Sau khi nghĩ thông, Hàn Phong cúi đầu nhìn Đường Vũ Nhu.
Bốn mắt chạm nhau, chỉ khác, lần nay Đường Vũ Nhu không ngượng ngùng né tránh nữa, nhớ lại những gì Đường Vũ Nhu vừa nói, Hàn Phong không khỏi lên tiếng hỏi:
- Lúc nãy nàng nói, chỉ cần ta vui, Linh Nhi bọn họ cũng sẽ vui, trong số "bọn họ" đó, có nàng không?
Đường Vũ Nhu nghe vậy, hai má đỏ bừng, môi mím chặt, mắt long lanh, nhưng Hàn Phong không điều khiến Hàn Phong ngạc nhiên là, Đường Vũ Nhu chỉ do dự một lúc, sau đó đỏ mặt khẽ khẽ đáp một tiếng.
Nếu như không phải hai người đang ở rất gần nhau, cộng thêm Hàn Phong thính lực kinh nhân, có lẽ căn bản không nghe thấy tiếng đáp đó.
Thấy Đường Vũ Nhu không né tránh câu hỏi của mình, mắt Hàn Phong cũng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn chỉ mỉm cười, ôm Đường Vũ Nhu vào lòng, đồng thời nói:
- Ta hiểu, ta hứa với nàng sau này sẽ không tự tạo cho mình áp lực quá lớn, nhưng ta vẫn sẽ nỗ lực hết sức bảo vệ mọi người.
- Ừm!
Đường Vũ Nhu dựa vào lòng Hàn Phong, đáp khẽ, tham lam hút hà mùi thơm rất đàn ông trên người hắn, mắt ánh lên vẻ say mê.
Hàn Phong nói tiếp:
- Nhưng, nàng cũng phải đồng ý với ta, nhất định phải biết tự bảo vệ mình, ta không muốn nhìn thấy có người rời khỏi ta, biết chưa?
- Ừm!
Đường Vũ Nhu vẫn không nói gì, chỉ có khuôn mặt đang vùi mặt vào ngực Hàn Phong dần lộ ra một nụ cười mê hồn, chỉ có điều, nụ cười ấy không xuất hiện trên mặt Hàn Phong.
Ngày thứ hai, Hàn Phong đến phòng Mộ Tuyết, trải qua một đêm được Đường Vũ Nhu khuyên nhủ, tâm trạng Hàn Phong lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mặc dù vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Thanh Thanh, nhưng Hàn Phong không còn trách Mộ Tuyết nữa.
Lần này hắn đến, đương nhiên là để xin lỗi Mộ Tuyết.
- Có chuyện gì cứ nói, đã đến thế này rồi ta cũng chẳng còn gì phải giấu, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ nói với ngươi.
Hàn Phong chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi:
- Võ Hoàng Điện đã có được ba trong năm miếng tứ diệu thạch, cộng thêm bây giờ Thanh Thanh đã rơi vào tay chúng, nghĩa là tứ diệu thạch bây giờ đã hoàn toàn ở trong tay Võ Hoàng Điện.
Gật gật đầu, Mộ Tuyết nói:
- Đúng là như vậy, nhưng chúng muốn lấy được thủy diệu thạch từ người Thanh Thanh cũng không phải là chuyện đơn giản, thủy diệu thạch bây giờ đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể Thanh Thanh.
- Có thể nói kĩ hơn một chút không?
Hàn Phong có chút không hiểu, hỏi.
- Nói một cách đơn giản, bây giờ thủy diệu thạch chính là Thanh Thanh, Thanh Thanh chính là thủy diệu thạch. Trải qua mười năm luyện hóa, thủy diệu thạch đã hoàn toàn dung hợp vào mỗi bộn phận trong cơ thể Thanh Thanh, trừ phi Thanh Thanh chết đi, trải qua một trăm năm thời gian, di thể của nó mới có thể ngưng tụ lại được tứ diệu thạch, bằng không, tứ diệu thạch sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới.
Mộ Tuyết giải thích nói.
Hàn Phong nghe vậy, cũng kinh ngạc, nhưng lại lo lắng nói:
- Nếu như Võ Hoàng Điện biết chuyện này, giết hại Thanh Thanh, sau đó dùng thủ pháo đặc thù ngưng tụ thủy diệu thạch, như vậy…
- Tuyệt đối không thể!
Mộ Tuyết ngắt lời, sau đó giải thích:
- Tứ diệu thạch là thiên địa kì vật, không thể bởi vì tác dụng của ngoại lực mà sản sinh biến hóa. Nếu như không phải Thanh Thanh thân thể đặc thù thì cũng không thể khiến thủy diệu thạch hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể, nên Võ Hoàng Điện căn bản không thể làm được.
Nghe đến đây, Hàn Phong cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng trong lòng thì vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi Mộ Tuyết.
Hàn Phong trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:
- Mộ các chủ, ta vẫn còn một câu hỏi nữa.
- Ngươi hỏi đi! Còn nữa, giữa chúng ta không cần khách khí, với mối quan hệ của ngươi mà nha đầu Vũ Nhu, cứ gọi ta Mộ các chủ e rằng hơi xa cách.
Mộ Tuyết cười nói.
Hàn Phong vẫn chưa nói ra nghi hoặc trong lòng, nhưng bị câu nói này của Mộ Tuyết làm cho bối rối, hắn đương nhiên biết địa vị của Mộ Tuyết trong lòng Đường Vũ Nhu.
Thân thế Đường Vũ Nhu, Hàn Phong cũng hiểu, biết cô là cô nhi, được Mộ Tuyết một tay nuôi lớn.
Có thể nói, Mộ Tuyết là người thân duy nhất của Đường Vũ Nhu, bây giờ Mộ Tuyết đã biết mối quan hệ giữa hắn và Đường Vũ Nhu, Hàn Phong cũng cảm thấy ngại, gãi đầu gãi tai, ngần ngừ một lúc mới nói:
- Vậy ta sẽ gọi bà là Mộ sư bá!
- Như vậy được đấy, nha đầu Vũ Nhu do ta nuôi lớn, từ nhỏ thông minh lanh lợi, chỉ có điều tính cách của nó chịu ảnh hưởng bởi ta, lạnh lùng cao ngạo y như ta hồi trẻ, nên sau này hi vọng ngươi có thể bao dung nó, kì thực nó là một cô gái rất tốt!
Mộ Tuyết lúc này chẳng khác gì một bà mẹ, đang nghĩ cho con gái của mình.
Hàn Phong đã tiếp xúc với Đường Vũ Nhu được một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết tính cách trong nóng ngoài lạnh của cô, nên nghe vậy, liền gật đầu đảm bảo:
- Mộ sư bá yên tâm, ta sẽ bảo vệ Vũ Nhu thật tốt, không để cô ấy bị tổn thương.
Nghe vậy, Mộ Tuyết gật gật đầu, cười mỉm, nói:
- Vậy được rồi! Lúc nãy ngươi còn gì muốn hỏi?
Nghe Mộ Tuyết nhắc, sắc mặt Hàn Phong đột nhiên trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:
- Ta muốn biết, tứ diệu tháp nằm ở đâu?
Mộ Tuyết nghe xong, ngây người, sau đó ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao đột nhiên hỏi vậy?
Hàn Phong giải thích:
- Bây giờ tứ diệu thạch đã hoàn toàn rơi vào tay Võ Hoàng Điện, mặc dù trong một thời gian ngắn Võ Hoàng Điện không thể lấy được thủy diệu thạch ra khỏi cơ thể Thanh Thanh, nhưng với năng lực của mình, rất khó đảm bảo Diệp Võ Hoàng sẽ không tìm ra cách hóa giải. Diệp Võ Hoàng là một đạo sĩ đen, hơn nữa còn biết đến sự tồn tại của tứ diệu thạch, vậy thì nhất định hắn biết tứ diệu tháp nằm ở đâu, ta sợ Diệp Võ Hoàng sau khi tìm không ra cách lấy thủy diệu thạch, sẽ chọn tiến một bước tìm tứ diệu tháp trước.
Nghe Hàn Phong giải thích xong, Mộ Tuyết cũng trở nên trầm ngâm, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới nói:
- Ngươi nói không sai, Diệp Võ Hoàng thì ta chưa được tiếp xúc nhiều, nhưng nếu hắn biết sự tồn tại của tứ diệu thạch thì cũng sẽ biết được về tứ diệu tháp. Không lấy được thủy diệu thạch ra khỏi cơ thể Thanh Thanh, rất khó đảm bảo hắn sẽ không đi trước một bước, tìm vị trí tứ diệu tháp, sau đó tìm cách phá giải.
Dừng lại một lúc, Mộ Tuyết sau khi nhìn bốn phía, thở dài rồi mới chậm rãi nói:
- Lúc này chỉ có ta với người, phẩm hành của ngươi ta đương nhiên biết, nói cho ngươi biết cũng chẳng ngại gì. Nhưng, nó liên quan đến vấn đề trọng đại, ta hi vọng càng ít người biết càng tốt, trừ phi ngươi xác nhận là người có thể tin tưởng tuyệt đối, nếu không không được tiết lộ ra ngoài.
- Đó là đương nhiên!
Hàn Phong bảo chứng nói.
Gật gật đầu, Mộ Tuyết nói:
- Kì thực, tứ diệu tháp chắc ngươi cũng đã nghe qua, nó nằm trong U Ám Sâm Lâm.
- U Ám Sâm Lâm?
Hàn Phong nghe xong câu trả lời, cũng có chút kinh ngạc.
Không ngờ nơi phong ấn con ma vật của năm ngàn năm trước lại là U Ám Sâm Lâm.
Hơn nữa hắn từng ở trong đó mà chẳng hề phát hiện ra điểm này.
Đợi đã!
Hàn Phong đột nhiên nhớ đến chuyện mà Triệu Vô Cực nói trước đây, Triệu Vô Cực từng nói bị nhốt trong U Ám Sâm Lâm vài trăm năm, mấy năm nay liên tục tìm kiếm khu rừng nơi từng giam hãm mình.
Chỉ có điều, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra manh mối.
Nhưng, Hàn Phong nhớ Triệu Vô Cực từng nói, nơi đó tồn tại một luồng sức mạnh vô cùng cường đại.
Không lẽ, nơi mà Triệu Vô Cực bị giam, có liên hệ với tứ diệu tháp.
Mộ Tuyết đương nhiên không biết những chuyện này, thấy Hàn Phong có vẻ suy nghĩ, ngạc nhiên hỏi:
- Hàn Phong, có phải ngươi biết gì không?
Bị Mộ Tuyết cắt đứt dòng suy nghĩ, Hàn Phong nói:
- Ta đã từng vào U Ám Sâm Lâm, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, có điều trong đầu đang có một vài suy nghĩ, chỉ có điều vẫn chưa rõ ràng nên tạm thời không có ý kiến gì.
Nghe vậy, Mộ Tuyết cũng không hỏi nữa, nói tiếp:
- Kì thực năm ngàn năm trước, U Ám Sâm Lâm đã xuất hiện ở đại lục, nhưng lúc đó U Ám Sâm Lâm chỉ là một khu rừng bình thường, nếu như có điều gì khác biệt, cùng lắm chỉ có thể nói U Ám Sâm Lâm lớn hơn những khu rừng khác hàng trăm lần. Lúc đó, loài người vẫn có thể tự do đi lại trong đó.
Hàn Phong nghe Mộ Tuyết giảng về một đoạn lịch sử, trong lòng mặc dù ngạc nhiên nhưng không có ý định ngắt lời.
Tiếp đó, từ Mộ Tuyết hắn biết.
U Ám Sâm Lâm trở nên hung hiểm như ngày hôm nay vì có liên quan đến tứ diệu thạch.
Lúc đó, để tránh ma vật tiếp tục phá hoại đại lục, mấy vị cường giả đã đem nó đến U Ám Sâm Lâm canh giữ, sau này trải qua bao nhiêu năm thời gian, trở thành nơi phong ấn quái vật, nhưng tránh không để những tên đạo sĩ đen còn sót lại tìm đến tứ diệu tháp.
Vị song tu cường giả kia trước khi kết thúc sinh mạng của mình, đã bố trí một đại trận cổ trong U Ám Sâm Lâm.
Đương nhiên, năng lượng mà loại đại trận viễn cổ này tiêu hao không phải một người có thể gánh vác được, nên lúc đó phải tập hợp cả sức mạnh của bốn bị cường giả đương thế, mới làm được điều này.
Vị song tu cường giả kia, vốn dĩ có cơ hội sống sót, nhưng vì bố trí đại trận, lại là người dẫn dắt, cuối cùng mới mất hết sinh mệnh lực, kiệt sức mà chết.
Viễn cổ đại trận sau khi hình thành, xung quanh tứ diệu tháp sản sinh một làn sương trắng.
Làn sương trắng này không phải sương mù bình thường, chỉ cần có người đi vào, sẽ bị trận pháp bên trong sương mù ảnh hưởng, mất phương hương triệt để, nếu như vô tình đoán trúng trận pháp cơ quan bên trong, sẽ bị dịch chuyển đến một nơi cách đó hơn ngàn dặm.
Như vậy, có thể bảo đảm không một ai có thể tiếp cận tứ diệu tháp.
Đương nhiên, không thể nói là hoàn toàn tuyệt đối.
Đại lục lớn như vậy, chẳng điều kì lạ nào không có, rất khó đảm bảo không kì nhân dị sĩ nào nghĩ ra cách phá giải.
Nên, bốn vị cường giả tham gia bố trận thường xuyên trú thủ bên trong U Ám Sâm Lâm.
Nhưng, bất ngờ là, trải qua vài chục năm diễn biến, viễn cổ đại trận hình như bị ảnh hưởng của tứ diệu tháp và con ma vật bị phong ấn bên trong, từ động sản sinh dị biến.
Màn sương trắng không ngừng mở rộng ra ngoài, biến số bên trong càng khó bề phân biệt.
Cho đến sau này, bốn vị cường giả không thể tìm được trận nhãn thực sự của đại trận ở đâu, không biết làm thế nào, đành phải lùi lại, bảo vệ xung quanh U Ám Sâm Lâm.
Thời gian dần dần trôi qua, sương trắng không ngừng mở rộng, cho đến cuối cùng, hoàn toàn bao phủ U Ám Sâm Lâm, thậm chí còn lan ra cả bên ngoài vài chục cây số.
Vốn dĩ, bốn vị lo lắng nếu như cứ phát triển thế này, sương trắng sớm muộn sẽ nuốt chửng cả đại lục, như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.
Trong lúc họ đang lo lắng thì sương trắng đột nhiên dừng mở rộng.
Mọi người không hiểu tại sao, cuối cùng kết luận phạm vi ảnh hưởng của tứ diệu tháp và ma vật có hạn, và đây chính là giới hạn của nó.
Nhưng, màn sương trắng đã hoàn toàn phân chia đại lục, hai đầu đại lục hoàn toàn mất hết liên lạc, chỉ có thể dựa vào đường biển mới có thể miễn cưỡng trao đổi thông tin.
Mấy nghìn năm phát triển, bên trong U Ám Sâm Lâm vốn dĩ bình lặng đó, liên tục xuất hiện các loại ma thú cường đại.
Thế nhân không biết những con ma thú đó từ đâu chui ra.
Nhưng người của Tứ Diệu Các thì biết, phần lớn những con ma thú này bình thường sống trong U Ám Sâm Lâm, bị ma vật ảnh hưởng nên mới sản sinh dị biến.
Từ miệng Mộ Tuyết, Hàn Phong biết con ma vật lúc bị phong ấn vẫn rất cường hãn, cho dù không thể thoát ra được khỏi sự trấn áp của tứ diệu thạch nhưng khí tức trên người nó có thể điều khiển được ý thức của những ma thú gần đó, chỉ huy chúng tấn công kẻ thù.
Hoặc là những con ma thú này bị khí tức ma vật ảnh hưởng, dần dần sản sinh tiến hóa.
Ma vật bị phong ấn trong tứ diệu tháp càng nhiều năm, khí tức trên người càng yếu đi, ma thú dị biến cũng dần dần thoát khỏi sự khống chế của nó, chạy ra ngoài.
Đây chính là nguyên nhân hình thành nên U Ám Sâm Lâm.
Nghe Mộ Tuyết kể lại, Hàn Phong chỉ có thể dùng hai chữ chấn động để diễn đạt tâm trạng mình lúc này.
Không ngờ, màn sương trắng trong U Ám Sâm Lâm lại là do viễn cổ đại trận hình thành, và những con ma thú hung hãn là dị số sản sinh từ ảnh hưởng của ma vật.
Bí mật mấy ngàn năm trước, nếu như hôm nay Mộ Tuyết không tiết lộ, e rằng sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Nhưng, nghe Mộ Tuyết nói xong, Hàn Phong càng thêm khẳng định, nơi giam cầm bí mật đó, nhất định có liên qua đến tứ diệu tháp.
Bộ não không ngừng phân tích, chỉnh hợp lại những thông tin vừa nhận được.
Mộ Tuyết bên cạnh thấy Hàn Phong cúi đầu suy tư, cũng không lên tiếng làm phiền.
Đúng lúc này, Đường Vũ Nhu từ ngoài cửa bước vào, lúc nhìn thấy Hàn Phong, trông cô có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:
- Sao chàng lại ở đây?
Hàn Phong nghe thấy động tĩnh, tạm thời cất mọi suy nghĩ sang một bên, mỉm cười nói:
- Ta đến hỏi Mộ sư bá một vài vấn đề.
- Mộ sư bá?
Đường Vũ Nhu nghe vậy, đầu tiên ngây ra, sau đó băn khoăn lặp lại.
Sau đó, Đường Vũ Nhu hướng ánh mắt sang phía Mộ Tuyết, Mộ Tuyết chỉ mỉm cười, Đường Vũ Nhu hình như hiểu ra điều gì, hai má đỏ bừng, mắt ánh lên một tia bối rối.
Hàn Phong sau khi nhận được tin tức quan trọng từ chỗ Mộ Tuyết, lập tức đi tìm Triệu Vô Cực thương lượng nên không phát hiện ra sự khác lạ trên mặt Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu vì quá bối rối nên lúc Hàn Phong rời đi cũng không nói gì nhiều.
Cho đến khi Hàn Phong vội vã bỏ đi rồi mới đến bên Mộ Tuyết, ngồi xuống bên bà.
Mộ Tuyết thấy Đường Vũ Nhu như vậy, dịu dàng vuốt tóc cô, cười nói:
- Nha đầu ngốc, lần đầu tiên ta thấy con giống một cô gái nhỏ thật sự.
- Sư phụ!
Đường Vũ Nhu nghe Mộ Tuyết nói, ngượng nghịu, vùi đầu vào lòng Mộ Tuyết như đang làm nũng, mãi không thấy ngẩng lên.
Mộ Tuyết thấy Đường Vũ Nhu như vậy, biết tiểu nha đầu và Hàn Phong đã tình sâu nghĩa nặng, lắc đầu cười nói:
- Con cứ thế này, sau này sẽ bị tên tiểu tử ấy bắt nạt.
- Sư phụ, không đâu, Hàn Phong rất tốt với con!
Đường Vũ Nhu nghe xong, quên luôn là mình đang ngượng, thay Hàn Phong biện hộ.
Mộ Tuyết cũng chỉ là tiện mồm nói, bà với Hàn Phong tiếp xúc tương đối nhiều, đương nhiên biết phẩm hạnh Hàn Phong, nên tiếp tục trêu chọc:
- Thế nào, còn thế nào được nữa, con một lòng bảo vệ tiểu tử đó, thật uổng công ta nuôi con bao nhiêu năm nay.
- Sư phụ! Con…
Đường Vũ Nhu nghe vậy, tưởng Mộ Tuyết giận, lo lắng lắm, đang định giải thích.