Vị võ tôn này theo bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm, tung người về phía trước, trường kiếm chém về phía sau, tạo nên một đạo kiếm quang chói mắt.
Tất cả những người nhìn thấy một kiếm này đều thầm hô một tiếng cao minh trong lòng. Trong lúc không hề đề phòng, mà còn có thể phản ứng như vậy, đã là đăng phong tạo cực, vững vàng đứng ở thế bất bại.
Một kiếm này quá tuyệt diệu, tất cả mọi người đều tin rằng, nếu như phía sau có địch nhân, cho dù là vương cấp, cũng bị một kiếm này đỡ được.
Nhưng..
Chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Sát!
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên, hai thanh kiếm chạm vào nhau, thanh kiếm của cửu phẩm võ tôn không ngờ không thể ngăn trở một giây, bị chém thành hai đoạn giống như tờ giấy!
Một kiếm kia vẫn kiên quyết đuổi theo hắn, tốc độ nhanh vô cùng!
Phốc!
Thân hình đang bay đi của vị cửu phẩm võ tôn kia đột nhiên khựng lại, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng.
Ở trên ngực hắn, một đóa huyết hoa tiên diễm đột nhiên nở rộ, mà bên trong đóa hoa đó, lại là một mũi kiếm hàn quang lạnh lẽo. Vị cao thủ cửu phẩm võ tôn này mang theo một vẻ mê man không dám tin, cúi đầu nhìn nửa thanh kiếm đã xuyên thấu trái tim mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin!
Sưu!
Mũi vừa xuyên thấu qua lồng ngực liền lóe lên một cái, đột nhiên thu về. Mà quái nhân toàn thân trắng toát lại mang kiếm, hóa thành một cái bóng mơ hồ trong gió tuyết, vọt tới một vị cửu phẩm võ tôn khác!
Ở phía sau, vị cửu phẩm võ tôn vừa trúng kiếm vô lực ôm lấy ngực, chậm rãi ngã xuống, động tác của hắn giống như một thước phim quay chậm, mà ở phía sau hắn bạch y nhân thần bí kia động tác lại nhanh như thiểm điện!
Một nhanh một chậm, quá đối lập!
Chỉ là một kiếm vừa rồi vừa chuẩn vừa độc, không ngờ trực tiếp đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của một vị cửu phẩm võ tôn!
"Đại ca!"Vị cửu phẩm võ tôn còn sót lại hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng nộ thét dài: "Hỗn đản! Ta giết ngươi!"
Vung kiếm, không ngờ bỏ qua Ô Vân Lương, điên cuồng xông lên nghênh đón!
Nhưng đúng lúc này, cái bóng trắng mơ hồ đột nhiên sưu một tiếng, lui trở về phía sau.
Hắn rõ ràng đang toàn lực xông về phía trước, nhưng trong nháy mắt này, lại đột nhiên rút lui về phía sau, thì ra tất cả động tác của hắn đều là rút lui lại, nhưng ở trong mắt người khác, lại là đang tiến lên phía trước!
Đây là một loại bộ pháp cực đoan, có thể lừa gạt thị giác mọi người trước mặt!
Như tiến như lui, như tới như về!
Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương đều kinh hô trong lòng!
Quá quen thuộc!
Kinh Hồng Vân Tuyết bộ!
Nhưng dạng Kinh Hồng Vân Tuyết bộ như vậy, đã vượt ra khỏi phạm vi mà hai người có thể lý giải rồi!
Vị cửu phẩm võ tôn kia rống giận như sấm động, liều lĩnh xông tới, nhưng đúng lúc này, ở dưới lớp tuyết phía sau lưng hắn, đột nhiên vụt lên một cái bóng trắng!
Một kiếm như kinh lôi! Vẫn là nhắm thẳng vào ngực! Bạch y nhân, không ngờ lại có tới hai! Chứ không phải là một!
Mà trường kiếm của bạch y nhân trước mặt cũng ngân vang như phong lôi, đâm vào lồng ngực một vị lục phẩm võ tôn bên cạnh! Nhân kiếm hợp nhất! Điên cuồng trung kích!
Vị lục phẩm võ tôn này kinh hãi tới cực điểm, kinh hô một tiếng, liều mạng xuất kiếm, nhưng đối phương không ngờ không hề né tránh, xoạt một tiếng, một kiếm rõ ràng đã đâm vào bụng hắn, nhưng, bạch y nhân cũng mang theo một đóa huyết hoa, từ trong thân thể vị võ tôn... lao ra ngoài!
Đúng vậy, từ trong thân thể đối phương... lao ra ngoài!
Toàn thân bạch y nhân đều bị nhuộm thành màu máu, trên bụng có một cái lỗ máu gần như trong suốt, là bị trường kiếm đối phương đâm trúng. Dừng lại trên mặt tuyết, ở trên người hắn, vẫn còn dính đầy mảnh vụn lục phủ ngũ táng vị lục phẩm võ tôn kia...
Ở phía sau lưng hắn, vị lục phẩm võ tôn kia chỉ còn lại hai cái chân, hai cánh tay, một cái đầu, cùng một lớp da nối liền tất cả từ cổ tới cho tới bụng, còn thân thể đã hoàn toàn biến mất! Biến thành một cái động lớn!
Cái động lớn như vậy, đủ để một con dã lang... chui qua rồi!
Tròng mắt trên đầu vị lục phẩm võ tôn này không ngờ vẫn còn trợn tròn lên, bịch một tiếng ngã nhào xuống đất, thân thể chia thành năm khối...
Đầu, hai chân, hai tay...
Không có thân thể...
Phía sau, vị cửu phẩm võ tôn kia đỏ mắt gầm rống xông tới, nhưng khi mới vọt đi được một nửa thì đột nhiên kêu thảm một tiếng. Trên ngực bỗng "phụt" một tiếng, một mũi kiếm sắc bén chui ra. Lóe lên hàn quang lạnh lẽo rồi biến mất. Nguồn: http://Trà Truyện
Hắn đột nhiên gầm lên, hung hăng vỗ một chưởng về phía sau, người tập kích phía sau nhanh chóng lui lại, cũng đánh ra một chưởng nghênh đón, bịch một tiếng, bạch y nhân đó bay ra ngoài giống như diều đứt dây, mà ở trên ngực vị cửu phẩm võ tôn, vị trí trái tim, cũng có một cái lỗ máu thấu người, điên cuồng phun ra máu tươi!
Hắn cười thảm một tiếng, lẩm bẩm nói: "Vẫn còn một, vẫn còn một!" Khi tất cả mọi người còn chưa hiểu được lời hắn nói có ý tứ gì thì hắn đã ngã xuống, không còn nửa điểm động tĩnh.
Trong chớp mắt thôi, đã có hai vị cửu phẩm võ tôn và một vị lục phẩm võ tôn chết thảm đương trường!
Tất cả mọi chuyện này đều chỉ xảy ra trong phút chốc, quả thực là quá nhanh, khiến cho tất cả mọi người có một loại ảo giác: cho dù toàn thân có mọc ra toàn mắt là mắt, thì cũng tuyệt đối không thể nhìn thấy tất cả chi tiết.
Toàn bộ thiên địa đều trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở dốc cũng đình chỉ toàn bộ.
Ai nấy đều mở to mắt mà nhìn, đứng ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy đầu óc là một đống hỗn độn
Hoàn toàn không thể tin được!
Đám võ tôn Kim Mã Kỵ Sỹ đường một phút trước vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, lúc này lại hoàn toàn choáng váng!
Địch nhân đã giống như đèn cạn dầu, chỉ là không muốn trả giá quá lớn, chậm rãi mài chết... Nơi này chính là một vùng núi rừng mênh mông, cho dù địch nhân có thể mời tới cao thủ cứu viện tới, thì cũng không thể tìm tới đây ngay được. Mà lúc đó, có hạ tuyệt thủ cũng không chậm.
Dù sao tất cả mọi người đều đã chiến dấu, truy đuổi lâu như vậy, bết kể là địch hay ta, đều đã tiêu hao hết sạch khí lực, cho dù là cửu phẩm võ tôn, cũng gần như sức cùng lực kiệt rồi. Có thể tiết kiệm một điểm khí lực thì tiết kiệm. Nếu như nóng vội, rất có thể sẽ bị đối phương kéo theo chết cùng... Đến loại tình huống này rồi, ai nguyện ý làm đệm lưng chứ?
Dù sao cứ mỗi một khắc qua đi, đối phương lại suy yếu đi một phần lực lượng. Hiện giờ, đối phương ngay cả cầm kiếm cũng không nổi rồi. Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ chờ phát động một kích cuối cùng, nhiệm vụ lần này có thẻ chấm dứt. Sau khi trở về, quan to lộc hậu đang chờ đón...
Hơn nữa, còn có thể đả kích nặng nề địch nhân lớn nhất, Sở diêm vương!
Có thể nói, nếu như Sở diêm vương sụp đổ, cuộc chiến lưỡng quốc Đại Triệu thắng rồi. Cuộc chiến hôm nay sẽ đặt nền móng cho tất cả. Ảnh hưởng của nó thật sự rất lớn, khó nói nên lời!
Nhưng nào ai ngờ tới, thế cục tuyệt hảo như thế lại đảo lộn trong nháy mắt! Lòng vừa mới bắt đầu vui mừng, thì lại bị đánh rớt xuống vực sâu không đáy.
Hai vị cửu phẩm võ tôn bị đánh chết giống như sét đánh không kịp bưng tai, biến thành hai cỗ thi thể! Bị chết oan chết uổng!
Còn vị lục phẩm võ tôn kia lại càng thảm hại hơn, trong nháy mắt đã bị đối phương đánh tan xương nát thịt...
Xa xa chợt có thanh âm truyền tới, mọi người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bạch y nhân vừa đánh lén vị cửu phẩm võ tôn thứ hai đã đứng lên, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng thân thể lại thẳng tắp như thương, cứ như vậy từng bước từng bước đi thẳng tới.
Theo hắn tiến tới gần, mọi người rõ ràng cảm giác được một thanh kiếm chớp động hàn quang, bộc lộ phong mang, giống như có thể chém nát tất cả, đang chậm rãi tới gần!
Kiếm khách!
Thì ra đây là một vị kiếm khách!
Tôn cấp kiếm khách! Chẳng trách lại có thể dễ dàng dánh lén một vị cửu phẩm võ tôn như vậy!
Người này áo trắng tóc bạc, ngay cả khuôn mặt lông mày cũng là màu tuyết trắng, giống với thân thể. Cho dù có đứng ngay trước mặt, cũng không mà thấy rõ được tướng mạo của hắn.
Đúng lúc này, bạch y nhân xuất hiện đầu tiên cũng chậm rãi xoay người lại. Hiện giờ hắn đã biến thành huyết y nhân, càng không thể thấy rõ bộ dáng nữa.
Duy chỉ có ánh mắt sắc bén và khí chất phong duệ kia mới nói cho mọi người biết: "Đó cũng là một vị kiếm khách!"
Kiếm khách! Trong nháy mắt, tất cả người của Kim Mã Kỵ Sỹ đường đều có cảm giác muốn khóc.
Trong Hạ Tam Thiên này, kiếm khách tổng cộng có mấy vị? Bình thường cho dù gặp được một vị kiếm khách, cũng là rất hi hữu rồi. Hiện giờ, trong thời điểm sức cùng lực kiệt, không ngờ lại xuất hiện tới hai người!
Loại chuyện này, thật sự khiến người ta cảm thấy không nói nên lời!
Tuy hai người đều bị thương, nhưng khí thế cũng không giảm
Nếu tính cả Đàm Đàm nữa, thì tình thế nơi này không ngờ đã hoàn toàn đảo lộn. Phe Mạnh Siêu Nhiên biến thành năm người, mà phe Kim Mã Kỵ Sỹ đường không ngờ lại biến thành bốn. Ở trên nhân số, ngược lại đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Đàm Đàm thả lỏng tâm thần, chỉ cảm thấy cả người toàn vết thương là vết thương, không chỗ nào không đau, nóng rát, toàn thân không còn nửa điểm khí lực, đặt mông ngồi xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Hắn đã sớm thoát lực, chỉ gắng gượng chống đỡ, khiến cho mình không ngã xuống. Ngay khi tâm thần buông lỏng, hắn nào có thể duy trì được nữa?
Ô Vân Lương nghi hoặc nhìn hai bạch y nhân trước mặt, trong trí nhớ, dường như không có hai người như vậy tồn tại. Hai người này tới từ nơi nào? Tại sao lại trợ giúp mình? Nhưng bất kể thế nào, hiện giờ cũng tạm thời thoát khỏi nguy cơ rồi.
Mạnh Siêu Nhiên vẫn bình tĩnh quan sát địch nhân như cũ, thản nhiên nói: "Các ngươi muốn tiếp tục nữa sao?"
Nhưng lời này của hắn, ám chỉ mãnh liệt: "Đây là mai phục ta chuẩn bị từ trước rồi! Các ngươi đã chui vào bẫy của ta!"
Bốn vị võ tôn Kim Mã Kỵ Sỹ đường nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan.
Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Chúng ta vốn không oán không cừu, cuộc chiến hôm nay, đến đây là kết thúc. Nếu chư vị không muốn táng mạng ở chỗ này, Mạnh mỗ sẽ không tiễn nữa."
"Đây là cái bẫy của ngươi? Ngươi bố trí từ trước?" Vị nữ võ tôn kia không tin tưởng nói.
"Có thể đúng, cũng có thể không...." Mạnh Siêu Nhiên lập lờ nói nước đôi: "Chỉ là không nghĩ tới... lại đúng lúc như thế...." Sở dĩ Mạnh Siêu Nhiên nói như vậy, chính là nhìn ra thân phận một người trong đó.
Tuy hắn không thấy rõ diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia, Mạnh Siêu Nhiên liền nhận ra được: Ngươi này chính là Sở Dương! Đồ đệ của mình! Bất kể Sở Dương biến hóa như thế nào, nhưng làm sao có thể qua mắt người đã nuôi hắn lớn lên chứ?
Chính điều này khiến Mạnh Siêu Nhiên hạ quyết định trong nháy mắt.
Mình và đại sư huynh vốn đã mất đi chiến lực, chỉ là thần kinh vẫn bị kéo căng nên vẫn duy trì được. Nhưng lúc này cứu binh xuất hiện, lại theo bản năng thở phào một hơi. Một hơi vừa thở ra, hai người mình ngay cả đứng vững cũng là vấn đề.
Chứ đừng nói tới chiến đấu!
Mà nếu là Sở Dương, tuy thoạt nhìn có tiến bộ rất lớn, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cho dù có tiến bộ thì cũng tiến bộ được bao nhiêu? Huống chi, tuy đánh lén thành công, nhưng trên bụng hắn hiện giờ đã có một vết thương nặng nề! Đây chính là thương thế đủ để trí mạng. Cứ tiếp tục chiến đấu, thương thế lại càng nặng thêm, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi...
Mà người còn lại, tuy cũng giết một vị cửu phẩm võ tôn, nhưng thương thế cũng không nhẹ. Vệt máu trên khóe miệng đỏ tươi, chính là máu của phủ tạng. Nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ khó giữ được tính mạng.
Cho nên Mạnh Siêu Nhiên lập tức hạ quyết định này.