Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 396: Tranh chấp


Theo suy nghĩ của hắn, tuy rằng hắn không được tính là thanh niên tài tuấn đứng đầu đại lục, thế nhưng luận thiên phú coi như tuyệt hảo hiếm thấy, bằng không đã không được Hàn gia trọng điểm bồi dưỡng.
 
Đó cũng chính là sự tình Hàn Khang duy trì sự kiêu ngạo của bản thân.
 
Mà Hàn Lâm bên cạnh, thân là đệ tử Hàn gia, cũng là nhân tài vừa mới nổi vài năm gần đây, nhất là hai năm qua, thực lực của Hàn Lâm đã từ từ đuổi theo Hàn Khang, điều này khiến trong lòng Hàn Khang bất tri bất giác có chút áp bách.
 
Mà đó cũng chính là một trong những nguyên nhân Hàn Khang nhìn Hàn Lâm không vừa mắt, bởi vậy thường ngày thấy Hàn Lâm đặc biệt thân cận Tiết Nặc, hắn theo đó thích đối nghịch với người quen của đối phương.
 
Chẳng qua, cho dù là như vậy, Hàn Khang trong thế hệ thanh niên cùng lứa tuổi, thực lực coi như đứng lớp đầu.
 
Lúc trước tuy rằng hắn không rõ ràng lắm thực lực cụ thể của Khắc La Đa thú, nhưng hắn có nhận ra hộ vệ trưởng Tiết gia Tiết Tam, người này là cao thủ Địa giai.
 
Ngay cả Tiết Tam cũng phải chịu thua dưới chân Khắc La Đa thú, có thể thấy được thực lực của Khắc La Đa thú rất mạnh.
 
Trong suy nghĩ của Hàn Khang, nguyên nhân Hàn Phong có thể dùng một quyền đánh bại Khắc La Đa thú, tuy rằng có thể chứng minh thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng càng nhiều Hàn Khang cho rằng Hàn Phong chỉ chiếm tiện nghi.
 
Tình huống Tiết Ba đối chiến với Khắc La Đa thú lúc trước, hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng, khi đo Tiết Ba đã liên tục bức lui Khắc La Đa thú.
 
Nếu như không phải Tiết Tam quá mức sơ ý cũng sẽ không bị Khắc La Đa thú đánh lén thành công, dẫn tới việc bản thân thụ thương.
 
Bởi vậy, theo Hàn Khang suy nghĩ, Hàn Phong đối mặt bất quá chỉ là một đầu Khắc La Đa thú bị Tiết Tam đánh trọng thương, cũng không phải hắn có thực lực tiêu chuẩn Địa giai.
 
Đương nhiên, trong lòng Hàn Phong suy nghĩ như vậy cũng không biểu lộ ra, chẳng qua tồn tại một chút nghi hoặc hỏi thăm:
 
- Tiết Nặc, vị này chính là?
 
Tuy rằng Tiết Nặc không thích Hàn Khang, thế nhưng hiện tại hiển nhiên mọi người vô cùng tò mò đối với Hàn Phong, vì vậy đang định mở miệng giới thiệu Hàn Phong với mọi người, không nghĩ tới Hàn Phong lại đưa tay ra ngăn cản nàng.
 
Đồng thời, Hàn Phong chỉ nhàn nhạt nói:
 
- Ta là Hàn Phong, chẳng qua là bằng hữu của Tiết Nặc mà thôi, chúng ta đã nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngày hôm nay lại thấy mặt.
 
Mọi người nghe được Hàn Phong là bằng hữu của Tiết Nặc, trong lúc nhất thời ào ào chuyển ánh mắt sang Tiết Nặc, bọn họ hết sức kinh ngạc không biết Tiết Nặc có quen biết với bằng hữu lợi hại như vậy từ lúc nào.
 
Mà lúc này trong lòng Hàn Khang thoáng suy tư, lập tức đi tới trước mặt Hàn Phong, mở miệng dò hỏi:
 
- Hàn Phong sao? Rất cảm tạ ngươi vừa rồi đã xuất thủ cứu giúp, thứ cho ta mạo muội, xin hỏi đấu khí của ngươi lẽ nào đã đạt tới Địa giai?
 
Lời Hàn Khang vừa mới phát ra, nhất thời xung quanh yên tĩnh, mấy đạo ánh mắt ào ào chuyển hướng lên người Hàn Phong, hiển nhiên bọn họ cũng hết sức tò mò với điều này.
 
Tiết Nặc không nghĩ tới Hàn Khang dĩ nhiên trực tiếp hỏi tu vi đấu khí của Hàn Phong như vậy, cho dù nàng biết được tu vi đấu khí của Hàn Phong năm đó rất cao, thế nhưng đối với hành động không khách khí dò hỏi của Hàn Khang cảm thấy có chút nổi nóng.
 
- Hàn Khang, ngươi đây là ý gì?
 
Tiết Nặc giận dữ quát Hàn Khang.
 
Hàn Khang không để tâm nói:
 
- Ta chỉ là có chút ngạc nhiên đối với tu vi đấu khí của Hàn Phong bằng hữu mà thôi, không có ý gì.
 
Dừng lại một chút, trên mặt Hàn Phong xuất hiện một tia tiếu ý nghiền ngẫm, tiện đà nói:
 
- Nhưng thực ra là ngươi, ta chỉ tùy tiện dò hỏi, vì sao ngươi lại nổi giận như vậy, không phải là ngươi và hắn có quan hệ gì đó chúng ta không biết?
 
Tiết Nặc nghe vậy cũng không biết vì sao, trong nháy mắt tức giận tím mặt, đôi con mắt đẹp giận dữ nhìn Hàn Khang.
 
Hàn Phong thấy bộ dáng tức giận của Tiết Nặc, tuy rằng không biết võ giữa Hàn Khang và nàng phát sinh chuyện gì nhưng vẫn trực tiếp bước lên ngăn cản hai người tiếp tục đấu khẩu.
 
Về phần vấn đề Hàn Khang hỏi, Hàn Phong chỉ nhà nhạt nói một câu:
 
- Ta không phải võ giả Địa giai!
 
Sau đó, không hề để ý tới hắn.
 
Mà Hàn Khang vừa nghe Hàn Phong trả lời như vậy, trong lòng không khỏi cười nhạt, thầm nghĩ suy đoán của bản thân quả nhiên không sai.
 
Gã Hàn Phong trước mắt, tuy rằng thực lực không tính yếu, nhưng còn xa mới đạt tới cảnh giới cao thủ Địa giai.
 
Nghĩ vậy, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng Hàn Khang nhất thời tiêu tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại nụ cười nhạt.
 
Kỳ thực, câu nói vừa rồi của Hàn Phong không tính sai, hắn xác thực không phải là võ giả Địa giai gì, mà là cường giả Thiên giai lục phẩm.
 
Chỉ bất quá, lấy quan hệ giữa Hàn Phong và Tiết Nặc, tự nhiên sẽ không chú ý tới vấn đề người ngoài nghĩ gì.
 
Chỉ có Hàn Lâm nghe vậy, sau khi nghe được câu nói của Hàn Khang, đôi lông mày cau lại nhìn vào Hàn Phong, sau đó lại nghe Hàn Phong trả lời, tức thì lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường, giống như đang suy tư cái gì.
 
Mà Tiết Nặc một bên, thấy Hàn Phong trả lời, tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao Hàn Phong lại trả lời như vậy, thế nhưng tự nhiên nàng thông minh không vạch trần điểm chuyện nhỏ này.
 
Ngay khi Tiết Nặc muốn nói chuyện, đột nhiên trong phiến cây cối rậm rạp cách đó không xa truyền tới động tĩnh nho nhỏ.
 
Lúc trước mọi người bị Khắc La Đa thú tập kích, nhất thời giống như chim sợ cành cong, toàn bộ đều tập trung tinh thần mười phần chăm chú nhìn vào phiến cỏ cây rậm rạp.
 
Chỉ một mình Hàn Phong không để ý, nghe được thanh âm này, hắn biết được tiếng động do đâu, tự nhiên không cần lo lắng quá mức.
 
Chốc lát tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, sau đó phiến cỏ cây rậm rạp chậm rãi xuất hiện vài đạo thân ảnh đi ra.
 
Đi đầu là một lão giả nhìn qua hết sức bình thường, trên mặt lão giả không hề có biểu tình gì, tựa hồ như hằng cổ bất động.
 
Mà sau khi lão giả đi ra, nối tiếp hắn là bốn thân ảnh nữ nhân xuất hiện.
 
Bốn thân ảnh nữ nhân vừa hiện ra, nhất thời hấp dẫn ánh mắ của đám đệ tử thế gia.
 
Nhất là đám người được Hàn Phong chữa trị ngoại trừ Tiết Nặc và hai người khác là nữ, còn lại đều là nam, lúc này đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh, đều không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm nói:
 
- Đẹp quá!
 
Thanh âm tuy nhỏ, thế nhưng xung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người tự nhiên nghe rõ.
 
Ánh mắt của đám thanh niên nhìn về phía bốn đạo thân ảnh nhất thời tràn ngập vẻ rung động thật sâu, ngay cả Hàn Khang cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.
 
Người tới tựa hồ cũng phát hiện ra những ánh mắt nóng bỏng tán thán này, trong đó một thiếu nữ tuổi tác tương đối nhỏ nhất, chạy hai ba bước tới trước mặt Hàn Phong, có chút mất hứng nói:
 
- Sư huynh, huynh dĩ nhiên nói chuyện phiếm với người khác ở chỗ này, làm hại muội và sư phụ chờ đợi thật lâu, nếu như không phải Hư Không tiền bối dẫn mọi người tới, chỉ sợ đến hừng đông chúng ta cũng không chờ đợi được huynh quay về.
 
Năm người mới xuất hiện, không cần phải bàn cãi, tự nhiên chính là bốn người Tiêu Linh và Hư Không.
 
Nhìn thấy Lâm Phỉ Vân bĩu môi trách móc, Hàn Phong vô cùng thân thiết sờ sờ cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu, lập tức vừa cười vừa nói:
 
- Được rồi, là sư huynh không tốt, khiến Tiểu Vân nhi của chúng ta chịu ủy khuất!
 
Tiếp theo, Hàn Phong đơn giản giới thiệu tình hình đám người, đồng thời giới thiệu song phương với nhau.
 
Mà đám đệ tử thế gia, khi nhìn thấy bên cạnh Hàn Phong dĩ nhiên có bốn nữ tử sinh đẹp như vậy đi theo, trên mặt không thể lấn át được vẻ kinh ngạc và đố kỵ.