Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 481: Gặp Võ Hoàng Điện


Mấy năm tiếp theo, La Mạn vừa trọng dùng Phạm Tùng, vừa quan sát nhất cử nhất động của hắn cuối cùng mới xác nhận lòng trung thành.
 
Cũng bởi vậy, La Mạn mới yên tâm giao phương pháp phân phối truyền tống trận cho Phạm Tùng.
 
Biết được những chuyện này, Hàn Phong không khỏi cảm khái, quả không hổ là người giàu có nhất thiên hạ kiếp trước, luận những năng lực này thôi, Hàn Phong chỉ bằng cái móng tay. Vì La Mạn đến nên kế hoạch đi khu rừng âm u phải chậm lại.
 
Bây giờ thấy La Mạn đã tạm thời xử lý xong mọi chuyện, Hàn Phong không thể tiếp tục ở lại Huyền Thiên Tông thêm được nữa.
 
Chuyến đi đến khu rừng âm u đã gấp lắm rồi.
 
Lần này đến khu rừng âm u không bởi chỉ vì một mình Trầm Ngọc, nếu như có thể, hắn còn muốn tìm ra tứ diệu tháp ẩn giấu trong khu rừng âm u nữa.
 
Phải đến trước khi Võ Hoàng Điện tìm ra nơi này.
 
Mặc dù trong tay không có tứ diệu thạch, nhưng nếu như có thể trước một bước tìm ra vị trí tứ diệu tháp, như vậy có thể nắm được quyền chủ động.
 
Đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm cho Kỷ Thanh Thanh.
 
Thương lượng với Triệu Vô Cực xong, Hàn Phong ở lại Huyền Thiên Tông vài ngàu, xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện trong tông rồi mới khởi hành đi đến U Ám Sâm Lâm.
 
Đi theo đương nhiên có Triệu Vô Cực và cả Tiểu Bạch.
 
Tiểu Bạch bây giờ đấu khí không ngừng tăng trưởng, thực lực đã gần chạm đến thiên giai thất phẩm cảnh giới.
 
Đương nhiên cảnh giới đấu khí của ma thú và con người không giống nhau, không có chuyện lãnh ngộ thiên giai pháp.
 
Nên dù Tiểu Bạch đã tiến nhập thiên giai thất phẩm, nhưng vẫn chưa là đối thủ của Hàn Phong, chỉ đơn thuàn tăng trưởng đấu khí mà thôi.
 
Việc mang Tiểu Bạch theo là kết quả sau khi Hàn Phong và Triệu Vô Cực thương lượng.
 
Họ nghĩ, Tiểu Bạch chắc chắn có liên quan đến nơi giam giữ đó, biết đâu dựa vào nó, cơ hội tìm ra nơi giam hãm của Hàn Phong sẽ tăng lên rất nhiều.
 
Mục tiêu đầu tiên là địa điểm mà mười năm trước Hàn Phong cùng Trầm Ngọc vào U Ám Sâm Lâm.
 
Sau mấy ngày, Hàn Phong, Triệu Vô Cực và Tiểu Bạch đã đến được lối vào U Ám Sâm Lâm.
 
Nhìn khu rừng bị sương mù bao phủ, bao nhiêu suy nghĩ thi nhau lướt qua, cảnh tượng cùng Trầm Ngọc năm đó bỗng chốc hiện lên trong đầu Hàn Phong.
 
Không ngờ mới đó đã mười năm, nhưng quý nhân bên cạnh thì đã không còn nụ cười nữa.
 
Trong lòng có chút thương cảm, Triệu Vô Cực bên cạnh nhắc nhở nói:
 
- Hàn Phong, liệu có nên đón Trầm Ngọc đến đây không, theo như La Mạn nói, sau khi vào U Ám Sâm Lâm, truyền tống trận sẽ mất đi tác dụng.
 
Được Triệu Vô Cực nhắc nhở, Hàn Phong mới hồi lại thần, gật gật đầu, lấy từ trong ngực cát ra một cái tủ nhỏ, giống y như cái túi đựng cát đỏ trong tay Phạm Tùng.
 
Làm theo những gì La Mạn dạy, Hàn Phong tìm một nơi sạch sẽ, bắt đầu bài bố truyền tống trận.
 
Thứ này, giống như vẽ hồ lô, chẳng có gì khó lắm, chỉ một lúc sau, Hàn Phong đã làm xong truyền tống trận.
 
Sau đó, Hàn Phong lấy viên thủy tinh đỏ ra cầm ở tay, nói với Triệu Vô Cực:
 
- Ta đi rồi về ngay.
 
Dứt lời, viên thủy tinh đỏ trong tay Hàn Phong hơi phát ra một trận hồng quang, liền sau đó, thân ảnh Hàn Phong một lần nữa biến mất.
 
Một lúc sau, truyền tống trận trên mặt đất lại phát ra quang mang dịu mắt, Hàn Phong ôm theo Trầm Ngọc xuất hiện trước mặt Triệu Vô Cực.
 
Cẩn thận cõng Trầm Ngọc sau lưng, thay cô chỉnh sửa lại mớ tóc lòa xòa trước mặt, Hàn Phong quay sang Triệu Vô Cực, nói:
 
- Việc không thể chần chừ, chúng ta vào thôi!
 
Triệu Vô Cực nhìn động tác của Hàn Phong, khẽ lắc đầu, đối với mộ cô gái bề ngoài yếu ớt, bên trong mạnh mẽ dị thường như Trầm Ngọc, Triệu Vô Cực vô cùng bội phục.
 
Nên ông cũng không nói nhiều, kéo tay Hàn Phong, đi vào trong màn sương trắng.s
 
U Ám Sâm Lâm đối với người thường mà nói là một sự tồn tại cấm kị, nhưng đối với Hàn Phong và Triệu Vô Cực, nó chẳng có gì nguy hiểm.
 
Nhất là Triệu Vô Cực, U Ám Sâm Lâm đối với ông mà nói vô cùng quen thuộc, mấy trăm năm trước ông không chỉ một lần thăm viếng nơi này, mọi thứ bên trong đối với ông đều rất thân thuộc.
 
Một cảm giác choáng váng ùa đến, chớp mắt, đã thấy bạt ngàn thực vật xuất hiện trước mắt Hàn Phong.
 
Đây là những thực vật chỉ có trong U Ám Sâm Lâm, Hàn Phong vừa nhìn đã nhận ra luôn, Hàn Phong biết lúc này mình đã ở trong U Ám Sâm Lâm.
 
Cẩn thận quan sát bốn phía, kết quả trong lòng có chút thất vọng, nơi này không giống như nơi mà hắn cùng Trầm Ngọc lần đầu tiên bước vào U Ám Sâm Lâml
 
Như vậy, tâm lý ăn may của Hàn Phong cũng theo đó mà phá sản.
 
Xem ra vị trí truyền tống của U Ám Sâm Lâm đúng là khiến người ta đau đầu thật.
 
- Sao, có ấn tượng gì không?
 
Triệu Vô Cực đứng bên cạnh, hỏi.
 
Hàn Phong lắc lắc đầu, buồn bã nói:
 
- Không được, nơi này hoàn toàn không có ấn tượng, căn bản không phải là nơi chúng ta đã đi qua, xem ra chúng ta phải tìm rồi.
 
Triệu Vô Cực nghe vậy, cũng có chút thất vọng.
 
Tiếp đó, hai người một thú, cộng thêm một Trầm Ngọc đang hôn mê, bắt đầu tìm kiếm trong khu rừng ma thế nhân vẫn luôn khiếp sợ.
 
Nửa tháng thời gian, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đã ở trong U Ám Sâm Lâm được nửa tháng.
 
Chỉ có điều, trong nửa tháng đó, họ chẳng thu hoạch được gì.
 
Triệu Vô Cực đi phía trước, quay lại nhìn Hàn Phong, nói:
 
- Cứ tình hình này, chỉ e chúng ta có ở lại đây một hai tháng cũng không có bất cứ tiến triển gì.
 
`
 
Hàn Phong nghe vậy, thở dài, buồn bã nói:
 
- Dù có phải ở lại nửa năm, ta cũng phải tìm ra nơi giam hãm đó.
 
Dừng lại một lúc, Hàn Phong quay đầu nhìn Trầm Ngọc đang gục trên vao, xót xa nói:
 
- Chỉ có điều, ta có thể đợi được, nhưng sức khỏe Trầm Ngọc thì không đợi được đến lúc đó.
 
- Tình hình Trầm Ngọc bây giờ thế nào?
 
Triệu Vô Cực nghe Hàn Phong nói vậy, không khỏi thắc mắc.
 
Sắc mặt có chút sầm lại, lắc lắc đầu, Hàn Phong ủ rũ nói:
 
- Tạm thời vẫn chưa có gì lo ngại, nhưng nửa tháng vừa rồi, sức khỏe cô ấy cũng có chút ảnh hưởng, thân thể vốn dĩ rất yếu ớt, bây giờ càng trở nên thiếu ổn định hơn, cứ đà này, sớm muộn gì cũng không gắng gượng nổi.
 
Nghe vậy, Triệu Vô Cực chỉ im lặng, trước mắt cũng chẳng có cách gì hơn, trừ phi tìm được nơi giam hãm, nếu không e rằng Trầm Ngọc sẽ hương tiêu ngọc tổn.
 
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo hai người, thỉnh thoảng lại nhảy lên vai Hàn Phong, ghé sát đầu vào Trầm Ngọc đang say ngủ, kêu lên mấy tiếng khe khẽ, sau đó thè lưỡi, liếm liếm lên khuôn mặt đã trắng bệch của Trầm Ngọc.
 
Nhìn hành động này của Tiểu Bạch, Hàn Phong ngăn lại mà chỉ thấy trong lòng đau xót vô cùng.
 
Hắn nhớ lại lúc mới gặp Tiểu Bạch, trừ hắn ra, Trầm Ngọc là người tiếp xúc với Tiểu Bạch lâu nhất.
 
Quan hệ giữa Trầm Ngọc và Tiểu Bạch, không hề thua kém hắn, cộng thêm mấy năm vừa qua hắn thường xuyên ở bên ngoài, thời gian Trầm Ngọc bên cạnh Tiểu Bạch còn nhiều hơn cả Hàn Phong.
 
Nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, Hàn Phong thì thầm nói:
 
- Tiểu Bạch, đừng làm phiền Trầm Ngọc nghỉ ngơi, ngoan, xuống dưới đất đi.
 
Tiểu Bạch nghe vậy, bất mãn rống lên một tiếng khe khẽ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống, đi bên cạnh Hàn Phong.
 
Mặc dù biết cứ tìm kiếm không mục đích thế này, cuối cùng sẽ chẳng thu hoạch được gì, nhưng Hàn Phong bây giờ đã chẳng còn cách nào khác, chỉ còn biết đi tiếp, nói không chừng may mắn lại tìm được.
 
Ôm theo hi vọng đó, Hàn Phong và Triệu Vô Cực tiếp tục đi về phía trước.
 
Không biết bao nhiêu lâu sau, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một con ma thú toàn thân đỏ rực.
 
Cả quãng đường đến đây, số lượng ma thú nguy hiểm hai người đã gặp nhiều vô số kể, chỉ là với thực lực của hai người, căn bản không sợ bị những con ma thú đó uy hiếp.