Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 451: May mắn chạy thoát


Hàn Phong nghe Lôi Chấn nói vậy thì cũng có chút kinh ngạc, lập tức nghi hoặc nói:
 
- Phụ thân ngươi là……?
 
Đường Vũ Nhu cũng là nhẹ giọng nói:
 
- Phụ thân Lôi Chấn chính là Các chủ một đời của Thiên Lôi các. Mà Lôi Chấn cũng là tiểu Các chủ.
 
Nghe vậy Hàn Phong cũng bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cũng thực không nghĩ tới Lôi Chấn lại có được thân phận như vậy.
 
Nếu như Lôi Chấn là tiểu Các chủ vậy thì có thế biết được những sự tình so với ba người còn lại tự nhiên là nhiều hơn rất nhiều.
 
Bất quá, vừa rồi Hàn Phong nói như vậy thì cũng khiến cho mọi người trấn an được chút ít. Nhưng ngay cả hắn cũng thấy được khả năng đó là rất nhỏ. Hắn bất quá cũng chỉ là dựa theo ký ức kiếp trước mà phân tích.
 
Dù sao thì kiếp trước Võ Hoàng điện cũng tiến công bốn các nhưng lại chậm hơn so với kiếp này hai trăm năm.
 
Cho dù là như vậy thì Võ Hoàng điện vẫn như trước không thể nào tiêu diệt được bốn các. Nhưng điều này cũng chứng minh được bốn các không phải thuộc dạng dễ đối phó như vậy.
 
Mà lúc này có lẽ nhân vì bản thân gặp phải bất lợi hay là do những nguyên nhân khác, phương diện khác cho nên Võ Hoàng điện đã tấn công sớm hơn so với kiếp trước.
 
Sau khi lần lượt phán đoán sự tình thì Hàn Phong cũng không thể nào tìm được đáp án.
 
Bất quá, hắn ngược lại có chút kinh ngạc. Lôi Chấn dĩ nhiên lại có thể biết được nhiều sự tình như vậy. Hàn Phong liếc mắt nhìn ba người, từ biểu tình của bọn họ thò rõ ràng là có ngạc nhiên. Hiển nhiên ngoại trừ Lôi Chấn ra thì những người khác không một ai biết
 
Lúc trước Hàn Phong từ Đường Vũ Nhu mà biết được quan hệ mật thiết của bốn các.
 
Nếu Lôi Chấn nói Thiên Lôi các có cất giấu một lực lượng thủ hộ thì chắc hẳn ba các khác cũng sẽ có. Từ đó cho thấy Võ Hoàng điện muốn trong vài ngày tiêu diệt bốn các là điều không có khả năng.
 
Mà hôm nay bọn họ chỉ có thể yên lặng mà theo dõi những chuyển biến tiếp theo.
 
Kế tiếp qua vài ngày, Hàn Phong cũng không có ly khai Huyền Thiên tông mà đợi ở trong tông môn. Lúc trước giao thủ với Võ Hoàng hắn cũng bị thụ thương, cho nên cần phải điều dưỡng một đoạn thời gian. Tiện thể chờ tin tức từ đế đô truyền tới.
 
Từ khi hoàng thất phái ra nhóm người Thiên giai cung phụng và một đội quân Địa giai cao thủ bị địch nhân tập kích, tổn thương thảm trọng thì Tiêu Tấn nhất thời giận giữ. Đồng thời cũng phái ra một lượng lớn thám tử đi do thám tin tức.
 
Với đội ngũ nhân mã được đế quốc đào tạo chuyên nghiệp thì muốn đạt được một ít tin tức của bốn các cũng không phải là việc khó.
 
Qua mấy ngày lo lắng chờ đợi thì Hàn Phong và nhóm người Lôi Chấn cũng đã cảm thấy bứt rứt không yên. Lâu như vậy rồi nhưng vẫn không có tin tức từ đế đô truyền tới.
 
Mà lúc này Triệu Vô Cực không biết có phải biết sự tình phát sinh hay không mà đột nhiên trở về.
 
Hơn nữa vẻ mặt cũng có vẻ kiệt sức. Đương nhiên những thứ này không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là Triệu Vô Cực trở về cũng mang theo mười người.
 
Những người này đều là nữ tử. Nhưng Hàn Phong cũng không có nhận ra một ai. Ngược lại Đường Vũ Nhu khi nhìn thấy những người này xuất hiện thì sắc mặt cũng kích động không thôi.
 
Tiên đến kéo một nữ tử lại, nàng kích động nói:
 
- Văn sư muội, Huyên sư muội. Quá tốt! Các ngươi không có việc gì.
 
Nữ tử bị Đường Vũ Nhu kéo lại, sau khi thấy nàng thì không nhịn được mà khóc rống lên.
 
Đến bây giờ Hàn Phong cuối cùng cũng biết được lai lịch của những nữ tử này. Nguyên lại họ là đệ tử của Băng Tuyết các. Mà xem bộ dạng thì mấy ngày nay chắc hẳn đã phải chứng kiến nhiều sự tình kinh khủng.
 
Về phần những nữ tử này sao lại đi cùng Triệu Vô Cực thì cũng chỉ có thể chờ Triệu Vô Cực giải thích.
 
Bất quá Triệu Vô Cực dường như lại không có ý muốn giải thích. Điều này khiến cho tâm trạng của Hàn Phong không khỏi trầm xuống. Điều này khiến cho bầu không khí trong đại điện của Huyền Thiên tông trở nên nặng nề.
 
Hàn Phong đi tới bên cạnh Triệu Vô Cực, lẳng lặng nghe hắn giải thích.
 
Sau khi nghe xong, trong lòng Hàn Phong cũng nhịn không được thở dài.
 
Thì ra, Triệu Vô Cực lần này ra ngoài cách Băng Tuyết Các không xa, mà khi Võ Hoàng Điện tập kích Băng Tuyết Các, Triệu Vô Cực mơ hồ có chút phát hiện, nhưng không đợi hắn chạy tới kịp, Băng Tuyết Các đã bị Võ Hoàng Điện dùng tốc độ sấm sét công phá.
 
Lúc Triệu Vô Cực chạy tới trong Băng Tuyết Các ngoài thi thể đầy đất, thì không còn một ai sống sót, mà người của Võ Hoàng Điện cũng đã tiêu thất không thấy hình bóng.
 
Lời này của Triệu Vô Cực, xem như chứng thực tin tức tứ các bị tập kích.
 
Xem ra tứ các lúc này đã dữ nhiều lành ít.
 
Chẳng qua, Hàn Phong có chút khó hiểu hỏi:
 
- Ngươi đã nói Băng Tuyết Các không còn ai sống sót, thì những cô gái này đã xảy ra chuyện gì?
 
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn đám nữ tử đằng sau, cảm thán nói:
 
- Cũng không biết có phải Võ Hoàng Điện quá mức sơ ý hay các nàng có vận khí tốt nữa. Ta tìm quanh Băng Tuyết Các một vòng mà không phát hiện được ai còn sống, sau đó mới rời khỏi, ai biết chưa đi được bao lâu, tại một tòa thành gần đó gặp được các nàng.
 
Ngừng một chút, Triệu Vô Cực nói tiếp:
 
- Lúc đó, các nàng vừa lúc bị vài tên đệ tử Võ Hoàng Điện gây khó dễ, ta cũng nhờ đó mà nhìn thấy các nàng, vì vậy liền xuất thủ cứu giúp, sau đó mang các nàng về đây.
 
Lúc này, Đường Vũ Nhu cũng đang an ủi những nữ hài liên tục gặp tai ương, bị kinh sợ quá mức.
 
Hàn Phong cũng vô cùng nghi hoặc, đến tột cuộc đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên khiến tứ các cơ hồ trong một đêm liền triệt để tiêu thất.
 
Vì vậy, Hàn Phong đợi cho những cô gái này bình tĩnh lại, sau đó nhịn không được mở miệng dò hỏi:
 
- Có thể kể lại chuyện đã xảy ra cho ta nghe được không?
 
Sau khi chúng nữ bình tĩnh lại, một nữ tử tuổi khá lớn chậm rãi đi ra, chính là Văn sư muội trong miệng Đường Vũ Nhu.
 
Tên của nàng là Liễu Văn Văn, bình thường quan hệ rất tốt với Đường Vũ Nhu.
 
Lúc này, Liễu Văn Văn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu trong đám nữ tử.
 
Sau nghe Hàn Phong nói, biểu tình trên mặt Liễu Văn Văn hơi đổi, đồng thời lộ vẻ kinh hoảng cùng phẫn nộ, lập tức thấp giọng nói:
 
- Chúng ta căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, nguyên bản Các chủ chỉ phân phí chúng ta giới nghiêm, nói mấy ngày này Băng Tuyết Các cũng không an bình, có thể sẽ bị địch nhân tập kích.
 
Ngừng một chút, Liễu Văn Văn tiếp tục nói:
 
- Chẳng qua, không nghĩ tới Các chủ mới nói chưa được bao lâu, đêm đó Băng Tuyết Các đã bị tập kích mãnh liệt. Ta cùng chúng sư muội đằng sau, vì thực lực thấp kém, do đó Các chủ cũng không để chúng ta tham chiến, ta còn nhớ kỹ lúc đó cả Băng Tuyết Các đầy tiếng kêu thảm thiết.
 
Tựa như nhớ lại cảnh thống khổ vừa rồi, thân thể Liễu Văn Văn khẽ run lên, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, hiển nhiên là vì nhớ tới những chuyện vừa xảy ra.
 
Đường Vũ Nhu thấy thế, vội vàng tiến tới nhẹ nhàng vỗ về, an ủi Liễu Văn Văn, nỗ lực giúp nàng bình tĩnh trở lại.
 
Quả nhiên, sau khi được Đường Vũ Nhu an ủi, Liễu Văn Văn tựa như thả lỏng một chút, nhân tiện nói:
 
- Ta cùng chúng sư muội trốn trong các, nghe thấy bên ngoài không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, trong lòng sợ hãi cực độ, mà không biết qua bao lâu, Các chủ đột nhiên xông tới, ta chỉ thấy trên người Các chủ hầu như dính đầy máu tươi, ta cũng không rõ là máu của người hay của địch nhân nữa.
 
Khi Liễu Văn Văn nói đến đây, bên cạnh Đường Vũ Nhu nhịn không được thân thể khẽ run lên, bờ môi non mềm bị cắn chặt thành trắng bệch, biểu tình trên mặt càng thể hiện rõ nội tâm hỗn loạn của nàng.
 
Hiển nhiên, khi Đường Vũ Nhu nghe được tin tức của sư tôn, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
 
Lúc này, Liễu Văn Văn tiếp tục nói:
 
- Khi Các chủ tiến đến, đằng sau còn dẫn theo vài người mà chúng ta chưa từng gặp, nhưng lúc đó trong lòng ta quá sợ hãi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, mà lúc đó ngữ khí của Các chủ thập phần lo lắng, vội vàng phân phó chúng ta đứng sau lưng nàng…
 
Thoáng hít một hơi, Liễu Văn Văn miễn cưỡng ngăn cản nội tâm sợ hãi, sau đó nói tiếp:
 
- Chúng ta cứ như vậy một đường đi theo Các chủ, hoàn cảnh lúc đó rất hỗn loạn, cuối cùng đi đến một mật thất mà ta chưa từng thấy.
 
Sau đó, từ trong lời nói của Liễu Văn Văn, Hàn Phong cũng từ từ rõ ràng, những thiếu nữ này làm sao trốn thoát được Võ Hoàng điện bao vây.
 
Thì ra Các chủ Băng Tuyết Các Mộ Tuyết tự biết khó có thể chống lại Võ Hoàng Điện tập kích, không muốn các đệ tử đều phải táng mạng, nên phân phó vài trưởng lão ở bên ngoài kéo dài thời gian, còn nàng dẫn người đến bảo hộ đám đệ tử này.
 
Dựa theo Liễu Văn Văn nói, nàng cùng các đệ tử khác tổng cộng là hơn hai trăm người.
 
Mộ Tuyết trong lúc nguy cấp, cũng không cho nàng biết nhiều chuyện, chỉ phân phó sau khi rời khỏi phải cẩn thận hành tung của mình, nếu có cơ hội lập tức đi Thiên Thánh Cốc tìm Đường Vũ Nhu, hoặc là đến Huyền Thiên Tông xin giúp đở.
 
Sau khi Mộ Tuyết nói xong, hầu hết đám đệ tử chưa kịp phản ứng đã thấy thân thể bị một trận quang mang bao phủ.
 
Không đợi các nàng hiểu được chuyện gì xảy ra, tiếp theo thoáng một cái, các nàng đã xuất hiện tại một trấn nhỏ bên ngoài Băng Tuyết Các ngàn dặm.
 
Lúc trước có hơn hai trăm người, giờ chỉ còn lại gần mười đệ tử, còn những người khác, Liễu Văn Văn không biết hạ lạc ở đâu.
 
Sự tình sau đó tương đối đơn giản, Liễu Văn Văn tuy rằng tuổi còn nhỏ, trong lòng cũng thập phần sợ hãi, nhưng thấy nhìn đến bộ dáng hoang mang, lo lắng của các sư muội, vì vậy cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, chủ động gánh trách nhiệm bảo hộ các nàng.
 
Cứ như vậy, dưới sự suất lĩnh của Liễu Văn Văn, hơn mười thiếu nữ một đường tiến về Thiên Thánh Cốc.
 
Chẳng qua, các nàng không nghĩ tới vô luận các nàng bí mật ra sao vẫn bị người của Võ Hoàng Điện tìm được.
 
Hiển nhiên Võ Hoàng Điện cũng đã điều tra rõ ràng toàn bộ tình hình về Băng Tuyết Các, khi nhìn thấy ít người như vậy sẽ không dễ dàng buông tha, cho nên mới phái người truy bắt.
 
Cũng là nhóm người Liễu Văn Văn may mắn, vừa vặn gặp được Triệu Vô Cực đi ngang qua, tuy rằng hắn không nhận ra các nàng, nhưng lại rất căm thù người của Võ Hoàng Điện.
 
Khi nhìn thấy chúng nữ bị Võ Hoàng Điện gây khó khăn, Triệu Vô Cực chẳng thèm hỏi nguyên nhân, lập tức xuất thủ chém giết đám đệ tử Võ Hoàng Điện được phái ra truy bắt.
 
Nhờ vậy mà đám người Liễu Văn Văn cuối cùng thoát được một kiếp.
 
Sau khi hỏi rõ thân phận của chúng nữ, Triệu Vô Cực liền không nói hai lời dẫn các nàng về Huyền Thiên Tông.
 
Lúc này, sau khi nói xong Liễu Văn Văn đột nhiên làm ra một hành động khiến người khác không thể tưởng tượng được.
 
Ngay khi Hàn Phong còn đang tự hỏi chuyện này, Liễu Văn Văn đột nhiên thoát khỏi Đường Vũ Nhu, đi tới trước mặt Hàn Phong, trực tiếp quỳ xuống.
 
Cũng may Hàn Phong mặc dù không có chú ý tới nàng, nhưng vẫn kịp thời phản ứng, vội vàng ngăn Liễu Văn Văn cử động, đồng thời kỳ quái hỏi:
 
- Ngươi làm cái gì vậy?
 
Ai ngờ, Liễu Văn Văn nhìn như nhu nhược, nhưng vô cùng ngang bướng, dù bị Hàn Phong ngăn cản, lúc này vẫn quỳ xuống lạy, đồng thời cầu xin:
 
- Các chủ đã từng phân phó ta đợi nếu có cơ hội liền tới Huyền Thiên Tông tìm Hàn Phong, ta biết Các chủ thập phần coi trọng ngươi, cũng biết ngươi lợi hại, vì vậy ta cầu xin ngươi thay Băng Tuyết Các thay ta báo thù rửa hận, Liễu Văn Văn nguyện ý làm trâu làm ngựa để báo đáp.
 
Liễu Văn Văn vừa dứt lời, đám sư muội đứng sau nàng cũng đồng dạng quỳ xuống
 
Hàn Phong nhất thời có chút rắc rối.
 
Hơn mười người thiếu nữ xinh đẹp, lúc này vẻ mặt thê lương quỳ trước mặt, cho dù Hàn Phong từng gặp qua sóng to gió lớn, cũng chưa từng thấy tràng cảnh như vậy.
 
Hắn lại không dám dùng sức nâng các nàng dậy, vì lo đả thương đối phương, nên đành ánh mắt cầu xin Đường Vũ Nhu, có chút bất đắc dĩ nói:
 
- Ngươi có thể giúp ta thuyết phục các vị sư muội này đứng dậy hay không?
 
Đường Vũ Nhu sắc mặt phức tạp nhìn chúng sư muội, nghe được Hàn Phong nói, tiện đà thở dài chậm rãi nói rằng:
 
- Kỳ thực trong lòng ta cũng có ý nghĩ giống các nàng, chỉ là ta không muốn ép buộc ngươi, nhưng các nàng là hy vọng cuối cùng của Băng Tuyết Các, ta không thể ngăn cản các nàng được.
 
Nghe vậy, Hàn Phong nhất thời cười khổ một trận, hắn tự nhiên rõ ràng nội tâm Đường Vũ Nhu có cảm nhận giống những nữ tử trước mắt, chỉ là ngại quan hệ giữa hai người, nên nàng mới đành trầm mặc.
 
Với điều này, Hàn Phong có chút nhức đầu, vì vậy đành nói rằng:
 
- Các ngươi cứ đứng lên trước đi, vô luận vì lý do gì, Huyền Thiên Tông và Võ Hoàng Điện đều là tử địch, vì vậy các ngươi không cần làm vậy, Huyền Thiên Tông vẫn không bỏ qua cho Võ Hoàng Điện.
 
Liễu Văn Văn nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, được Hàn Phong đỡ từ từ đứng dậy.
 
Chỉ là nàng còn chưa đứng vững, thân thể đã lảo đảo một trận, ngã thẳng vào người Hàn Phong.
 
Hàn Phong nhanh nhẹn vội vàng đỡ lấy Liễu Văn Văn, lúc này hắn mới phát hiện thiếu nữ trong lòng đã ngất đi.
 
Lập tức, Hàn Phong kịp phản ứng hiểu được nàng vì nhiều lần chịu đả kích, lại phải chịu áp lực gánh vác an nguy của các sư muội.
 
Lúc trước nàng còn ráng chống đỡ, hiện tại nghe được Hàn Phong đáp ứng thay Băng Tuyết Các báo thù, tâm thần mới buông lỏng được, mà bất tỉnh.
 
Đem Liễu Văn Văn giao cho Đường Vũ Nhu, Hàn Phong liền nhanh chóng dàn xếp cho những thiếu nữ đã chịu đủ cực khổ này.
 
Sau khi an bài cho họ xong, Hàn Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc trước những thiếu nữ này hành động làm hắn có chút ăn không tiêu.
 
Bất quá, hắn cũng không vì vậy mới đáp ứng các nàng, mà Hàn Phong đồng dạng hiểu rõ, nếu tứ các bị diệt, vậy mục tiêu tiếp theo sau khi đồng dạng khôi phục lại rất có thể là Huyền Thiên Tông.
 
Huyền Thiên Tông và Võ Hoàng Điện khi ấy tất nhiên vô pháp cùng tồn tại.
 
Đi tới trong tiền viện, lúc này Đường Vũ Nhu đang lẳng lặng ngồi ở một góc, tựa như đang suy nghĩ, ngay cả Hàn Phong đến cũng không có phát hiện.
 
Hàn Phong nhìn bóng lưng tinh tế của Đường Vũ Nhu, cũng thở dài, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, nói:
 
- Thế nào, đang nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?
 
Đường Vũ Nhu nghe vậy, lập tức giật mình tỉnh lại, vừa thấy liền mỉm cười lại với phong.
 
Kế tiếp có chút lo lắng nói:
 
- Chuyện vừa rồi, ngươi có trách ta hay không?
 
- Trách ngươi cái gì?
 
Hàn Phong đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng, hỏi ngược lại:
 
- Vì sao phải trách ngươi?
 
- Chính là Văn sư muội dẫn các sư muội khác quỳ trước mặt ngươi, khiến ngươi khó xử, ta không chỉ không giúp ngươi, còn ủng hộ các nàng làm như vậy…
 
Đường Vũ Nhu có chút buồn bã cười nói.
 
Hàn Phong thấy thế, thì thở dài, nhẹ giọng an ủi:
 
- Ta biết Băng Tuyết Các cũng như gia đình của ngươi, Mộ Các chủ càng đối với ngươi như chính mình, nghe được tin tức như vậy, trong lòng ngươi tất nhiên thập phần đau khổ, có hành động như thế, sao ta có thể trách ngươi chứ.