Ngược lại Lý Ngọc bên cạnh nhìn bộ dáng cười khổ của Hàn Phong, liền đoán được vì sao hắn lại tới đây, tuy rằng hiếu kỳ Hàn Phong tiến vào Thiên Môn bằng cách nào, nhưng cũng chỉ cười cười nói:
- Ý đồ của ngươi ta có thể đại khái đoán ra được, chỉ là Thiên Môn chúng ta có quy củ riêng, muốn để môn chủ đáp ứng trợ giúp ngươi, chỉ sợ là không có khả năng.
- Thiên Môn các ngươi đúng thực nhiều quy củ, đúng như suy đoán của ngươi, vừa rồi môn chủ Lý Duệ đã cự tuyệt thỉnh cầu của ta.
Dừng lại một chút, Hàn Phong lại nói:
- Bất quá, bởi vì bản thân ta và Thiên Môn các ngươi có chút sâu xa, bởi vậy môn chủ đã quyết định cho phép ta tiến vào hóa ngoại chi cảnh.
- Cái gì?
Nghe được Hàn Phong muốn đi vào hóa ngoại chi cảnh, nụ cười trên mặt Lý Ngọc liền biến mất không thấy, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ không tưởng tượng nổi.
Làm đệ tử kiệt xuất nhất một đời Thiên Môn, cũng là đối tượng được Thiên Môn tập trung bồi dưỡng, Lý Ngọc tự nhiên hiểu rõ hóa ngoại chi cảnh là cái gì, chỉ là, khiến hắn hoàn toàn không ngờ được Hàn Phong dĩ nhiên dự định tiến vào hóa ngoại chi cảnh.
Bởi vậy không nhịn được kinh hô:
- Đây là quyết định của môn chủ?
Hàn Phong gật đầu, coi như trả lời.
Mà Lý Ngọc lại tràn đầy cổ quái nhìn Hàn Phong, có chút không giải thích được nói:
- Địa phương này tuy rằng có thể trợ giúp tu luyện giả đề cao tu vi, thế nhưng độ nguy hiểm trong đó, không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi.
Lý Ngọc nói điều này, tự nhiên Lý Duệ đã nhắc qua, mà hắn cũng vô cùng rõ ràng, bất quá nếu đã có quyết định rồi, Hàn Phong sẽ không tiếp tục do dự nhiều.
Nhún vui, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ta, tựa hồ không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Lẳng lặng nhìn Hàn Phong, hồi lâu, Lý Ngọc hồi phục lại tinh thần, đồng thời cảm thán nói:
- Tựa hồ đúng là như vậy!
Dừng lại một chút, Lý Ngọc nói thêm:
- Được rồi, lúc nãy có phải mấy sư đệ sư muội của ta xung đột với ngươi, bọn chúng còn nhỏ, nhìn mặt mũi của ta, không cần phải tính toán với chúng.
Nghe được lời nói của Lý Ngọc, Hàn Phong vừa cười vừa nói:
- Ta vốn không dự định tính toán với bọn họ, hiện tại ngươi lại đứng ra, tự nhiên càng không có gì phải nói nữa rồi.
- Vậy đa tạ!
Lý Ngọc cười nói, lập tức vẫy vẫy tay về phía đám đệ tử phía sau đã có chút há hốc mồm, ý bảo bọn họ qua đây.
Mấy người Viên Bân và Lữ Tùng đều không rõ chuyện gì đã xảy ra, trước vẫn cho rằng vị đại sư huynh thường ngày luôn kính yêu sẽ xuất đầu thay bọn họ, cưỡng chế đuổi đi người "cuồng vọng tự đại" trước mắt.
Nhưng chớp mắt lại thấy sư huynh nhà mình và người này nói nói cười cười, giống như trước đây có quen biết với nhau.
Chỉ là khi bọn họ có chút thấp thỏm bất an đi tới trước mặt Lý Ngọc, Lý Ngọc thay đổi không còn bộ dáng ôn hòa thường ngày, ngữ khí có chút nghiêm khắc khiển trách:
- Mấy người các ngươi, dĩ nhiên không suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ không biết hắn là quý khách của môn chủ, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy?
- A?
Mấy người Viên Bân và Lữ Tùng không khỏi không thể tưởng tượng nhìn Hàn Phong.
Nguyên lai hắn thực sự là quý khách của môn chủ, cái này, không xong rồi!
Đây là ý niệm đầu tiên không hẹn mà cùng hiện ra trong đầu mỗi một đệ tử nơi đây.
- Còn lo lắng cái gì, không mau xin lỗi cho sự lỗ mãng của các ngươi!
Lý Ngọc còn đang sững sờ nhìn mấy người, không khỏi đề cao thanh âm, một lần nữa lạnh giọng quát.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đang định xin lỗi, bất quá liền bị Hàn Phong xua tay ngăn lại.
- Được rồi, bất quá là một chút hiểu lầm mà thôi, ngươi không cần phải trách cứ bọn họ!
Hàn Phong cười nói.
Trong lòng hắn tự nhiên không dự định tính toán chút chuyện nhỏ đối với những thiếu niên trẻ tuổi này, huống chi còn phải lo lắng cho Thi Thi.
Vì vậy, sau khi Lý Ngọc răn dạy, Hàn Phong lập tức xua tay bỏ qua.
Lý Ngọc thấy Hàn Phong đã mở miệng, theo bậc thang hạ giọng nói:
- Tuy rằng Hàn Phong không trách các ngươi, nhưng các ngươi đừng cao hứng quá sớm, chờ khi nào ta rảnh rỗi sẽ thu thập đám tiểu tử các ngươi, bây giờ còn không mau mau rời khỏi!
Mọi người nghe vậy, nhất thời chạy tứ tán.
Nhìn mọi người vội vã rời đi, Lý Ngọc liền lắc đầu cười cười, mà lúc này hắn chú ý tới Thi Thi đứng bên cạnh Hàn Phong.
Đối với vị tiểu sư muội vừa mới gia nhập Thiên Môn không bao lâu, Lý Ngọc coi như rất quen thuộc, lúc này thấy nàng nắm chắc vạt áo Hàn Phong, không khỏi có chút kỳ quái hỏi thăm:
- Thi Thi, muội và Hàn Phong quen biết nhau?
- Ha hả! Ta và Thi Thi có quen biết từ trước, nàng coi như là tiểu muội muội của ta!
Hàn Phong xoa nhẹ đầu Thi Thi, vừa cười vừa nói.
Dụng ý của hắn khi nói như vậy tự nhiên là muốn trong đoạn thời gian tiếp theo, Lý Ngọc có thể tận lực chiếu cố Thi Thi một chút.
Dù sao, lấy thân phận của Lý Ngọc hiện nay, Thi Thi có hắn bảo hộ, Hàn Phong coi như vô cùng yên tâm.
Lý Ngọc cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên nghe được hàm nghĩa trong lời nói của Hàn Phong, nhất thời cười bảo chứng nói:
- Yên tâm, sau này có ta ở đây, sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa, còn có vị đại ca ca lợi hại như ngươi, sợ là trưởng lão sư môn cũng phải để một con mắt, sẽ không khiến Thi Thi xinh đẹp của chúng ta phải chịu ủy khuất!
- Vậy đa tạ rồi!
Hàn Phong cảm tạ nói.
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu.
Sau đó, Hàn Phong thoáng quan sát một chút, cũng phát hiện ra khí tức trên người Lý Ngọc so với mấy năm trước rõ ràng hồn hậu hơn rất nhiều, không khỏi âm thầm bội phục, Lý Ngọc quả nhiên là thiên tài.
Lấy khí tức của hắn hiện tại, chỉ sợ đã có thực lực ngoài Địa giai bát phẩm.
Nhớ tới trước kia, đánh một trận tại Thiên Thánh Cốc, Lý Ngọc bất quá mới chỉ là võ giả vừa mới tiến vào Địa giai mà thôi. Mà hiện tại đạt tới mức này, Hàn Phong chỉ có thể dùng kinh khủng để hình dung.
- Giỏi thật, vài năm không thấy, nghĩ không ra đấu khí của ngươi đã tăng trưởng tới mức độ này rồi!
Hàn Phong có chút bội phục nói.
Ai biết, Lý Ngọc vừa nghe vậy, liền dở khóc dở cười nói:
- Ngươi đang nói móc ta đúng không? Cho dù ta lợi hại hơn nữa, nhưng so với ngươi quả thực trên trời dưới đất!
Hàn Phong vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, trong lòng cười khổ không thôi.
Hàn Phong không cho rằng chính mình là thiên tài gì, hắn hơn người khác kinh nghiệm bốn trăm năm mới có thể vượt lên đầu người khác như vậy.
Nếu như không có ký ức bốn trăm năm kia, chỉ sợ hiện tại hắn bất quá chỉ là một thiếu niên Hàn gia nghèo túng cơ sở tam phẩm mà thôi.
Đương nhiên, kinh nghiệm kiếp trước mặt dù quan trọng, thế nhưng không có nỗ lực kiếp này, cùng với lý giải khắc sâu đối với tâm pháp vũ kỹ, cộng thêm may mắn, hắn tuyệt đối không thể đạt được thành tích hiện tại.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Lý Ngọc nhanh chóng cáo từ rời đi.
Mà trải qua giao lưu ngắn ngủi, Hàn Phong rất rõ ràng thực lực của Lý Ngọc hiện nay, dĩ nhiên so với dự đoán của hắn còn mạnh hơn vài phần, hiện tại Lý Ngọc đã bước vào cảnh giới Địa giai cửu phẩm, quả nhiên thiên phú cực cao.
Theo đó, Hàn Phong lại nghĩ tới lúc Lý Ngọc gần đi, nhãn thần lóe lên cảm xúc không rõ ràng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.