Hiện tại Sở Dương thật sự cảm thấy, đối với đám cặn bã như thế này, đúng như lời của Tử Tà Tình, một đao giết chết, thật sự là quá thoải mái cho hắn!
Đáng ra phải làm cho người như thế nhận hết những tra tấn tàn khốc nhất trên đời rồi mới có thể chết, mới xem như trừng phạt đúng tội!
Ngay cả như thế, cũng chỉ có thể đỡ bớt một phần vạn thù hận!
Tâm thần của Lan Nhược Vân bị Sở Dương khống chế, những lời nói ra dưới tình huống này, chắc chắn là nói thật! Hơn nữa, tuyệt đối là những gì mà hắn đang suy nghĩ.
Như thế hạ lưu, như thế vô sỉ!
Nhìn thấy nụ cười xấu xa dâm ô này, lửa trong lòng Sở Dương bốc cao ba nghìn trượng, một kiếm một kiếm điên cuồng chém xuống! Theo chân bắt đầu, băm lên xuống như làm nhân bánh, Lan Nhược Vân quay cuồng quay lại trên mặt đất, kêu thảm thiết không dứt.
"Ta sẽ đem cha ngươi, mẹ ngươi, tổ tông ngươi, tất cả những người che chở ngươi, chém giết sạch sẽ!" Sở Dương nổi giận gầm lên một tiếng: "Cả nhà các ngươi đều là cặn bã cặn bã cặn bã!”
Cửu đại thế gia là gia tộc như thế nào? Bên trong là những người ra sao?
Tất cả đều là cao thủ, một đám đều có thần niệm.
Lan Nhược Vân làm ra những việc trời không dung đất không tha như vậy, người nhà hắn sao có thể không biết? Cha mẹ của hắn sao không biết? Các lão tổ tông của hắn làm sao có thể không biết?
Sở Dương tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Thậm chí, việc như thế này nếu nói những người thuộc cao tầng khác của Lan gia không biết, những lời này nói ra, toàn bộ Cửu Trọng Thiên đều không có ai tin!
Quá hoang đường!
Nếu biết, mà không ngăn cản, còn để thứ rác rưởi như vậy làm Thất công tử...
Như vậy thì người của Lan gia có thái độ gì, thì có thể nghĩ ra!
Vào giờ phút này trong lòng Sở Dương đã thề độc: Mặc kệ những thế gia khác ra sao, Lan gia, mình nhất định phải diệt sạch!
Ở thời điểm làm ra quyết định này, thậm chí hắn chưa từng suy nghĩ, Lan gia Lan Mai Tiên, chính là sư phụ của mẹ mình...
Tiếng của Lan Nhược Vân dần dần yếu đi..
Sở Dương nâng kiếm lên chém xuống, muốn kết thúc mạng sống của hắn.
"Chậm đã." Tử Tà Tình kêu lên ngăn cản.
"Có chuyện gì?" Sở Dương quay đầu lại hỏi.
"Hắn, ngươi không thể giết!" Tử Tà Tình cau mày nhìn một sợi tơ màu đen dần dần nổi lên ở trên trán của Lan Nhược Vân, thanh âm thận trọng: "Giết hắn rồi, ngươi sẽ gặp phiền toái lớn, hơn nữa sẽ lộ ra ngươi.”
"Sao lại thế?" Sở Dương hỏi một cách khó hiểu: "Nơi này không có người khác, giết hắn thì sao? Đâu có ai biết.”
"Ngươi xem giữa lông mày của hắn, một sợi tơ màu đen rất quỷ dị. Theo ta được biết, sợi tơ màu đen này chính là một loại thần niệm của chí tôn; Chính là người quan tâm hắn nhất, hao tổn tâm thần, dùng thần hồn lực gieo xuống ở trong thân thể của hắn. Một khi hắn chết đi, một sợi tơ màu đen kia sẽ xuất hiện ở trên mặt của kẻ đã giết hắn, cùng vị trí ở trên mi tâm.”
"Hơn nữa, vị chí tôn lưu lại đạo thần niệm này, lập tức sẽ biết!" Tử Tà Tình nói: "Đây là bí thuật của Cửu Trọng Thiên: Song hồn liên hệ, vạn lí đồng tâm! Xem ra tên nhóc này... Có thân phận không đơn giản.”
Sở Dương hừ lạnh một tiếng: "Phiền toái thì sao? Chẳng lẽ bởi vì sợ phiền toái, tạm tha mạng chó của tên khốn nạn này? Tuyệt đối không có khả năng này!”
Tử Tà Tình nháy mắt mấy cái: "Ngươi mang theo hắn, đi theo ta, đừng để cho hắn chết, để cho hắn còn một hơi, thuận tiện chúng ta đi tìm Ngụy Vô Nhan luôn.”
Sở Dương không biết nàng muốn làm gì, đành phải cầm Lan Nhược Vân lên, đi theo nàng.
Tử Tà Tình cõng Sở Nhạc Nhi lên, đi trước dẫn đường, Sở Dương đi theo sau, đi vào bên ngoài một cánh rừng, Tử Tà Tình phát ra một tiếng thét dài kỳ quái.
Trong rừng đột nhiên ồn ào huyên náo hẳn lên, không bao lâu sau, một đàn Thanh bối lang chen chúc xuất hiện.
"Ném vào đi." Tử Tà Tình ngoảnh đầu nói.
"Ha ha... Thì ra là thế, đúng là một biện pháp tốt. Khiến cho vị chí tôn kia, tìm kiếm bầy sói này mà gây phiền toái đi!" Sở Dương cười ha ha, cầm Lan Nhược Vân lên, ném ra ngoài, rơi vào trong bầy sói, đàn sói ngửi được mùi máu tươi, kêu ngao ngao, xông tới.
Lan Nhược Vân chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, đã bị bầy sói xé xác sạch sẽ.
Một sợi tơ màu đen, từ trong thi thể của Lan Nhược Vân bay ra, bay nhanh như tia chớp vào đầu của con sói thủ lĩnh.
Con chó sói thủ lĩnh có vẻ như rất khó chịu, đầu óc choáng váng đi lòng vòng, mang theo cả đàn sói chạy mất.
Sở Dương nói có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc ở gần đây không có Linh Thú mạnh mẽ cỡ mười cấp, mười một cấp, nếu không, sau khi ném vào, còn có thể làm cho Lan gia gặp thêm một chút phiền toái.”
Tử Tà Tình nói: "Linh Thú mạnh mẽ... Vốn là có, nơi này vốn có một con Nhân Diện Tri Chu, chẳng qua, ta thấy nó quá xấu xí làm ta khó chịu, nên bị ta đuổi đi rồi.”
Sở Dương cười khan một tiếng: "Hiện tại nội hạch cùng độc đan của con Nhân Diện Tri Chu kia, đều ở ở trong tay ta.”
"Bị ngươi giết?" Ánh mắt của Tử Tà Tình rất kì lạ.
"Không phải, là Ngụy Vô Nhan." Sở Dương nói xong, đem tình huống lúc ấy giải thích một lần.
Tử Tà Tình lại bật cười: "Có vẻ ngươi cũng may mắn đấy.”
Hai người đi nhanh, lúc này đây, hai người cẩn thận tránh khỏi đàn Sưu Sơn Nhân, trực tiếp hướng về chỗ ẩn thân của hai thầy trò Ngụy Vô Nhan mà đi.
Bởi vì Sưu Sơn Nhân đã gần đến sát nơi đó.
Nếu là chậm thêm chút nữa, chỉ sợ thầy trò Ngụy Vô Nhan thật sự sẽ chết...
Sau khi đi tới mấy trăm trượng, phía trước chính là một sườn đồi.
Tử Tà Tình dừng lại, chỉ vào sườn đồi ở đối diện rồi nói: "Thầy trò Ngụy Vô Nhan, đang ở bên đó. Bên đó đầy dây leo mọc lên, che kín toàn bộ miệng động. Ở chỗ này, dùng mắt thường khó mà nhìn thấy.”
Sở Dương thở dài một tiếng: "Cả đời lão Ngụy, cũng thật sự không dễ dàng.”
Tử Tà Tình im lặng một chút, nói: "Tuy sư phụ hắn không chịu trách nhiệm, nhưng còn người Ngụy Vô Nhan, còn là một người đàn ông tốt khó kiếm! Nhưng mà lại quá bảo thủ. Người như vậy, hành tẩu giang hồ, thường gặp nhiều thua thiệt.”
Sở Dương gật đầu đồng ý.
Hai người đang muốn đi xuống, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa xa truyền tới, tựa như có không ít người, đang tiến về phía bên này.
Hai người không hẹn mà cùng cúi người xuống, nhanh chóng lướt ngang, trốn ra phía sau một vách núi, núp ở trong một bụi cỏ tranh cao hơn một trượng.
Xoát xoát xoát, không ngừng có người bay về phía bên này, không bao lâu, thế nhưng đã có gần ba mươi người, vù vù vài tiếng, bốn bóng người dừng lại trên cây to, đứng ở trên ngọn cây để canh chừng.
Có tiếng leng keng vang lên, lập tức còn có hương trà bay ra, hai người vừa cười vừa nói, đi về phía bên này.
Hai người kia thật sự biết hưởng thụ, tại nơi núi rừng hoang dã như thế này, lại có thể pha trà để thưởng thức.
Một âm thanh mang theo ý cười, hỏi rất khẽ: "Dạ huynh, ở bên kia ngươi có phát hiện ra gì không?”
Người này vừa mở miệng, tiếng nói, ngữ điệu, cùng cảm giác tin tưởng tất cả mọi thứ đều nằm trong bàn tay, làm cho Sở Dương lập tức nhớ tới Đệ Ngũ khinh nhu.
Lập tức, tiếng của một người khác liền ‘Phong tình vạn chủng’ vang lên: "Ai da, chán ghét á... Hì hì hi... Gia Cát huynh, bên phía ngươi đều không có phát hiện gì, nơi chỗ này của ta tại sao lại có thể có phát hiện à... Hì hì hi...”
Âm thanh này vừa vang lên, cả người Sở Dương nổi hết da gà, có vẻ rất sợ hãi, trong đầu lập tức tới một nụ cười ‘Hoa chi loạn chiến’.
Dạ gia Tam công tử.
Nhu tràng công tử Dạ Thí Vũ.
Thì ra là tên bê đê này đã tới rồi!
Người của Dạ gia đã tới, lại là Nhu tràng công tử trong ba đại công tử! Vị Lãng Nhất Lang đã hứa hẹn điều gì, mà làm cho Dạ gia xuất động nhân vật trọng yếu như thế!
Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Dương có vẻ quái lạ, Tử Tà Tình truyền âm hỏi: "Ngươi biết người này?”
"Đây là Dạ gia Tam công tử, Nhu tràng công tử Dạ Thí Vũ." Sở Dương truyền âm nói.
"Thật sự muốn chết mất." Tử Tà Tình yên lặng vén nửa thanh ống tay áo lên, truyền âm nói: "Ngươi xem.”
Sở Dương liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy ở trên cánh tay ngọc ngà có màu trắng như tuyết của Tử Tà Tình, đã nổi lên một tầng da gà rậm rạp. Làm cho hắn suýt cười ra tiếng.
"Ghê tởm quá đi mất... Đây là một nam nhân phải không?" Tử Tà Tình cau mày.
Thậm chí Sở Dương đều có thể nhìn thấy rõ ràng, lông trên cổ Tử Tà Tình đều dựng đứng lên. Đủ thấy vị Dạ Thí Vũ công tử cho nàng rung động mãnh liệt cỡ nào.
Trong lòng Sở Dương len lén cười rộ lên: Dạ Thí Vũ có thể hù người có tu vi như Tử Tà Tình đến mức này, đủ thấy mị lực cường đại cỡ nào, Cửu Trọng Thiên không có người có thể so sánh!
Nếu Dạ Thí Vũ biết chuyện này, chắc chắn sẽ vô cùng kêu ngạo!
Nhưng thật ra vị Gia Cát công tử kia lại vô cùng ung dung, thản nhiên cười nói: "Thật không ngờ, lúc này tìm kiếm Băng tuyết chí tôn, rõ ràng đã có được tin tức chính xác, lại vẫn có thể có phiền toái như vậy. Dạ huynh, mấy ngày hôm nay, phơi nắng dầm sương, dung nhan như hoa của ngươi, cũng đã có chút tiều tụy.”
"Ô ô ô... Chán ghét á... Ghét ngươi ghê nhá Gia Cát Văn, người ta rất không thích người khác nhắc tới vấn đề này rồi, ngươi lại còn cố tình nói ra nữa. Ah... Ta hận ngươi chết đi được, hừ!”
Dạ Thí Vũ quệt miệng, uốn éo eo, nghiêng một cái, ngồi hướng ra ngoài. Thở phì phì, lập tức móc ra từ trong lòng ngực một cái gương soi mặt nhỏ, nhìn gương tỉ mỉ kiểm tra ‘tiều tụy’ trên mặt mình; liên tục thở dài oán hận: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thực sự rất tiều tụy... Đáng thương cho dung nhan của ta... Ô ô, lúc này đáng ra không nên ra ngoài, những tên kia không nên phái ta đi, hừ! Lần sau, ta sẽ không nghe lời bọn hắn nữa, ai thích đi thì cứ đi... Ai, đáng thương...”
Nói xong, tay chân lanh lẹ lấy ra một hộp phấn thoa mặt từ trong lòng, rõ ràng còn có lược, bút phác, bút kẻ lông mày, trang điểm tỉ mỉ.
Gia Cát Văn cười nhạt một tiếng: "Dạ huynh thật sự quá thích chưng diện.”
Tiếng của người này rất bình tĩnh, mang theo văn nhã, đối với hành động thần kỳ như thế của Dạ Thí Vũ, cũng là thấy nhưng không thể trách, bởi vậy có thể thấy được, này công phu trấn định cùng tu dưỡng của hắn, đều là nhất lưu!
Dạ Thí Vũ vặn vẹo uốn éo eo như rắn nước, ‘thẹn thùng’ nói: "Ai da nha, bọn ta là nữ nhân, đương nhiên không giống với nam nhân các ngươi, không quan tâm tới nhan sắc sao được?”
Nói xong thở dài một hơi: "Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá hừ, Gia Cát Văn, ngươi xoa bóp bả vai giúp ta được không? Có được hay không vậy?”
Gia Cát Văn cười khổ: "Dạ huynh, ngươi tha cho ta đi. Ngươi cũng biết, ta vốn thích sạch sẽ.”
Dạ Thí Vũ lập tức ‘hờn dỗi’, đạp mạnh chận xuống đất: "Cái gì gọi là ngươi vốn thích sạch sẽ, chẳng lẽ ta rất dơ sao? Ta rất dơ sao? Gia Cát Văn! Ngươi nói! Ngươi nói! Ngươi nói ngươi nói ngươi nói... Nếu hôm nay ngươi không nói rõ cho ta, buổi tối ta liền chui vào trong chăn của ngươi đó...”
Dậm chân, lắc mông, phe phẩy, rất kích động.
Gia Cát Văn còn có thể giữu bình tĩnh mà chống đỡ, nhưng Sở Dương ở trong bụi cỏ, cũng đã sắp hôn mê bất tỉnh: Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Trong thiên hạ có người như vậy thật sự là hiếm thấy... Thật sự làm cho người ta khó có thể thừa nhận...
Thật không biết Gia Cát Văn làm sao có thể nhịn xuống, trong lòng Sở Dương tán thưởng: Người của Gia Cát thế gia đi ra, đúng là không giống với người khác...
Tiểu tử này, nghe thanh âm bình tĩnh, cho thấy hắn sắp vượt qua Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi...