Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 94: Đánh bại

Vương đại nhân sắc mặt tức thì tái mét hẳn. Ngụ ý của Thiết Bổ Thiên làm sao hắn có thể không hiểu ra cơ chứ?

"Con trai Hữu tướng vốn bị định tội danh lưu đày sung quân nhưng sau lại chết một cách không rõ ràng trong ngục. Từ đó, Lưu Thúy hồ mặc dù bề ngoài vẫn một mực là vật vô chủ, nhưng trên thực tế thì đã thuộc về Vương gia của ngươi rồi."

Thiết Bổ Thiên thản nhiên nói: "Vương đại nhân, toàn bộ chung quanh Lưu Thúy hồ tổng cộng có vài chục cửa hàng sản nghiệp. Ừ… tính ra thì có sáu mươi tám nhà tất cả, thế mà trong đó mang họ Vương đã có tới ba mươi bảy nhà. Thật ra thì trước nay triều đình không quan tâm chuyện này cho lắm bởi vì… Thứ nhất là quả thực mấy năm nay loạn trong giặc ngoài nhiều lắm, chưa rảnh tay nổi. Hai nữa là cả ba Ngự Sử giám sát của triều đình đều có sản nghiệp ở Lưu Thúy hồ, mặc dù cũng không nhiều lắm nhưng lại vừa vặn đem ba mươi mốt sản nghiệp còn lại chia đều. Ha ha ha, thu nhập hàng năm quả thực không hề ít, hết sức khả quan đó nha!

"Còn thứ ba, vốn ta cũng mong ngày nào đó các ngươi sẽ có thể tỉnh ngộ mà quay đầu lại, dù sao Thiết Vân ta muốn đào tạo nên một vị đại thần triều đình cũng không hề dễ dàng gì rồi. Để tới được địa vị hiện giờ thì năng lực của bản thân các người cũng chỉ là một phần, còn phải tính đến cả sự nâng đỡ của triều đình, dư luận của dân chúng, rồi còn phải tính cả những công lao thành tích từ trước tới nay nữa. Vì nước vì dân, coi như các ngươi cũng đã từng cống hiến rồi! Hắc hắc..."

Bên trong khẩu khí của Thiết Bổ Thiên ẩn chứa một chút lạnh lùng. Hai gã quan viên toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa trên mặt… chỉ cảm thấy lúc này đầu óc của mình cũng bắt đầu ong ong lên rồi.

"
Lưu Thúy hồ này vốn đã là nơi để sáu bảy quan viên các ngươi kiếm chác ăn chia với nhau một thời gian dài! Vậy mà giờ đến lúc triều đình muốn thu lại để sử dụng thì các ngươi không ngờ lại dám tới chỗ ta kêu la cái gì dân chúng phẫn nộ…! Dân chúng phẫn nộ ở đâu ra hả? Chẳng lẽ cái gọi là dân chúng phẫn nộ chỉ là sự phẫn nộ của mấy nhà các ngươi thôi hay sao?"

"
Giả vờ đem dân ý ra như thế để hòng gây áp lực tới quyết định của Cô gia!" Ánh mắt Thiết Bổ Thiên chợt trở nên băng giá, lạnh lùng quát: "Vương Trí! Ngươi thật thấy Cô gia ta tuổi nhỏ nên dễ bắt nạt lắm hay sao hả?"

"
Bịch!"

Hai người run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy đôi chân bủn rủn đứng không vững nổi nữa liền quỳ mọp xuống trên mặt đất.

Thiết Bổ Thiên điềm nhiên nói tiếp: "
Sao rồi, hai vị đại nhân, Cô gia thu dùng Lưu Thúy hồ có cần phải xin phép các vị nữa hay không đây?"

"
Vi thần không dám!" Hai người dập đầu lia lịa, giờ khắc này bọn chúng hầu như đã hối hận đứt cả ruột. Thật không nghĩ tới chuyện ở Lưu Thúy Hồ lại thật đúng là ý của Thái tử, hơn nữa người còn cương quyết đến như vậy!

"
Hừ! Lưu Thúy hồ vốn là sản nghiệp của quốc gia, là một cảnh đẹp nơi Thiết Vân thành… thế mà lại bị các ngươi dùng để âm thầm kiếm lợi bỏ vào túi riêng. Quả thực buồn cười! Các ngươi thân là mệnh quan triều đình, ăn bổng lộc của triều đình hẳn hoi mà lại đi… Thật sự đã khiến Cô gia cực kỳ đau lòng!" Thiết Bổ Thiên trầm giọng đau đớn nói: "Mà thôi, dù sao cũng là lão thần của triều đình, Cô gia cũng không muốn làm quá mức. Vương đại nhân, ngươi đi thông báo cho mấy nhà kia rằng những gì thu nhập được tại Lưu Thúy hồ mấy năm nay phải lấy ra một nửa để đưa vào quốc khố đấy. Về đi."

"
Dạ, dạ, đa tạ Thái tử điện hạ khai ân. Hai người cuống quít dập đầu, mồ hôi toát ra như tắm, tựa hồ như mới đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan về.

"Không biết mấy nhà các vị có cần Cô gia gởi đến một vài sổ sách để so sánh không hả?" Lúc hai người trăm vạn lần biết ơn lui ra, Thiết Bổ Thiên tựa như lầm bầm một câu… lập tức khiến cho hai người giật mình té ngã, lăn lông lốc theo bậc thang cực kỳ chật vật.

Nhìn theo hai người nọ chật vật rời khỏi, Thiết Bổ Thiên ánh mắt rét lạnh. Hắn vẫn một mực… chờ đợi tin tức từ phía Bổ Thiên Các của Sở Dương chứ chẳng hề trông mong gì mấy thằng lôm côm này nói lời ngay ý thật với mình rồi.

Tới giờ, khi đã xác định được năng lực của Sở Dương thì Thiết Bổ Thiên mới đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Nếu vẫn còn chưa nhận được kết quả thì Thiết Bổ Thiên cũng định đem hai người kia lưu lại thêm một ngày…

"Bổ Thiên Các cuối cùng cũng bắt đầu thành hình." Thiết Bổ Thiên ngước nhìn ánh trăng mông lung treo ngoài của sổ, sau đó thở dài. Từ lúc thành lập Bổ Thiên Các đến nay thì tổ chức này vẫn có danh mà vô dụng, tính đi tính lại cũng chỉ có thể coi như một thứ để đánh lạc hướng tập trung của kẻ thù mà thôi. Chứ Thiết Bổ Thiên mặc dù trên danh nghĩa mới chỉ là Thái tử nhưng thật ra trong tay đã nắm hoàn toàn trách nhiệm của quân chủ một nước, làm gì có thời gian để mắt tới Bổ Thiên Các chứ?

Hiện sự xuất hiện của Sở Dương cũng coi như đã lấp đầy cái chỗ trống này.

"Ảnh tử thúc thúc, ngài nói xem, Sở Dương sẽ đưa Bổ Thiên Các tới được mức độ nào đây?" Thiết Bổ Thiên lẩm bẩm tựa như đang nói chuyện một mình.

Không khí trước mặt hắn đột nhiên vặn vẹo mờ mờ một hồi, không gian tựa như bị bóp méo đi một chút… rồi bỗng một cái bóng xuất hiện như quỷ hồn, thanh âm khô khốc trầm thấp vang lên: "Chuyện này ngươi không nên hỏi ta mới đúng."

"
Không phải hỏi ngài, mà chỉ là … muốn gặp hai người một chút thôi." Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng nói: "Các ngài là chỗ dựa lớn nhất của ta, nhưng ta lại một mực không thể thấy được bóng dáng các ngài… Ừm, vài ngày không gặp nên muốn tìm các ngài trò chuyện đôi câu mà thôi. Chỉ khi chắc chắn rằng các ngài ở bên cạnh thì ta mới có thể an giấc trong đêm tối, mới dám ngủ a… Ha ha…"

Trong hai mắt của bóng dáng hư vô kia dường như cũng thoáng dao động, giọng khàn khàn lên tiếng: "Điện hạ yên tâm, có hai người chúng ta ở đây thì cả Hạ Tam Thiên này không ai có thể giết được ngươi đâu."

Thiết Bổ Thiên gật đầu cười nhẹ, lẩm bẩm nói: "Mệt mỏi quá..." Sau đó chậm rãi lui lại hai bước, thả người xuống giường, nỉ non nói: "Hai vị ảnh tử thúc thúc, các ngài cũng nghỉ ngơi đi thôi."

Không khí lại xoay chuyển, vặn vẹo một hồi thì cái bóng chậm rãi mờ dần rồi hoàn toàn tan biến vào bóng đêm.

Trên chiếc giường êm ái, Thiết Bổ Thiên rất nhanh đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Sự hiện diện của bóng ảnh như thực như ảo kia lúc nào cũng khiến hắn rất an tâm. Tuy rằng Thiết Bổ Thiên không biết tu vi hai người ảnh tử này cao tới đâu, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn rất rõ ràng: nếu không có hai cái bóng này luôn túc trực bên cạnh thì e rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm hái đầu của hắn xuống không biết bao nhiêu lần rồi.



Thành Tử Ngang sau khi từ chỗ của Thiết Bổ Thiên trở về thì đã qua nửa đêm tới gần sáng. Khi hắn đến trước cửa phòng của mình và đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì đột nhiên giật mình, thấp giọng quát: "Kẻ nào?"

"
Là ta." Một thanh âm lanh lảnh trả lời, sau đó ánh nến trong phòng lập tức được đốt sáng lên.

"Hóa ra là Ngự tọa." Thành Tử Ngang thở phào một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng, Sở Dương đang đường đường chính chính ngồi ở ghế giữa, hai mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

"Không biết Ngự tọa đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?" Thành Tử Ngang không hiểu tại sao trong lòng bỗng có chút bồn chồn.

Thành Tử Ngang rõ ràng cảm giác được thực lực của đối phương không bằng mình, chỉ cần hắn khẽ vươn tay là đã có thể đưa hắn vào chỗ chết… nhưng không hiểu sao hắn vẫn một mực e ngại, sợ hãi đối với thiếu niên có bề ngoài nho nhã yếu đuối này. Đối với hắn mà nói thì đây quả là một chuyện khó có thể giải thích nổi.

"Chỉ giáo thì không dám." Sở Dương mỉm cười nói: "Chẳng qua là hồi chiều, ta dùng từ diễn đạt có chút khắt khe, hơn nữa lại không thông báo trước cho Thành đại đội trưởng về việc thay đổi chức vị nên trong lòng có chút bất an a."

"
Đâu có, đâu có. Sở Ngự tọa bản lĩnh cao minh, trở tay một lần thì đã vạch trần được một đám nội gian giúp Bổ Thiên Các ta thanh trừ tai họa ngầm, hơn nữa dùng thủ đoạn lôi đình sét đánh đem toàn bộ sức chiến đấu của Bổ Thiên Các chỉnh hợp thành một khối. Thành mỗ ta thật hết sức bội phục." Thành Tử Ngang cười ha hả trả lời.

"Ân, nói như vậy Thành đại đội trưởng đều đồng ý với mọi hành động của ta rồi, đúng không?" Sở Dương mỉm cười hỏi lại.

"Đương nhiên, đương nhiên, hết sức tán thành." Thành Tử Ngang gật đầu liên tục, trong lòng vẫn còn đang suy đoán ý đồ thật sự của lần viếng thăm này. Lúc này, trong lòng hắn có chút không an tâm, thậm chí còn có chút chột dạ.

"Ân, Thái tử điện hạ không nói gì chứ?" Sở Dương vẫn mỉm cười đều đều hỏi tiếp.

"Ách, không nói gì, không nói gì …A!" Thành Tử Ngang nói được phân nửa thì đột nhiên bừng tỉnh, nghẹn họng nhìn Sở Dương trân trối, thần sắc trong mắt khiếp hãi tựa như đang gặp quỷ.

"Không nói gì là tốt rồi a …" Sở Dương đứng dậy, gật nhẹ đầu rồi nói: "Kỳ thật ta vẫn hy vọng hắn nói thêm chút gì đó, ha ha ha... Thành đại nhân tuổi đã cao lại cả ngày bôn ba mệt nhọc, không nên quá cực khổ…ha ha. Sớm nghỉ ngơi đi thôi." Nói đoạn đẩy cửa nghênh ngang rời đi.

Thành Tử Ngang đầu toát mồ hôi, toàn thân lạnh ngắt.