Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 226: Tiến cung


Phí lão nhìn Hàn Phong dáng dấp có chút chật vật, trên mặt không khỏi lộ ra thần tình không giải thích được.
 
Lâm Hà ở một bên nghe được Hàn Phong dám gọi Phí lão là ' lão già này' không khỏi quát lên:
 
- Tiểu tử càn rỡ, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không?
 
Hàn Phong xoa xoa cánh tay có chút tê dại nói:
 
- Nhất Phong lão đầu!
 
- Lớn mật!
 
- Dừng tay!
 
Bên này mấy người động tĩnh quá lớn, từ lâu đã có rất nhiều người đến hiện trường để xem. Những người này đối với việc Phí lão bảo hộ sự an nguy cho Tiêu Linh tự nhiên không có xa lạ gì.
 
Chỉ là thân phận Thiên giai cường giả đã thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
 
Mà làm mọi người càng ngạc nhiên hơn, vừa rồi câu nói sau cùng dĩ nhiên là của Tiêu Linh.
 
Mọi người vẫn đang tập trung ánh mắt lên trên người Phí lão thì không biết từ lúc nào Tiêu Linh đã vội vã chạy tới.
 
Một đường chạy gấp, đi tới trước mặt Hàn Phong, Tiêu Linh sững sờ nhìn Hàn Phong trước mặt, dần dần rưng rưng nước mắt.
 
Vừa rồi ngay khi phát hiện Hàn Phong, Tiêu Linh còn tưởng rằng bản thân mình bị ảo giác, nhất thời có chút sửng sốt.
 
Thẳng đến khi Hàn Phong bị vài tên cấm vệ quân dây dưa, Tiêu Linh vội vàng để Phí lão đến giải vây.
 
Nhưng nàng không nghĩ tới Phí lão dĩ nhiên lại cùng Hàn Phong xuất thủ. Lúc này Tiêu Linh cũng không có để ý tới bất cứ điều gì vội vàng chạy tới.
 
Nhìn người mình yêu bây giờ đứng trước mặt mình, trong mắt Tiêu Linh lúc này thì ngoại trừ Hàn Phong ra nàng không có để ý tới bất kỳ ai ở xung quanh.
 
Mà Hàn Phong thấy Tiêu Linh đứng ở trước mặt mình, biểu tình có chút kích động, con mắt hơi đỏ lên, vì vậy cười nói:
 
- Linh Nhi!
 
Thanh âm Hàn Phong không có lơn, nhưng cũng vừa vặn để cho mọi người xung quanh nghe được.
 
Mọi người tự nhiên biết được tên của công chúa, mà lúc này thấy Hàn Phong lại gọi Tiêu Lonh công chúa thân mật như vậy nhất thời không khỏi khiếp sợ.
 
Mà điều làm mọi người cảm thấy khiếp sợ hơn chính là Tiêu Linh công chúa không có để ý tới có rất nhiều người đang đứng ở đây một mực nhào vào lòng Hàn Phong.
 
Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Linh như vậy, Hàn Phong cũng không khỏi cảm thấy cả kinh, vội vàng giang rộng hai tay ôm chầm lấy nàng.
 
Nhất thời một cỗ lâu hương xông vào mũi, Hàn Phong cảm thụ được Tiêu Linh ở trong lòng mình thân thể không ngừng run lên. Hàn Phong cũng không có để ý tới thiên hạ đại loạn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi nàng, đồng thời cũng nhẹ giọng nói rằng:
 
- Ở đây có rất nhiều người đang nhìn chúng ta. Ngươi hiện tại là công chúa nha!
 
Chính là Tiêu Linh một mực ở trong lòng của Hàn Phong không có nghe thấy hắn nói. Cả thân thể nỗ lực ôm chặt lấy hắn, hay tay càng gắt gao nắm lấy cánh tay hắn.
 
Hàn Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn tiếp tục ôm ấp Tiêu Linh, an ủi nàng.
 
Mà lúc này, mọi người sớm bị sự tình phát sinh trước mắt gây ra cú sốc mạnh.
 
Tất cả mọi người đều trong trạng thái ngây dại.
 
Ai cũng không thể nghĩ được, một vị công chúa luôn luôn điềm tĩnh, thanh nhã và cao quý dĩ nhiên lại trước mặt mọi người ôm ấp một vị thiếu niên.
 
Hơn nữa vị thiếu niên này bọn họ không có nhận ra là ai. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
 
Đương nhiên còn có mấy người Chúc Tiết Nặc cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với tình cảnh trước mắt.
 
Hàn Nhạc và Lâm Vị đối với tình huống chuyển biến bất thình lình như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc không ngớt. Hài người không rõ trước mặt đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
 
Hai người sững sờ nhìn Hàn Phong và Tiêu Linh, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên dự cảm không tốt.
 
Mà Tiết Nặc còn chưa kịp vì Hàn Phong bị một Thiên giai cường giả tấn công mà cảm thấy lo lắng không gì so sánh được. Thì tình hình trước mắt này cũng khiến cho nàng phải trừng to mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở to hết cỡ tựa hồ không thể tin được sự tình phát sinh trước mắt.
 
Nàng nhớ rõ ràng rằng trước đây Hàn Phong có nói qua Hàn Phong không có biết công chú. Thế nhưng sự tình trước mắt lại hoàn toàn trái ngược.
 
Lâm Hà ở một bên thấy tình cảnh trước mắt biểu tình không khỏi khiếp sợ, tiếp theo là kinh ngạc, cuối cùng cũng chật vật đứng lên.
 
Trong lòng hắn thuỷ chung không có rõ trước mắt đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
 
Vì sao vừa rồi Phí lão cùng với Hàn Phong xuất thủ thế nhưng chỉ một khắc sau Tiêu Linh công chúa lại chạy đến ôm lấy đối phương.
 
Lâm Hà chính là phải tổn hao hơn nửa năm mới có thể tiếp cận được Tiêu Linh. Hắn tin ràng chỉ cần mình có thêm một chút thời gian, đồng thời được các trưởng bối trong tộc tác hợp thì có thể thành công rước mỹ nhân về.
 
Nhưng tại sao………
 
Nghĩ tới nữ thần trong lòng dĩ nhiên lại đang ôm ấp một người đàn ông khác. Lâm Hà cảm giác nội tâm mình giống như bị hoả thiêu. Hắn hung hăng nắm chặt hai tay, rất nhiều gân xanh không ngừng hiện ra.
 
Mọi người ở đây còn chưa có hồi phục lại tinh thần thì tâm tình của Tiêu Linh cũng đã được khống chế trở lại. Lúc này nàng mới nhớ tới trước mắt có rất nhiều người đang ở đây nhìn bọn họ, nhất thời kinh hô một tiếng có chút xấu hổ tách khỏi Hàn Phong. Hai má nàng không khỏi ửng đỏ, trong rất mê người.
 
Thoáng xoa bóp cánh tay, Hàn Phong có chút cười khổ, vừa rồi một chưởng của Phí lão không phải là một người bình thường có thể tiếp được. Cho tới thời khắc này, khí tức trong cơ thể Hàn Phong có chút hỗn loạn, vừa rồi nhìn thấy Tiêu Linh chạy đến Hàn Phong lo lắng nàng ngã xuống đành phải miễn cường đỡ lấy nàng. Bây giờ Tiêu Linh không có sao, Hàn Phong không khỏi cảm khái hai tiếng.
 
Mà Tiêu Linh thấy Hàn Phong ho khan, không khỏi khẩn trước hỏi thăm:
 
- Hàn Phong ngươi cảm thấy thế nào? Có phải ngươi thụ thương rồi không?
 
Nói xong, Tiêu Linh hoảng bước lên phía trước đỡ lấy cánh tay của Hàn Phong. Hàn Phong thấy vậy mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về Phí lão nói:
 
- Không có việc gì cả, chẳng qua bị người nào đó không phân tốt xấu đánh một chưởng. Khí tức trong cơ thể có chút hỗn loạn thôi. Nghỉ ngơi trong chốc lát là có thể khôi phục lại.
 
Nghe thấy Hàn Phong nói như thế, Tiêu Linh không khỏi quay đầy nhìn về phía Phí lão, vẻ mặt oán trách, giận giữ nói:
 
- Phí lão, ngươi thực là! Vừa rồi ta gọi ngươi đến ngăn cản cấm vệ quân bắt Hàn Phong. Ngươi như thế nào lại xuất thủ đả thương hắn! Nếu Hàn Phong bị thụ thương thì ta không tha cho ngươi đâu.
 
Bị Tiêu Linh oán giận một trận, Phí lão cũng cảm thấy xấu hổ giải thích:
 
- Nhất thời ngứa tay! Nhất thời ngứa tay! Công chúa không nên tức giận.
 
Cuối cùng Phí lão không khỏi có chút nghi hoặc nhìn về phía Hàn Phong nói:
 
- Tiểu tử, đấu khí trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng trước kia không có yếu như thế. Nửa năm không thấy ta còn tưởng rằng ngươi tiến giai thành công rồi mới chạy đến đây. Vì vậy vừa rồi mới xuất thủ thăm dò. Hiện giờ đấu khí của ngươi so với nửa năm trước còn yếu hơn. Chẳng nhẽ trong thời gian này đã xảy ra điều gì sai sót?
 
Nghe được Phí lão nói như thế, Tiêu Linh không khỏi cảm thấy khẩn trương nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong nghe vậy thì chỉ lắc đầu nói:
 
- Nơi này hình như không thích hợp để nói chuyện. Hơn nữa không phải Tiêu Linh đang đánh đàn sao? Đợi Linh Nhi đánh đàn xong chúng ta bàn lại.
 
- Hàn Phong, nửa năm nay phát sinh một sự tình, ta kỳ thực……
 
Tiêu Linh nhìn Hàn Phong muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
 
Hàn Phong thấy thế tự nhiên đoán ra được Tiêu Linh muốn nói cái gì. Không khỏi vỗ về Tiêu Linh, vừa cười vừa nói:
 
- Nha đầu ngốc, hà tất phải giải thích cái gì. Ta đã lâu rồi không có nghe được tiếng đàn của nàng. Sao không nhân cơ hội này hảo hảo một phen, xem trình độ đánh đàn của nàng có tiến bộ chút nàng không.
 
Nghe thấy Hàn Phong nói vậy, Tiêu Linh cũng lộ ra vẻ tươi cười, lập tức gật đầu nói:
 
- Hảo! Vậy chàng phải dụng tâm nghe.
 
Nói xong, Tiêu Linh không có để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vui vẻ trở lại hội trường.
 
Mà Lâm Hà đứng một bên không chịu nổi, cưỡng chế tâm tình trong lòng, trầm giọng hỏi:
 
- Phí lão đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì. Người này……
 
Phí lão nghe vậy, khoát tay nói:
 
- Việc này các ngươi không cần phải xen vào. Hắn là người tối trọng yếu đối với công chúa, tự nhiên là người có lai lịch rõ ràng.
 
- Này…
 
Lâm Hà muốn nói cái gì đó thế nhưng lại bị Phí lão ngắt lời:
 
- Không cần nhiều lời, Lâm thống lĩnh vẫn là nên đi đến các địa phương khác phụ trách duy trì trật tự đi!
 
Bởi vì một màn vừa rồi mà mọi người ở hiện trường lúc này đối với sự xuất hiện một thiếu niên xa lạ không khỏi cảm thấy khó chịu.
 
Lại nói, tất cả mọi người ở đây không một ai không phải vì ái mộ Tiêu Linh công chúa mà đến.
 
Trong lòng bọn họ thì Tiêu Linh công chúa chính là nữ thần. Thế nhưng ngay vừa rồi nữ thần trong lòng bọn họ dĩ nhiên lại ôm ấp một thiếu niên không rõ lai lịch. Thế nào lại không khiến cho bọn họ cảm thấy tan nát cõi lòng.
 
Thế nhưng những người này tuy rằng đều là các đệ tử quyền quý, nhưng thấy Hàn Phong đang đứng bên cạnh Phí lão mọi người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Phải biết rằng dám trêu chọc một Thiên giai cường giả thì sẽ nhận phải kết cục vô cùng thê thảm. Bất quá mọi người cũng không có duy trì lâu tâm trạng này. Bây giờ Tiêu Linh công chúa lại một lần nữa ngồi xuống, tiếng đàn ưu nhã lại một lần nữa vang lên không ngừng từ đôi bàn tay ngọc ngà của nàng.
 
Dần dần mọi người đều bị tiếng đan của nàng hấp dẫn, tạm thời quên mất một hồi sự tình mới phát sinh.
 
- Có thể từ tiếng đàn nhìn ra bây giờ tâm trạng của công chúa vô cùng cao hứng.
 
Phí lão nhàn nhạt nói.
 
Mà Hàn Phong lại chăm chú nghe tiếng đãn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, lập tức không giải thích được mà hỏi thăm:
 
- Ngươi và Linh Nhi thế nào lại ở đế đo. Huyền Thiên tông phát sinh chuyện gì sao?
 
Phí lão đem sự tình lúc trước phát sinh nói lại một lần.
 
Nguyên lai ngây khi Hàn Phong tiến vào động phủ bế quan không lâu thì Thiên Tinh đại đế cũng phải người đến Huyền Thiên tông vốn dự định mời Tiêu Linh và ngươi đến đế đô làm khách.
 
Thế nhưng Hàn Phong thì đang bế quan, mà Thiên Tinh đại đế lại vô cùng muốn gặp mặt Tiêu Linh, cho nên đành phải để Tiêu Linh đến đế đô trước.
 
Tự nhiên Phí lão cũng đi theo.
 
Mà ngay sau khi Tiêu Linh nhìn thấy Thiên Tinh đại đế, lại là bà con có cùng huyết mạch. Thiên Tinh đại đế vừa nhìn thấy Tiêu Linh đã vô cùng ưu ái. Hơn nữa bản thân hắn còn có một nhi tử Tiêu Vũ, vì vậy Thiên Tinh đại đế ban thưởng phong Tiêu Linh làm công chúa. Nửa năm nay đối với Tiêu Linh cực kỳ yêu thương, tựa như nữ nhi thân sinh.
 
Bởi vì Tiêu Linh ở tại đế đô trong lúc rảnh rỗi không thể làm gì khác hơn là đánh đàn để giết thời gian. Nhưng lại không nghĩ rằng tiếng đàn của Tiêu Linh cũng lan truyền ra khắp đế đô.
 
Rất nhiều người bị tiếng đàn của Tiêu Linh hút hồn. Hơn nữa bản thân Tiêu Linh lại vô cùng xinh đẹp, lại là công chúa tự nhiên dẫn tới không ít thanh niên anh tuấn ái mộ mà ào ào đến. Cũng chính là tạo thành danh khí như bây giờ.
 
Hàn Phong minh bạch sự tình, cũng khẽ cười nói:
 
- Không hổ là Linh nhi của ta, đi tới chỗ nào cũng được hoan nghênh!
 
- Xác thực hơn nửa năm nay bên cạnh công chúa xuất hiện không ít thanh nhiên ưu tý. Như tên Lâm Hà lúc nãy cũng là một trong số đó.
 
Phí lão tiếp lời nói.
 
Hàn Phong nhớ tới Lâm Hà lúc trước gật đầu nói rằng:
 
- Ân, tuổi còn trẻ đã là địa giai cao thủ, hơn nữa là người thừa kế Lâm gia. Thời gian tới tiền đồ xác thực là bất khả hạn lượng.
 
Mà nghe được Hàn Phong nói như thế, Phí lão không khỏi lắc đầu nói:
 
- Ta có thể hay không có thể đem lời này của ngươi là đang tự khoe khang? Tuy rằng thiên phú của hắn cũng tốt nhưng đối với quái vật như ngươi thì chính là theo đuổi không kịp!
 
- Không nên nói như vậy, hiện tại thực lực của ta chẳng qua chỉ là Nhân giai thất phẩm mà thồi, so sánh với cái khác vẫn có chút cự ly.
 
Hàn Phong nói như thế nhưng trên mặt không có nửa điểm biểu tình uể oải.
 
Thấy Hàn Phong có thể thong dong tự tin đáp lời như thế, Phí lão đối với những sự tình phát sinh trong nửa năm nay của Hàn Phong có chút không giải thích được nhưng cuối cùng trong lòng cũng thoáng yên lòng.
 
Về phần đáp án, hắn tin rằng Hàn Phong sẽ nói cho hắn biết.
 
Bây giờ đoàn người tự tập ở đây đã giải tán, duy nhất chỉ có Tiết Nặc lưu lại để bảo vệ Hàn Phong.
 
Lúc này Tiết Nặc trừ lúc đầu còn có chút khẩn trương, đối với Phí lão cũng không có quá nhiều sợ hãi, dù sao vô luận như thế nào thì gia gia của nàng cũng là một Thiên giai cường giả. Tự nhiên đối với Thiên giai cường giả có một ít cảm giác thần bí.
 
Bất quá, Tiết Nặc đứng một bên nghe được câu chuyện của Phí lão và Hàn Phong cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
 
Mở to con ngươi không ngừng nhìn Hàn Phong, trong lòng Tiết Nặc cảm thấy hiếu kỳ suy đoán thân phận của Hàn Phong.
 
Rốt cuộc thì Hàn Phong là ai lại có thể cùng với một Thiên giai cường giả nói chuyện phiếm. Hơn nữa nhìn biểu hiện của hai người thì không phải là loại mà đệ tử được trưởng bối yêu mến. Hai người nói chuyện với nhau một lúc mà khiến Tiết Nặc cảm giác giống như họ là hai người bạn thân.
 
Điều này làm cho Tiết Nặc cảm thấy vô cùng mơ hồ. Mà sau đó Tiết Nặc lại nghe được Phí lão đánh giá Hàn Phong. Hắn dám nói thực lực của Lâm Hà của Lâm gia không bằng Hàn Phong. Điều này không khỏi khiến cho Tiết Nặc cảm thấy giật mình.
 
Đối với phản ứng của Tiết Nặc, Hàn Phong và Phí lão cũng chú ý tới. Bất quá trong nội dung câu chuyện của hau người cũng không có sự tình nào trọng yếu, cho nên cũng không có để trong lòng.
 
Hàn Phong hướng về phía Tiết Nặc mỉm cười nói:
 
- Vừa rồi ngươi đã giúp ta, ta quên mất cho có cảm tạ.
 
- Ân? Này… Không quan hệ. Dù sao thì ngươi cũng chính là ta đưa đến, tự nhiên cũng có phần trách nhiệm.
 
Tiết Nặc thấy Hàn Phong khách khí như vậy, vội vàng nói.
 
Tiết Nặc tựa hồ cố lấy dũng khí hướng về phía Hàn Phong hỏi:
 
- Vậy ta có thể hỏi ngươi! Ngươi và Tiêu Linh công chúa rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
 
- Ân? Ta và Tiêu Linh?
 
Hàn Phong bị Tiết Nặc bất thình lình hỏi như vậy, biểu tình có chút xấu hổ. Phí lão đứng một bên dùng ánh mắt trêu tức nhìn Hàn Phong.
 
Hơi chút do dự nhưng Hàn Phong cũng cười nói:
 
- Tựa hồ vừa rồi người bên cạnh ta có nói ta là người trọng yếu nhất đối với Linh nhi, ngược lại đối với ta cũng thế.
 
- Công chúa nghe được lời này hẳn là sẽ rất vui vẻ!
 
Phí lão thấp giọng lẩm bẩm.
 
Tựa hồ bởi vì Hàn Phong xuất hiện mà tiếng đàn của Tiêu Linh khác hẳn mọi ngày. Đương nhiên mọi người ở đây cũng không có liên hệ điều đó với Hàn Phong mà chỉ cho là cầm kỹ của Tiêu Linh có tinh tiến.
 
Mà mọi người cũng nghe một cách say mê.
 
Lại qua một lúc lâu, khúc đàn này cuối cùng thì Tiêu Linh cũng đã gảy xong, liền đứng dậy hành lễ với mọi người. Sau đó nàng liếc mắt nhìn Hàn Phong, rồi ky khai hội trường.
 
Mọi người bây giờ hiển nhiên vẫn đắm chìm trong tiếng đàn tuyệt với của nàng, vô pháp tự kiềm chế.
 
Xem đến đây, Phí lão không chờ được nữa bèn nói:
 
- Hảo! Đi theo ta, chắc hẳn bây giờ công chúa đã ở phía sau chờ, lòng nóng như lửa đốt.
 
Hàn Phong gật đầu, hướng Tiết Nặc nói:
 
- Ngày hôm nay cảm tạ ngươi dẫn đương, bằng không ta muốn gặp bọn họ thì cũng phải tốn một phen công phu.
 
Nói xong, Hàn Phong liền đi theo Phí lão.
 
Tiết Nặc trông bóng lưng Hàn Phong dần dần rời đi, nhất thời cũng rời vào trầm tư. Đối với lai lịch của người này, Tiết Nặc càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
 
Chỉ bất quá, lúc này nàng nghĩ tới vừa rồi Tiêu Linh nhào vào lòng Hàn Phong, không khỏi thở dài. Trên mặt lộ ra biểu tình chán nản.
 
Ở đây ngoại trừ Tiết Nặc ra còn có mấy người chú ý tới Hàn Phong.
 
Trong đó có hai người là Lâm Vị và Hàn Nhạc. Hai người một mực suy nghĩ về sự tình của Hàn Phong. Chính là bọn họ suy nghĩ như thế nào cũng không thể nào đoán ra được Hàn Phong có lai lịch như thế nào. Lúc Hàn Phong ly khai, bọn họ cũng chạy về nhà đem tin tức này thông tri cho trưởng bối trong tộc.
 
Dù sao thì bọn họ cũng từng xung đột với Hàn Phong. Vạn nhất về sau Hàn Phong muốn tìm bọn họ gây phiền phức, cho nên bọn họ trước tiên phải về gia tộc thông báo mọi sự tình của ngày hôm nay.
 
Nghĩ đến đây hai người Hàn Nhạc và Lâm Vị cũng không khỏi cảm thấy hối hận. Bọn họ tưởng rằng người này thân phận bối cảnh không có gì, lại không nghĩ đến quan hệ với công chúa lại mật thiết như vậy. Sự tình vừa rồi chỉ cần không phải là ngươi ngu si thì cũng có thể đoán ra được ít nhiều.
 
Nhất là Lâm Vị, bây giờ đối với hành động trợ giúp Hàn Nhạc của mình lúc này mà đắc tội với Hàn Phong thì ảo não không ngớt. Nguyên bản hắn chỉ thấy Hàn Phong không có vừa mắt, cũng không có khoảng cách gì quá lớn.
 
Nếu như không bởi vì các trưởng bối trong tộc đx phân phó muốn mượn hơi Hàn Nhạc thì hắn cũng không có hành động như vừa rồi. Mà hôm nay xem ra sự tình lần này cái được không bù đắp nổi cái mất.
 
Trừ hai người này thì Lâm Hà thân là thống lĩnh cấm quân phụ trách an nguy của Tiêu linh biểu tình vô cùng âm trầm. Hắn nhìn về phía Hàn Phong mà trong lòng vô cùng đố kị.
 
Nửa năm nỗ lực, nửa năm tâm huyết. Mắt thấy sẽ thành công, lại không nghĩ tới rằng giữa đường lại xảy ra biến cố. Hắn cũng không phải là ngươi ngu tự nhiên rõ quan hệ giữa Tiêu Linh và Hàn Phong không có đơn giản.
 
Phải biết rằng Tiêu Linh bình thường đối với người xa lạ luôn luôn biểu lộ một sắc thái. Mà Lâm Hà phải mất tới nửa năm mói đạt được một chút tín nhiệm, hảo cảm của Tiêu Linh.
 
Chí ít so với những người khác thì Tiêu Linh cũng từng chủ động nói chuyện với hắn vài lần.
 
Điều này đối với Lâm Hà mà nói không thể nghi ngờ là có tiển triển rất lớn. Mà được các trưởng bối trong tộc cổ vũ, lòng tin của Lâm Hà cũng tăng lên nhiều, đang chuẩn bị thi triển quyền cước, nhất cử thu được sự ưu ái của Tiêu linh.
 
Thế nhưng kết quả trước mắt này khiến hắn không thể nào tiếp thu được.
 
Tuy rằng thiên phú của hắn không kém, ở Lâm Gia cũng có địa vị nhất định, không những thế hắn còn có thân phận là người thừa kế cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ám toán. Vì vậy nếu như có thể thu được sự ưu ái của Tiêu Linh, xa hơn là có thể kết thân cùng với hoàng thất thì không thể nghi ngờ thân phận thừa kế của hắn ở trong Lâm gia càng thêm vững chắc.
 
Đối với mấy người kia, Hàn Phong cũng không có để ý tới. Lúc này hắn theo sau Phí lão cũng đã đi tới hoàng cung.
 
Tiêu Linh sau khi khôi phục lại sự tỉnh tảo thì cũng cảm thấy xấu hổ. Ở trước mọi người mà nàng cùng Hàn Phong lại có biểu hiện vô cùng thân thiết. Vì vậy mà một mực trở lại hoàng cung trước.
 
Mà Hàn Phong có Phí lão đi trước dẫn đường, đi tới hoàng cung vô cùng thuận lợi.
 
Nhìn thấy chỗ ngồi rộng không gì sánh được, cung điện tráng lệ, Hàn Phong cười nói:
 
- Cung điện này và Thiên Nguyệt đế quốc rất giống nhau a!
 
- Đúng vậy! Mỗi lần thấy đều có cảm giác giống như về nhà!
 
Phí lão nhàn nhạt nói.
 
Một đường theo Phí lão đi thẳng tới hoàng cung đại điện.
 
Hàn Phong trông thấy một người trung niên mập mạp ngồi ở trước mặt ăn mặc một thân đẹp đẽ, y phục quý giá. Hàn Phong rất khó có thể đừa hắn và người thống trị đế quốc liên hệ với nhau.
 
Nhưng thật ra Tiêu Vũ đứng ở đằng sau trung niên mập mạp làm cho hắn có thêm ấn tượng là có thêm đế vương bàn khí độ.
 
- Ngươi chính là Hàn Phong?
 
Trung niên mập mạp ngữ khí hoà ái nói.
 
Mặc dù trong lòng Hàn Phong có một số ý nghĩ khác. Nhưng vô luận thế nào thì thoạt nhìn người trước mặt không có lấy lực sát thương nào xác thật là người thống trị đế quốc Tiêu Tấn.
 
Lúc này nghe được đối phương hỏi, Hàn Phong cũng tiếp lời hồi đáp:
 
- Tại hạ đúng là Hàn Phong, kiến giá bệ hạ.
 
- Ha ha! Không cần đa lễ. Ta cũng nghe Vũ nhi và Linh nhi nhắc tới ngươi. Đệ nhất danh của Thiên Thánh đại hội.
 
Tiêu Tân vẻ mặt hoà ái nói.
 
Hơi chút quan sát Hàn Phong, Tiêu Tấn giống như phát hiện ra điều gì đó, trong miệng không khỏi sinh ra một tiếng nghi hoặc, thanh âm kỳ quái hỏi thăm:
 
- Không đúng! Ta nghe Vũ nhi nói ở Thiên Thánh đại hội, ngươi đã đạt đến Địa giai. Vì sao ta quan sát đấu khí trên người ngươi so với đấu khí Địa giai thì lại yếu hơn rất nhiều?
 
Nghe được Tiêu Tân hỏi, Hàn Phong cười nói:
 
- Bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, ta tán công. Bây giờ đang một lần nữa tu luyện lại.
 
- Tán… Tán công?
 
Tiêu Tấn nghe vậy thì thân sắc không thể tin tưởng, không khỏi mở miệng nói.
 
Không chỉ có Tiêu Tấn mà Phí lão cùng với Tiêu Linh, Tiêu Vũ ở đây nghe vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
 
Tiêu Linh ở bên cạnh Tiêu Tấn vô cùng khẩn trương đi tới trước mặt Hàn Phong vẻ mặt thân thiết hỏi:
 
- Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm trước không phải chàng nói muốn bế quan tiến giai sao? Thế nào đột nhiên lại tán công?
 
Tiêu Linh tuy rằng say mề cầm kỹ, không thích đấu khí. Thế nhưng đối với việc tán công thì nàng vô cùng rõ ràng. Dưới mọi tình huống thì không có người nào chịu tán công, trừ phi gặp tình huống bất đắc dĩ.
 
Đó cũng chính là điều là khiến Tiêu Linh cảm thấy khẩn trương.
 
Thấy Tiêu Linh thân thiết sắc mặt ngưng trọng hỏi han mình như vậy, Hàn Phong khẽ cười, ra hiệu cho mọi người đừng lo lắng, sau đó mới lên tiếng:
 
- Yên tâm đi, ta rất tốt, tán công là ta lựa chọn. Các ngươi cũng không nên quá mức kinh ngạc.
 
Hàn Phong nói vậy không khỏi khiến cho mọi người ở đây cảm thấy vô cùng hồ đồ, biểu tình không những không hoà hoãn mà càng trở nên nghiêm trọng.
 
- Hàn Phong! Những lời này của ngươi thật khiến trẫm cảm thấy hồ đồ. Ta nghĩ ngươi bất quá chỉ mới hai mươi tuổi mà đã là Địa giai cao thủ. Ở tại Thiên Tinh đế quốc cũng là kỳ tài ngút trời, chỉ cần bồi dương thì thời gian tới nhất định là sẽ trợ giúp rất lớn cho đế quốc. Ngươi vì sao lại phải tán công?
 
Tiêu Tấn là một đế vương, tuy rằng bề ngoài là một người vô hại những hắn cũng đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn. Vì vậy hắn nhanh chóng phản ứng, không khỏi trầm giọng nói.
 
Tiêu Tấn vì sao lúc trước coi trọng Hàn phong, trừ việc Hàn Phong đem hai trăm mai Thiên Địa Thánh Quả cho hoàng thất ra thì quan trọng hơn chính là thiên phú của Hàn Phong. Đồng thời sau lưng hắn còn có hai gã Thiên giai cường giả không rõ lai lịch.
 
Ở trong cảnh nội của Thiên Tinh đế quốc, cơ bản mỗi tông môn đều có Thiên giai cường giả. Trên cơ bản hoàng thất đều biết bọn họ, đương nhiên cũng không ngoại trừ một ít tán tu không có gia nhập bất kỳ tông môn nào mà tự mình tu luyện lên Thiên giai cường giả. Mà những người này chính là bộ phận trọng yếu mà hoàng thất muốn lôi kéo.
 
Mà Huyền Thiên tông vốn là một tiểu tông môn không ai biết đến. Đột nhiên toát một thực lực lớn mạnh. Điều này không khỏi khiến cho hoàng thất để ý.