Lâm Nguyệt thấy Châu Di hai mắt ngấn lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương, không khỏi tiến lên trước hai bước, thì thầm nói:
- Tiểu Phong, Doãn Băng Hinh đó đúng là trước đây có phần quá đáng, nhưng cô ta cũng đã bị trừng phạt rồi. Nói gì đây cũng là Thiên Thánh Cốc, tốt nhất đừng nên làm gì, như vậy tốt cho họ mà cũng tốt cho ta.
Châu Di được Lâm Nguyệt nói giúp, nhất thời lộ ra ánh mắt cảm kích, chăm chú nhìn Hàn Phong đợi hắn trả lời.
Thấy sư phụ của mình cũng nói vậy, Hàn Phong suy nghĩ một lúc, sau đó mới thở dài, lên tiếng nói:
- Yên tâm đi, chỉ là một thủ đoạn nhỏ, tạm thời phong ấn đấu khí cô ta, ba tháng sau phong ấn sẽ tự động biến mất.
- Ngươi nói thật chứ?
Châu Di nghi hoặc hỏi lại.
Hàn Phong nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Nếu không tin thì cô còn đến hỏi làm gì?
Nghe Hàn Phong nói vậy, Châu Di mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười, nói với Hàn Phong:
- Cảm ơn ngươi.
Dừng lại một lúc, Châu Di nói tiếp:
- Chuyện trước đây đều là do ta gây ra, ta thay mặt sư muội có lời xin lỗi quý tông.
Nói xong, Châu Di liền quay người rời đi, cô phải nhanh về báo cáo với sư phụ chuyện này.
Hàn Phong lạnh lùng nhìn theo, sau đó cùng mọi người vào trong hội trường.
Sau màn giới thiệu đơn giản, vòng thứ tám của đại hội Thiên Bản chính thức bắt đầu trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người.
Cả ba trận đấu hôm nay đều rất được mọi người quan tâm. Nói thế nào sáu tuyển thủ này cũng là đại diện của những người mạnh nhất thế hệ trẻ Thiên Tinh Đế Quốc.
Ngay từ trận đầu tiên Hàn Phong đã phải lên võ đài, và đối thủ của hắn hôm nay là Liệt Kinh Vân đến từ Liệt Diễm Các, nhân giai cửu phẩm võ giả.
Nhìn Liệt Kinh Vân, biểu tình lạnh nhạt đang đứng trước mặt mình, Hàn Phong không khỏi quan sát nhân vật mà mấy trăm năm sau sẽ trở thành một nhan vật oai phong.
Trong lúc Hàn Phong quan sát đối phương, Liệt Kinh Vân cũng quan sát lại Hàn Phong.
Một lúc sau, Liệt Kinh Vân vốn nổi tiếng kiệm lời bất ngờ lên tiếng:
- Thực lực của người quá mạnh, ta không phải đối thủ của ngươi!
Hả!
Bên dưới, mọi người vốn dĩ đang háo hức chờ xem hai người tỉ thí, ai ngờ Liệt Kinh Vân lại thốt ra câu này.
Ngay cả Hàn Phong nghe xong cũng phải ngây người.
Liệt Kinh Vân chẳng quan tâm đến phản ứng của những người khác, nói tiếp:
- Trận đấu này ta xin từ bỏ quyền thi đấu!
Dứt lời, Liệt Kinh Vân không hề do dự, quay người bước xuống đài.
Những người đang ngồi bên dưới không ai nghĩ cục diện lại biến thành như vậy, đường đường Liệt Kinh Vân của Liệt Diễm Các lại chủ động từ bỏ quyền thi đấu, thực sự khiến người ta không thể tin nổi.
Nhìn Liệt Kinh Vân quay người rời đi, Hàn Phong lặng lẽ liếc nhìn đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia tiếu ý, trầm giọng nói:
- Thú vị đấy!
Chuyện Liệt Kinh Vân bỏ thi khiến tiếng thảo luận càng trở nên kịch liệt, mọi người đều đang đoán xem tại sao Liệt Kinh Vân lại đột nhiên làm vậy.
Nhưng thảo luận nửa ngày mà không ra được điều gì, người này quay sang nhìn người kia, đầu mù mịt khói.
Phần lớn những ánh mắt đang dồn về phía Hàn Phong là kinh ngạc và khó hiểu.
Với phản ứng của mọi người, Liệt Kinh Vân dường như hoàn toàn không quan tâm, hắn không cần giải thích gì hết, cũng không để ý người ta nghĩ gì về hắn.
Tại sao làm vậy, chỉ có một mình hắn biết nguyên nhân.
Lúc nãy khi vừa lên đài, Liệt Kinh Vân phát hiện thực lực của Hàn Phong đã vượt xa mình, tiếp nhập địa giai chi cảnh.
Tâm pháp mà Liệt Kinh Vân tu luyện khiến hắn rất nhạy cảm với khí tức của người khác.
Hàn Phong lúc đó lại không che giấu thực lực nên Liệt Kinh Vân có thể nhận ra một cách dễ dàng.
Khoảng cách giữa nhân giai và địa giai, Liệt Kinh Vân đương nhiên hiểu.
Cho dù đấu khí của hắn đã tiến nhập nhân giai đỉnh phỏng, chỉ thiếu một bước nữa là chạm đến địa giai, nhưng dù sao vẫn chỉ là chạm đến, nên hắn biết chỉ cần Hàn Phong muốn, ngay cả một chiêu hắn cũng không đỡ nổi.
Một trận đấu biết chắc mình sẽ thua thì cần gì phải lãng phí thời gian nữa.
Hơn nữa một trận đấu với khoảng cách thực lực quá lớn thế này, đối với việc tu luyện của hắn hoàn toàn không có tác dụng, thậm chí còn lãng phí thời gian.
Bởi vì Liệt Kinh Vân từ bỏ quyền thi đấu nên đương nhiên Hàn Phong trở thành người đầu tiên có tư cách vào vòng tiếp theo.
Với những người đã rất hiểu Liệt Kinh Vân như Đường Vũ Nhu và Lý Dịch Phi cũng phải ngạc nhiên nhìn Liệt Kinh Vân, họ rất hiểu tính hắn, đương nhiên biết hắn là người vô cùng hiếu thắng.
Nhưng lúc nãy hắn lại trực tiếp từ bỏ trận đấu, hành động này khiến họ không sao hiểu nổi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của mấy người bọn họ không khỏi khóa chặt sang phía Hàn Phong, vẻ ngưng trọng tràn ngập trong mắt.
Sau khi người phụ trách tuyên bố trận đấu kết thúc, Hàn Phong bất đắc dĩ rời khỏi võ đài, quay về vị trí của mình.
Bố Lôi Địch rất hiếu kì về việc vừa rồi, lên tiếng hỏi:
- Liệt Kinh Vân xảy ra chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại từ bỏ quyền thi đấu?
Hàn Phong lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ, nhưng hình như hắn đã nhìn ra thực lực thật của ta, có lẽ vì thế nên mới từ bỏ trận đấu vô vị này!
- Thì ra là vậy! Tiểu tử Liệt Kinh Vân cũng không đơn giản.
Bố Lôi Địch bình thản nói.
Tiếng nghị luận trong hội trường dần ngưng lại sau khi trận đấu thứ hai bắt đầu.
Trận đấu thứ hai do Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu ứng chiến Phong Minh Các Lý Dịch Phi.
Cả hai người thực lực đều là nhân giai cửu phẩm, nhưng Lý Dịch Phi thực lực mặc dù không yếu nhưng do với Đường Vũ Nhu thì vẫn kém hơn một ít.
Sau khi hai người giao thủ với nhau được mấy chục chiêu, Lý Dịch Phi bị Đường Vũ Nhu tấn công liên tiếp, mất cơ hội, cuối cùng dẫn đến thất bại.
Trận đấu kết thúc, Lý Dịch Phi thua nhưng không quá buồn phiền, chỉ có điều lúc xuống đài vẫn phải liếc sang phía Hàn Phong mấy cái.
Rõ ràng hắn vẫn nhớ chuyện khiêu chiến với Hàn Phong. Bây giờ hắn bị Đường Vũ Nhu loại, đương nhiên không còn cơ hội đụng Hàn Phong nữa. Nhưng hắn vẫn không định từ bỏ mà tin rằng trận chiến giữa hai người là cần thiết.
Hơn nữa, so với trận đấu đầu tiên, trận đấu giữa Đường Vũ Nhu và Lý Dịch Phi khiến mọi người rất hào hứng, ngay cả Trác Minh ngồi trên khán đài cũng phải trầm trồ nói:
- Hay, thiên hạ sau này sẽ là của những thanh niên này hết.
Vì Đường Vũ Nhu đã tấn cấp thành công nên vị trí cuối cùng sẽ thuộc về một trong hai người Lý Ngọc hoặc Nhiếp Ngôn.
Đối với hai người này, Lý Ngọc được đánh giá cao hơn.
Dù sao danh tiếng của Thánh Lan Tông vẫn thấp hơn Thiên Môn một chút. Lý Ngọc tuổi lại nhiều hơn Nhiếp Ngôn, thực lực đương nhiên cũng phải vững hơn Nhiếp Ngôn.
- Tiểu sư đệ, cố gắng nhé!
Vệ Trạch đứng bên cạnh cổ vũ.
Nhiếp Ngôn nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, cầm chắc Thâm Uyên, nhón chân nhảy lên đài.
Thấy Nhiếp Ngôn thượng đài, Lý Ngọc cũng cười nhẹ một tiếng, sau đo xuất hiện trên võ đài.
- Thánh Lan Tông tuyệt học băng phong lục thức, hôm nay hãy cho ta được lĩnh giáo!
Lý Ngọc cười lạnh nhìn Nhiếp Ngôn, nhẹ giọng nói.
Lúc này, thấy Lý Ngọc xuất hiện, Nhiếp Ngôn mới phát ra một luồng chiến ý nồng đậm, Thâm Uyên trong tay hơi rung lên, phát ra những tiếng ngâm nga nặng nề, như hòa nhịp với tiếng lòng của chủ nhân.
- Ồ? Đầy đấu khí cơ đấy!
Lý Ngọc nhìn bộ dạng Nhiếp Ngôn, không khỏi cười nói.
Nhiếp Ngôn hơi nheo mắt, đấu khí trong người điên cuồng vận chuyển, lạnh lùng nói:
- Ngươi là một đối thủ không tệ, hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi!
Lý Ngọc nghe xong, cũng không quan tâm, lạnh giọng nói: