Sở Dương mệt mỏi nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Trần đường chủ, ngươi hãy ra ngoài trước đi. Thiến Thiến, người cũng ra ngoài đi".
Hai người lo lắng nhìn Sở Dương, rổ cuộc cũng đi ra ngoài, họ biết rằng Sở Dương muốn nói chuyện riêng với Thiết Bổ Thiên. Hơn nữa lần nói chuyện này chỉ sợ sẽ không vui vẻ gì!
Nhìn hai người rời đi, Sở Dương lẳng lặng thật lâu không nói gì.
"Cô đang nghe" Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng nói.
"Thực ra ta cũng không muốn nói gì, nhưng nghĩ một lúc lâu thì vẫn phải nói" Thanh âm Sở Dương có chút bén nhọn nói: "Theo y của ta, Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, người là Thái tử thì tất nhiên nên ở bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng".
"Thậm chí, dưới con mắt của các đại thần, sự sống chết của Hoàng Thượng cũng ảnh hưởng đến vận mệnh của Thiết Vân quốc, vậy nên Thái tử càng cần phải ở đó, càng cần dùng lực lượng lớn nhất, vì Hoàng Thượng chữa bệnh!"
"Điều này rất nên làm. Với tư cách là một người làm con, việc đưa ra quyết định như vậy thì chẳng ai có thể trách cứ được gì!" Sở Dương lẳng lặng nói: "Nhưng người ngàn vạn chớ có quên, người còn là một vị Quân vương!"
"Những lý do vừa rồi trong tất cả các trường hợp đều có thể nói rất tốt, đều có thể khiến người khác lý giải, nhưng duy nhất trong quân đội thì không thể!" Sở Dương nặng giọng nói.
Thiết Bổ Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng Sở Dương lại không cho hắn có cơ hội để nói, rất nhanh ngắt lời nói: "Quân đội, tôn trọng là mệnh lệnh! Binh lính ở bên trong quân đội, chẳng sợ cha mẹ nằm ở trên giường chỉ còn lại có một hơi, nhưng chỉ cần quân đội ra lệnh triệu tập, sẽ lập tức lên đường, lao tới chiến trường! Tới trễ một khắc, chính là đầu người rơi xuống đất!"
"Quân pháp vô tình! Quân pháp sẽ không nói tới lý do, cho dù là phụ thân bệnh nặng hay mẫu thân bệnh nặng thì bọn họ cũng chỉ có một con đường là phục tùng mệnh lệnh!" Sở Dương thản nhiên nói: "Đêm qua cũng như vậy, lệnh vừa đưa ra, gần bốn nghìn người liền bỏ mạng ở nơi này". Nguồn truyện: Trà Truyện
"Thử hỏi Thái tử điện hạ, có thể bồi thường cho bọn hắn cái gì?" Sở Dương bén nhọn hỏi: "Có bồi thường cái gì có thể bù lại thống khổ một mẫu thân mất đi con, một thê tử mất đi trượng phu?"
"Chiến tranh vô tình, hy sinh ở chiến trường là điều khó tránh! Bao nhiêu năm nay, có tới hàng trăm vạn nam nhi chết trận ngoài sa trường, không ai nói gì! Đây là hy sinh tất yếu!" Sở Dương nói: "Nhưng mà khi không nhất thiết phải hy sinh, hoàn toàn có thể tránh khỏi hy sinh phát sinh, hối hận gì, bồi thường gì, đều là vô bổ!"
Thiết Bổ Thiên lẳng lặng đứng đó nghe Sở Dương nói. Hắn biết, hôm nay Sở Dương có chút kích động. Cho nên hắn cái gì cũng không nói…
" Sở Ngự Tòa, ngươi nói như vậy có phải hơi quá không?" Một Ảnh tử thị vệ xuất hiện, lạnh lùng nói.
"Ta không phải thuộc hạ của Thiết Bổ Thiên!" Sở Dương cũng lạnh lùng nói: "Ta tới đây để hỗ trợ, mà bao nhiêu người đặt hy vọng lên chúng ta, bảo vệ cũng là giang sơn Thiết gia! Nếu ngay cả Thiết Bổ Thiên chính mình không thèm để ý, chúng ta càng không cần phải để ý tới!"
Sở Dương nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Ảnh tử kia nói: "Nếu như lời thật khó nghe, như vậy, Thái tử điện hạ có thể không nghe! Cũng có thể lựa chọn trục xuất ta ra khỏi đây!"
Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng, phất tay ngăn lời nói của Ảnh tử lại nói: "Sở Ngự Tòa hôm nay nên nghỉ ngơi dưỡng thương, việc ngày hôm nay, cô… có sai lầm! Đợi mấy ngày nữa, cô sẽ lại tới thỉnh tội với Sở Ngự Tòa!"
Khi hắn đi tới cửa, Sở Dương lạnh lùng nói: "Những chiến sĩ tử trận, thi thể còn chưa lạnh! Những tên Kim Mã Kỵ Sĩ đường còn lại vẫn chưa đền tội! Thái tử điện hạ, chớ để rét lạnh tâm các tướng sĩ!"
Thiết Bổ Thiên dừng lại trước cửa, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sở Dương nằm mạnh lên giường, híp mắt nghĩ lại toàn bộ sự tình.
Sự việc ngày hôm nay, Sở Dương có chút xúc động. Hắn cũng muốn khống chế nhưng một khắc nhìn thấy Thiết Bổ Thiên, hắn lại bỗng nhiên quyết định, không hề khống chế!
Thiết Bổ Thiên là một Vương giả.
Nhưng lỗi lầm như vậy thì một người làm Vương giả tuyệt đối không thể phạm!
Dĩ nhiên, hắn có lý do, nhưng có lúc lý do, cũng không nhất định đại biểu cho có thể chấp nhận được! Nếu là về sau, thời điểm tình thế càng ngày càng ác liệt, Thiết Bổ Thiên còn kiên trì một phần hiếu tâm này, có khả năng sẽ làm cho Thiết Vân rối loạn trước đó chưa từng có!
Bởi vì Thiết Thế Thành đã không còn sống bao lâu nữa!
Thiết bổ thiên mặc kệ là tình nguyện hay là không thể chấp nhận, đều phải từ giờ bắt đầu học chấp nhận!
Dùng phương thức cực đoan như vậy đã ép một đứa con hiếu thuận trở thành một vị Vương giả đủ tư cách khó tránh khỏi là quá máu lạnh, nhưng Sở Dương cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Bởi vì Thiết Bổ Thiên nếu như không thể thay đổi tư tưởng cho mình, vậy thì trận chiến giữa Sở Dương và Đệ Ngũ Khinh Nhu thật không thấy có một tia hy vọng thắng lợi nào cả!
"Phái người tới hoàng cung canh giữ, chỉ cần Đỗ tiên sinh có thời gian thì lập tức mời ông ấy tới đây!" Sở Dương lạnh lùng hạ lệnh: "Ngoài ra, Thiến Thiến, người lập tức tới Thiên Binh Các mời Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương tới đây".
Sở Dương muốn kê một liều thuốc mạnh! Mà hiện tại chính là cơ hội thích hợp nhất.
Nửa canh giờ sau, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương xuất hiện trước mặt Sở Dương.
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Cố Độc Hành thân thiết hỏi.
"Vẫn chưa chết được" Sở Dương cười cười rồi vẻ mặt lập tức nghiêm nghị hẳn lên nói: "Độc Hành, Vô Thương, có một việc, ta vốn định làm khá lâu rồi, bất quá, hiện tại xem ra, phải lập tức giải quyết! Chuyện này, hai người có thể giúp ta".
"Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói!" Hai người Cố Độc Hành rất thẳng thắn, hiện tại bọn họ đang nhàn rỗi tới mức xương cốt ngứa ngáy rồi.
Kỷ Mặc sau khi bị thương trở về liền thổi phồng mọi việc lên, mọi người vừa nghe hắn cùng Sở Dương đi làm chuyện lớn như vậy đều vô cùng ngưỡng mộ, hận đã không góp sức vào một trận chiến đó.
"Ta cần hai người giúp ta giết vài người!" Ánh mắt Sở Dương lãnh khốc sáng rọi, từ từ nói: "Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất!"
Sở Dương vẫn luôn hoài nghi, tại sao bệnh tình của Thiết Thế Thành lại cứ kéo dài mãi không khỏi như vậy, sớm không chuyển xấu muộn không chuyển xấu mà lại đúng vào thời khắc then chốt thì đột nhiên chuyển xấu? Hơn nữa lại còn nặng tới mức cần hai vị Vương cấp cao thủ toàn lực dùng nguyên khí hộ mệnh?
Chuyện này… thật quá trùng hợp!
Nếu như nói trong chuyện này không có dính líu đến Đỗ Thế Tình, thì có đánh chết Sở Dương cũng không tin.
Nhưng làm việc này vẫn cần phải có thời gian. Trong khoảng thời gian ngắn Đỗ Thế Tình không thể làm được chuẩn xác như vậy.
Dựa theo thời gian dự tính, có lẽ là sau khi Khổng Thương Tâm bị thương, lại qua một khoảng thời gian nữa, sau đó Hắc Ma rút khỏi thành Thiết Vân, thì mình mới bắt đầu điều tra toàn thành.
Chính là ở thời điểm toàn thành liên tục điều tra, hoặc là người chủ sự Kim Mã Kỵ Sĩ đường ở thành Thiết Vân giả phát hiện nguy cơ rất lớn, vì dời đi lực chú ý của Thiết Vân, mới ở trên người Thiết Thế Thành động cân não.
Ít nhất, Thiết Thế Thành ra loại chuyện này, có thể hoàn toàn kiềm chế Thiết Bổ Thiên cùng hai vị cao thủ vương cấp bên người hắn! Như vậy, đối với Thương Khổng Thương cùng Âm Vô Pháp đã bị tâm thương mà nói, không thể nghi ngờ chính bớt đi hai uy hiếp lớn nhất...
Cũng vì nghĩ tới đây nên Sở Dương mới cảm thấy không hài lòng với việc Thiết Bổ Thiên ở trong cung quá lâu không ra. Với thông minh trí tuệ của Thiết Bổ Thiên vốn sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy của kẻ địch, nhưng hắn cũng tựa như căn bản không có suy nghĩ gì, mà lập tức đi hoàng cung!
Điều này khiến Sở Dương phát hiện nhược điểm lớn nhất của Thiết Bổ Thiên: Thiết Bổ Thiên tuy rằng anh minh cơ trí, làm việc cũng đủ quyết đoán đủ tàn nhẫn, nhưng có một chút làm cho người ta trong lòng không thoải mái: Hắn quá cảm tính!
Cảm tính… thứ này ở trên người một người phụ nữ thì thực đáng yêu, nhưng khi ở trên người một gã đàn ông, mà còn là Thái tử của đất nước, một vị quân vương trong tương lai thì thật là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái …
Nếu như muốn ảnh hưởng tới Đỗ Thế Tình… thì phải làm thế nào?
Bản tính Đỗ Thế Tình sẽ không làm những chuyện này, hắn cũng sẽ không liên lạc với Đệ Ngũ Khinh Nhu, điểm này Sở Dương có thể khẳng định. Nỗi hận trong lòng Đỗ Thế Tình đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu không phải là giả, vậy thì chính là người bên cạnh rồi?
"Người ta muốn các ngươi giết chính là…" Sở Dương nghiêm giọng nói: "Trăm ngàn không cần bại lộ hành tích".
"Yên tâm! Việc này quá đơn giản!" Đổng Vô Thương ha ha cười, vẻ mặt có chút chờ mong.
Cố Độc Hành nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt đột nhiên lộ ra sát khí sắc bén.
Trình Vân Hạc đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo!
***
Đêm qua, sau khi hắn an bài xong thì liền rời khỏi đó. Nhưng mới qua có một canh giờ mà nơi đó lại xảy ra một trận đại chiến quy mô lớn như vậy. Thanh âm chiến đấu kịch liệt, hắn ở bên ngoài cách xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng!
Nhưng thời điểm này, hắn lại hoàn toàn bất lực! Chỉ có thể hết sức khống chế xúc động cho người tiến đến trợ giúp, yên lặng chờ đợi.
Câu nói chấn động cửu thành của Khổng Thương Tâm "Chớ để ta chết không nhắm mắt!" Hầu như làm cho cả thành Thiết Vân từ trong ngủ say hoàn toàn bừng tỉnh!
Lúc đó, Trình Vân Hạc có thể cảm giác được: Khổng Thương Tâm xong rồi!
Chẳng bao lâu sau đó, Âm Vô Pháp mình đầy thương tích giống như một cái bao tải rách nát đột nhiên xông vào, hắn chỉ run rẩy nói một câu liền lâm vào hôn mê sâu!
"Đi… cứu nhị ca của ta!"
Trình Vân Hạc một khắc nọ, tựa như là ở một cái nháy mắt đã trải qua tang thương biến hóa, thiếu chút đã khống chế không được!
Hắn vội vàng sắp xếp người đưa Âm Vô Pháp đi, xóa bỏ toàn bộ dấu vết, hắn biết rằng đội quân truy kích chẳng bao lâu sẽ đuổi tới đây. Quả nhiên, một lúc sau, từng đội quan điều tra lần lượt tới, tất cả các ngóc ngách đều kiểm tra hết, ngay cả một tấm chăn bông cũng lật lên kiểm tra…
Đến khi tất cả mọi chuyện yên ắng trở lại thì trời cũng đã sáng.
Vết thương của Âm Vô Pháp vô cùng nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng, nhưng hắn đã dùng Linh Ngọc Sâm một lần rồi, có dùng nữa cũng không có tác dụng, Trình Vân Hạc chỉ có thể cho hắn uống Mộng Hồn Dịch. Sau đó bắt đầu lập tức an bài rút đi!
Mộng Hồn Dịch chỉ có thể duy trì trong thời gian một tháng, nội trong một tháng nếu không thể trở về ĐạiTriệu thì Âm Vô Pháp nhất định sẽ chết.
Nhưng hiện tại, thành Thiết Vân đang thần hồn nát thần tính, hỗn loạn không yên, bốn cổng đều đóng để kiểm tra gian tế, ra ngoài bằng cách nào đây?
Trình Vân Hạc hiện tại vì chuyện này mà ngày ngày mày cau chặt. Hắn tìm không ít quan viên, muốn mượn cớ buôn bán để ra khỏi thành nhưng đáp lại chỉ là những câu xin lỗi.
Trình Vân Hạc suy nghĩ thật lâu, thế nhưng không có một biện pháp an toàn ổn thỏa nào có thể thoát thân mà đi!
Thậm chí, kể từ ngày hôm đó, chim cắt vô hình đưa thư hắn cũng không dám thả. Bởi vì ngày nào đêm nào cũng có người đang theo dõi ở trên không trung, chim cắt vô hình phải bay một quãng thời gian ngắn mới có thể bay lên trời cao, mà trong thời gian đó với đội quân giám sát đông đảo như hiện nay, chỉ sợ tuyệt đối sẽ bị người phát hiện!
Một khi phát hiện, chính là tai ương ngập đầu!
Không có cách nào liên lạc, Trình Vân Hạc lòng nóng như lửa đốt.
Tướng gia Đệ Ngũ Khinh Nhu nếu biết sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này, không biết sẽ có phản ứng gì?