Chỉ trong chốc lát, nguyên bản ngoài hoàng cung hỗn loạn vô cùng, nhất thời không có một bóng người, ngay cả Tần Minh đã hôn mê cũng được bằng hữu mang về.
Tiêu Tấn thấy vậy trong lòng cũng thở phào, nhíu mày lại.
Tiêu Vũ rất hiểu phụ hoàng cũng rõ ràng lúc này Tiêu Tấn tất nhiên hết sức tức giận.
Nếu như là bình thường, chỉ bằng hành vi đó, Tiêu Tấn không cần hai lời tất nhiên phái người bắt lại toàn bộ.
Nhưng lúc này bởi vì Lâm gia, Tiêu Tấn đành nén giận, tận lực để hoàng thất chịu phiền phức.
Giả thiết hôm nay Tiêu Tấn bắt lại toàn bộ, không chỉ trực tiếp dẫn tới hậu quả bị thế lực sau lưng bọn họ chống đối.
Còn là điều lão hồ ly kia Lâm Chấn Khôn muốn nhìn thấy nhất.
Đám thế lực này tuy không bằng tam đại thế gia, nhưng tục ngữ nói, kiến nhiều có thể cắn chết voi. Huống chi trong đám thế lực này không thiếu những đệ tử đảm nhiệm quan chức trong đế quốc, nếu lúc này phản lại, tuy không làm lay động địa vị hoàng thất được, nhưng cũng khiến đế quốc tổn thất.
Đây mới là nguyên nhân Tiêu Tấn nhẫn nhịn.
May là Hàn Phong đã thuận lợi giải quyết chuyện này.
Về phần hai người kia bị hắn đả thương, Tiêu Tấn cũng biết cả.
Lưu gia cùng Tần gia nói trắng ra từa mấy năm trước lợi dụng việc âm thầm đầu nhập vào Lâm gia, do đó dù cho Hàn Phong không có đắc tội hai nhà này, bọn họ cũng không dễ dàng thu tay lại.
Do đó Hàn Phong đánh bại hai người kia cũng là giúp Tiêu Tấn xả giận.
Trông thấy Tiêu Linh đã trở lại bên cạnh Hàn Phong, Tiêu Tấn cười to nói:
- Hôm nay nhờ có ngươi,nếu không chuyện này thật khó mà giải quyết cho tốt.
- Bệ hạ khách khí rồi, nói đến chuyện này cũng là do ta mà có.
Vừa rồi trò khôi hài cũng ảnh hưởng đến dân chúng đế đô khá lớn.
Nhưng lúc này tại Lâm gia, Lâm Chấn Khôn ngồi trong khách phòng, vẻ mặt thản nhiên nghe thủ hạ hồi báo.
Lâm Hà trước kia bị Hàn Phong đả thương cũng ở đây, chỉ là sắc mặt hắn vẫn tái nhợt hiển nhiên vẫn chưa khỏi.
- Ngươi nói vậy, Hàn Phong đánh bại lưỡng tiểu tử Lưu gia cùng Tần gia sao?
Lâm Chấn Khôn nghe xong thủ hạ hội báo, không khỏi trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, gia chủ. Hơn nữa hành động còn rất lưu loát, Tần gia thiếu gia căn bản không chịu nổi một quyền của hắn đã bị đánh hôn mê.
- Được rồi ngươi lui xuống trước đi.
Lâm Chấn Khôn phất tay cho thủ hạ lui ra.
Sau đó, phòng khách không khỏi rơi vào một mảnh trầm mặc.
Lâm Hà tựa hồ phát hiện biểu tình dị dạng của Lâm Chấn Khôn, nhất thời có chút e sợ, thấp giọng gọi:
- Gia gia…
- Hừ!
Lâm Hà vừa mới mở miệng, Lâm Chấn Khôn hừ lạnh một tiếng, nhất thời khiến Lâm Hà sợ đến câm lặng.
Lâm Chấn Khôn ngẩng đầu nhìn Lâm Hà sắc mặt tái nhợt, nhãn thần trở nên vô cùng sắc bén nói:
- Ngươi không phải gạt ta chứ?
Nghe vậy, Lâm Hà không khỏi khẩn trương ngẩng đầu lên nói:
- Gia gia, ngươi vì sao hỏi như vậy, tôn nhi chẳng bao giờ dám lừa gạt ngươi.
- Đến lúc này, ngươi còn không chịu nói thật đi!
Lâm Chấn Khôn thấy Lâm Hà còn dám nói sạo, nhất thời giận dữ, bàn tay hung hăng đập mạnh xuống bàn.
Chiếc bàn đẹp đẽ trong nháy mắt bị đạp thành gỗ vụn.
Lâm Hà thấy thế, trán đổ mồ hôi lạnh liên tục, nói:
- Gia gia, ta không phải cố tình giấu diếm, lúc đó tôn nhi thực sự không ngờ, Hàn Phong ẩn dấu thực lực, mới có thể trong lúc không chú ý bị đả thường.
Thấy Lâm Chấn Khôn tựa hồ không tin, Lâm Hà vội vã bổ sung:
- Gia gia ngươi tin tưởng ta, lúc đó Hàn Phong xuất thủ quá mức nhanh, ta căn bản chưa kịp phản ứng, do đó chưa phát giác được thực lực chân chánh của hắn. Vả lại lấy tuổi tác của Hàn Phong dưới tình huống bình thường căn bản không thể là một địa giai cao thủ, nên Tôn nhi mới suy đoán hằn dùng thủ đoạn ti tiện.
- Câm miệng!
Nghe được Lâm Hà nói vậy, Lâm Chấn Khôn thực sự nhịn không được quát bảo ngưng lại:
- Ngươi chẳng lẽ không biết cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên sao! Cũng vì ngươi ngu xuẩn mới khiến kế hoạch thất bại hoàn toàn. Nếu ngươi không phải tôn nhi của ta, lão phu thật muốn một chưởng đánh chết ngươi!
Sự việc mấy ngày trước cũng không có ảnh hưởng gì lớm, một tháng tiếp theo Hàn Phong đều ở trong hoàng cung với Tiêu Linh.
Đương nhiên phần lớn thời gian hắn đều ở trong trạng thái tu luyện.
Một tháng này, tu vi của Hàn Phong cũng đã tiến đến Địa giai tam phẩm.
Một tháng tăng hai cấp, so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Kỳ thực tất cả những chuyện này này đều nhờ công lao của Tiêu Linh.
Đấu khí của Hàn Phong tăng nhanh như vậy đều nhờ tiếng đàn của nàng trợ giúp. Từ một tháng trước, từ khi có phát hiện tiếng đàn của mình có thể giúp Hàn Phong tăng tiếng tu vị, Tiêu Linh sau đó mấy ngày liền lần thứ hai đàn thử một lần nữa.
Lúc đầu Hàn Phong không chịu đáp ứng vì sợ Tiêu Linh sẽ tiêu hao nhiều đấu khí, nhưng dưới sự kiên trì của nàng, Hàn Phong cũng phải đành đồng ý. Tuy nhiên hắn vẫn yêu cầu Phí lão ở bên cạnh canh chừng nàng.
Cũng may là lần thử nghiệm thứ hai Tiêu Linh phát hiện Hàn Phong vẫn có thể tăng tiến tu vi nhờ tiếng đàn của nàng nên nàng mới không cố chấp đánh đàn đến kiệt lực như trước nữa mà đánh đến lúc bản thân cảm thấy có chút mệt mỏi liền dừng.
Bởi vì nàng biết Hàn Phong đã có thể lần thứ hai tiến vào trạng thái huyền diệu kia thì sẽ có lần thứ ba thứ tư … cho nên nàng không cần phải liều mạng như trước nữa.
Cũng vì vậy mà trong một tháng kế tiếp hầu như ngày nào Tiêu Linh cũng đánh đàn giúp Hàn Phong tu luyện.
Trong một tháng này, Lâm Hà bị Hàn Phong đả thương cũng không có tới tìm phiền toái. Về phần Lâm Chấn Khôn từ sau chuyện lần đó tựa hồ cũng thu liễm đôi chút. Hàn Phong từ Tiêu Tấn cũng biết được trong khoảng thời gian này Lâm gia cũng không có hành động quá khích nào nữa.
Nhưng tình huống sóng yên biển lặng như vậy lại khiến Tiêu Tấn và Hàn Phong có cảm giác bất an.
Nhưng dù sao Tiêu Tấn cũng là một bậc đế vương, không thể chỉ vì một chuyện như vậy mà đứng ngồi không yên. Đối với Tiêu Tấn, Lâm Chấn Khôn cho dù có là lão cáo già thì một thợ săn lão luyện như hắn vẫn có thể nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này, trong Lâm gia vốn luôn yên lặng cả tháng nay, Lâm Chấn Khôn đang ngồi trong một thính phòng bí ẩn của gia tộc, trước mặt hắn vẫn là hắc y nhân thần bí lúc trước.
- Lâm gia chủ, tình huống ở đế đô hiện thời đối với Lâm gia các ngươi rất bất lợi!
Hắc bào nhân đưa hai tay vẫn luôn giấu trong tay áo lên thi lễ với Lâm Chấn Khôn nói.
Nếu có người cẩn thận quan sát sẽ thấy toàn thân người này đều giấu trong bóng tối, chỉ có đôi bàn tay tái nhợt không chút huyết sắc lộ ra ngoài.
Hình dáng như vậy có chút quỷ dị.
Nghe hắc bào nhân nói, Lâm Chấn Khôn hai mày cũng nhíu lại, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm đi! Tạm thời Tiêu Tấn bên kia cũng không điều tra được gì, mà ta có được tin tức, Thương Quan Vô Ngã chuyến này tựa hồ có thu hoạch không nhỏ. Có thể lúc hắn trở về cũng là lúc Lâm gia ta thay thế Tiêu gia.
- Xem ra, Lâm gia chủ rất có tự tin!
Thanh âm của hắc bào nhân vẫn cứ đều đều như trước vang lên.
Lâm Chấn Khôn nghe vậy cũng chỉ cười cười nói:
- Đương nhiên, Tất cả chuyện này còn cần nhờ sứ giả trợ giúp. Nếu sứ giả có thể liên hệ với tổng bộ phái thêm vài người thì chúng ta cần gì phải ẩn nhẫn như bây giờ!
Hắc bào nhân đối với ánh mắt của Lâm Chấn Khôn không hề để ý, ngữ điệu vẫn đều đều như trước nói:
- Chuyện này Lâm gia chủ không cần phải nói lại, sự tình của đế đô hiện tại do một mình ta phụ trách là được rồi, còn những người khác bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, tạm thời không thể phân thân để đến đế đô được.