Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 59: Đọ sức

Cái nhìn này của Thiết Bổ Thiên bề ngoài cũng rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thật ra lại chính là Đế vương thần công cùng Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công kết hợp mà thành. Hắn muốn lưu lại cho đối phương một cái ấn tượng đầu tiên rằng không cách nào có thể chiến thắng nổi mình, cũng để cho đối phương có một loại cảm giác 'Người này chính là vương giả trời sinh' vậy.

Chỉ cần có thể gieo xuống hạt giống của loại cảm giác này thì đối với chuyện ngày sau Thiết Bổ Thiên mời chào người kia sẽ là một loại trợ lực cực lớn... Sau này cơ hội để người kia hoặc hợp tác hoặc thần phục hắn đều sẽ thuận lợi tựa nước chảy thành sông rồi!

Lúc này Thiết Bổ Thiên dĩ nhiên cho rằng đối phương chỉ đang đi ngang qua mà thôi, đối với cái nhìn này của mình tuyệt đối là không hề phòng bị. Trên thực tế, bất kể là đối chiến hoặc là nói chuyện với nhau thì phần lớn mọi người đều chú ý cặp mắt của đối phương, nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ một ánh mắt thuần túy lại có thể có công hiệu như vậy chứ?

Mà cái nhìn này của Sở Dương đương nhiên lại cũng càng thêm cố ý rồi!

Vì cái nhìn này, hắn thậm chí còn đem toàn bộ hàn khí từ Thất âm hội tụ chi địa trong mũi Cửu Kiếp kiếm điều ra, dẫn làm lực lượng bản thân để chế tạo ra một loại khí tràng tựa cánh đồng băng tuyết ngàn dặm... chiếm tiên cơ đối thủ trên mặt khí thế... sau đó mới tụ tập ý chí kiên định khôn cùng trong nội tâm để nhìn ra cái nhìn này!

Một cái nhìn này, tất phải lưu lại một cái ấn tượng khó có thể phai mờ cho Thiết Bổ Thiên!

Ánh mắt Sở Dương tỉnh táo, lợi hại, kiêu ngạo cuồng dã tựa như vua của loài sói nơi cực bắc thảo nguyên, bén nhọn như kiếm, lãnh khốc tựa băng. Trong hai mắt hắn tràn ngập vẻ vô tình tàn khốc!

Dưới ánh mắt này thì thiên hạ chúng sinh đều chỉ như con sâu cái kiến, tùy tâm mà tàn sát; cả thiên hạ Cửu Trọng Thiên có hơn gì cây rơm cọng cỏ, tùy tâm mà chà đạp!

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên lại ngược lại mà ôn hòa, ấm áp, phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng, cũng tựa như đại dương bao la có thể dung nạp trăm ngàn nhánh sông lớn nhỏ, chí cao vô thượng... hay cũng có thể nói hắn đang ngạo nghễ quan sát muôn dân trăm họ từ chín tầng mây cao vời sang quý, ánh mắt thuần một cỗ khí tức vương giả cao cao tại thượng, theo gió mà lan tỏa tới toàn thiên hạ!

Ta lúc này, chính là quân lâm!

Khắp thiên hạ, đều thuộc ta quản hạt... người với người, thần phục ta là lẽ đương nhiên!

Một bên cố tình, một bên vô tình mà cố ý, nhưng đều không hẹn mà toàn lực va chạm!

Đây là một cuộc đọ sức!

Nhưng trận đọ sức này lại không phân ra thắng bại. Nếu nói ánh mắt Sở Dương chính là sóng biển thì cái nhìn của Thiết Bổ Thiên lại là đá ngầm... Sóng biển cuộn trào, không dừng liên miên cuốn tới. Đá ngầm sừng sững, vững chãi sừng sững bất động. Nguồn: http://Trà Truyện

Đến tột cùng là đá ngầm đánh nát sóng biển? Hay là sóng biển bao phủ đá ngầm? Ai thắng ai thua sao có thể nói rõ ràng đây?

Nhưng chỉ một cái nhìn này xong thì Sở Dương đã tựa như một cơn gió mạnh từ bên cạnh cách đội ngũ của Thiết Bổ Thiên khoảng bốn năm trượng không ngừng lại lấy một tích tắc mà tràn qua... Hiu...u...u... một tiếng hóa thành một đạo hư ảnh rồi biến mất nơi cửa thành.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Sở Dương đều không thay đổi.

Mà ánh mắt Thiết Bổ Thiên lúc này cũng bình thản thu hồi, như có điều suy nghĩ.

Tựa hồ vừa rồi chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, cực kỳ ngắn ngủi mà thôi.

Thậm chí toàn bộ đám người đi theo Thiết Bổ Thiên cũng đều cho rằng lần gặp gỡ này của hai người chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!

"Thật là một kẻ đáng sợ."… sau lưng Thiết Bổ Thiên, mười mấy tên cao thủ đang đề tụ một thân công lực giờ mới dám thở hắt ra nhẹ nhõm, khuôn mặt một mảnh trầm trọng. Có mấy người trên chóp mũi thậm chí còn đổ ra cả mồ hôi lạnh. Dưới chân một hồi tiếng lốp bốp nổ lên, có mấy người khống chế hơi chút không tốt nên khi đột ngột đem công lực tán đi thì cũng đem một khoảng đất dưới chân khẽ văng lên tung tóe!

Một khắc vừa rồi, cái cảm giác tựa như đột nhiên bị ném vào cả cánh đồng băng tuyết bát ngát khiến cho mọi người toàn thân lạnh ngắt, tinh thần căng như dây đàn.

Đối phương mặc dù không có chút động tác nào nhằm vào bọn họ mà chỉ bay vút qua, nhưng mọi người lại đồng thời lâm vào một loại cảm giác sợ hãi như vừa có một thanh kiếm sắc lẹm xé rách không gian bay tới muốn dùng thủ đoạn sấm vang chớp giật để chém tướng đoạt cờ rồi sau lại phá không bay đi… uy thế bá đạo, không thể đỡ nổi!

"Đáng sợ hả? Đáng sợ cỡ nào chứ?" Thiết Bổ Thiên như có điều suy nghĩ nhìn theo hướng Sở Dương vừa đi, chậm rãi hỏi.

"Người này, dựa vào khí thế của đôi mắt mà đoán thì chỉ sợ hắn phải là một kẻ sát nhân ghê gớm nhất trên đời này rồi!", một người áo xanh bên cạnh Thiết Bổ Thiên hít sâu một hơi rồi dùng một loại khẩu khí cực kỳ kiêng kỵ nói tiếp: "Bất quá, mục đích của người này hiển nhiên không phải là thái tử đâu đấy. Bởi vì khi hắn nhìn thái tử thì đôi mắt không chứa chút sát khí nào mà chỉ có một loại... hờ hững."

Nói đến đây, hơn mười người bốn phía đều chợt nảy lên một suy nghĩ trong đầu: đối mặt thái tử một nước, đối mặt với nghi thức long trọng bực này mà lại có thể hờ hững chẳng màng tới... Độ cứng cỏi của thần kinh, độ vững vàng của định lực… đã không phải bàn cãi gì nữa rồi.

Nhưng, vắt hết óc ra suy nghĩ thì cả đám cao thủ này cũng không nhớ ra nổi trên giang hồ có người nào như vậy. Người này rõ ràng tuổi còn rất trẻ, tối đa cũng không quá mười bảy mười tám tuổi… nhưng đem tất cả thiếu niên tài tuấn đã thành danh trên giang hồ điểm mặt một lượt lại không thấy có ai phù hợp với hắn cả. Người này là người nào chứ?

"Ha!", khuôn mặt trắng tinh tựa ngọc của Thiết Bổ Thiên hiện ra một nét tươi cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Người đáng sợ không phải là mới thú vị sao? Hắn đã không coi ta là mục tiêu, như vậy cũng có rất nhiều khả năng không phải là địch nhân rồi. Mà đã không phải là địch nhân, như vậy có thể trở thành bằng hữu hay không đây?"

Quay đầu, nhìn lại cỗ xe của Đỗ Thế Tình, Thiết Bổ Thiên trầm tư nói: "Vừa rồi người nọ tựa hồ là từ đoàn người Đỗ thần y tách ra sao? Trước đó cũng không xuất hiện khí tức như vậy đi! Nói thế thì hắn vốn hẳn vừa ở trong đội ngũ của Đỗ Thế Tình rồi?"

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không khỏi nhẹ gật đầu.

Điểm này khá rõ ràng rồi.

"Trong đội ngũ của Đỗ Thế Tình tồn tại một cao thủ như thế, vậy hẳn Đỗ Thế Tình phải biết rõ người này rồi." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh phân tích: "Mà người này phương hướng đi lại là nhằm vào bên trong Thiết Vân thành a..."

Ánh mắt của hắn sáng lên, cười ha hả nói: "Nhân tài như vậy, há có thể buông tha? Mau phái hai người thử xem có thể đuổi kịp hắn hay không, bất quá vô luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép gây ra xung đột với hắn."

Phía sau hắn có hai người gật đầu một cái, từ bên trong đội ngũ tách ra ngoài, trở mình lên ngựa mãnh liệt ra roi thúc chân, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên rồi trong giây lát cũng biến mất ở nơi cửa thành.

Thiết Bổ Thiên cũng không quay đầu, ống tay áo phất nhẹ một cái nói: "Các vị theo ta tiến lên nghênh đón Đỗ thần y thôi."

Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đối mặt chỉ thoáng qua như một cơn gió thoảng rồi lập tức phóng đi xa, nhưng mãi cho đến khi chui vào được cửa thành thì sự rung động trong lòng của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại nổi.

"Sao có thể như vậy được!?", trong nội tâm Sở Dương tràn ngập nghi hoặc."Thế nào lại là Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công chứ? Tại sao hắn có Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công đây? Hắn có thể dùng Đế vương thần công cũng không có gì lạ, đây vốn là võ học mà hoàng gia Thiết Vân quốc nhiều thế hệ tương truyền. Nhưng hắn... lại rõ ràng cũng dùng cả cái loại Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công thấm nhuần nhân tâm này! Vì sao cơ chứ?"

Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công, chính là một môn bí thuật của Thánh tộc, hơn nữa yêu cầu tu luyện hết sức đặc thù… hoặc phải là cái loại nam nhân âm nhu biến thái kia tu luyện, hoặc đúng ra thì phải dùng thân thể nữ tử còn tinh khiết tu luyện mới có thể có được lớn nhất hiệu quả.

Gì chứ cái loại nam tử dương cương khí khái mười phần nếu đi tu luyện cái Băng Tâm triệt ngọc cốt này thì chỉ sợ là cả đời cũng luyện không ra trò trống gì rồi. Điều Sở Dương kỳ quái nhất chính là, bằng vào quyền thế địa vị của kẻ làm thái tử như Bổ Thiên thì muốn dạng công pháp nào mà không có chứ? Vì sao cứ phải cắm đầu đi luyện cái Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công này hả?

Nhưng bất kể thế nào thì vị thái tử Thiết Bổ Thiên của Thiết Vân quốc này cũng đã để lại cho Sở Dương ấn tượng khá sâu sắc. Nhất là đôi tròng mắt kia, trong trẻo như nước, lạnh lẽo tựa băng, rồi lại ôn hòa bình tĩnh, bao dung thiên hạ, thâm thúy không lường được…

Nhưng ấn tượng sâu nhất của Sở Dương lại là: Đôi mắt này đẹp tới mức tựa hồ nó đã có thể cùng hết thảy những nét đẹp của nhân gian cộng lại mà phân cao thấp rồi...

Sở Dương nghĩ đến đây thì không nhịn nổi bật cười lên: xem tướng mạo vị thái tử này thì tuy nhìn qua khí phách hào hùng bức người, bất quá cũng có chút anh tuấn quá mức, quá mức tới nỗi cũng có chút ẻo lả rồi! Điển hình là một gã công tử bột ẻo lả, hắn tu luyện Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công này nghĩ đi nghĩ lại cũng không lạ lùng gì lắm đi...

Xe ngựa của Đỗ Thế Tình rốt cục cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Cao lão đầu đem màn xe nhấc lên, Đỗ Thế Tình chầm chậm từ khoang xe bước ra.

Thiết Bổ Thiên tiến lên một bước, khom người thật sâu nói: "Đỗ tiên sinh một đường phong trần, ngàn dặm vất vả bôn ba… tại hạ Thiết Bổ Thiên xin hoan nghênh tiên sinh tới Thiết Vân thành."

Thanh âm của hắn trong sáng, trầm ổn có độ. Hơn nữa trước mặt Đỗ Thế Tình không ngờ lại chỉ tự xưng là tại hạ, cũng không giơ ra cái gì 'Bổn cung' hay 'Cô' nào cả… hiển nhiên hắn cực kỳ xem trọng Đỗ Thế Tình. Từ đó có thể thấy được vị thái tử Thiết Vân này đối với bệnh tình của cha mình quan tâm tới cỡ nào rồi.

(Chính cung thái tử thì thường tự xưng là Bổn cung, còn các hoàng tử hoặc những người khác nếu được phong vương sẽ tự xưng là "Cô"… DG: vide)

"Thái tử điện hạ thật sự là quá khách khí rồi, lão hủ có tài đức gì mà dám làm phiền thân vàng ngọc của thái tử điện hạ tự mình tới đón đây. Sợ hãi không dám nhận lễ a." Đỗ Thế Tình vội vàng hành lễ, trên mặt có chút ít kích động.

"Tiên sinh cần gì khách khí chứ. Chỉ cần tiên sinh trị liệu tốt cho bệnh tình của phụ hoàng thì ngài chính là đại ân nhân của toàn bộ Thiết Vân quốc ta rồi! Vô luận là nhận được lễ ngộ cỡ nào thì cũng đều là theo lý thường nên có thôi mà." Thiết Bổ Thiên mỉm cười, tao nhã vươn tay làm ra một thế mời khách: "Đỗ tiên sinh, mời!"

Đỗ Thế Tình nói: "Điện hạ, mời."

Rồi hắn mới quay lại xe ngựa, dưới sự tiền hô hậu ủng của mọi người mà một đường hướng phía cửa thành đi tới.

"Đỗ tiên sinh, bổn cung xin Đỗ tiên sinh chỉ dạy cho một việc." Thiết Bổ Thiên mỉm cười nói: "Vừa rồi thấy có một người từ bên trong đội ngũ của Đỗ tiên sinh phóng như bay mà ra, tốc độ thật là mau lẹ, chẳng hay người nọ phải chăng vốn đồng hành cùng Đỗ tiên sinh chứ hả?".