"Cái này cho ngươi". Sở Dương ra vẻ thò tay vào trong lồng ngực, sờ soạng một hồi sau đó đưa cho Ô Thiến Thiến.
"Đây là...". Ô Thiến Thiến có chút kinh nghi.
"Cái này đeo bên người, có thể khiến tốc độ luyện công của ngươi gia tăng gấp đôi". Sở Dương hàm hồ nói.
"Thật đẹp". Ô Thiến Thiến không biết đây là vật gì, nhưng cầm trong tay, cũng cảm thấy cả người thư thái, một bên lạnh lẽo, một bên ấm áp, nhưng bên trong ấm lạnh tựa hồ lại đang chuyển hoán lẫn nhau, trong suốt lấp lánh, yêu thích không nỡ buông tay nhìn một hồi, sau đó mới thu lại như trân bảo.
"Tu luyện cho tốt". Sở Dương nói khích lệ.
Ô Thiến Thiến mỉm cười ngọt ngào, nàng để ý cũng không phải là bí tích, mà là Sở Dương rốt cuộc cũng tặng nàng một kiện bảo bối, tự tay đưa tặng, điều này khiến trong lòng Ô Thiến Thiến cảm thấy rất ngọt ngào. Hiện tại Sở Dương còn không biết, một bộ Cửu Chuyển Huyền Âm thần công, và một chiếc ngọc bội âm dương này đã tạo ra một nhân vật khủng bố tới mức nào!
Bởi vì chính Sở Dương cũng không biết, ngay cả cả kiếm linh cũng không biết, Ô Thiến Thiến từ nhỏ đã lớn lên ngay trong Thất Âm hàn khí chi địa! Hơn nữa nữ tử băng tuyết thông minh này chính là Huyền Âm Nữ chi thể trời sinh!
Cửu Chuyển Huyền m, danh như ý nghĩa, sau cửu chuyển mới có thể đem thể chất nữ tử bình thường cải tạo thành Huyền Âm Nữ chi thể, sau đó mới có thể phát huy ra uy lực khủng bố!
Nhưng Ô Thiến Thiến lại không cần tới cửu chuyển tái tạo, mà có thể trực tiếp tiến vào cảnh giới Huyền m!
Cái này cũng giống như luyện công hoặc là tu tiên, người thường là bắt đầu từ thân thể phàm nhân, từng bước rèn luyện cốt cách, rèn luyện nội tạng, sau đó từ hậu thiên tiến vào tiên thiên, tiếp nữa mới nói tới trúc cơ, thành tiên... cả một quá trình dài dòng.
Nhưng Ô Thiến Thiến chẳng khác nào bên trong thân thể đã sớm trúc cơ, chỉ cần khai thác và phát triển mà thôi. Khởi bước của nàng, so với tuyệt đại đa số mọi người đều cao hơn!
Tất cả mọi người đều khởi bước từ mặt đất bằng phẳng, mà Ô Thiến Thiến lại khởi điểm từ tận bầu trời. Làm sao có thể đánh đồng? Tuy thành tựu cuối cùng của nàng tuyệt sẽ không đạt tới trình độ chấn động cổ kim giống như Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng luận tới khởi điểm mà nói, nàng so với Sở Dương không chỉ cao hơn một bậc.
Những điều này, Sở Dương hiện tại đương nhiên không hề biết. Đêm nay, đã chú định không được yên bình.
Trong đại quân Đệ Ngũ Khinh Nhu, đèn đuốc đột nhiên tắt sạch! Bên Thiết Vân, lập tức trở nên khẩn trương.
Ngay sau đó, một đại quân giống như con nộ long xông ra từ trong hắc ám, gào thét xông tới trận địa của Thiết Vân. Thiết Vân lập tức vội vã điều động! Cung tiễn thủ nhanh chóng chuẩn bị, mưa tên trút xuống.
Nhưng khi đội quân của Đại Triệu kia chỉ còn cách quân doanh Thiết Vân mấy chục trượng, đột nhiên lại đổi hướng, giống như cuồng phong cuốn tới, sau đó lại vẽ lên một vòng cua, ầm ầm trở về bản trận. Thì ra một hư chiêu, quấy nhiễu.
Ngay sau đó, quân đội Đại Triệu tứ phía tràn ra, thoáng đông thoáng tây, từ mọi góc độ xông tới. Tuy đều là quấy nhiễu như vậy, nhưng cũng tùy thời có thể hóa hư thành thực, khiến cho người ta đoán không ra.
Chiến tuyến kéo dài ra, loại chiến thuật quấy nhiễu này của Đệ Ngũ Khinh Nhu công hiệu cũng càng lúc càng lớn.
Liên tục mấy mươi lần quấy nhiễu, khiến cho bên trong quân đội Thiết Vân vang lên tiếng chửi rủa ngập trời! Một số tướng quân tính khí nóng nảy thậm chí còn bắt đầu đứng ra trước trận chửi bới. Đánh cái con mẹ nó, có để người khác ngủ hay không? Ngươi trực tiếp xông tới đánh một trận không được sao?
Trong soái trướng, Thiết Long Thành thần thái tự nhiên, chỉ huy như định. Hiện tại không phải thời điểm quyết chiến, chỉ là quấy nhiễu. Nếu như đến đại soái như hắn cũng bốc lên hỏa khí, thì mới chân chính xong rồi. Về phần Thiết Bổ Thiên, đã đi ngủ mất rồi. Mấy ngày nay hoàng đế bệ hạ ngủ không ngon giấc, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật tốt rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu quấy nhiễu nhiễu vô cùng vô tận, trời còn chưa sáng đã giằng co bốn mươi năm mươi lần, có đôi khi bất ngờ tập kích bảy tám chỗ!
Chẳng mấy chốc đã tới hừng đông, lại là một đợt tiến công! Lần này, bốn nhóm quân đồng thời tiến tới, từ bốn phương tám hướng lại vang lên cảnh báo. Ba phương hướng khác đều là quấy nhiễu một chút rồi lui lại.
Tất cả mọi người tập mãi thành quen, chỉ dùng cung tiễn thủ đón tiếp, những người còn lại đều triệt lui hết rồi.
Nhưng một nhóm quân chính giữa nhìn rất bình thường kia không ngờ không hề lui lại! Không ngờ đón xong mưa tên, thế như chẻ tre điên cuồng vọt vào trong doanh trại Thiết Vân!
Hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự đoán!
Nhân số đội kỵ binh này cũng không phải quá nhiều, cũng chỉ khoảng hai đến ba ngàn, nhưng người nào người nấy đều dũng không thể đỡ. Binh lính bưu hãn của Thiết Vân đối diện với đối phương, gần như không chịu được một hiệp!
Hơn nữa, giáp trụ nhìn như rất bình thường trên người đối phương, không ngờ đao thương bất nhập! Tên bắn vào không ngờ chỉ phát ra mấy tiếng vang thanh thúy, sau đó bắn ngược trở lại đạp phá hàng rào, đạp phá trận địa phòng thủ, phân thành nhiều tiểu đội tràn ra. Sau đó ầm một tiếng, lọt vào hố hãm mã đã được chuẩn bị từ trước.
Quân Thiết Vân hoan hô vang dội, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rống lớn chỉnh tề, sau đó chiến mã không ngờ từ trong hố hãm mã mạnh mẽ nhảy vọt ra, trường thương đâm tới nhanh như một tia chớp.
Kêu gào thảm thiết!
Đội kỵ binh tứ phân ngũ liệt đột nhiên lại hội hợp lại với nhau, giống như một dòng nước lũ thế không thể đỡ, hướng vào thẳng trung tâm đại quân Thiết Vân mà giết tới!
Tướng lãnh Thiết Vân giận dữ, đều điều động quân lính của mình, xông tới bao vây chặn đánh.
Thiết Long Thành đứng ở trên cao, nhìn đội quân Đại Triệu đang tung hoành trong quân đội của mình xa xa, thở dài nói: "Kim Mã Kỵ Sĩ đường quả nhiên danh bất hư truyền!".
Dừng lại một chút, lại nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu, cũng thật bỏ được cái giá lớn như vậy!".
Mấy vị đại tướng quân bên cạnh đều gật đầu, nhìn đội quân này, trong mắt mỗi người đều lộ ra khiếp sợ. Đều nghĩ tới bộ hạ của mình, nếu như bất ngờ không kịp đề phòng, gặp phải đội quân tinh nhuệ như vậy, quân đội của mình có thể ngăn được mấy lần trùng kích của bọn họ?
Sau khi đột phá được một khoảng cách, trước mặt đội Kim Mã Kỵ Sĩ này đã là tường đồng vách sắt! Nhưng đội kỵ sĩ này đột nhiên đổi hướng, không ngờ cua một vòng mà một đội ngũ kỵ binh bình thường tuyệt đối không thể nào làm được, theo một phương hướng khác, một đường huyết nhục, cuồn cuộn giết ra bên ngoài!
Thời gian không lâu, bất quá chỉ hơn nửa canh giờ!
Bên trong khói lửa mù mịt, tiếng kêu rung trời, sắc trời đã tảng sáng. Trong ánh nắng buổi sớm, đội kỵ binh này một đường huyết nhục đầm đìa giết ra bên ngoài! Từ trong tầng tầng lớp lớp phòng ngự của Thiết Vân giết ra, quay trở về bản trận!
Hai ngàn năm trăm người, không ngờ vẫn còn trên dưới hai ngàn người!
Đối với Đại Triệu mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là một hồi thắng lợi huy hoàng!
Đại Triệu chúng ta vẫn là vô địch, Thiết Vân ở trước mặt chúng ta, vẫn không chịu nổi một kích! Sĩ khí quân đội Đại Triệu, đột nhiên giống như sôi trào, điên cuồng tăng lên.
Ánh mắt Thiết Long Thành thâm trầm, nhìn đội Kim Mã Kỵ Sĩ rời đi, sắc mặt bình tĩnh.
"Đại soái, vì sao không xuất động tinh duệ mà chúng ta đã chuẩn bị, nhất cử giết sạch bọn hắn?". Bên cạnh, một vị tướng quân thật sự có chút phẫn nộ, không hiểu.
"Đây là quyết định của Sở Ngự Tọa". Thiết Long Thành thản nhiên nói: "Bây giờ còn chưa tới lúc xuất động tinh duệ!".
Vừa nghe tới là quyết định Sở Ngự Tọa, chúng tướng vốn đang rất bất mãn lập tức lặng ngắt như tờ. Bọn họ đều nhớ tới một người, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu rơi xuống hạ phong ngay trước mặt trăm vạn đại quân, cuồng ngạo không ai bì nổi - Sở Diêm Vương.
Một tiếng tiếng thét dài, khiến cho hơn tám trăm vạn đại quân hai nước cùng lặng ngắt như tờ!
Không ngờ không có người dám đưa ra dị nghị!
Không có một ai biết, trong đêm đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu một mình đứng trên đỉnh soái trướng đại quân, nhìn những vì sao chớp động trên bầu trời, sắc mặt như tro tàn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi chiến lược đột kích, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền tới nơi này.
Hắn đã lẳng lặng đứng ở đây một đêm! Đám thân binh cho rằng Đệ Ngũ tướng gia ngủ, nhưng lại không biết, hắn căn bản không ngủ.
"Vì sao?". Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu chặt mày, lẩm bẩm: "Lần đẩu chuyển tinh di trước chỉ là thiên cơ mơ hồ. Nhưng lần này, vì sao càn khôn lại đột nhiên đảo ngược?".
"Đế tinh Đại Triệu sáng như mặt trời ban trưa đột nhiên ảm đạm. Mà đế Tinh Thiết Vân ảm đạm tối tăm lại đột nhiên tỏa ra quang mang vạn trượng!". Đệ Ngũ Khinh Nhu trăm câu hỏi, không hề có lời giải: "Sáu ngày trước, trước khi lên đường hành quân, mình đã quan sát thiên tượng một lần cuối cùng, song phương rõ ràng vẫn dây dưa tối nghĩa khó hiểu. Nhưng hiện tại, không ngờ... không ngờ lại rõ ràng như vậy! Trong khoảng thời gian này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?".
Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ cảm thấy suy nghĩ mơ hồ, rối như một mớ bòng bong. Hắn không biết, nếu như hỏi Thiết Bổ Thiên, chỉ sợ Thiết Bổ Thiên sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất lập tức. Sáu ngày trước, đêm hôm đó, khi sắp tới bình minh, chính là thời điểm Thiết Bổ Thiên cứu Sở Dương.
"Trí tinh đã ảm đạm, tướng tinh thi nhau vẫn lạc, phương bắc hồng quang diệu đỉnh, nam diện bắc bái thần phục... nhưng ngôi sao này rốt cuộc là chuyện gì?". Đệ Ngũ Khinh Nhu ngưng thần nhìn bầu trời đêm, hai hàng lông mày nhíu càng lúc càng chặt.
Trong phạm vi quan sát của hắn, một ngôi sao, ngang trời lóe sáng, tỏa ra quang huy chói mắt. Tất cả những ngôi sao phụ cận đều phải ảm đạm vô quang, hoặc là căn bản không nhìn thấy. Đây chính là đế tinh.
Nhưng ở phía trên ngôi sao này còn có một ngôi sao rạng rỡ sáng ngời. Đế tinh quang huy không gì sánh kịp, không ngờ không áp chế được nó. Hơn nữa, giữa hai vì sao này không hề đối đầu nhau, mà ngược lại còn ở chung rất hài hòa...
"Phụ tinh vốn nên ở dưới đế tinh, nhưng vì sao viên phụ tinh này lại xuất hiện phía trên đế tinh? Chủ yếu thần cường như vậy, vốn là thiên đại tai họa, vì sao lại hài hòa như thế?".
"Trước kia chưa bao giờ xuất hiện phụ tinh, vì sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ, viên phụ tinh này chính là Sở Diêm Vương?". Đệ Ngũ Khinh Nhu khổ sở trầm tư: "Xuất hiện loại tình huống này, duy chỉ có một loại khả năng, đó chính là giữa Sở Diêm Vương và Thiết Bổ Thiên đã xảy ra chuyện gì đó! Chỉ là... rốt cuộc phải phát sinh chuyện như thế nào mới có thể khiến thiên tượng biến đổi lớn như vậy?".
"Trí tinh ảm đạm, chẳng lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu ta... sẽ gặp phải tai ương không lường được?". Nguồn: http://Trà Truyện
Đệ Ngũ Khinh Nhu kinh ngạc ngây ra một hồi lâu, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, căn bản không thể nào hiểu nổi. Thiên tượng đột nhiên đảo điên này, đã đảo lộn hoàn toàn nhận thức của Đệ Ngũ Khinh Nhu đối với thiên tượng. Một khi nghĩ tới, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
"Đế tinh cường thế, rõ ràng đã như mặt trời ban trưa! Đó chính là thiên mệnh sở quy! Nhưng... trước đó, đế tinh vẫn sáng ngời trên Đại Triệu! Hồng quang thụy khí cũng rõ ràng ở Đại Triệu! Vì sao lại đột nhiên thay đổi? Thay đổi như vậy, chẳng phải là trêu đùa Đệ Ngũ Khinh Nhu ta sao?". Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra mất mát và phẫn nộ vô tận.
"Trời xanh, vì sao ngươi lại đùa cợt ta! Hai mươi lăm năm, đế tinh hồng vận luôn ở phía nam. Hiện giờ, tại chính thời khắc quyết định này, đột nhiên chuyển dời phương bắc! Đây... đây là thiên ý a! Tại sao lại đùa cợt như vậy?".
Đệ Ngũ Khinh Nhu bi phẫn thì thào tự nói, tâm thần lay động, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.