Quay đầu lại nhìn Tử Nhược từ lúc rời đi đến giờ vẫn chưa từng nói chuyện. Hàn Phong vươn tay, yêu thương vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng, hắn than nhẹ một tiếng rồi ôn nhu nói:
- Ngươi sao phải khổ như vậy? Hiện tại suy nghĩ lại vẫn còn kịp đó!
Tử Nhược nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khoé mắt ngấn lệ, nàng nhìn Hàn Phong nói:
- Ngươi thực sự ghét ta như vậy sao? Ta đã bỏ qua bộ dạng kiêu ngạo và tôn nghiêm, rời xa cha ta, rời xa bộ tộc của ta để đi theo ngươi. Ngươi thực sự còn muốn đuổi ta đi sao?
Nói xong thì Tử Nhược không kìm chế được bất khóc. Hàn Phong thấy Tử Nhược kích động như vậy thì trong lòng cũng minh bạch tâm tình của nàng. Trong lòng cũng không khỏi tự trách mình.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Phong cũng đưa ra quyết định của mình. Một tay ôm lấy Tử Nhược đang khóc vào trong lòng, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, rồi nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi! Là ta không tốt! Ta không nên hỏi như vậy!
Tử Nhược bị Hàn Phong ôm lấy đột ngột như vậy thì trong đầu trống rỗng, sự uỷ khuất xót thương trong nháy mắt biến mất. Thay vào đó là sự vui sướng.
Nàng thật không dám tin sự tình phát sinh trước mắt.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, núp thật sâu trong lòng Hàn Phong, ôm chặt lấy hắn. Nàng vẫn khóc nhưng đó là những giọt nước mắt vui sướng. Lúc này Tử Nhược cảm thấy cực kỳ vui sướng. Điều này ngay cả trong mơ nàng cũng không dám tưởng tượng.
Cảm thụ được biến hoá của Tử Nhược, Hàn Phong trong lúc nhất thời tình cảm đối với Tử Nhược cũng có biến hoá không nhỏ. Đối mặt với một nữ tử chấp nhất như vậy, chỉ sợ không ai không động lòng. Hàn Phong cũng là người, hơn nữa lại là người có tình cảm phong phú.
Tất cả những gì Tử Nhược làm cũng chỉ vì được ở bên cảnh Hàn Phong, điều này Hàn Phong biết, cho nên hắn đã triệt để coi nàng là nữ nhân của mình.
Nhẹ nhàng đẩy Tử Nhược ra khỏi lòng mình, Hàn Phong chăm chú nhìn nàng, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng.
Hai thân ảnh dần dần hoà quyện vào cùng một thể, bốn phía xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh vô cùng.
Một lúc lâu sau, Hàn Phong mới buông Tử nhược ra, mà lúc này toàn thân Tử Nhược vẫn như cũ, mềm nhũn, chăm chú tựa vào người Hàn Phong. Khuôn mặt nàng kích động, hơi ửng hồng càng làm cho nàng thêm xinh đẹp động lòng người.
- Ta rất vui!
Tử Nhược thì thào nói.
Hàn Phong không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nhược, hắn lại cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng nói:
- Ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng!
- Ân!
Tử Nhược nghe vậy thì ôm chặt lấy Hàn Phong.
Hai người đang cảm thụ không khí ấm áp thì trên bầu trời vô thanh vô thức xuất hiện một khe không gian.
Hàn Phong biết Vô Danh Tử đã đến, hắn quay sang nói với Tử Nhược:
- Cánh của thông đạo đã mở, chúng ta đi thôi. Nàng có sợ không?
Tử Nhược lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta cái gì cũng không sợ!
Hàn Phong nắm chặt tay Tử Nhược, không nói gì chỉ cười rất vui vẻ.
- Đã như vậy chúng ta đi!
Dứt lời, Hàn Phong man thep Tử Nhược đi vào trong khe không gian.
Sau khi thân ảnh hai người biến mất thì khe không gian cũng lặng lẽ tiêu thất.
Trải qua một đoạn đường không có ánh sáng, Hàn Phong và Tử Nhược cũng đã xuất hiện ở một địa phương khác.
Tử Nhược có chút hiếu kỳ đánh giá xung quanh, đồng thời hỏi:
- Noi này chính là địa phương chàng sinh sống sao?
Hàn Phong lắc đầu nói:
- Không phải, đây là một tiểu không gian, ta hiện tại cần phải đi gặp một người. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Nghe vậy, Tử Nhược cũng không nói gì thêm.
Bất kể là đâu, chỉ cần có Hàn Phong thì Tử Nhược đều đi đến đó.
Ngay khi hai người nói chuyện thì một đạo thanh âm truyefn tới.
- Ha ha! Hảo tiểu tử! Không nghĩ tới chuyến đi này của ngươi lại có thể mang về một tiểu nữ oa khả ái trở về. Thật không biết nói lời nào với ngươi.
Đây chính là giọng nói của Vô Danh Tử, Hàn Phong vừa nghe liền đoán được.
Tử Nhược đứng một bên thì bị lời trêu chọc của Vô Danh Tử làm nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất để trốn.
Hàn Phong nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Nhược, đồng thời nói:
- Tiền bối, ta đã lấy được Hiền giả chi thạch, tiếp theo cần phải làm cái gì?
Ngay khi Hàn Phong vừa dứt lời thì một đạo thân xảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Hàn Phong tập trung nhìn vào thân ảnh mặc hắc sắc trường bào trước mặt. Thế nhưng hắn không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt của thân ảnh này.
Vô Danh Tử vừa xuất hiện, tranh thủ nói:
- Cầm đến.
Hàn Phong cũng không nói lời thừa, trực tiếp lấy Hiền giả chi thạch giao cho Vô Danh Tử.
Vô Danh Tử cầm lấy Hiền giả chi thạch quan sát một hồi, tiện đà nói:
- Hiền giả chi thạch này đã được dùng qua?
Hàn Phong nghe Vô Danh Tử nói như vậy thì trong lòng máy động, đồng thời khẩn trương nói:
- Đúng thế, ta là từ trong đầu một con quái thú là lấy ra, có vấn đề gì sao?
Vô Danh Tử nghe vậy thì không khỏi trầm mặc, đồng thời kêu Hàn Phong kể lại sự tình hắn đã trải qua nói đơn giản một lần.
Vô Danh Tử nghe xong thì khẽ thở dài nói:
- Xem ra sự tình lại càng trở nên phiền phức.
Nghe Vô Danh Tử nói như vậy thì Hàn Phong nhất thời kinh nghi, đồng thời vội vàng hỏi:
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Lúc này Hàn Phong thực sự sợ từ trong miệng của Vô Danh Tử nghe được tin tức gì đó không tốt.
Hắn tốn rất nhiều công phu để có thể đoạt được Hiền giả chi thạch này. Nếu như vẫn không thể cứu tỉnh Trầm Ngọc được thì Hàn Phong thật không biết nên làm như thế nào cho phải.
Tử Nhược đứng bên cạnh thấy Hàn Phong khẩn trương như vậy thì không khỏi quan tâm, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Nàng muốn dùng hành động để khiến cho tâm tình Hàn Phong được thoải mái.
Đối với sự tình của Hàn Phong thì khi hai người ở Thiên Khải thành, Tử Nhược cũng được Hàn Phong kể lại một phần. Lúc này Tử Nhược tự nhiên biết được tại sao Hàn Phong lại khẩn trương như vậy. Hắn khẩn trương cũng là vì nữ nhân của hắn.
Trong lòng Tử Nhược không khỏi cảm khái, bao giờ thì nàng mới có thể được Hàn Phong khẩn trương lo lắng như vậy.
Bất quá Tử Nhược cũng nhớ tới lúc trước, cảm thụ được khí tức nam tử vẫn còn lưu lại trên môi nồng nặc thì trong lòng không khỏi bối rối.
Ngay khi Tử Nhược miên man suy nghĩ thì Vô Danh Tử lại nói:
- Hiền giả chi thạch này đã được dùng qua, tuy rằng ngươi hoàn hảo lấy được thì hiệu quả cũng không còn được như trước nữa. Ta cũng không biết có thể hữu dụng được nữa hay không.
Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng bị dội một gáo nước lạnh. Dựa theo như lời của Tử Y Phương nói thì đấy chính là khối Hiền giả chi thạch cuối cùng ở trên thế giới. Nếu như không có hiệu quả vậy chẳng phải……
Hàn Phong không dám nghĩ tiếp nữa. Vô Danh Tử ngẫm lại hồi lâu rồi than thở:
- Từ từ, ta đang suy nghĩ, có thể vẫn còn biện pháp.
- Thực sự?
Hàn Phong chợt nghe Vô Danh Tử nói vậy thì nét mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Vô Danh Tử gật đầu, lập tức nói sang chuyện khác:
- Được rồi, Hiền giả chi thạch này nếu như đã dùng qua thì chắc hẳn Thi Quang chi tâm cũng không có đi?
Hàn Phong nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó thành thật đáp:
- Ta đã dò hỏi qua, nhưng không có một ai biết Thi Quang chi tâm là cái gì.
Vô Danh Tử nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, than thở nói:
- Tính như không có vậy.
- Tiền bối, Thi Quang chi tâm đến tột cùng là có công dụng gì?
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi.
Vô Danh Tử thấy Hàn Phong hỏi vậy thì ngẫm lại định nói gì đó nhưng lập tức lại phát ra một thanh âm kinh nghi.
- Tiểu tử, trên người ngươi tựa hồ có biến hoá. Ta thế nào lại cảm giác được trong thể nội của ngươi như thế nào lại dư thừa khí tức hắc ám thuật pháp?
Vô Danh Tử tỉ mỉ đánh giá Hàn Phong.
- Ân?
Hàn Phong tâm trạng sửng sốt, không rõ Vô Danh Tử nói như vậy là có ý gì.
- Không đúng! Khí tức này của ngươi thực sự quỷ dị. CŨng không giống như khí tức của người tu tập hắc ám thuật pháp. Ngay cả tiểu nha đầu bên cạnh ngươi cũng không có khí tức cường đại như vậy.
Vô Danh Tử lại nói.
Nghe Vô Danh Tử nói như vậy thì Hàn Phong nhất thời nhớ tới lức trước mình chiến đấu cùng hắc ám ma viên thì Tử Y Phương đã để cho một đám người thả ra một hắc ám thuật pháp vào người hắn.
Cũng chính vì thế mới khiến cho đấu khí của Hàn Phong vốn đình trệ từ lâu cũng đột phá trở thành Thiên giai bát phẩm cường giả.
Lẽ nào Vô Danh Tử nói tới chuyện này? Trong lòng Hàn Phong khẽ động, đông thời cũng đem sự tình kể lại cho Vô Danh Tử mộ lần.
Sau khi nghe xong thì Vô Danh Tử đứng một bên gật đầu nói:
- Thảo nào, nguyên lai là như vậy, ngươi vận khí cũng rất tốt.
Cuối cùng Vô Danh Tử ngữ khí có chút sung sướng nói:
- Cứ như vậy thì không cần tới Thi Quang chi tâm, kế hoạch của ta cũng có thể hoàn thành. Xem ra đây cũng chính là số phận.
- Tiền bối người đang nói cái gì?
Hàn Phong không hiểu gì nên hỏi Vô Danh Tử.
Vô Danh Tử lắc đầu nói:
- Việc này chờ chút nữa ta sẽ nói với người. Giờ ta đi trước, quay về hảo hảo suy ngẫm lại. Hy vọng có thể tìm ra biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nói xong Vô Danh Tử cũng không chờ Hàn Phong trả lời mà hoá thành một làn gió tiêu thất.
Trong lòng Hàn Phong vô cùng nghi hoặc, nhưng cho dù trong lòng có chứa nhiều vấn đề chưa thể giải thích được thì hắn cũng chỉ còn biết đợi Vô Danh Tử quay trở lại giải đáp.
- Người nọ thật kỳ quái, hắn là ai?
Tử Nhược thấy Vô Danh Tử tiêu thất thì không khỏi cảm thấy hiếu kỳ hỏi.
Hàn Phong căn bản không biết trả lời Tử Nhược như thế nào cho nê tuỳ ý trả lời lấy lệ.
Sau đó hai người liền tìm kiếm một địa phương yên tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong lòng Hàn Phong cũng rất nhớ Trầm Ngọc nhưng hắn biết lúc này không thể gấp gáp, chỉ có thể lặng lẽ ngồi chờ đợi.
Cứ như vậy Hàn Phong và Tử Nhược lặng lẽ ở trong sơn cốc chờ hai ngày.
Thẳng đến khi Hàn Phong không còn kiên nhẫn được nữa thì Vô Danh Tử lại xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiền bối, thế nào? Nghĩ được biện pháp chứ?
Hàn Phong vừa thấy Vô Danh Tử liền hỏi han tới tấp.
Vô Danh Tử cũng không có dài dòng mà trực tiếp trả lời:
- Biện pháp thì có nhưng là hơi phiêu lưu. Đồng thời ta cũng cần ngươi trợ giúp một tay.
- Muốn ta làm gì? Chỉ cần ta có thể làm, xin tiền bối cứ nối!
Hàn Phong không do dự đáp.
Chỉ cần có thể cứu Trầm Ngọc thì vô luận Hàn Phong phải lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng không nhíu mày.
Thấy biểu tình Hàn Phong nghiêm túc như vậy thì Vô Danh Tử đột nhiên cười khẽ nói:
- Yên tâm đi! Đối với ngươi thì việc này không khó. Bất quá khắp thiên hạ này chỉ sợ cũng chỉ có thể mình ngươi mới là người thích hợp để làm chuyện này.
- Đã như vậy, tiền bối, chúng ta lập tức bắt đầu đi!
Vô Danh Tử gật đầu, nói:
- Đi theo ta!
Dứt lời, Vô Danh Tử liền mang Hàn Phong và Tử Nhược đi tới địa phương Trầm Ngọc đang ngủ say.
Lần thứ hai thấy Trầm Ngọc, trong lòng Hàn Phong lại cảm thấy đau đớn, không cam. Nhìn thấy nàng đang lặng lẽ nằm nơi đó là Hàn Phong cảm xúc ngổn ngang.
Tử Nhược đứng một bên thấy dung mạo của Trầm Ngọc thì kinh ngạc. Nàng thực không nghĩ tới nữ tử trong lòng Hàn Phong vẫn luôn nghĩ tới dĩ nhiên lại xinh đẹp động nhân đến như vậy. Cho dù hiện giờ sắc mặt của Trầm Ngọc có chút tái nhớt, hai mắt nhắm nghiền nhưng chừng đó cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp của nàng.
Tử Nhược đứng trước Trầm Ngọc tự nhận thấy bản thân mình không bằng người mà xấu hổ.
Bất quá Hàn Phong lúc này đặt toàn bộ tâm ý lên người Trầm Ngọc cho nên căn bản không có tâm tư mà để ý tới Tử Nhược ở bên cạnh.
Mà lúc này Vô Danh Tử chính là nhìn Tử Nhược đứng bên cạnh Hàn Phong nói:
- Nha đầu, hiện tại chúng ta cần làm chút sự tình. Ngươi tốt nhất nên tránh đi một chút.
Tử Nhược nghe vậy thì sửng sốt, đồng thời nhãn thần cũng tối sầm lại, nàng gật đầu rồi quay người ly khai.
Hàn Phong có chút nghi hoặc vì sao Vô Danh Tử lại muốn Tử Nhược ly khai. Hắn thấy thần sắc ảm đạm của Tử Nhược thì Hàn Phong cũng nhẹ nhàng nắm tay của Tử Nhược, an ủi nàng:
- Nàng ra bên ngoài chờ ta, ta sẽ ra nhanh thôi!
Thấy Hàn Phong nói như vậy thì tâm tình uể oải của Tử Nhược cũng giảm bớt đi phần nào, nàng hướng tới Hàn Phong tười cười, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ta không bị việc gì. Vị tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, ta tin chằng có thể cứu tỉnh được nàng.
Nói xong thì Tử Nhược cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thẳng đến khi thân ảnh của Tử Nhược tiêu thất thì Vô Danh Tử mới nói:
- Trở lại đi! Hiện tại chúng ta bắt đầu.
Hàn Phong nghe vậy thì thần sắc nhất thời nghiên túc hẳn lên, hắn hỏi:
- Tiền bối, ta cần phải làm những gì.
- Một hồi nữa ra sẽ dùng thủ pháp đặc biệt để đưa Hiền giả chi thạch này vào trong thể nội của nữ oa kia, mượn năng lực tái sinh của Hiền giả chi thạch để có thể khôi phục được sinh cơ của nàng.
Vô Danh Tử lại nói tiếp:
- Nhưng như thế cũng không đủ để giúp cho Trầm Ngọc tỉnh lại. Tuy rằng Hiền giả chi thạch có thể triệt để khôi phục sinh cơ cho nàng, nhưng vẫn thiếu khuyết một cơ hội để nàng có thể tỉnh dậy.
- Cơ hôi?
Hàn Phong nghi ngờ nói.
Vô Danh Tử gật đầu đáp:
- Không sai! Cơ hội này kỳ thực ở ngay trên nguwoif của ngươi!
- Ta?
Hàn Phong nghi hoặc nhìn Vô Danh Tử.
Lập tức Hàn Phong cũng hiểu được vì sao Vô Danh Tử lại nói như vậy, vì sao lúc phát hiện dị thường trên người hắn thì lại hưng phấn như vậy. Đồng dạng hắn cũng minh bạch tại sao Vô Danh Tử muốn Tử Nhược đi ra ngoài.
Chỉ là nghĩ tới phương thức cứu trị này của Vô Danh Tử thì trong lòng Hàn Phong cũng không khỏi bồn chồn.
Mi đầu nhăn lại, Hàn Phong làm như thể không tin được hỏi thăm:
- Tiền bối, làm như vậy thực sự có thể chứ?
- Đương nhiên lão phu cũng không cần phải lừa ngươi!
Vô Danh Tử khẳng định nói.
Tuy rằng ngữ khí Vô Danh Tử vô cùng khẳng định. Nhưng Hàn Phong tin tưởng hắn hoàn toàn không cần phải làm ra sự tình lớn như thế để lừa gạt minh, hoặc hãm hại bản thân.
Chẳng qua, Hàn Phong thuỷ chung cảm thấy Vô Danh Tử tựa hồ vẫn còn chưa nói cái gì đó.
Loại cảm giac này từ lần đầu tiên khi gặp Vô Danh Tử thì trong lòng Hàn Phong vẫn không thể nào xoá đi được.
Mặc kệ Vô Danh Tử có dấu diễm cái gì hay không nhưng tin tưởng rằng phương pháp này có thể cứu được Trầm Ngọc. Vô luận như thế nào hắn cũng phải thử một lần.
Có được câu trả lời khẳng định của Hàn Phong thì Vô Danh Tử cũng không nói nhiều lời mà đi thẳng tới phía trước Trầm Ngọc, đồng thời xuất ra Hiền giả chi thạch mà Hàn Phong giao ra đặt trước ngực Trầm Ngọc.
Ngay sau đó hai tay Vô Danh Tử liên tục thi pháp, Hàn Phong chỉ kịp thấy từng đạo bạch quang trên đầu ngón tay hắn bay ra. Trong nháy mắt đã chui vào trong thân thể Trầm Ngọc.
Hàn Phong đứng bên cạnh chăm chú nhìn động tác của Vô Danh Tử, đồng thời cũng hồi tưởng lại sự tình Vô Danh Tử phân phó trước đó.