Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 297: Đệ Ngũ Khinh Nhu thanh trừng bắt Sở diêm vương!

Tình huống này cứ như vậy giằng co chừng hai mươi ngày!

Đến tận đêm giao thừa, đám công tử ca này cũng vì thanh kiếm này mà không trở về. Tất cả mọi người đều lo lắng, vạn nhất mình vừa đi xong, ngày mai thanh kiếm kia lại xuất hiện thì sao?

Cứ chờ xem sao. Tốt nhất là người khác đi sạch, chỉ mình ở lại là được rồi.

Nhưng, Đổng thị gia tộc đi rồi, La thị gia tộc đi rồi, Kỷ thị gia tộc đi rồi, những người khác, không ngờ vẫn không nhúc nhích. Không hề đi nửa bước...

Điều này khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy cực kỳ phiền toái!

Hắn cả ngày phải tranh thủ thời gian trấn an đám nhị thế tổ này, trong lúc nhất thời trăm mối lo cứ cuốn lại với nhau.

Mà lá gan đám bảo hoàng đảng lại bắt đầu chậm rãi lớn lên, bắt đầu đối phó một số nhân vật trọng yếu của phe Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đương nhiên, nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu phản kích, bọn hắn sẽ lập tức dừng tay.

Nhưng... Đệ Ngũ Khinh Nhu lại không có phản ứng!

Thế thì nguy rồi! Lập tức Đại Triệu xuất hiện vô số lời đồn đãi, nói Đệ Ngũ Khinh Nhu thất sủng, hoàng đế đã thu hồi quyền lực, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhàn rỗi ở nhà chơi...

Thế là, sóng gió lớn hơn lại khởi động. Đám triều thần vốn còn đang quan sát xem thế nào, một ít lão gia hỏa ẩn mình nhiều năm, một số quan viên bị Đệ Ngũ Khinh Nhu đè đầu cưỡi cổ...

Đều ngóc đầu lên....

Trong lúc nhất thời, rất có khí thế ngất trời...

Hoàng đế Đại Triệu ban đầu vẫn còn thoải mái ngồi thuyền câu cá, bình tĩnh nghe ngóng động tĩnh tứ phía, nhưng theo cảm xúc đám triều thần càng ngày càng kịch liệt, hoàng đế bệ hạ tựa hồ cũng ngửi thấy một mùi vị bất thường, vì thế bắt đầu chậm rãi thay đổi bộ dạng thu mình trước kia, chậm rãi lộ diện nhiều hơn...

Đệ Ngũ Khinh Nhu đắc tội mười mấy siêu cấp thế gia Trung Tam Thiên, hiện giờ đám thế gia đó đang tìm Đệ Ngũ Khinh Nhu gây chuyện! Mạng Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng còn bao lâu nữa đâu!

Tin tức như vậy, sau khi hoàng đế bệ hạ chứng thực xong, liền lập tức mừng rỡ, cười ha ha.

Thế là, hoàng đế bệ hạ bắt đầu cao giọng xử lý một số chuyện...

Bắt đầu chậm rãi.... Ờ? Sử dụng quyền lực quân chủ?

Oa ha ha! Thật thuận lợi!

Vì thế, hoàng đế bệ hạ Đại Triệu bắt đầu mưu đồ cải cách bí mật, từ lén lút mật nghị ban đầu, chậm rãi biến thành loại yến hội nho nhỏ, rồi lại chậm rãi phát triển tới.... triều đình nghị sự!

Dứt khoát bắt đầu cải cách!

Trong một lần say rượu, bệ hạ không ngờ lại nói với hoàng hậu, cảm khái vạn phần: Trẫm đăng cơ hai mươi năm, nhưng cũng chỉ có lúc này, mới chính thưởng biết được niềm vui của đế quân!

Thậm chí, còn có hai đội quân từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, cờ xí rợp trời: Giết Đệ Ngũ, thanh gian đảng, diệt Khinh Nhu, sạch triều đình!

Trong lúc nhất thời, Đại Triệu gió nổi mây phun.

Trong khoảng thời gian này, Sở diêm vương cũng không có thêm hành động nào. Hoàn toàn bình tĩnh.

Sở ngự tọa biết, loại hiện tượng này, chỉ sợ là Đệ Ngũ Khinh Nhu tự mình dung túng. Với thủ đoạn mạnh mẽ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cường lực khống chế Đại Triệu từ lâu, xuất hiện tình huống như vậy mới là trái lẽ thường!

Mà sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, chỉ sợ, Đệ Ngũ Khinh Nhu chuẩn bị có hành động lớn rồi...

Cho nên, trong loại tình huống này, không nên dây vào.

Tránh cho Đệ Ngũ Khinh Nhu lại theo dây mò tới, vậy thì mình sẽ chết không có chỗ chôn.

Cho nên, Sở diêm vương hiện giờ tọa sơn quan hổ đấu. Cuộc sống thường ngày so với ở Thiết Vân còn thích ý hơn. Ngày nào cũng được xem đám gia hỏa của mấy thế gia, chạy đi chạy lại, ồn ào ầm ĩ, gay gắt một hồi...

Cũng chỉ có mười mấy thế gia này mới mang tới phiền toái chân chính cho Đệ Ngũ Khinh Nhu! Hơn nữa, có bọn hắn ở nơi này làm loạn, Đệ Ngũ Khinh Nhu mới không rảnh tay trùng kiến lại Kim Mã Kỵ Sỹ đường.

Mặc dù có người phụ trách.... Nhưng người khác giải quyết và Đệ Ngũ Khinh Nhu đích thân nhúng tay, lại là hai chuyện hoàn toàn bất đồng...

Các ngươi náo loạn càng lâu, ta lại càng câu kéo được nhiều thời gian....

Cứ loạn đi, loạn nửa năm một năm, ta cũng sao cả, ha ha ha... Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Ngay cả đám bảo hoàng đảng cũng thầm cầu nguyện, đám thế gia này mau chóng xử lý Đệ Ngũ Khinh Nhu dùm đi.

Nhưng sự thực vô tình rất nhanh liền giáng cho Sở diêm vương và đám bảo hoàng đảng Đại Triệu một đòn cảnh cáo!

Trung Tam thiên đột nhiên truyền xuống lệnh triệu tập: Lệnh tất cả đệ tử gia tộc bên ngoài, lập tức trở về Trung Tam thiên! Có tình huống khẩn cấp!

Sau khi nhận được tin tức, đám công tử ca liền lập tức quay về Trung Tam Thiên. Trong đó, bao gồm Ngạo Tà Vân nắm Viêm Dương đao trong tay, cho dù Minh Nguyệt kiếm có rơi vào tay kẻ khác, hắn cũng phải tìm đến mình thôi.

Tạ Đan Quỳnh và Âu Độc Tiếu cũng đi rồi...

Mạc Thiên Vân cũng không thể tránh được, phải trở về.

Lệ Hùng Đồ dây dưa một thời gian dài như vậy rồi, không thu hoạch được gì, lúc gần đi liền giở công phu sư tử ngoạm, cuốn đi không ít vàng bạc tài bảo...

Đồ Thiên Hào học theo, cũng làm việc rất nhiệt tình....

Còn có mấy thế gia, cũng đưa ra các loại yêu cầu: tất cả mọi người đều cảm thấy, khoảng thời gian này thật lãng phí....

Đệ Ngũ Khinh Nhu phải ói ra khối máu, mới tiễn được đám nhị thế tổ này rời khỏi Đại Triệu....

Sau khi căn nguyên của hỗn loạn và rắc rối bỏ đi, người giang hồ trong Trung Châu thành cũng bỏ đi gần hết. Đối diện với đống hỗn độn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường, đối diện với Trung Châu thành gần như biến thành một vùng phế tích, bao nhiêu công sức bỏ ra, giờ chỉ thu lại được một đống hoang tàn, Đệ Ngũ Khinh Nhu nổi bão thật rồi!

Mà đám bảo hoàng đảng cùng thành viên hoàng tộc đoạn thời gian trước vẫn kiêu ngạo, hiện giờ lại càng kiêu ngạo hơn, trực tiếp phải thừa nhận lửa giận ngút trời của Đệ Ngũ tướng gia!

Ngay trong ngày hôm sau, Đại Triệu Trung Châu thành đột nhiên bị tam đại binh đoàn bao vây!

Lập tức, tam đại binh đoàn liền chậm rãi tiến vào Trung Châu. Sau đó, thành vệ quân các thứ của Trung Châu đều bị tập kết toàn bộ. Chỉ trong một ngày, toàn bộ các con đường của Trung Châu thành đều tràn ngập quân lính. Gần như cứ đi hai bước lại có hai người đằng đằng sát khí đứng.

Đệ Ngũ Khinh Nhu trù tính đại thanh trừng đã lâu, lần này, thực hiện không chút lưu tình!

Ngày thứ ba, Trung Châu thành bị máu tươi nhộm đỏ! Mùi tanh xộc thẳng lên trời cao!

Hàn Bố Sở quấn một cái áo khoác da cừu thật dày, ngồi trên một cái ghế bành trầm trọng, nghiêm chỉnh ngồi giữa Ngọ môn! Phía sau, là một đội võ sĩ sát khí tận trời.

Không ngưng có võ sĩ đầu đao nhuốm máu cưỡi khoái mã tiến vào bẩm báo.

Trong tay Hàn Bố Sở cầm một chồng danh sách thật dày, sắp xếp người đi giết! Giống như phát phúc lợi vậy, người nào chết, liền gạch một nét lên tên của hắn trên danh sách. Giết xong một tấm, liền thay bằng tấm khác.

Tịch thu gia sản cả nhà, giết kẻ phạm tội!

Giết sạch cửu tộc!

Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa từng đồ sát như vậy trong Đại Triệu, nhưng lần này hắn chịu đựng đủ rồi, tất sát lệnh một khi phát ra, tuyệt không thu hồi!

Thà giết lầm, tuyệt không bỏ sót!

Thừa tướng tiền nhiệm, thượng thư ngự sử các loại, ngay cả một số hoàng tộc, vương gia, phò mã, vương tử, hoàng thân quốc thích, cũng đang xếp thành hàng, chờ đao tới chém.

Đội quân như lang như hổ một khi xông vào tòa đại trạch viên nào, thì chỉ trong phút chốc, phốc phốc phốc... huyết khí xông lên tận trời, tiếng kinh hô thảm thiết không ngừng vang bên tai, giây lát đi ra, cũng chỉ lại thi thể đầy đất.

Trong hoàng cung, khi Lục Nhân Giáp đại tổng quản hạ lệnh chống cự, thì chỉ thấy tướng quân thủ vệ hoàng cung vẻ mặt nịnh nọt, mở tất cả đại môn, nghênh đón đội quân phản loạn giống nghênh đón cha ruột tiến vào!

Lập tức đại sát tứ phương, không lưu tình một chút!

Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nói qua: Trên thế giới này, đáng ghê tởm nhất chính là thái giám!

Cho nên, những lời này trực tiếp khiến đám thái giám trong hoàng cung không một ai may mắn thoát chết! Vị tướng quân phụ trách nhiệm vụ giết thái giám này, chính là một vị quan viên từng bị Lục đại tổng quản hãm hại. Vị nhân huynh làm một chuyện cực khoái nhân tâm: Lệnh cho người lôi Lục đại tổng quản theo phía sau, mỗi khi giết một tên thái giám, chém một cái đều, đều dí mặt Lục đại tổng quản vào cái cổ vừa mới bị chém đứt, để máu tươi phun vào mặt...

Tiếp đó, lại tiếp tục với một cái cổ khác...

Đợi đến khi giết hết, Lục đại tổng quản cả người đã bị máu tươi tắm rửa vô số lần, chỉ kêu A một tiếng hoảng sợ, sau đó tứ chi run rẩy, cuối cùng mềm oặt đi như một đống bùn nhão... Bị hù chết tươi mất rồi.

Tất cả những người biết được chuyện này, đều hung hăng phun một miếng nước bọt, nói một câu: Xứng đáng!

Quả thực xứng đáng. Nếu phải vì một câu nói của vị tổng quản đại nhân này, mấy vạn người tử vong hôm nay hoàn toàn có thể sống sót. Tuy mọi người bằng mặt không bằng lòng, nhưng ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, gặp nhau chỉ cười ha ha, thế nào chả kéo dài được thêm mấy chục năm...

Nhưng một câu nói của hắn lại khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt! Rốt cuộc khiến cho tất cả đều không thể tránh khỏi!

Trong mắt người bình thường, lần giết chóc điên cuồng này, tựa hồ là một lần phát tiết oán hận tích chứa mấy năm nay của Đệ Ngũ Khinh Nhu: Các ngươi không phải không phục ta sao? Các ngươi không phải muốn dùng âm mưu đối phó ta sao?

Được! Ta đây liền giết sạch! Đỡ các ngươi phải mất công giở trò.

Nhưng chỉ có môt số người sáng suốt nhận ra. Lần thanh trừng này của Đệ Ngũ Khinh Nhu, hoàn toàn là để chuẩn bị! Chuẩn bị cho trận đại chiến với Sở diêm vương và Thiết Bổ Thiên trên chiến trường!

Đệ Ngũ Khinh Nhu mấy năm nay không đích thân xuất thủ, thân lâm chiến trận, nhưng lần này, rốt cuộc cũng phải đích thân chỉ huy cuộc chiến quyết định thiên hạ rồi!

Đại chiến với kình địch trong đời, không cho phép tồn tại bất cứ cản trở nào, càng không cho phép bất cứ thanh âm nào không hài hòa tồn tại! Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu ở ngoài chiến đấu, đám lão gia này lại âm mưu đâm chọc trên triều đường... thì Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chịu không nổi!

Bất kể là lương thảo, quân giới, chiến mã, quân đội hay là hậu cần, tất cả đều phải được điều phối kịp thời. Chỉ cần xuất hiện một sai lần, cũng là vạn kiếp bất phục!

Đối diện với Sở diêm vương, Thiết Bổ Thiên, Thiết Long Thành, tam đại kình địch liên thủ, Đệ Ngũ Khinh Nhu không dám có chút đại ý nào, chỉ cần sơ sẩy một chút, cũng đủ khiến toàn bộ đại quân tan tành!

Nguyên bản hắn cũng không cần, bởi vì bất kể có cầm quyền tại triều hay không, Đệ Ngũ Khinh Nhu đều có tin tưởng nắm chắc hết thảy trong tay. Nhưng những lần thất bại gần đây, tuy rằng đèu là cục bộ, tuy đều không đả thương tới gân cốt, nhưng khiến cho lỏng cảnh giác Đệ Ngũ Khinh Nhu đạt tới mức độ cao nhất!

Sau khi thanh trừng Trung Châu, làn sóng thah trừng lập tức từng đợt từng đợt tràn về khắp các thành thị trong Đại Triệu, một đường huyết tinh.

Tất cả các chức vị để trống, đều bị người hệ Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm giữ.

Trên dưới một lòng.

Nghe nói, sau khi lần thanh trừng này hoàn thành, Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng trên tường thành Trung Châu, nhìn từng tầng từng tầng huyết vụ và vô số oan hồn bay lên khắp cả nước, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói.

"Ta đã từng nói, ta muốn thiên hạ này, thống nhất trong tay ta! Cho dù không thể thống nhất trong tay ta, thì cũng phải từng qua tay ta!"

"So với thiên cổ thống trị, mấy vạn mấy chục vạn, mấy trăm vạn mạng người, có đáng bao nhiêu?"

Khi hắn nói những lời này, gió lớn trên không trung Đại Triệu lạnh thấu xương, tinh kỳ bay phần phật, bên trong trời cao ngàn dặm, đã mang theo từng điểm từng điểm xuân ý.