Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 69: Vô cùng kì diệu


Mặc dù không hiểu Tát Khắc nói gì nhưng từ thần tình của họ, Trầm Ngọc có thể hiểu ra chút vấn đề, hơn nữa lúc nãy Khải Ly có dùng ngôn ngữ của họ để nói Hàn Phong, Trầm Ngọc đương nhiên hiểu. Đầu tiên là mặt đại biến, sau đó lớn tiếng mắng bọn La Mạn vì đã vu vạ cho Hàn Phong.
 
Nhưng lúc bọn Tát Khắc tìm ra số nguyên liệu ít ỏi còn sót lại trong phòng Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng không biết giải thích thế nào.
 
Mặc dù cô tin Hàn Phong không phải loại người đó, nhưng cô cũng không biết Hàn Phong cất số nguyên liệu thuộc về bọn Tát Khắc ở đâu.
 
May mà lúc đó lão quản gia Bố Lôi Địch hiểu chuyện, bảo La Mạn cứ đợi Hàn Phong về đã, chuyện rốt cục thế nào lúc ấy tính sau.
 
La Mạn mặc dù quen biết Hàn Phong chưa lâu, nhưng cũng hiểu đôi chút về con người Hàn Phong, nghĩ chưa chăc hắn đã làm chuyện này nên biểu tình lộ ra có chút bối rối, vội vàng khuyên nhủ Tát Khắc, đồng thời bắt Khải Ly xin lỗi Trầm Ngọc.
 
Nhưng Trầm Ngọc đang nổi giận đùng đùng, căn bản không chịu nghe gì.
 
Vừa hay lúc đó Hàn Phong trở về.
 
Sau khi nghe rõ ngọn nguồn câu chuyện, Hàn Phong không hề tỏ ra khó chịu như Trầm Ngọc.
 
Mà ngược lại quay sang mỉm cười với bọn La Mạn, dù sao mọi ngươì cũng quen biết nhau chưa lâu, đối phương tin hắn nên mới để những thứ quý giá ấy lại chỗ hắn, kết quả sau khi quay lại phát hiện những thứ vốn dĩ thuộc về mình thiếu đi một nửa, bảo họ sao có thể không sinh nghi.
 
Hơn nữa La Mạn cũng đã giải thích với Hàn Phong, lúc mới về có chút manh động, nhưng sau khi suy nghĩ cũng biết hắn không phải loại người ấy, vốn định giải thích với Trầm Ngọc tiểu thư nhưng đối thương giận quá chẳng buồn nghe.
 
Bởi vậy, Hàn Phong đành phải lên tiếng khuyên giải Trầm Ngọc, Trầm Ngọc nghe bọn La Mạn giải thích và xin lỗi xong, cơn giận mới chịu giảm đi một nửa, nhưng sắc mặt thì vẫn lạnh băng, rõ ràng vô cùng bất mãn với thái độ vừa rồi của bọn La Mạn.
 
Đúng lúc đó, Hàn Phong lên tiếng nói:
 
- Được rồi, để ta dẫn mọi người đi xem thứ này.
 
La Mạn mặc dù có chút bối rối, nhưng cũng muốn biết Hàn Phong đã xử lý những thứ đó như thế nào.
 
Kì thực, lúc bọn La Mạn rời đi, cố ý để lại cả túi nguyên liệu quý giá lại, cốt cũng là để kiểm tra nhân phẩm Hàn Phong.
 
Đây là ý kiến của lão quản gia Bố Lôi Địch, bởi vì trước đó Hàn Phong có lên tiếng đề nghị được hợp tác làm ăn với bọn La mạn, vậy thì trước tiên phải kiểm tra nhân phẩm Hàn Phong thế nào, có đáng tin hay không đã.
 
Mặc dù đã tiếp xúc với nhau một thời gian trong U Ám sâm lâm nhưng trong mắt họ, Hàn Phong vẫn là một thiếu niên thần bí, luôn mang đến cho họ bất ngờ. Hơn nữa, đối diện với nguy hiểm, bao giờ hắn cũng giữ được một tâm thái ổn định, là một nhân tài hiếm có. Từ cung cách nói chuyện của hắn có thể thấy, không giống như một kẻ tiện nhân.
 
Nhưng đề phòng cẩn thận, lão quản gia Bố Lôi Địch vẫn kiến nghị La Mạn nên dò xét phẩm tính Hàn Phong trước đã.
 
Nên mới có sự việc lúc nãy.
 
Thì ra, họ cố ý ở lại bên ngoài thêm vài ngày là để Hàn Phong tưởng họ sẽ không trở về nữa, nhằm dò xét phẩm tính Hàn Phong.
 
Sau khi họ quay lại, việc đầu tiên là đi kiểm tra đống đồ đó có còn hay không. Lúc họ phát hiện nguyên liệu không thấy đâu, mới nảy sinh hiểu lầm.
 
May mà Hàn Phong ở khu rừng liễu ven sông, nghe Liên Linh đánh đàn quay về đúng lúc xử lý.
 
Hàn Phong dẫn mấy người bọn họ vào trong phòng mình.
 
Cẩn thận quan sát một lúc, ngoài đống nguyên liệu của La Mạn ra, những thứ khác không hề có dấu hiệu bị động đến, xem ra bọn La Mạn không phải là những kẻ manh động, không kiểm tra phòng hắn chứng tỏ họ vẫn tin hắn.
 
Đầu tiên, nếu như đối phương cố ý kiểm tra phòng hắn, Hàn Phong lúc này nhất định sẽ phải nói chuyện với đối phương, nói gì thì nói, tượng bồ tát vẫn có ba phần hỏa khí.
 
Phòng của mình bị người khác lục lọi, dù không có gì phải giấu nhưng cũng đủ để Hàn Phong nổi giận.
 
Có điều lúc này xem ra bọn La Mạn cũng không quá tệ.
 
Hàn Phong hài lòng gật gật đầu, đến một góc khuất trong phòng, nhẹ nhàng mở ra.
 
Sau đó lấy ra một đống bình ngọc nhỏ, đặt trước mặt bọn La Mạn.
 
Nhìn đống bình ngọc này, bọn La Mạn đều không hiểu gì, nghi hoặc nhìn Hàn Phong, đợi hắn lên tiếng.
 
Hàn Phong thấy mọi người đều có vẻ nghi hoặc, đầu tiên quay sang chiếc tủ bên cạnh lấy ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho La Mạn, nói:
 
- Ngươi cứ xem những thứ ghi chép trong quyển sổ này rồi sẽ hiểu.
 
La Mạn nghi hoặc nhận cuốn sổ từ tay Hàn Phong, lật giở từng trang.
 
Quyển sổ không dày, chỉ khoảng mười mấy trang, nhưng La Mạn lật đi lật lại mà vẫn không hiểu.
 
Đưa quyển sổ cho lão quản gia Bố Lôi Địch, hắn hi vọng một người hiểu biết rộng như Bố Lôi Địch có thể hiểu được cuốn sổ này viết gì. Nhưng Bố Lôi Địch sau khi đọc hết một lượt, hai mắt cũng có chút mơ màng.
 
Quyển sổ này vẽ những kí hiệu rất kì cục, hoàn toàn không có hàm ý gì.
 
Nhìn thần sắc mơ màng trong mắt họ, Hàn Phong lúc này mới phản ứng lại, lấy bút giấy và nghiên mực ra, chép lại một bản khác.
 
La Mạn và Bố Lôi Địch chạy tới sau lưng Hàn Phong, cẩn thận quan sát hắn ghi chép.
 
Lão quản gia Bố Lôi Địch vừa nhìn Hàn Phong viết chữ, vừa đối chiếu với những ghi chép trong cuốn sổ, trong lòng không khỏi nảy sinh một vài cảm xúc.
 
Nhìn Hàn Phong chép lại, ông đã hiểu những kí hiệu đó có ý nghĩa gì.
 
Cuốn sổ mà Hàn Phong chép lại cho bọn La Mạn dùng chữ viết, và đương nhiên là chữ viết của bọn La Mạn.
 
Đợi Hàn Phong chép xong cuốn sổ, lão quản gia càng ngạc nhiên hơn. Ông phát hiện nhưng kí hiệu cổ quái mà Hàn Phong dùng trước đây, mặc dù kì dị nhưng có thể ghi chép lại mọi thứ một cách đơn giản có ích.
 
Cuốn sổ mà Hàn Phong mới chép xong, luận về độ dày phải dày gấp đôi cuốn sổ cũ, hơn nữa ghi chép vô cùng phức tạp.
 
Lão quản gia mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:
 
- Loại kí hiệu kì quái này, ngươi học ở đâu vậy?
 
Trước câu hỏi của Bố Lôi Địch, Hàn Phong chỉ mỉm cười, không lên tiếng giải thích.
 
Điều này càng khiến cho La Mạn và lão quản gia Bố Lôi Địch cảm thấy đối phương thần bí khó đoán.
 
Nhưng họ đâu biết, nhưng kí hiệu kì quái cùng phương thức ghi chép kì không giống ai kia, đều là Hàn Phong học được từ  quyết.
 
Lúc Hàn Phong mới có được  quyết, phát hiện môn tâm pháp này khác hẳn với những gì cuốn sách hắn từng nhìn thấy trước đây. Ban đầu, Hàn Phong cũng hoàn toàn không biết.
 
Lấy những con số vô cùng đơn giản ghi dưới góc phải mỗi trang trong  quyết làm ví dụ, Hàn Phong phải nghiên cứu chúng rất lâu mới có thể hiểu ra ý nghĩa của chúng.
 
Thì ra những kí hiệu có vẻ vô cùng đơn giản ấy đại diện cho số trang sách, từ trang đầu tiên bắt đầu, sau đó dần dần gia tăng.
 
Ví dụ ở góc bên phải của trang đầu tiên là một sổ, trang thứ hai lại uốn như con mãng xà, đằng sau còn có một cái giống như cái đuôi nữa. Trang thứ ba càng kì quái hơn, giống như nửa cái hồ lô.
 
Sau một thời gian nghiên cứu, hiểu được những kí hiệu mới mẻ đó, Hàn Phong trong lòng không khỏi kinh ngạc.
 
Càng nghiên cứu  quyết, hắn càng bội phục Vô Cực Chân Nhân vạn phần.
 
Vô Cực Chân Nhân là cái tên được viết trong  quyết, có lẽ là chủ nhân sáng tạo ra tâm pháp nghịch thiên này.
 
La Mạn và lão quản gia Bố Lôi Địch thấy Hàn Phong không có ý định nói với mình cũng ngại không dám hỏi thêm nữa. La Mạn cầm cuốn sổ mà Hàn Phong vừa mới chép xong, lật giở.