Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 306: Cường thế trở về


Minh Khấp và gã cường giả Thiên giai bên cạnh cảm nhận được khí tức trên người Lý Thần mơ hồ còn mạnh hơn so với Bố Lôi Địch một phần, tâm trạng không ngừng hiện lên tia kiêng kỵ.
 
Không tự chủ được, hai ngươi hơi lui lại phía sau vài bước, mà bên này Phí lão cũng giống như vậy, lão giả mặc tang bào khi thấy Hàn Phong xuất hiện cũng cảm thụ được khí tức trên người hắn không hề kém, liền lập tức liếc mắt ra hiệu rồi cùng lui về phía sau.
 
Bốn người quay về đứng chung một chỗ, ánh mắt cảnh giác nhìn về hai phía Lý Thần và Phí lão.
 
Mà phía sau đó không xa chính là Hạo thiên, trông thấy hai người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt biến thành một mảnh âm trầm.
 
Nhất là khi nhìn thấy Hàn Phong đứng kế bên Phí lão, trong mắt hắn càng hiện lên một vẻ kinh hãi.
 
Diệp Hạo Thiên tuy rằng không phải là cường giả Thiên giai, nhưng ba năm qua thực lực hắn cũng đạt tới cảnh giới Địa giai bát phẩm.
 
Thiên phú như vậy, có thể nói bản thân Diệp Hạo Thiên không tệ chút nào.
 
Hơn nữa thân phận hắn còn là thiếu các chủ Tinh Hải Các, là nhân vật được trọng điểm bồi dưỡng, sử dụng các loại vũ kỹ cùng bí pháp từ hàng Địa giai trở lên, bởi vậy dù địch thủ trong mắt có là Địa giai đỉnh phong cũng không hề thua kém.
 
Thế nhưng, khi hắn nhìn lên Hàn Phong lại cảm thụ được một cỗ khí tức khiến hắn cảm giác bản thân không thể địch nổi.
 
Loại khí tức này hắn cũng đã gặp qua, tại trên người hai vị lão giả đứng ở phía sau, của cả nhóm người Bố Lôi Địch đứng trong sân, hắn đều cảm thụ rất rõ ràng.
 
Đây là cảm giác áp bách chỉ thuộc về cường giả Thiên giai.
 
Có điều loại cảm giác áp bách kia thế nhưng lại xuất hiện ở Hàn Phong, người có tuổi đời còn nhỏ hơn so với hắn, chuyện này thật khiến hắn vô cùng chán ghét.
 
Nhưng tất cả chuyện đó vẫn không bằng sự kinh ngạc và nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Diệp Hạo Thiên.
 
Lúc này mới cách bao lâu thời gian, Hàn Phong dĩ nhiên đã thăng cấp trở thành cường giả Thiên giai?
 
Trong lòng Diệp Hạo Thiên vẫn tràn đầy nghi vấn, nhưng sự thực trước mắt lại không cho hắn có quyền không tin.
 
Cường giả Thiên giai chưa đến hai mươi tuổi, phát hiện này không khỏi hung hăng đả kích lòng tự tin của Diệp Hạo Thiên.
 
Nguyên bản hắn vẫn nghĩ thiên phú của hắn đã xem như không kém rồi, tuy rằng ngày trước ở Thiên Thánh đại hội, hắn cũng kiến thức qua thực lực bất phàm của Lý Ngọc và Hàn Phong.
 
Thế nhưng một người trong đó xuất thân từ Thiên môn vốn được truyền lưu từ thời viễn cổ, với người này Diệp Hạo Thiên tự nhiên không lấy làm lạ.
 
Nhưng chính Hàn Phong lúc này đã để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm, vốn nghĩ trải qua ba năm nỗ lực dựa vào thiên phú bản thân, hơn nữa còn thêm một vài nhân tố khác trợ giúp, thực lực hắn đã có bước tiến bộ phi thường.
 
Diệp Hạo Thiên tự nhận thực lực hắn bây giờ, trong giới trẻ tuổi rất hiếm gặp được địch thủ, ngay cả Lý Ngọc cũng chưa chắc thắng được hắn.
 
Chỉ bất quá tại khoảnh khắc Hàn Phong xuất hiện, Diệp Hạo Thiên liền chịu chấn động thật mạnh, khiến hắn chỉ biết nhìn chằm chằm lên người Hàn Phong, quên hết mọi việc chung quanh.
 
Không chỉ là Diệp Hạo Thiên, mấy người Minh Khấp ở trong sân cũng cảm thụ được khí tức trên người Lăng Phong, sắc mặt đều kinh ngạc vô cùng.
 
Lúc này Lý Thần đã dẫn theo Bố Lôi Địch tới bên người Hàn Phong.
 
Bố Lôi Địch đã lâu không gặp Hàn Phong, cảm thụ được khí tức khác biệt trên người hắn, không khỏi cười nói:
 
- Cừ thật, dĩ nhiên đã đạt được Thiên giai, trước đây vẫn quá coi thương ngươi rồi.
 
Thấy Bố Lôi Địch đang bị trọng thương, Hàn Phong móc ra từ trong lòng một viên địch tâm tán, đưa cho Bố Lôi Địch, sau đó nói:
 
- Nuốt nó vào, cái này dùng để hóa giải thương thế của ngươi.
 
- Tiểu tử, hiện tại cần phải làm gì, để lão đầu tử ta giải quyết bọn chúng luôn chứ?
 
Thanh âm Lý Thần không lớn nhưng cũng đủ cho mấy người Minh Khấp nghe.
 
Cả bốn người vẫn đặt lực chú ý lên người Hàn Phong, lúc này nghe được ngữ khí cuồng vọng của Lý Thần, ánh mắt mới chuyển dời liền người hắn.
 
Chẳng qua vừa nhìn lại càng khiến mấy người thêm nhăn mặt.
 
- Khí tức thật mạnh, so với bất kỳ người nào ở đây đều mạnh hơn.
 
Lão giả mặc ma y nhìn lên Lý Thần, lẩm bẩm nói.
 
Ba người còn lại sắc mặt đều lộ vẻ ngưng trọng.
 
Bất quá lúc này Hàn Phong tiến về phía trước hai bước, đầu tiên nhìn mọi người Huyền Thiên Tông ở phía sau, gật đầu hướng về đám người Lâm Nguyệt và Trầm Ngọc, lúc này Tiêu Linh đang ở sát cạnh bọn họ, thì thầm trao đổi gì đó với Trầm Ngọc.
 
Lập tức, Hàn Phong đưa ánh mắt dời tới một trưởng lão đang nâng đỡ Huyền Cơ Tử, người sau cũng nhìn lại hắn rồi lộ ra một bộ cười khổ.
 
Hàn Phong thoáng cân nhắc, phát hiện khí tức trên người Huyền Cơ Tử tuy rằng mười phần yếu ớt nhưng vẫn thuộc về khí tức của cường giả Thiên giai, trong lòng nhất thời vui vẻ.
 
Tiếp theo, dùng nhãn thần ra hiệu cho mọi người yên tâm, Hàn Phong quay đầu lại, chậm rãi quét mắt nhìn vài gã cường giả Thiên giai và cả đoàn người từ những thế lực bất đồng phía sau bọn họ.
 
Sau khi hết toàn bộ, hắn mới mở miệng nói:
 
- Hôm nay các ngươi đã tới, vậy đều lưu lại nơi này cho ta.
 
- Khẩu khí thật lớn, tiểu tử, tuy rằng không biết ngươi đã tới cấp bậc nào trong cường giả Thiên giai nhưng bên này chúng ta cũng không chỉ có bốn người, người phải lưu lại chính là các ngươi.
 
Minh Khấp nhìn chằm chằm Hàn Phong, cất giọng âm tàn nói.
 
Minh Khấp nói xong liền nhìn về phía đoàn người, hai lão giả vẫn đứng sau lưng Diệp Hạo Thiên tùy thời hành động cũng lắc mình đi tới bên cạnh bốn người.
 
Như vậy, cường giả Thiên giai bên phía Minh Khấp trong nhát mắt tăng lên thành sáu người, mà bên này Hàn Phong cũng chỉ có ba người, cộng thêm cả Bố Lôi Địch bị thụ thương.
 
Lúc này, Diệp Hạo Thiên cũng từ trong chấn động hồi tỉnh lại.
 
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Diệp Hạo Thiên cũng hiểu thế cuộc trước mắt, tựa hồ đối với bọn họ không phải mười phần có lợi, vì vậy Diệp Hạo Thiên liền lạnh giọng nói:
 
- Vây lấy bốn người bọn họ, còn lại đoàn người chúng ta trước tiên giải quyết những người còn lại trong Huyền Thiên Tông.
 
Chủ ý này của Diệp Hạo Thiên có thể nói là thâm độc đến cực điểm, hắn tính toán mặc dù không thể tru diệt bốn người Hàn Phong nên muốn thừa dịp bọn họ bị sáu người Minh Khấp bao vây, trước chém giết hết người Huyền Thiên Tông.
 
Cứ như vậy, mặc dù bốn người Hàn Phong không chết, Huyền Thiên Tông trên danh nghĩa cũng chẳng còn.
 
Minh Khấp nghe được hiệu lệnh của Hạo Thiên, trong nháy mắt liền hiểu ra ý tứ của hắn, lập tức lĩnh hội rồi đánh mắt ra hiệu cho những người bên cạnh.
 
Mà ở phía đối diện, Hàn Phong nghe được lời Hạo Thiên, biểu tình cũng hơi trầm xuống.
 
Khi mọi người ở đây đang muốn ùa lên, từ trên núi bất ngờ truyền đến một tiếng rống giận dữ cuồng bạo vô cùng.
 
Ngay sau đó, một tia sáng màu trắng theo thanh âm nhanh chóng từ trên đỉnh núi chạy gấp xuống.
 
Theo bóng thân ảnh màu trắng dần dần tiếp cận, nhất thời một cỗ khí tức tràn ngập uy nghiêm và bạo lệ ập về phía mọi người.
 
Đạo khí tức cuồng bạo như phô thiên cái địa không tới bao lâu đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
 
Bất kể là đệ tử Huyền Thiên Tông hay nhóm người Diệp Hạo Thiên cũng bị cỗ khí tức đột nhiên xuất hiện này khiến giật mình kinh ngạc.
 
Duy nhất chỉ có Hàn Phong, khi hắn quay đầu lại thấy bóng hình màu trắng, đầu tiên là sửng sốt, đợi cho hắn nhìn rõ được hình dạng thân ảnh, trong lòng liền có chút sáng tỏ.
 
Mà thân ảnh màu trắng noãn dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Lăng Phong, nhưng thân ảnh màu trắng vẫn không dừng động tác, trái lại lao thẳng Hàn Phong!