La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc hai người không thể nghi ngờ đều có đột phá. Hơn nữa, đối với hai người bọn họ mà nói, cũng tuyệt đối là một lần đột phá mang tính nhảy vọt.
Đột phá tới vương tọa cửu phẩm!
Đây chính là thành tích đủ để ngạo thị thiên hạ. Nhưng có Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành như châu ngọc ở phía trước, lại lập tức biến thành 'chỉ' đột phá tới vương tọa cửu phẩm!
Ở độ tuổi của bọn họ, tu vi như thế, cho dù đặt ở Thượng Tam Thiên, cũng là thiên tài bất thế rồi! Nhưng hiện tại, trong lòng hai người chỉ có chán nản.
Nhuế Bất Thông ủ rũ cúi đầu như cha chết mẹ chết. Trong mấy huynh đệ, cũng chỉ có hắn đột phá ít nhất, bây giờ là vương tọa bát phẩm...
Điều này khiến Nhuế Bất Thông gần như buồn bực tới phát cuồng!
Mấy ngày trước đây, mình là vương tọa thất phẩm, còn bọn họ chỉ là vương tọa ngũ phẩm, mình thậm chí còn diễu võ giương oai một hồi nữa. Nhưng thật không ngờ tới, mới chỉ mấy ngày trôi qua, còn chưa tới được một tháng, mình lại biến thành kẻ xếp bét.
Điều này khiến Nhuế Bất Thông làm sao chịu nổi?
Đàm Đàm lảo đảo đi ra, khoanh chân ngồi xuống bên người Sở Dương, miệng vô ý thức ngậm mấy cọng cỏ, ánh mắt có chút mê man tán loạn. Tựa hồ không hề để hồi long tranh hổ đấu trước mặt vào mắt một chút nào.
"Ngươi khỏe chứ? Thế nào? Hôm đó xảy ra chuyện gì vậy?" Sở Dương hỏi.
Đàm Đàm kinh ngạc nhìn vào hư không, đối với câu hỏi của Sở Dương, không ngờ tựa hồ không nghe thấy. Nguồn: http://Trà Truyện
Thật lâu sau đó...
"Sư huynh...." Đàm Đàm cúi đầu, khàn khàn nói.
"Làm sao vậy? Đàm Đàm?" Sở Dương có chút kinh ngạc, trái tim lập tức thót lại. Cho dù là ở thời điểm gian nan nhất, cũng không nhìn thấy Đàm Đàm thất thần như vậy.
Hơn nữa, Đàm Đàm rất ít khi gọi mình là sư huynh. Hầu như đều gọi thẳng tên mình. Nhưng một khi đã nói tới hai chữ sư huynh này, liền chứng minh sự tình rất nghiêm trọng, Đàm Đàm rất nghiêm túc!
Giữa trường nổ ầm một tiếng, mặc đao và Hắc Long kiếm vừa ngạng kháng một chiêu. Kiếm quang như trường long, lăng không xông thẳng lên cửu tiêu, ánh đao như ngân hà vắt ngang, phiêu ở vạn dặm trời quang!
Hai người vừa chạm vào liền tách ra, tiếp đó lại lao vào. Đao quang kiếm ảnh dần dần biến thành một đạo bạch quang, một đạo hắc khí, quấn lấy nhau không ngừng.
Rất hiển nhiên, đây là cuộc chiến đầu tiên sau khi đột phá kiếm đế và đao hoàng, hai người đều đánh tới lâm ly sảng khoái. Hơn nữa, bọn họ cũng dần dần sờ soạng tới chỗ ảo diệu của cảnh giới hoàng cấp! Hiện giờ tiến thêm một bước nghiệm chứng, cảnh giới lại càng được củng cố.
Dưới ánh quang mang đao kiếm, sắc mặt Đàm Đàm càng lúc lại càng trở nên u ám.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sắc mặt Sở Dương chậm rãi trở nên nghiêm túc.
"Sư huynh, có phải từ nhỏ ngươi đã cảm thấy ta... có chút không bình thường?" Đàm Đàm cười tự giễu, thanh âm trầm thấp khiến Sở Dương có chút đau lòng.
"Có lẽ có một số chỗ không bình thường... Nhưng vô luận thế nào, ngươi cũng là sư đệ tốt, huynh đệ tốt của ta!" Sở Dương trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Hơn nữa, ta sống ở trên đời, cần gì để ý tới cái nhìn của người khác? Bản thân sống tiêu dao khoái hoạt, chẳng phải là tốt rồi sao?"
Đàm Đàm trịnh trọng như thế, Sở Dương cũng trở nên trịnh trọng. Tuy hành vi Đàm Đàm có chút quái dị, nhưng lại không phải người ngu. Hành vi của hắn có chút không bình thường, điểm này, Đàm Đàm cũng tự biết. Nếu như Sở Dương nói là hoàn toàn bình thường, thì đối với Đàm Đàm hiện tại mà nói, ngược lại còn là một loại thương tổn.
"Kỳ thật ta cũng biết, ta không bình thường... Nhưng ta cũng không biết, tại sao lại như vậy."
Đàm Đàm thở dào, nói: "Kỳ thật... Từ khi chúng ta được sư phụ thu dưỡng, ta liền cảm giác mình có chút bất thường... Bởi vì khi Sở Dương thu dưỡng ta, ta vẫn còn ở trong tã lót, là sư phụ nhặt được ta từ trong một cái thạch động. Sau đó, sư phụ nói ta bị người ta vứt bỏ. Nhưng ta biết, sơn động giữa vách đá treo leo như vậy, nếu không phải sư phụ hái thuốc đi vào nghỉ chân, thì tuyệt đối sẽ không phát hiện được ta. Người bình thường cho dù muốn vứt bỏ con mình, cũng sẽ không đặt đứa nhỏ vào trong đó, có khi trực tiếp vứt xuống vách núi cho rồi. Cho nên, ta không phải bị người ta vứt bỏ...."
"Hả? Cái này... làm sao ngươi biết?" Sở Dương đột nhiên có chút khiếp sợ, có một cảm giác rợn tóc gáy. Việc này Mạnh Siêu Nhiên không nói, Đàm Đàm hẳn là cả đời sẽ không biết! Nhưng hắn làm sao lại biết được?
"Sư phụ là muốn tốt cho ta, là muốn trong lòng ta có một loại ảo tưởng, ảo tưởng rằng trên đời này còn có thân nhân tồn tại, cho dù có hận... thì cũng là một loại chấp niệm... sư phụ là có lòng tốt." Đàm Đàm trầm thấp nói.
Sở Dương trong lòng rầu rĩ. Loại phỏng đoán này của Đàm Đàm, mới là ý nghĩ chân chính của Mạnh Siêu Nhiên. Mạnh Siêu Nhiên vĩnh viễn đều như vậy, vô thanh vô tức an bài chuyện của đồ đệ tới mức hoàn mỹ nhất có thể. Thậm chí từ mười mấy năm trước, cũng đã chuẩn bị con đường nhân sinh sẵn cho hai người... Nhưng lại không hề nói ra.
"Ta vốn cũng không biết. Nhưng mấy ngày nay, không biết tại sao, ta lại biết được. Tựa như đột nhiên có một giấc mộng, mơ thấy khi ta còn nằm trong tã lót, sư phụ ôm ta quay trở lại Tử Trúc Lâm, ở đó, còn có một đứa nhỏ bò trên mặt đất, so với ta hẳn là lớn hơn hai tuổi... Đó chính là người! Còn mơ thấy, ngươi xuống núi, ta cùng sư phụ ở lại trong núi, ta cùng sư phụ bị người của Đệ Ngũ Khinh Nhu đuổi giết...."
Thần sắc Đàm Đàm cực kỳ quái dị, nói: "Chuyện này rất kỳ quái. Bởi vì sau khi tỉnh lại, ta biết, giấc mộng này là có thật.... Bởi vì tất cả những gì phát sinh, đều là là chuyện chúng ta từng trải qua."
Sở Dương chấn kinh rồi.
Hắn gần như là nghẹn họng trân trối nhìn sư đệ của mình, tuyệt đối không thể nghĩ tới, trên đời này lại có chuyện lỳ kỳ cổ quái như vậy!
"Trong giấc mộng đó, ta mơ thấy chúng ta tiến vào Trung Tam Thiên, sau đó liền biến mất.... Nhưng sau khi tỉnh lại, ta lại phát hiện... đây căn bản không phải mà mộng, bởi vì ta cũng không hề ngủ, mà là nhập định!" Thần sắc Đàm Đàm lại càng thêm quái dị, tựa như gặp phải quỷ vậy.
"Ta vẫn biết người tốt với ta, nhưng từ trong mộng mơi sbiết được, từ khi người còn hai tuổi, đã bắt đầu cười với ta. Chuyện gì cũng làm cho ta... Sở Dương, sư huynh...." Hốc mắt Đàm Đàm có chút ửng hồng: "Ngươi đối tốt với ta, cả đời ta đều phải nhớ kỹ!"
Sở Dương há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói gì. Chỉ có thể hít thật sâu một hơi, rồi lại thở ra một hơi thật dài, cảm thấy tâm tình của mình chấn động kịch liệt...
Đúng, mình rất để ý tới Đàm Đàm, rất để ý tới sư phụ. Kiếp trước, đều là như thế! Kiếp trước cũng chính bởi vì Đàm Đàm đột nhiên bỏ mình, Mạnh Siêu Nhiên đột ngột mất tích, mình mới kiên quyết bước vào con đường vô tình kiếm đạo, báo thù...
"Từ nhỏ bộ dáng ta đã như thế này. Rất khác so với các ngươi. Ta cũng biết, cũng rõ ràng, kỳ thật ta rất xấu!" Đàm Đàm cười ha hả: "Ta biết bộ dáng mình xấu xí, ít nhất là trong mắt người bình thường các ngươi, là xấu xí. Nhưng ngươi biết không... Bao nhiêu năm qua, ta cho mình là đẹp trai, cũng không phải là đùa giỡn đâu!"
"Mà ta thật sự cho rằng mình rất tuấn tú! Thậm chí loại tuấn tú này còn mang theo tự tinh mãnh liệt! Hơn nữa... Cho tới bây giờ vẫn không một ai có thể đả kích lòng tự tin của ta!" Đàm Đàm cười hắc hắc quái dị: "Cho dù bọn họ có mắng nhiếc ác độc thế nào, ta vẫn cảm thấy, mình rất đẹp trai!"
"Cái này cũng không phải mù quáng, cũng tuyệt đối không phải là bệnh!" Đàm Đàm nghiêm túc nói: "Mà là ta thật sự cho rằng, trên đời này, không có người thứ hai có thể đẹp trai hơn ta!"
Biểu tình Đàm Đàm rất nghiêm túc! Thanh âm của hắn rất trầm thấp, tuyệt đối không phải nói chơi.
Sở Dương dần dần trịnh trọng hơn.
"Cho nên ta cảm thấy, ta khác với mọi người trên đời này!" Đàm Đàm rốt cuộc gian nan nói: "Ta gần như luôn có một loại cảm giác, ta không thuộc về thế giới này! Đây không phải là thế giới của ta!"
"Ta tin tưởng hàng trăm lần, cảm thấy mình đẹp trai, đó là bởi vì... ta chưa bao giờ dùng ánh mắt của thế giới này để nhìn bản thân!"
"Gần đây, tựa hồ trong cơ thể ta có một thứ gì đó đang xao động, thức tỉnh...." Đàm Đàm phiền muộn thở dài một hơi: "Ta không biết là cái gì... Nhưng ta cảm giác được, nó rất nguy hiểm...."
"Nếu như thế giới này không phải là thế giới của ta, thì thế giới của ta ở đâu?" Đàm Đàm quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Dương, trong thanh âm có chút thất lạc, có chút ưu thương, còn có một nỗi sợ hãi.
Sở Dương nhìn chằm chằm Đàm Đàm, vào giờ khắc này, trong lòng hắn đột nhiên chấn động!
Bởi vì hắn bất ngờ phát hiện, ở trong đôi mắt của Đàm Đàm, không ngờ lại giống như có một thứ gì đó, giống như... đó là một thế giới khác. Hơn nữa, bên trong thế giới thê lương trống trải kia, bỗng nhiên xuất hiện một vầng thái dương, tỏa ra quang mang tứ phía, một vầng trăng tròn, cùng vô số ánh sao...
"Choang!" Xa xa lại vang lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Đao hoàng kiếm đế đã chiến đấu tới lúc gay cấn!
Nhưng bên này, hai người sư huynh đệ vẫn yên lặng nhìn nhau, không nói gì.
"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Sở Dương vỗ vỗ vai Đàm Đàm, an ủi: "Ngươi chính là ngươi, ngươi chính là Đàm Đàm. Sư đệ của ta, huynh đệ của ta! Ta và người đều có thân thế mơ hồ, ngươi luôn coi ta là thân ca ca, ta cũng luôn cho rằng, ngươi chính là huyết nhục đồng bào của mình... Đàm Đàm,ngươi phải tỉnh lại!"
"Chỉ là... ta có thể cảm giác được, tất cả đều là sự thật! Là sự thật!" Đàm Đàm có chút bất lực nhìn Sở Dương: "Các ngươi cảm nhận được không? Ta có thể ăn sống nội hạch cửu cấp linh thú mà không bị nổ tung! Ta phát sốt tới mức ngay cả một tảng đá cũng bị hòa tan, mà bản thân lại không xảy ra chuyện gì... Ta hiện tại căn bản không hề ăn cơm, chỉ có thể ăn nội hạch linh thú...."
Đàm Đàm bi ai nhìn Sở Dương: "Sư huynh, Sở Dương... ta ta... Ta thật sự có thể tính là một nhân loại sao?" Trong mắt Đàm Đàm, không ngờ lại có một loại quang mang hủy diệt cực đoan chớp động.
Còn có thể tính là một nhân loại sao?
Sở Dương nhất thời không nói gì. Quả thực, hiện tại, vô luận từ góc độ nào mà nói, trừ một thân thể nhân loại ra, Đàm Đàm không thể tính là nhân loại nữa rồi...
Nhưng Sở Dương có thể nói sao đây?
"Không nên suy nghĩ quá nhiều." Sở Dương đưa hai bàn tay áp lên Đàm Đàm, để hai mắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình, nói ra từng chữ một: "Đàm Đàm, nghĩ tới ta, nghĩ tới sư phụ, nếu như ngươi gặp chuyện không may, chúng ta sẽ ra sao? Sư phụ sẽ thương tâm thế nào? Đi làm chuyện của ngươi, đi luyện công! Tương lai uy chấn Cửu Trọng Thiên, không nên quên, sư phụ và sư nương đã chia ly nhiều năm. Chúng ta phải hoàn thành tâm nguyện của sư phụ!"
"Ta muốn xông lên Cửu Trọng Thiên! Ngươi là huynh đệ của ta, trợ giúp ta hoàn thành tâm nguyện, cũng là trách nhiệm của ngươi!" Sở Dương vội vàng nói: "Đàm Đàm, ngươi phải trợ giúp chúng ta! Ngàn vạn lần không thể làm chuyện ngốc nghếch!"
Nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Đàm Đàm, trong lòng Sở Dương thầm quặn đau. Bất đắc dĩ, đành phải dùng trách nhiệm để níu kéo hắn, trước tiên phải trấn hắn đã. Sau này sẽ chậm rãi nghĩ biên pháp.
Đàm Đàm kinh ngạc nhìn Sở Dương, thật lâu sau mới gật gật đầu, nói: "Sở Dương, ta cảm nhận được ta rất nguy hiểm, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tổn thương ngươi. Nếu như có một ngày đó, nếu ta vẫn còn tỉnh táo, ta sẽ tự mình rời đi, đừng tìm ta!"
Hắn dừng lại một chút: "Nếu như ta không còn tỉnh táo... vậy ngươi hãy... giết ta đi!"
Hắn nhìn Sở Dương, đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, lập tức đứng lên: "Sư huynh, van cầu ngươi, đáp ứng ta! Nếu thật sự có ngày đó, giết ta! Hãy giết ta!"