Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 501: Nói bóng nói gió


Hàn Phong cũng là nghe ngóng xa xôi từ chỗ Tử Nhược, rằng ở đây, thuật sĩ sĩ đen là con đường tu luyện duy nhất của tất cả mọi người.
 
Nhưng, bởi vì tu luyện hắc ám thuật sĩ trước tiên phải có điều kiện rất cao, bình quân trong một trăm người, chỉ có năm sáu người có thể tu luyện hắc ám thuật sĩ.
 
Và trong năm sáu người này, chỉ có một hai người có thể tu luyện hắc ám thuật sĩ đén huyền cấp trở lên.
 
Hắc ám thuật sĩ cũng phân chia cấp bậc như võ giả, từ cao đến thấp là thiên cấp, địa cấp, huyền cấp, hoàng cấp, và cấp nhập môn cơ bản.
 
Qua tìm hiểu, Hàn Phong cũng biết thực lực Tử Nhược là địa cấp hắc ám thuật sĩ.
 
Nhìn cô gáo tuổi mới hai mươi mà đã có thực lực cường đại như vậy.
 
Mặc dù Hàn Phong tin rằng trong điều kiện không bị thương, hắn có thể dễ dàng đánh bại Tử Nhược, nhưng đấy là với điều kiện bản thân hắn có thực lực thiên giai thất phẩm.s
 
Nếu như đổi thành một địa giai cao thủ bình thường, Hàn Phong không nghĩ có thể đánh bại Tử Nhược.
 
May mà đạo sĩ đen phát triển có hạn, theo như phân tich vừa rồi, đạo sĩ đen có trong khoảng không gian này cùng lắm chỉ khoảng hai ba vạn người.
 
Và đạo sĩ đen tu luyện đến huyền cấp trở lên cũng khoảng mấy ngàn người mà thôi.
 
So với dân số đại lục bên ngoài mà nói, hai ba vạn người này thực sự không đáng sợ.
 
Nói thì nói vậy, nhưng năng lực mà đạo sĩ đen nắm bắt, vô cùng quỷ dị, Hàn Phong đương nhiên cũng không dám coi thường.
 
Trong lúc trò chuyện, Tử Nhược cũng rất hiếu kì năng lực của Hàn Phong.
 
Đối với Tử Nhược, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người có năng lực quái dị như Hàn Phong.
 
Dù sao, đạo sĩ đen cũng đã sinh sống ở khoảng không gian này năm ngàn năm, phần lớn mọi người đều chưa từng rời khỏi đây, sự việc xảy ra năm ngàn năm trước đương nhiên càng không biết.
 
Trong nhận thức của họ, chỉ có họ là người duy nhất sinh sống trên mảnh đất này nên không biết đến sự tồn tại của võ giả.
 
Những chuyện này cũng là Hàn Phong nghe được từ miệng Tử Nhược.
 
Sau khi biết những người ở đây gần như không có ấn tượng về võ giả, Hàn Phong mới triệt để yên tâm.
 
So với cảm giác lo lắng phập phồng lúc mới vào khoảng không gian này, Hàn Phong không ngờ sự tình lại phát triển bất ngờ như vậy.
 
Như vậy, hắn có thể che giấu thân phận của mình tốt hơn.
 
Về phần Tử Nhược, Hàn Phong dễ dàng lừa gạt được cô, chỉ nói thuật pháp đen mà mình tu luyện tương đối đặc thù.
 
Tử Nhược nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì, bởi vì thuật pháp đen vốn dĩ rất tinh thâm, phạm vi đề cập tương đối lớn, nên những gì Hàn Phong nói, Tử Nhược căn bản không chút hoài nghi.
 
Đi dạo nửa ngày trong Thiên Khởi Thành, Tử Nhược đột nhiên dừng bước chân, do dự nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong nhìn thấy bộ dạng kì quái của Tử Nhược, không khỏi hiếu kì, hỏi:
 
- Cô sao vậy?
 
Tử Nhược cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới cất lời nói:
 
- Ta… ta phải về nhà! Ngươi định thế nào?
 
Nói xong, Tử Nhược dùng đôi mắt sáng như sao của mình chăm chú nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong đương nhiên không nghĩ chỉ cần cùng cô gái này tán gẫu mấy câu là đối tượng đã có tình cảm với mình.
 
Nhìn bộ dạng Tử Nhược, Hàn Phong đại khái đã đoán ra phần nào.
 
Ngẫm nghĩ một lúc, mặc dù đến bây giờ đã có chút khái niệm mơ hồ, nhưng phần lớn vẫn còn rất lạ lẫm.
 
Hắn đến đây là để tìm kiếm đá hiền giả, đương nhiên không muốn gặp thêm rắc rối nào khác.
 
Theo như cung cách nói chuyện và rất nhiều những dấu hiệu khác, Hàn Phong có thể xác nhận, địa vị của Tử Nhược ở Thiên Khởi Thành này không hề bình thường.
 
Có thân phận và địa vị như vậy vậy mà vẫn bị tấn công, chứng tỏ nơi đây không hề thái bình.
 
Chỉ có điều, Thiên Khởi Thành lớn như vậy, một chốc một lát không thể tìm ra ngay được, nếu như được thế lực đứng sau cô gái này giúp đỡ, biết đâu lại tìm được manh mối của đá hiền giả nhanh hơn.
 
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, cuối cùng Hàn Phong vẫn không từ bỏ được ý nghĩ cám dỗ đó, lên tiếng nói:
 
- Ta dự định ở lại đây mấy ngày, sau đó tính tiếp!
 
Tử Nhược nghe vậy, mắt sáng long lanh, không có bất cứ biểu hiện thất vọng gì, cô đang nghĩ, chỉ cần Hàn Phong còn ở Thiên Khởi Thành là cô vẫn còn cơ hội lôi kéo đối phương.
 
Nên, Tử Nhược cũng không vội vàng, chỉ cười nói:
 
- Nếu vậy, ngươi có thể đến nhà ta, dù sao nhà ta cũng rất rộng, thêm một mình ngươi cũng chẳng sao.
 
- Như vậy có được không?
 
Hàn Phong thấy cô gái trước mặt nhiệt tình như vậy, trong lòng có chút dị động, biết đâu lại tranh thủ cơ hội này nghe ngóng được gì.
 
Nghe Hàn Phong nói vậy, Tử Nhược trực tiếp giơ đôi bàn tay ngọc, kéo tay áo Hàn Phong, vừa đi vừa nói:
 
- Được rồi! Quyết định vậy đi, đi theo ta, trời sắp tối rồi đấy.
 
Thấy Tử Nhược nhiệt tình vậy, Hàn Phong không biết nên khóc hay nên cười, cô gái này không biết nên nói là đơn thuần hay là gì nữa.
 
Đối với một người đàn ông xa lạ lai lịch bất minh, sao có thể tin tưởng dễ dàng như vậy.
 
Nhưng, Hàn Phong cũng không khách sáo, dù sao cũng biết thân phận của mình ở đây không dễ bị phát hiện nên Hàn Phong để mặc cho Tử Nhược kéo mình đi.
 
Nếu như hắn một mực từ chối, rất dễ khiến người ta nghi hoặc.
 
Dưới sự hướng dẫn của Tử Nhược, Hàn Phong nhanh chóng đến trước một ngôi nhà cao lớn trong Thiên Khởi Thành.
 
Nhìn tòa kiến trúc tạo hình đặc biệt hơn nữa còn to lớn dị thường trước mắt, Hàn Phong có chút kinh ngạc, bởi vì cả quãng đường đến đây, Hàn Phong chưa nhìn thấy ngôi nhà nào có quy mô như vậy.
 
Rõ ràng, trong một thành phố mấy chục vạn dân, để sở hữu một ngôi nhà có tạo hình đặc biệt thế này , chủ nhân của nó chắc chắn phải có thân phận đặc biệt không kém.
 
Cho nên, Hàn Phong càng hiếu kì về thân phận của Tử Nhược hơn.
 
Đương nhiên, bên ngoài Hàn Phong không biểu lộ quá nhiều, chỉ tỏ ra kinh ngạc vừa đủ.
 
Hình như nhìn thấy tia kinh ngạc trên mặt Hàn Phong, Tử Nhượ cười nói.
 
- Được rồi, đừng ngây ra nữa! Đi theo ta!
 
Hàn Phong nghe vậy, gật gật đầu, theo Tử Nhược vào bên trong.
 
Chưa được mấy bước, Hàn Phong nhìn thấy hai bên cánh cửa đứng sẵn hai tên thủ vệ.
 
Hai tên thủ vệ nhìn thấy Tử Nhược đến, cung kính hành lễ.
 
Tử Nhược chỉ hơi gật đầu ra hiệu, vẫy tay bảo Hàn Phong đi theo cô.
 
Lúc Hàn Phong đi qua chỗ hai tên thủ vệ, hắn cảm nhận rõ hai luồng ánh mắt dị thường dừng lại trên người mình.
 
Hàn Phong mỉm cười, tiếp tục đi theo Tử Nhược.
 
Liên tiếp đi qua ba cánh cửa lớn, hai người mới vào trong đại diện.
 
Hàn Phong nhìn tìn hình xung quanh, kiến trúc đại điện rất kiên cố, nhưng vẫn không mất đi quý khí.
 
Từ những điểm này, Hàn Phong có thể nhìn ra chủ nhân của ngôi nhà này là một nhân vật có địa vị.
 
Trong lúc Hàn Phong còn đang thầm suy đoán thì từ bên trong đại diện truyền đến những tiếng bước chân nho nhỏ.
 
Rất nhanh, một người đàn ông ăn vận không bắt mắt từ trong đi ra.
 
Khoảnh khắc người đàn ông trung niên này vừa xuất hiện, Hàn Phong không khỏi giật mình bởi luồng khí tức nguy hiểm mà ông ta mang đến.
 
Cẩn thận quan sát người đàn ông trung niên lần nữa, diện mạo rất bình thường, căn bản không có bất cứ điểm gì không ổn.
 
Hàn Phong thậm chí còn nghĩ, hay là lúc nãy mình quá cảnh giác nên mới sản sinh ảo giác.
 
Tử Nhược bên cạnh sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, cất giọng nũng nịu, ào đến như một con chim nhỏ, dụi đầu vào lòng ông.
 
Hàn Phong nghe thấy tiếng cô nũng nịu:
 
- Phụ thân!
 
Nghe Tử Nhược gọi vậy, Hàn Phong đương nhiên biết thân phận của người đàn ông này.
 
"Cha của Tử Nhược" thấy Tử Nhược trở về, đương nhiên cũng rất vui, lại thấy con gái ào vào lòng mình như lúc còn nhỏ, không khỏi nở một nụ cười hiền dịu, giơ tay xoa xoa đầu Tử Nhược, âu yếm nói:
 
- Con gái về rồi đấy à! Đi đường chắc vất vả lắm!