Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 349: Hàn Phong tham chiến


Người mới tới không hề dừng lại, mà trong chớp mắt đã chạy tới bên cạnh người thanh niên mặc bạch y.
 
Cũng không thấy hắn dừng lại, bàn tay giơ lên, trực tiếp chộp vào sợi xích lớn màu đen.
 
Phương Tử Tuấn bị biến cố đột ngột xảy ra này dọa càng hoảng sợ, nhưng thấy người tới dĩ nhiên muốn dùng tay không chụp vào sợi xích lớn của hắn, khéo miệng không khỏi nở nụ cười nhạt.
 
Trong lòng âm thầm trào phúng: "Thực không biết tự lượng sức mình!"
 
Lúc này, sợi xích lớn màu đen được Phương Tử Tuấn quán trú đấu khí toàn thân, mục đích tư nhiên chính là muốn trực tiếp đánh thanh niên mặc bạch y thành thịt vụn, vì vậy lực đạo không phải người bình thường có thể đón đỡ được.
 
Trong suy nghĩ của hắn, người vừa mới tới quá mức cuồng vọng, quả thực là tự tìm chết.
 
Chẳng qua, một màn xuất hiện liền ngay sau đó càng làm hắn khiếp sợ hơn.
 
Sợi xích lớn màu đen của hắn đã bị nắm giữ, hơn nữa nhìn bề ngoài tựa hồ vô cùng dễ dàng, một điểm giả vờ cũng không có.
 
Phương Tử Tuấn vô cùng khiếp sợ, đồng thời nỗ lực xoay tay giật lại sợi xích lớn, thế nhưng sợi xích lớn màu đen giống như mọc rễ bám chặt vào tay người vừa mới xuất hiện, không hề có chút dấu hiệu lay động nào.
 
Mà lúc này, thanh niên mặc bạch y thấy thế, trường thương trong tay xoay tròn, vừa lúc ngăn chặn Chung Bằng, tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương.
 
Trong lòng Phương Tử Tuấn hiện lại đã kinh ngạc tới mức không cách nào hình dung được.
 
Bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt rõ ràng chỉ là một người thanh niên tuổi tác không hề lớn hơn so với hắn, thế nhưng thực lực đối phương thể hiện ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu.
 
Bằng vào động tác giơ tay nắm chặt lấy sợi xích ẩn chứa một kích toàn lực của bản thân, Phương Tử Tuấn đã hoàn toàn hiểu rõ, người thanh niên vừa mới xuất hiện không phải là hắn có thể đối phó được.
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tử Tuấn đã bắt đầu sinh ra ý định rút lui.
 
Chẳng qua người mới xuất hiện nhận ra ý đồ của Phương Tử Tuấn, hắn cũng không có dự định buông tha, cánh tay hơi khẽ động, một cỗ khí thế kinh khủng trong nháy mắt khiến Phương Tử Tuấn hít thở không thông bao phủ toàn thân hắn.
 
Lập tức, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, sợi xích lớn màu đen cứng rắn không gì sánh được dĩ nhiên xuất hiện vết rạn, mà vết rạn này lại không ngừng mở rộng lan tràn.
 
Trong chớp mắt, vết rạn đã kéo dài toàn bộ sợi xích, chợt người mới tới bộc phát đấu khí truyền vào, trong nháy mắt sợi xích lớn màu đen đã bị vỡ tan thành vô số mảnh.
 
Mà người mới đến không hề dừng lại, thân hình khẽ động, tại lúc Phương Tử Tuấn còn chưa kịp phản ứng đã xuất hiện trước người hắn, chẳng thèm để ý tới biểu tình khiếp sợ của Phương Tử Tuấn, trực tiếp đưa một tay bóp tới yết hầu hắn.
 
Dưới biểu tình khủng hoảng của Phương Tử Tuấn, người mới tới hơi dùng một chút lực lượng.
 
Phương Tử Tuấn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, đầu liền mềm oặt đổ rạp sang một bên.
 
Làm xong chuyện này, người nọ trực tiếp vứt thi thể Phương Tử Tuấn sang một bên, từ đầu tới cuối không hề mở miệng nói qua nửa câu.
 
Lúc này, Vệ Trạch đằng sau lợi dụng thời cơ này nhanh chóng từ phía sau trở lại.
 
Thẳng cho tới hiện tại, mọi người mới có cơ hội chú ý tới người mới xuất hiện.
 
- Hàn Phong! Ngươi quả nhiên chưa chết!
 
Lúc Vệ Trạch nhìn thấy rõ hình dáng người mới đến, lập tức kinh hỉ hô lên.
 
Mà Tiêu Linh đằng sau nếu không phải hiện tại không thích hợp, chỉ sợ từ lâu nàng đã chạy tới ào vào lòng Hàn Phong rồi.
 
Về phần người thanh niên mặc bạch y nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, biểu tình trên mặt cũng xuất hiện nhiều biến hóa, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một tia cô đơn.
 
Hàn Phong nghe được thanh âm của Vệ Trạch, tức thì nở nụ cười sáng lạn, chậm rãi nói:
 
- Lẽ nào ngươi rất muốn ta chết hay sao?
 
Vệ Trạch nghe vậy liền cười to không ngớt.
 
Tiếp theo, Hàn Phong thấy biểu tình người thanh niên mặc bạch y, tâm trạng cũng hơi có chút cảm khái nói:
 
- Cảm tạ!
 
- Ta bảo hộ nàng không phải bởi vì ngươi! Ngươi không cần nói với ta điều này!
 
Thanh niên mặc bạch y lạnh giọng nói.
 
Hàn Phong nghe thấy thanh niên mặc bạch y nói vậy, không tiếp tục nói thêm điều gì, đối với tâm tư của thanh niên mặc bạch y hắn sao có thể không biết. Chẳng qua đối với hắn mà nói, Tiêu Linh nhất định thuộc về hắn, vô luận là người nào cũng đừng mơ tưởng cướp nàng đi.
 
- Lý Dịch Phi, tốt xấu gì thì Hàn Phong cũng đã cứu ngươi một mạng, ngươi sao lại bày ra cái khuôn mặt thối này!
 
Vệ Trạch một bên có chút không nhịn được trách.
 
Nguyên lai người thanh niên mặc bach y liều mạng bảo hộ Tiêu Linh chính là Lý Dịch Phi đến từ Phong Minh Các.
 
Lần này Lý Dịch Phi tới Huyền Thiên Tông, mục đích chỉ có một, đó là bảo hộ Tiêu Linh an toàn.
 
Nhưng là, không nghĩ tới cuối cùng bản thân không những không thể bảo hộ Tiêu Linh, thậm chí còn được Hàn Phong cứu mạng, điều này đối với Lý Dịch Phi tâm cao khí ngạo mà nói, quả thực là đả kích không thể chịu đựng nổi.
 
Đồng thời, khi hắn nhìn thấy Hàn Phong dĩ nhiên vô cùng hời hợt giết chết đối thủ mới vừa rồi khiến hắn gần như bước một chân vào quỷ môn quan, trong lòng càng thấm thía chênh lệnh giữa mình và Hàn Phong.
 
Hắn rõ ràng, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể vượt qua được thành tựu của Hàn Phong, đừng nói chi chuyện đạt được trái tim Tiêu Linh.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Dịch Phi vô cùng ảm đạm, tự nhiên đối với Hàn Phong không có sắc mặt hòa nhã.
 
Đối với hắn mà nói, bị Hàn Phong cứu mạng so với bị Phương Tử Tuấn giết chết càng thêm thống khổ hơn.
 
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Dịch Phi, Hàn Phong cố tình quay đầu đi không để ý tới.
 
Sau khi lên tiếng chào hỏi Vệ Trạch, Hàn Phong liền bước tới bên cạnh Tiêu Linh, nhìn nữ hài trước mắt với bộ dáng mừng rỡ vui sướng, Hàn Phong mỉm cười, ôn nhu nói:
 
- Ta đã tới chậm!
 
Nghe vậy, Tiêu Linh nhịn không được viền mắt phiếm hồng, sau một lát vài giọt nước mắt trong suốt trào khỏi khóe mi, vừa lúc rơi xuống Băng huyền cổ cầm của nàng.
 
Hàn Phong biến mất ba tháng dài, các thế lực khắp nơi dốc hết toàn lực tìm kiếm tung tích của hắn, trên dưới Huyền Thiên Tông tự nhiên lo lắng không thôi.
 
Nhưng nếu muốn nói tới lo lắng cho Hàn Phong nhất, Tiêu Linh nhất định là một trong số đó.
 
Có lẽ người khác không biết, chỉ có bản thân Tiêu Linh rõ ràng, từng buổi tối ba tháng vừa qua, nàng hầu như rất ít nghỉ ngơi, mỗi ngày đều vượt qua trong lo lắng.
 
Có thể làm nàng nóng ruột nóng gan như vậy tự nhiên chính là Hàn Phong trước mắt.
 
Vì vậy, bây giờ nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, nghe được ngữ khí ôn nhu như trước của hắn, Tiêu Linh tự nhiên nhịn không được trào nâng nước mắt.
 
Thấy Tiêu Linh rơi lệ, Hàn Phong không khỏi thương tiếc, nhẹ đưa tay xoát đi vệt nước mắt trên mặt nàng, một tay ôm nàng áp sát vào lồng ngực chính mình.
 
Ngay sau đó, một cỗ đấu khí bàng bạc chậm rãi quán nhập vào thân thể Tiêu Linh.
 
Trong chớp mắt, sắc mặt Tiêu Linh nguyên bản tái nhợt chậm rãi trở nên hồng nhuận.
 
Mà Tiêu Linh nhất thời cảm thấy tinh thần rung lên, chợt hiểu được, lúc này Hàn Phong đang trợ giúp nàng khôi phục tinh thần lực.
 
Sau một lát, Hàn Phong thu bàn tay lại, trông thấy Tiêu Linh đã khôi phục tinh thần, một lần nữa cười cười, nói:
 
- Chờ ta giải quyết đám người kia, sau lại tìm nàng!
 
Tiêu Linh dịu ngoan gật đầu, lập tức động tác ngón tay cũng trở nên nhanh hơn nhiều, từng đợt giai diệu tràn ngập sức sống bay tới chiến trường trước mắt.
 
Nghe được giai điệu này, đệ tử Huyền Thiên Tông và đệ tử các đồng minh khác, tinh thần kích động rung lên, đấu khí bị tiêu hao trong cơ thể giường như tăng tốc khôi phục lên vài lần.
 
Quan sát tới đây, Hàn Phong hết sức hài lòng, thân hình lập tức lóe lên, rất nhanh một lần nữa xuất hiện trong chiến trường cách đó không xa.
 
Đương nhiên, so sánh mà nói, tranh đấu nơi này có vẻ tương đối bình tĩnh, tổng cộng chỉ có hai mươi mấy người.
 
Ngoại trừ đôi bên va chạm đấu khí lẫn nhau, nhưng không hề kịch liệt giống như đám người phía dưới.
 
Mà lúc Hàn Phong đi tới, tiến vào trung gian đám người này, nhất thời khiến cho mọi người chú ý nhìn.
 
Không! Phải nói, trong đó có một đầu ma thú.
 
Kỳ thực, trong nháy mắt Hàn Phong xuất hiện vừa rồi, mấy cường giả Thiên giai này đã chú ý tới Hàn Phong.
 
Dù sao, dưới tình huống nóng ruột nóng gan, Hàn Phong không hề ẩn dấu bất luận khí tức gì.
 
Vì vậy mọi người tự nhiên đồng thời cảm thụ được một cỗ khí tức vô cùng cường đại ập tới.
 
Nhóm người Lý Thần và Huyền Cơ Tử thấy Hàn Phong xuất hiện, trong lòng vui mừng, hôm nay bên phía bọn họ tuy rằng có số lượng môn nhân không hề kém hơn so với ngũ đại tông môn.
 
Nhưng chân chính đánh nhau, tình thế trước mắt rõ ràng bọn họ rơi vào hạ phong, nếu tiếp tục duy trì như vậy, bên phía Huyền Thiên Tông không thể tránh khỏi kết cục thất bại.
 
Bất quá, đúng lúc khó khăn này Hàn Phong xuất hiện.
 
Sự xuất hiện của Hàn Phong đối với mọi người mà nói không cần bàn cãi chính là tin tức tốt nhất, dù sao Hàn Phong cũng là một cường giả Thiên giai, nếu có thêm hắn gia nhập, thế cuộc chỉ sợ lập tức nghịch chuyển có lợi.
 
Nhưng mọi người ở đây còn chưa kinh hỉ xong, Lý Thần bên kia đột sợ hãi than thở.
 
- Tiểu tử, đấu khí của ngươi?
 
Vẻ mặt Lý Thần không thể tin tưởng nhìn Hàn Phong, kinh hãi hô.
 
Hàn Phong biết Lý Thần đã phát hiện ra đấu khí của chính mình đã tăng trưởng rất nhiều, hắn cũng không dự định giấu diếm, thẳng thắn nói:
 
- Xảy ra một ít chuyện, ngoài ý muốn tấn chức tới Thiên giai ngũ phẩm rồi!
 
Nghe vậy, mọi người nhất thời ngạc nhiên thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất.
 
Cái gì gọi là ngoài ý muốn?
 
Người rất quen thuộc với Hàn Phong tự nhiên sẽ hiểu, trước khi Hàn Phong chưa biến mất, rõ ràng chỉ có đấu khí cảnh giới Thiên giai nhất phẩm, tuy rằng Thiên giai nhất phẩm cũng có thể độc lập đánh bại một cường giả Thiên giai tam phẩm.
 
Thế nhưng chỉ trong thời gian hơn ba tháng, thậm chí có người liên tục đề thăng từ Thiên giai nhất phẩm lên tới Thiên giai ngũ phẩm, đây hiển nhiên là tin tức có tính bạo tạc cực cao, thực sự quá mức khiến mọi người sợ hãi rồi.
 
Mà trong chuyện này, hai người Phí lão và Bố Lôi Địch có cảm xúc sâu nhất.
 
Hai người coi như là bằng hữu sớm nhất đối với Hàn Phong.
 
Bọn họ còn nhớ rất rõ, khi bọn họ mới gặp gỡ Hàn Phong, hắn bất quá chỉ là võ giả Nhân giai.
 
Ai biết chỉ trong thời gian vài năm, thực lực của Hàn Phong đã hoàn toàn bỏ bọn họ lại phía sau. Tốc độ thăng cấp như thế này sao có thể không khiến mọi người khiếp sợ?
 
Đương nhiên, mọi người khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng trong lòng càng vui vẻ không thôi.
 
Hôm nay thực lực Hàn Phong đã tăng vọt, đối với thế cục trươc mắt mà nói không cần bàn cãi chính là trợ lực cực lớn.
 
Bất quá, so với môn nhân đệ tử Huyền Thiên Tông và các phương liên minh tỏ rõ vẻ vui mừng, ngũ đại tông môn và mươi hai cường giả Thiên giai, trên mặt mỗi người đều là vẻ tối tăm.
 
Cho dù bọn họ nghĩ như thế nào đi nữa cũng không sao hiểu được, nguyên bản thế cục vô cùng có lợi, cuối cùng đột nhiên xuất hiện một cường giả Thiên giai ngũ phẩm.
 
Lực uy hiếp của cường giả Thiên giai ngũ phẩm sợ là không ai rõ ràng hơn so với bọn họ.
 
Hiện tại có Hàn Phong gia nhập, chỉ sợ tình huống sẽ nghịch chuyển long trời lở đất.
 
Bởi vì có Hàn Phong xuất hiện, song phương tạm thời đình chỉ trận chiến.
 
Mà giờ khắc này, bên phía Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên hai người bọn họ quan sát cục diện trước mắt để tự định giá đối sách.
 
- Diệp lão, ngươi không phải là nói Hàn Phong đã chết? Vì sao hiện tại đột nhiên xuất hiện, thực lực lại có bước đề cao lớn như vậy?
 
Vẻ mặt Dương Thiên Trạch âm trầm chất vấn Diệp Vũ.
 
Mà Diệp Vũ cau mày, nhìn về phía Hàn Phong, hiển nhiên sự xuất hiện của Hàn Phong nằm ngoài dự liệu của hắn.
 

 
Lúc này Diệp Vũ cau mày, trông thấy Hàn Phong với vẻ mặt thản nhiên trước mắt, trong lòng có chút kinh nghi bất định.
 
Hàn Phong ba tháng trước mới là Thiên giai nhất phẩm, sau khi biến mất ba tháng, không chỉ bình yên trở về, hơn nữa thực lực còn bạo tăng, chỉ cần từ khí tức trên người hắn có thể phán đoán được, thực lực của Hàn Phong so với bất kỳ người nào ở đây đều mạnh hơn chứ không kém.
 
Cứ như vậy, Huyền Thiên Tông đã có ba cường giả Thiên giai ngũ phẩm, mà những người còn lại hầu hết đều ở Thiên giai tam phẩm và Thiên giai tứ phẩm.
 
Đội hình như vậy, so sánh với thực lực ngũ đại tông môn bọn họ mà nói, tựa hồ giữ thế mạnh áp đảo.
 
Bất quá sự tình phát triển tới mức này, muốn bình yên rời đi hiển nhiên không thể nào, không nói với đám người Hàn Phong đối diện nhất định không chịu đáp ứng.
 
Cho dù thực sự để bọn họ rời đi, sau này ngũ đại tông môn rất khó đặt chân trên phiến đại lục này, mà uy vọng của Trọng tài giả bọn hắn cũng bởi vì vậy mà hao tổn nặng nề, đây là kết quả Diệp Vũ tuyệt đối không muốn thấy.
 
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Vũ có chút hối hận, sớm biết như vậy hắn đã phái thêm mấy người tới, như vậy còn chưa tới mức rơi vào cục diện bị động tới như vậy.
 
Chẳng qua, trong lòng Diệp Vũ nghĩ lại, hắn rất rõ ràng, với đội hình hiện tại của bọn hắn đã là đội hình mạnh nhất mà bọn hắn có thể triệu tập.
 
Về phần những người khác trong Trọng tài giả đều là người có nhiệm vụ riêng của mình, lúc này căn bản không thể phân thân.
 
Mà ngũ đại tông môn tự nhiên cũng không thể dốc hết toàn bộ lực lượng, dù sao sào huyệt của bọn họ cần phải có người trấn thủ, để phòng ngừa có người nào đó lợi dụng vắng nhà tới xâm phạm.
 
Đối với ý nghĩ của ngũ đại tông môn và Trọng tài giả, bên phía Huyền Thiên Tông có thể đoán ra được.
 
Hàn Phong nhìn cục diện trước mắt cùng với vẻ âm tình bất định của Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí lộ vẻ lạnh lùng thật sâu, nói:
 
- Ngươi chính là Diệp Vũ trưởng lão Trọng tài giả đúng không? Tại hạ rất muốn biết, vì sao Trọng tài giả các ngươi vô duyên vô cớ, mượn hơi ngũ đại tông môn tới đối phó Huyền Thiên Tông chúng ta?
 
Đối với hành động của Trọng tài giả trong mấy tháng gần đây, Hàn Phong cảm thấy không hiểu ra sao.
 
Nếu như nói chỉ là vì báo thù cho thập đại tông môn lúc trước, chỉ sợ là người có chút đầu óc đều không thể tin tưởng.
 
Dù sao, đối với Trọng tài giả mà nói căn bản không hề có chỗ tốt nào đáng nói, hắn không tin Trọng tài giả lại ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi tìm phiền phức.
 
Nghe được câu hỏi của Hàn Phong, Diệp Vũ thật sâu nhìn Hàn Phong, nửa thật nửa giả nói:
 
- Huyền Thiên Tông các ngươi diệt sạch thập đại tông môn, tàn sát không còn một người, hành động này khiến toàn bộ đại lục không thể chấp nhận, Trọng tài giả chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua!
 
Thấy Diệp Vũ nói như thế, Hàn Phong biết không thể dò hỏi được gì, tự nhiên không cần phải nhiều lời, trực tiếp nói:
 
- Nếu là Diệp Vũ trưởng lão không muốn nhiều lời, như vậy chúng ta lấy thực lực để thay lời nói!
 
Theo thanh âm Hàn Phong vừa dứt, bên phía Huyền Thiên Tông giống như nhận được tin hiệu, hơn mười người ào ào động thủ.
 
Lúc này có Hàn Phong trợ trận, trong lòng mọi người tự nhiên không còn lo lắng gì khác, đều lấy ra hết toàn bộ thực lực giữ nhà, lao thẳng tới đám cường giả Thiên giai ngũ đại tông môn.
 
Trong nháy mắt, hơn hai mươi cao thủ Thiên giai một lần nữa hỗn chiến thành một đoàn.
 
Bất quá, bởi vì có Hàn Phong tham chiến, tình thế tự nhiên nghiêng hẳn sang phía Huyền Thiên Tông.
 
Đối thủ mà Hàn Phong đối mặt lúc này chính là đối thủ của Tiêu Chiến trước đó, là nhị trưởng lão Trọng tài giả Diệp Vũ, mà Tiêu Chiến thì chọn một cường giả Thiên giai tứ phẩm, là trưởng lão Thần Thủy Tông.
 
Mà Huyền Cơ Tử thực lực thấp nhất cùng với tiểu Bạch một người một thú bao vây kìm chân trưởng lão Hư Linh Tông chỉ có thực lực Thiên giai nhị phẩm.
 
Sau khi thực lực Hàn Phong bạo tăng, còn chưa tìm được người thích hợp thử thân thủ của chính mình, vì vậy vừa lúc lấy Diệp Vũ Thiên giai ngũ phẩm thử tay nghề.