Khoan khoan, một con mèo động một tí là thiêu người ta ra cám, loại năng lực khủng bố này có thật hả? Con boss này là mèo ngoài hành tinh đúng hơm!!!

Thật ra đống tro này chưa phải là tất cả của Từ Quy Lai, ít nhất vẫn còn một mảnh tàn hồn chạy mất. Về phương hướng cụ thể thì Trì Hử và mèo Dao Quang có thể khẳng định không đâu khác ngoài hai mẹ con Úc Liên, Tề Bân Úc. Chỉ cần hai mẹ con nhà này không chết, oán hận của Từ Quy Lai sẽ không tiêu tan, linh hồn của gã cũng không biến mất. Ngày sau của hai mẹ con Úc Liên sẽ thế nào, đương nhiên không nằm trong phạm vi cần suy xét của một người một mèo.

“Meo meo~”

Trì Hử lau tay cho boss nhà mình, ôm ngài lên rồi chuyển hướng sang ông anh họ hoàn toàn không biết rằng mình đã đoán ra chân tướng ‘mèo ngoài hành tinh’, “Cái trản đèn này đặt tại mắt trận đã nhiều năm, là một pháp khí khá tốt, long khí ngưng tụ trong đó vừa khéo tương hợp với nhà họ Úc, anh mang về đi. Bức tượng phật kia phải vận chuyển thật cẩn thận, tuyệt đối không được tháo chiếc vòng trên cổ tượng Phật xuống.”

(Trản đèn là cái bát đựng dầu đèn nè:



Ban nãy Trì Hử đã tháo chiếc vòng bồ đề trên tay đeo lên bức tượng, có xá lợi trấn nhiếp, tượng Phật không còn xuất hiện chuyện khác thường. Về nơi cư trú sau này của tượng Phật, Trì Hử sẽ cho người đưa về chùa Ngân Hạnh.

Đừng thấy tượng Phật bị bao phủ trong ma tính mà lầm, gốc rễ của nó vẫn là linh vật do trời đất tạo thành. Thiết nghĩ trụ trì chùa Ngân Hạnh cũng sẽ vui lòng nhận lấy món trân bảo hiếm có của giới nhà Phật này thôi. Có xá lợi áp chế lại được hương khói chùa miếu cung phụng, cộng thêm phật pháp của phương trượng cảm hóa, một ngày nào đó pho tượng ắt sẽ thức tỉnh Phật tính trong mình.

Khi tất cả đã ra khỏi ổ rồng, pi sà tiếp tục hóa thân thành ‘vua phá hoại’, phá hủy khu vực này thêm lần nữa, coi như giúp con rồng sau một hồi hoạn nạn đã trở nên thật đáng khinh, khụ, trở nên thật thông minh ấy một tay.

Giải quyết xong phiền não của nhà họ Úc, Trì Hử thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy mèo nhà mình hun hun mấy cái, “Dao Quang bệ hạ, chúng mình về nhà thôi.”

“Meo meo~”