Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 98: Giết hay không?

"Đừng bảo là … Ách... Aaaaaaaaa…" Cố Độc Hành phẩy phẩy tay, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Sở Dương mà suýt nữa muốn táng cho nó một đấm… ức chế quá mức mà! Một thằng ngáo ngơ như thế mà đương không ầm ầm thăng cấp một cách không minh bạch… trong khi mình lại chứng kiến từ đầu tới cuối mới khổ chứ… chính mình truy cầu cảnh giới này đã nhiều năm nhưng vẫn là chưa một lần tiến vào được đấy.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Cố Độc Hành đột nhiên dâng lên một cảm giác kích động gần như phát khóc: "Ta … Ta mới là người đáng thăng cấp a."

Sở Dương cũng hết cách, làm sao hắn lại không muốn Cố Độc Hành mau chóng thăng cấp đây chứ? Dù sao hiện tại thực lực của chính hắn vẫn quá yếu, thăng lên một hai cấp cũng chả có tác dụng gì mấy… Nhưng Cố Độc Hành bây giờ đã là Kiếm Tông cấp năm, cho dù chỉ tăng lên được một cấp thì cũng khiến sức chiến đấu của hắn tăng vọt rồi.

Nhưng cái chuyện cảm ngộ như thế này thì cần phải trông vào cơ duyên và ngộ tính của từng người a. Nếu cơ duyên của Cố Độc Hành chưa tới mà đem những gì mình cảm ngộ được nói trước với hắn thì ngược lại có thể làm trễ nải tiến cảnh của hắn… từ đó sẽ dẫn tới việc cả đời này Cố Độc Hành cũng chẳng thể tiến vào cái cảnh giới mà mình đã nói trước với hắn!

Tự bản thân mình ngộ ra mới là của mình, còn của người khác thì có tốt mấy cũng chỉ là suy nghĩ của người khác mà thôi. Làm sao giống nhau được chứ?

Nếu như Cố Độc Hành cũng đã từng có cảm ngộ như vừa rồi thì Sở Dương cũng sẽ bắt chước Kiếm hồn nói bóng nói gió nhắc nhở một chút để khiến hắn thu hoạch được kết quả tốt nhất… Nhưng hiện Cố Độc Hành còn ngộ chưa ra, vậy nói cái gì cũng không tốt cho tương lai của hắn rồi.

Đạo lý này, Sở Dương hiểu, Cố Độc Hành cũng hiểu, cho nên cả hai người đều cực kỳ khó chịu.

"Cái này… cảnh giới đó, ngươi tiến vào như thế nào hả?" Cố Độc Hành ôm một tia hy vọng vớt vát hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì cũng đã liền lắc đầu: "Được rồi, đoán chừng cái này ngươi cũng không biết nốt. Loại cảnh giới huyền diệu này nếu ngươi biết trước thì cũng đã chẳng vào được a."

"Cao minh, ngươi cũng biết nhiều đấy chứ." Sở Dương giơ ngón tay cái lên khen ngợi một câu, nhưng cái kiểu khích lệ này lại khiến cho mặt Cố Độc Hành lúc đỏ lúc trắng, càng thêm nản…

"Ta không biết làm thế nào để tiến vào, càng không thể đem cảm ngộ của ta nói cho ngươi nghe được, nhưng ta chỉ biết một điều rằng…." Sở Dương nhìn Cố Độc Hành, chậm rãi nói: " …Đó chính là… Ngươi quá hấp tấp rồi. Phải biết là dục tốc tất bất đạt! Ngươi càng hấp tấp thì càng làm cái gì cũng không làm được. Hiện bất kì cảnh giới nào ngươi cũng chưa thể tiến vào, cứ một mực khổ luyện như trước cũng chỉ luyện tới chính mình thành công cốc thôi."

Cố Độc Hành ngẩn ra… Đột nhiên đứng thẳng tắp, trên mặt toát ra vẻ suy tư... Những lời này của Sở Dương tựa như một tiếng chuông giúp hắn bừng tỉnh giữa cơn mê...

Hắn lẳng lặng trầm mặc một hồi, hô hấp bất tri bất giác trở lại bình tĩnh, điềm đạm nói: "Đúng vậy, trước nay ta quá vội vã rồi, đây chính là tâm ma của ta a. Dù sao cảm ngộ của ngươi hay là ngươi thăng cấp cỡ nào thì cũng là sự tình của ngươi, cơ duyên của ngươi …. Mà ta, ta có cảm ngộ, có cơ duyên của ta. Hà tất phải cưỡng cầu, ta chỉ cần là chính mình là đủ."

Sở dương mỉm cười đứng dậy, nói sâu sắc: "Mọi việc, cuối cùng cũng phải dựa vào chính bản thân mình mà thôi."

Những lời này chính là thứ mà Sở Dương vừa cảm thụ được sâu sắc nhất. Võ đạo cảm ngộ không thể nói với Cố Độc Hành, nói ra cũng chỉ là hại hắn. Nhưng cảm ngộ về cuộc sống thì lại hoàn toàn có thể chia sẻ rồi.

"Dựa vào chính mình." Cố Độc Hành tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cả người như bỗng hóa thành một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, tản phát khí thế sắc bén... Ánh mắt theo thời gian mà sáng ngời lên.

Dựa vào chính mình, không phải là cự tuyệt sự trợ giúp của bằng hữu, cô độc cả đời… mà chủ yếu là nỗ lực hết sức, tâm cảnh chính mình thì tự mình đi thể ngộ. Điểm này, Cố Độc Hành đương nhiên minh bạch.

"Sở Dương! Huynh đệ! Ngươi lại giúp ta một lần nữa rồi."Cố Độc Hành nhìn trời đông đang hừng sáng, nhẹ nhàng nói.

"Ngươi đã nói, nếu như trước mặt của ta là núi đao, cho dù giẫm lên ngươi để đi thêm một đoạn, ngươi cũng sẽ không hề oán hận nửa câu." Sở Dương mỉm cười nói: "Như vậy, trước khi qua cái núi đao đó, ta giúp ngươi một lần có là gì đâu?"

Cố Độc Hành mỉm cười đứng lên, nở nụ cười hiền hòa hiếm thấy, hắn khe khẽ thấp giọng lặp lại: "Đúng, nếu như trước mặt ngươi là núi đao, ta sẽ cho ngươi giẫm lên ta để đi qua."

Những lời này hắn nói rất khẽ, hầu như không phát ra thanh âm nào… mà Sở Dương cũng chỉ thấy môi của hắn đang mấp máy, cũng không nghe ra hắn nói gì. Nhưng Cố Độc Hành lại tự biết rõ rằng bản thân mình chẳng khác gì vừa lập ra một lời thề rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Hắn biết rõ vừa rồi Sở Dương thuần túy chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng Cố Độc Hành cũng tin chắc, nếu là có một ngày ở trước mặt mình là núi đao thì chỉ sợ Sở Dương cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống mình rồi.

Có những lời không cần phải nói ra, để ở trong lòng còn tốt hơn nhiều lắm, cho nên Cố Độc Hành cũng không nói gì thêm… chẳng qua chỉ là đem quyết tâm của mình khắc sâu vào trong lòng thôi.

"Đến mai, hẳn tường rào cũng sẽ hoàn thiện rồi. Những phòng ốc bên trong ta cũng đã lệnh cho người đi làm rồi. Hiện ta muốn ra ngoài một chút." Cố Độc Hành nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng mà nói: "Chúng ta chỉ ngồi không ở chỗ này thì sẽ chẳng có cao thủ nào tới tìm chúng ta gia nhập đâu. Ta cần ra bên ngoài tuyển thêm mấy người, đồng thời cũng đi... giết thêm vài người nữa!"

"Được, đã vậy chỗ này giao cho ta đi."

Cố Độc Hành chậm rãi nói: "Khi ta rời nhà trốn đi, cũng là đang muốn tìm một cơ hội rèn luyện bản thân. Thiên địa dị tượng xuất hiện, Cửu Trọng thiên thay đổi, cả Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đều có đệ tử các gia tộc lớn nhập thế rèn luyện. Hơn nữa, đó đều là những nhân tài nổi bật trong tộc đàn hoặc gia tộc đấy..."

Cố Độc Hành còn chưa nói hết, Sở dương đã hiểu ý của hắn mà nói chen vào: "Vậy ý ngươi là muốn lôi kéo những người này sao?"Sở Dương vừa nói đến đó liền máy động trong lòng… Thiên địa dị biến, Tam thiên thay đổi, gia tộc rèn luyện… cái này có ý nghĩa gì đây?

Kiếp trước cũng không hề xảy ra chuyện này a… Những kẻ này xuất hiện ở Hạ Tam Thiên sẽ dẫn tới cục diện ra làm sao chứ? Vận mệnh sẽ ra sao? Thế cục trên đại lục sẽ như thế nào? Sẽ dẫn tới ảnh hưởng nào đây?

Cố Độc Hành ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc lắc lắc đầu nói: "Không có nắm chắc..."

Hắn nghĩ thêm một hồi lại lắc đầu, thở dài: "Không hề có chút nắm chắc nào cả."

Sở Dương nở nụ cười, hắn hiểu được ý của Cố Độc Hành khi nói liền hai câu "…không nắm chắc…" Đầu tiên là đối với việc lôi kéo đám nhân tài thế gia vào Thiên Binh các không có nắm chắc, những người này mỗi kẻ đều là kỳ tài ngút trời, làm sao có thể dễ dàng khuất phục dưới trướng người khác được đây? Thứ hai, kể cả là lôi kéo được một người đi nữa thì nếu hắn không chịu phục, thậm chí muốn "Chim cưu cướp tổ chim thước" thì cũng không có nắm chắc được là có thể ngăn cản hoặc là chém giết rồi.

***Dịch giả: Tương truyền, chim thư cưu không biết làm tổ; đến ở nhờ tổ của chim thước, rồi ăn cướp làm tổ của mình.

Dù sao, những ông trẻ này đi ra ngoài rèn luyện thì sao lại không mang theo vài gã bảo tiêu mạnh mẽ chứ. Mà lực lượng của mỗi hai người Cố Độc Hành với Sở Dương dù sao cũng vẫn còn quá yếu.

"Hai người con ruột của nghĩa phụ ngươi, lần này ai xuống hả?" Sở Dương hỏi.

"Cả hai người đều xuống." Cố Độc Hành nhàn nhạt cười: "Hai người bọn họ ganh đua gắt gao với nhau, kẻ nào lại chịu ngồi yên một chỗ chứ?" Cố Độc Hành cười nói, nhưng trong giọng lại mang chút vẻ mỉa mai.

"Giết chúng đi sao?" Sở Dương nghiêm túc đề nghị: "Bọn chúng vốn vẫn chèn ép ngươi, sau này chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, ngươi có khi nào nghĩ tới chuyện này không chứ?"

Cổ Độc Hành thân hình chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Dương, nói: "Nếu có thể giết, ta đã sớm giết rồi." Hắn xoay người, lặng lẽ nói: "Bọn hắn dù sao cũng là con ruột của nghĩa phụ, nghĩa phụ chỉ có hai người con trai này mà thôi. Hơn nữa chúng lại là anh ruột của Tiểu Diệu tỷ, nếu hai người bọn họ mà chết… chỉ sợ nghĩa phụ cùng Tiểu Diệu tỷ đều sẽ cực kỳ đau lòng, mà Cố gia cũng không cònngười kế tục nữa rồi."

"Kỳ thật, ta càng muốn giết bọn chúng hơn ngươi nữa kìa, nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể xuống tay được. Bởi vì Cố gia, vì nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi, còn bởi vì Tiểu Diệu tỷ nữa." Cố Độc Hành nhẹ nhàng nói: "Nếu như bọn họ gặp nguy hiểm gì, ta còn sẽ bảo hộ bọn hắn nữa đấy."

Hắn cay đắng cười: "Rất mâu thuẫn phải không?"

"Cố Độc Hành." Sở Dương chân thành nói: "Ngươi là một hán tử chân chính. Không, là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Giết, là hán tử. Không giết, là đại trượng phu."

"Giết, là hán tử. Không giết, là đại trượng phu." Cố Độc hành thì thào lặp lại, một lát sau mới nở nụ cười, lắc đầu không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một hồi, nhìn sắc trời phía đông, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Trời đã sáng, ta đi đây. Chậm nhất là một tháng nữa ta sẽ trở lại."

Nói xong, không đợi Sở Dương trả lời, hai tay hắn rung lên, tựa như đại bàng giang cánh lăng không bay lên, không theo cầu phao mà hai chân thay nhau điểm hai cái trên mặt nước thì đã tới bờ đối diện. Từ xa vẫy vẫy tay từ biệt rồi thân thể lung lay hai cái đã không thấy tăm hơi.

Trên hồ nước, hai vòng gợn lăn tăn nơi Cố Độc Hành điểm chân vẫn còn chậm rãi tỏa rộng.