Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 377: Cố sự của Hư Không và Triệu Vô Cực


Nhìn Hàn Phong có chút giật mình, nam tử trung niên cũng không có quá nhiều phản ứng, ngược lại giống như tìm được người phát tiết suốt một nghìn năm qua, thuận miệng nói tiếp:
 
- Rất kinh ngạc đúng không! Năm đó ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
 
Nói tới đây, Hàn Phong đột nhiên phát hiện, người nam tử trung niên hiếm thấy nở nụ cười tự giễu trên mặt.
 
- Biết vì sao ta lại vừa nói Triệu Vô Cực là địch nhân của ta, hơn nữa lại là loại không chết không thôi hay không?
 
Nam tử trung niên tự hỏi tự đáp nói:
 
- Nguyên nhân ta biến thành cái bộ dáng này, tất cả phải nhờ ơn hắn ban tặng, đối với truyền nhân của hắn, ta nên xử trí như thế nào?
 
Hàn Phong không nghĩ tới, người nam tử trung niên này lại đẩy trọng tâm câu chuyện lên người hắn, lúc này hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng, bất quá trước đó đã nắm được bảo mệnh phù, Hàn Phong cũng không có bao nhiêu kinh hãi, mà nở nụ cười khổ, nói:
 
- Đối với chuyện của tiền bối, ta căn bản không rõ ràng lắm, có thể tiền bối kể một chút về tình huống của chính mình, nói không chừng ta có thể mang với một chút giúp đỡ, ta đã từng gặp qua một người có cùng loại tình huống giống như thế này!
 
Lời nói cuối cùng, Hàn Phong nghĩ tới, trước kia hắn và Đường Vũ Nhu rơi vào trong Vạn Tượng Trận, gặp phải lão giả kia.
 
Cuối cùng tuy rằng Hàn Phong và Đường Vũ Nhu tuy rằng thành công thoát khỏi vạn vật trận, thế nhưng lão giả cũng bởi vậy mà hi sinh chính bản thân mình.
 
Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Phong không khỏi có chút trầm trọng.
 
Nhưng người nam tử trung niên lại không hề để ý tới phản ứng của Hàn Phong, mà vẫn tiếp tục nói, ngữ khí giống như đang nói chuyện với Hàn Phong, cũng như đang trần thuật lại chuyện quá khứ chính mình đã trải qua.
 
- Năm đó, thời điểm ta còn chưa tiến vào hóa ngoại chi cảnh, trên khắp đại lục đã là cường giả thành danh nhiều năm, không phải ta khoe khoang, khắp đại lục lúc đó, người có thể đánh bại ta phải đếm trên đầu ngón tay!
 
Thời điểm nói tới đây, trên mặt người nam tử trung niên không khỏi nổi lên một cỗ tình cảm tự ngạo.
 
Mà nghe được lời nam tử trung niên nói, khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, nghìn năm trước đã là cường giả thành danh, Hàn Phong quả thực khó có thể tiếp thu lời nói kinh người này của nam tử trung niên.
 
Thứ nhất, nhưng thực sự không cần phải nói tới điều thứ hai, hiện tại nam tử trung niên đã mất đi thân thể nhưng thể hiện lực lượng cường đại quá đủ để chứng minh lời nói của hắn không phải giả dối.
 
Bất quá, lời nói tiếp theo của nam tử trung niên lại một lần nữa khiến Hàn Phong phải khiếp sợ.
 
Hắn chỉ nghe đến nam tử trung niên giống như cảm khái, giống như đố kỵ nói:
 
- Năm đó, từ khi ra xuất đạo chưa hề xuất hiện bại tích, phàm là đối thủ của ta, không chỗ nào không bị ta tự mình đánh gục. Thế nhưng, thẳng cho tới khi Triệu Vô Cực xuất hiện đã đánh vỡ tất cả điều này.
 
Vừa nghe Triệu Vô Cực, xem vị sư phụ trên đanh nghĩa này tựa hồ năm đó còn có rất nhiều kinh lịch mang tính truyền kỳ a.
 
Trong lòng Hàn Phong thầm nghĩ, chỉ nói những điều hắn đã biết hiện tại, bất quá đại thể là một ít truyền lưu và sự tích thông qua miệng Lý Duệ nói.
 
Những tin tức này bất quá chỉ là thân thế của Triệu Vô Cực và động cơ sáng tạo ra  Quyết, về phần những điều khác, hắn căn bản không hề biết gì cả.
 
Lúc này, đột nhiên nghe được người nam tử trung niên nhắc tới Triệu Vô Cực, nhất thời khiến Hàn Phong xốc mười phần tinh thần.
 
Năm đó hắn cũng có thể chất gần giống nhưu chính mình, thế nhưng dựa vào thiên phú kinh người sáng tạo ra Quyết, Hàn Phong tuy rằng chưa từng gặp mặt qua, thế nhưng đối với hắn có thể nói bội phục không ngớt.
 
Tự nhiên, lúc này lại nghe được một ít chuyện về hắn, Hàn Phong không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú.
 
Tiếp theo, Hàn Phong quả nhiên từ trong miệng nam tử trung niên biết được một ít sự tình, đại bộ phận đều có liên quan tới hắn và Triệu Vô Cực.
 
Hàn Phong rốt cuộc đã biết được vì sao người trung niên nam tử trước mắt và Triệu Vô Cực kết thành thù hận.
 
Về phần tên của người nam tử trung niên, hắn chỉ nhàn nhạt nói là Hư Không mà thôi.
 
Tất nhiên, Hàn Phong không ngây thơ cho răng đây là tên thực của hắn.
 
Giống như trước kia, Triệu Vô Cực tại  Quyết lưu lại cái tên Vô Cực chân nhân, chỉ bất quá là một danh hiệu hành tẩu giang hồ mà thôi.
 
Nếu như không phải gặp qua môn chủ Thiên Môn, Hàn Phong còn không thể hoàn toàn liên hệ Vô Cực chân nhân và Triệu Vô Cực vào một chỗ.
 
Mà hai chữ Hư Không này, người sáng mắt vừa nhìn liền biết được tuyệt đối không phải tên thực. Về phần chính bản thân người nam tử trung niên, trong lòng Hàn Phong cũng rất hiếu kỳ.
 
Năm đó, Hư Không là một người có thiên phú dị bẩm hiếm có, tuy rằng chưa tới mức lợi hại giống như Hàn Phong, thế nhưng không tới tuổi bốn mươi đã bước vào cảnh giới Thiên giai, điều này đối với đại lục lúc đó mà nói quả thực vô cùng hiếm thấy.
 
Bất quá Hư Không vẫn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục chuyên tâm bế quan hơn chục năm, rốt cuộc để hắn trước năm mươi tuổi thành công tiến vào hàng ngũ Thiên giai ngũ phẩm.
 
Sau đó, Hư Không bắt đầu hành trình hành tẩu đại lục, rất nhanh đánh ra một danh tiếng không nhỏ.
 
Trải qua thời gian vài năm, đại lục đối với cái tên Hư Không có thể nói là khắc sâu trong tâm khảm. Một cao thủ tuyệt thế chỉ vài chục năm đã đạt tới thành tích như vậy cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
 
Năm đó, dựa theo lời nói của Hư Không, tính cách của hắn mười phần cương liệt, hơn nữa làm việc chỉ bằng yêu thích cá nhân, chẳng phân biệt được đúng sai.
 
Cũng bởi vậy mà đắc tội không ít thế lực, thế nhưng Hư Không ỷ vào thực lực cao cường, ngược lại rất thích xung đột chiến đấu với những thế lực này, từ từ thể ngộ ảo diệu pháp tắc Thiên giai, tiến tới để hắn thành công tiến vào Thiên giai lục phẩm.
 
Mà biến hóa này đã kinh động tới một số cường giả Thiên giai lục phẩm lĩnh ngộ thành công pháp tắc Thiên giai.
 
Những cường giả lánh đời đối với cường giả Hư Không vừa tấn thăng lên Thiên giai lục phẩm cũng cảm thấy mười phần hứng thú.
 
Nhưng tính cách Hư Không cô độc, độc lai độc vãng đã quen, hơn nữa lại vô cùng táo bạo quái gở, không dự định để ý tới những người này.
 
Chính vì vậy khiến song phương xảy ra rất nhiều hiểu lầm không đáng có, dẫn tới một hồi đại chiến.
 
Đương nhiên, không cần nói cũng biết, tuy rằng thiên phú của Hư Không cao kinh người, nhưng dưới sự liên thủ của các cường giả lánh đời đương thời, căn bản không có lực phản kích.
 
May mà cuối cùng hắn dựa vào thực lực và trí tuệ của chính mình thành công thoát khỏi các cường giả lánh đời truy sát.
 
Hư Không ăn thiệt thòi lớn, tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng hắn không phải là loại người xung động, lập tức chuyên tâm bế quan tu luyện hơn mười năm, rốt cuộc đã thành công bước vào Thiên giai lục phẩm, đây đã là cảnh giới khắp đại lục cực ít người đạt tới.
 
Thành công đạt tới Thiên giai thất phẩm, lòng tin của Hư Không tăng vọt không chỉ vài điểm, mà kế tiếp hắn muốn làm chính là tìm tới những lão gia hỏa truy sát mình năm đó, cho bọn họ một chút giáo huấn nhớ đời.
 
Chỉ bất quá, sự tình xuất hiện một ít ngoài dự liệu.
 
Tại lúc Hư Không chuẩn bị tìm tới đệ nhất cao thủ Thiên Môn lúc đó, cũng chính là đại trưởng lão bối phận cao nhất Thiên Môn tên là Tần Tiêu, muốn nhất quyết thắng bại, ngoài ý muốn gặp phải Triệu Vô Cực.
 
Triệu Vô Cực lúc đó vừa vặn đi qua Thiên Môn làm khách, mà trong thời gian Hư Không bế quan, hắn không rõ ràng lắm trên đại lục rốt cuộc xảy ra những chuyện gì.
 
Tự nhiên cũng không biết được Triệu Vô Cực tại lúc Đại Viêm đế quốc bị tiêu diệt trôi qua năm mươi năm, từ một học sĩ tay trói gà không chặt, bằng vào nỗ lực hơn người đã tu luyện thành một tuyệt thế cường giả sở hữu đấu khí Thiên giai lục phẩm.
 
Mà bộ công pháp  quyết hắn sáng tạo ra càng là công pháp cường đại tới nghịch thiên.
 
Thời điểm đó, đệ nhất cường giả Thiên Môn Tần Tiêu bởi vì tra xét hóa ngoại chi cảnh ngoài ý muốn bị thụ thương. Mà Hư Không lại tìm tới vào lúc này, Thiên Môn không rõ ràng lắm vì sao hắn lại tìm được tọa lạc Thiên Môn, nhưng hiển nhiên điều này vô cùng bất lợi.
 
Theo sau đó, Triệu Vô Cực chủ động đưa ra yêu cầu muốn đấu một trận với Hư Không.
 
Thiên giai lục phẩm chống lại Thiên giai thất phẩm, đây là một hồi tranh đấu không cần nghĩ cũng biết kết quả, Thiên Môn cho là như vậy, mà thời điểm đầu tiên Hư Không nhìn thấy Triệu Vô Cực cũng cho như vậy.
 
Thế nhưng, chỉ có Triệu Vô Cực rõ ràng nhất, hắn không phài hoàn toàn không có cơ hội, thậm chí phần thắng của hắn rất lớn.
 
Đồng thời, Triệu Vô Cực đã kích bác Hư Không đánh cuộc, thương định bên thua phải thay bên thắng làm một chuyện bất kỳ.
 
Hư Không với lòng tự tin tràn đầy không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
 
Kết quả đúng như Triệu Vô Cực đã suy tính, Hư Không thất bại.
 
Toàn bộ Thiên Môn chấn kinh.
 
Những tuyệt thế cường giả khắp đại lục nhận được tin cũng chấn kinh.
 
Mà sau khi biết được người đánh bại cường giả Thiên giai thất phẩm Hư Không lại chính là Triệu Vô Cực, những cường giả oai phong một cõi năm đó càng thêm khiếp sợ không tưởng tượng nổi.
 
Ai cũng không nghĩ tới, một người bỏ qua giai đoạn tu luyện tốt nhất, chỉ trong vòng năm mươi năm, dĩ nhiên đánh bại được cường giả Thiên giai thất phẩm.
 
Chỉ là, ai ai cũng không nghĩ tới Triệu Vô Cực chính là hoàng tử duy nhất của Đại Viêm đế quốc năm xưa bị diệt quốc có thể chạy thoát được.
 
Bởi vì những địch nhân tham dự vào cuộc phá hủy Đại Viêm đế quốc năm xưa, trải qua hơn mười năm, từng cái từng cái bị Triệu Vô Cực tiêu diệt, tất cả thế lực liên quan đều bị nhổ tận gốc.
 
Mà Triệu Vô Cực đánh bại Hư Không không chỉ đánh bại tu vi đấu khí của hắn, càng đánh bại lòng tin vốn không gì đè ép nổi.
 
Không nghĩ tới hắn khổ tu hơn mười năm, kết quả lại thua trong tay một tiểu nhân vật chưa hề nổi danh, điều này làm sao có thể khiến Hư Không tâm cao khí ngạo chịu đựng được.
 
Nhưng rất hiển nhiên, tuy rằng thua, thế nhưng Hư Không hết lòng tuân thủ lời hứa, đáp ứng thay Triệu Vô Cực làm một việc.
 
Mà việc mà Triệu Vô Cực muốn Hư Không làm chính là, cùng với hắn nghĩ cách giải quyết năng lượng thường xuyên bạo động trước lối vào hóa ngoại chi cảnh Thiên Môn.
 
Vì vậy, cuối cùng, sau khi thương nghị, hai người Triệu Vô Cực và Hư Không cùng tiến vào hóa ngoại chi cảnh, tìm kiếm nguyên nhân tột cùng.
 
Nguyên bản lấy thực lực tối cường của hai người, nguy cơ lẫn dã thú trong hóa ngoại chi cảnh không thể tạo thành ảnh hưởng tới hai người mới đúng.
 
Trên thực tế, trong hóa ngoại chi cảnh, cũng giống như Hàn Phong, hai người gặp phải rất nhiều mãnh thú nhưng không thể mang tới cho hai người bất cứ phiền phức gì.
 
Về phần những nguy cơ không biết hoặc biến hóa thời tiết ác liệt, coi như tạo thành uy hiếp không lớn cũng không nhỏ.
 
Nhưng hiển nhiên chưa đủ ngăn bước chân hai người, chỉ là sau đó, hai người Triệu Vô Cực và Hư Không đã gặp phải một việc.
 
Chuyện này khiến cho số lượng không nhiều lắm cường giả tuyệt thế trên đại lục lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ.
 
Cũng chính vì sự kiện này, dẫn tới việc Hư Không gặp phải bất trắc ngoài dự liệu.
 
Vì thế, hắn đã phải dừng lại trong hóa ngoại chi cảnh này gần nghìn năm.
 
Không phải hắn không muốn rời đi, cũng không phải có lòng tốt trợ giúp Triệu Vô Cực duy trì bình ổn năng lượng trong hóa ngoại chi cảnh, điều này chưa tới mức để hắn không muốn thoát ra ngoài.
 
Tất cả chuyện này là bởi vì Hư Không đã không thể rời khỏi hóa ngoại chi cảnh nữa rồi.
 
Bởi vì chuyện này khiến hắn mất đi thân thể.
 
Nhưng kỳ quái chính là hắn lại lấy phương thức năng lượng thể kỳ quái để sống sót.
 
Mà tòa Hư Không thành này không phải do Hư Không hắn lập ra, mà là tại thời điểm hắn tới đây đã tồn tại rồi.
 

 
Nghe ngữ khí bình thản của Hư Không, Hàn Phong có thể cảm thụ được trong đó tồn tại một tia ba động kỳ dị.
 
Hiển nhiên, Hư Không đối với chuyện năm đó mất đi thân thể, hơn nữa lại bị nhốt gần nghìn năm không thể dễ dàng tiêu tan.
 
Ngẫm lại liền hiểu, một người đã từng trải qua cam giác cường giả tuyệt thế, oai phong một cõi, dĩ nhiên phải sống một mình một người trong mảnh địa vực không tên gần một nghìn năm ròng.
 
Nếu đổi lại thành Hàn Phong, phỏng chừng hắn đã sớm điên từ lâu, càng đừng nói tới tính cách cổ quái như Hư Không.
 
Lý giải tới đây, trong lòng Hàn Phong ngược lại có chút đồng tình đối với người nam tử trung niên thoạt nhìn không thu hút ánh mắt này. Có thể chịu cô độc gần nhìn năm, tuyệt đối có dũng khí lớn hơn nhiều so với đối mặt cái chết.
 
Về phần vì sao Hư Không mất đi thân thể, mà Triệu Vô Cực rời đi lúc nào, hai người tại hóa ngoại chi cảnh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Hàn Phong càng cảm thấy hiếu kỳ cường liệt.
 
Chỉ là, khiến Hàn Phong vô cùng thất vọng chính là, Hư Không luôn tránh né.
 
Thậm chí nói, hắn căn bản không dự định nói cho Hàn Phong biết việc này.
 
Về phần những lời nói vừa rồi, trong suy nghĩ của Hàn Phong, có thể là Hư Không tại Hư Không Thành cô độc gần nghìn năm, trong lúc nhất thời gặp được người sống đột nhiên xúc động.
 
Tuy rằng trong lòng vô cùng hiếu kỳ tình huống thực sự khi hai người tiến vào hóa ngoại chi cảnh rốt cuộc như thế nào, nhưng Hàn Phong rất sáng suốt không tiếp tục hỏi sâu hơn.
 
Có đôi khi, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người. Tuy rằng Hàn Phong không sợ chết, thế nhưng không muốn chết đi một cách vớ vẩn như vậy.
 
Suy nghĩ một chút, Hàn Phong lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đi tới bên cạnh Hư Không, đồng thời ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người Hư Không.
 
Hiện tại Hư Không trong con mắt Hàn Phong, thiếu đi một phần uy hiếp, nhiều hơn một phần đồng tình.
 
Có thể là tình huống của Hư Không khiến Hàn Phong liên tưởng tới lão giả trước kia gặp được trong Vạn Tượng Trận.
 
Cho tới bây giờ, hắn chưa biết tên của lão giả kia.
 
Mà Hư Không trước mắt tuy rằng có hình thức sống sót so với lão giả kia có chút khác nhau, nhưng đa phần là giống nhau. Bởi vậy trong lòng Hàn Phong không tự chủ được hiện lên một cỗ tâm tình muốn giúp đỡ hắn trong đầu.
 
Đương nhiên, đây không phải là do Hàn Phong hành động theo cảm tình.
 
Tình cảnh của Hư Không là một nguyên nhân, nhưng mặt khác, cũng là bởi vì tính cách của Hư Không, hơn nữa chuyện tình năm đó giữa Hư Không và Triệu Vô Cực.
 
Đối với Triệu Vô Cực, tuy rằng Hàn Phong chưa từng nhìn thấy quá, thế nhưng từ  Quyết hắn lưu lại, hơn nữa hỏi thăm bên ngoài, hắn đại thể lý giải được thái độ làm người của Triệu Vô Cực.
 
Người có thể khiến Triệu Vô Cực coi như bằng hữu, Hàn Phong nghĩ điểm này đủ rồi.
 
Về phần địch nhân theo như lời nói của Hư Không, trong lòng Hàn Phong nghĩ tối đa chỉ xem như kình địch, càng nhiều hơn chính là tri kỷ.
 
Bởi vì Triệu Vô Cực đã từng đánh bại cao ngạo của hắn, bởi vậy Hư Không có thể ngoan cường sống sót gần nghìn năm, chỉ sợ là do ý niệm duy nhất trong đầu chống đỡ, đó chính là một ngày kia có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, tìm tới Triệu Vô Cực đánh một hồi.
 
Đối với loại tình cảm cố chấp võ đạo của Hư Không, lại càng là võ si mười phần thiên phú mà nói, trong mắt Hàn Phong quả thực vô cùng bội phục.
 
Cũng do nhiều nguyên nhân công lại, Hàn Phong mới hi vọng chính mình có thể trợ giúp Hư Không.
 
Chỉ là, luận về đấu khí, hắn còn chưa đủ tư cách để mua rìu qua mắt thợ Hư Không, nếu là phương diện khác, có thể hắn là một đại sư luyện đan cho dù là cao nhân lánh đời cũng phải kính phục.
 
Nhưng đại sư luyện đan đối với một người tồn tại dưới dạng năng lượng thể tinh khiết mà nói, tựa hồ hoàn toàn không có tác dụng.
 
Điều này khiến Hàn Phong mười phần bất đắc dĩ.