Sở Dương cười nói: "Chính là Tạ Đan Phượng Tạ cô nương chứ ai, ngày thường hai người bọn họ dính nhau như keo như sơn, nếu không phải lần này gặp Thiên Ma chi chiến, phiêu lưu quá lớn, thì hai người cũng sẽ không tạm thời tách ra. Uhm, mấy ngày nữa có thể đến chào sư phó, hiếu thuận sư phó."
Suy nghĩ của Mạnh Siêu Nhiên thay đổi liên tục, nhớ lại chuyện ngày đó chính mình, Đàm Đàm cùng gặp cô nương Tạ Đan Phượng kia, không khỏi buồn cười, lập tức nở nụ cười nhàn nhạt: "Hai huynh đệ các ngươi đều có hồng nhan tri kỷ làm bạn, con đường tiến về phía trước không cô đơn, hiện giờ vi sư có muốn không nhận mình là lão nhân cũng không được!"
Nhưng hắn bỗng sợ run cả người.
Hai người mà hắn đau đầu nhất lại kết thành vợ chồng, nhưng lại muốn tới hầu hạ hắn, hiếu thuận hắn..." Thật sự là suy tới cũng cảm thấy nổi hết da gà. Mạnh Siêu Nhiên vân vê râu, trong lòng nghĩ: có thể ta bị hai người bọn họ hiếu thuận vài ngày, là đã bị hiếu thuận đến mức quy thiên rồi quá?
Lúc đó thật đúng là đánh không chết người mà bình thường lại có thể tức chết người...
Sở Dương cười làm lành nói: "Sư phó nói làm sao vậy, làm sao ngài lại già cơ chứ, ai dám nói ngài già, vậy chắc chắn là người nọ không có mắt!"
Mạnh Siêu Nhiên vẫn thản nhiên tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Ánh mắt nhìn xa vời về phía hư không, có chút tự giễu, cũng có chút kiêu ngạo, nhẹ giọng nói: "Năm đó... Liên tục hai năm, năm thứ nhất, ta ở cổ miếu đầy tuyết rơi, nhặt được một đứa con nít, năm thứ hai, ta ở dưới vách núi đen, lại nhặt được một đứa con nít, hiện tại, hai đứa trẻ đều đã trưởng thành..., ha hả a..."
Trong ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên tràn đầy sương mù, nói: " Tâm huyết nửa đời của ta, đều trút xuống trên người hai đứa trẻ này, nhưng cho dù là mơ, thì cũng không ai có thể tưởng ra được, hai đứa trẻ con ta nhặt được, một người trong đó thành Cửu Kiếp kiếm chủ danh chấn thiên hạ, chúa tể thế giới Cửu Trọng Thiên: mà người còn lại, lại thành Ma vương thứ nhất uy chấn thiên hạ của Tam Tinh Thánh Tộc, người khác bồi dưỡng thì nhiều nhất cũng chí là chí tôn, ta lại bồi dưỡng ra kiếm, ra ma, vương giả trong kiếm, vương giả trong ma...."
Mạnh Siêu Nhiên cúi đầu, nhìn Sở Dương: "Dương Dương à, ngươi có biết cả đời này sư phó kiêu ngạo đến cỡ nào..., trong toàn bộ thiên hạ này, có ai có thể may mắn hơn sư phó cơ chứ? Lại có ai mà không ao ước được như sư phó cơ chứ?"
Sở Dương cũng nở nụ cười ấm áp, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cho dù người khác muốn có được đồ đệ như vậy, thì cho dù có đánh vỡ đầu đều không gặp được đấy, nhưng sư phó tiện tay liền nhặt được hai đứa, mỗi năm một đứa, đúng là vô cùng nhẹ nhàng rồi, ta đoán rằng năm đó ngài không quá rảnh rỗi rồi, nếu không mấy năm nay đã có mười mấy cái truyền thuyết, truyền kỳ, kỳ tích, thần tích và vân vân sinh ra rồi."
Mạnh Siêu Nhiên cười to ầm ĩ, không còn lạnh nhạt như trước nữa.
"Ta có hai đồ đệ như các ngươi, thì cuộc đời này cũng chẳng có đòi hỏi gì nữa?" Mạnh Siêu Nhiên cười ha hả: "Buổi tối, cùng nhau uống say một trận, để chúc mừng việc này!"
Trong lòng Sở Dương đau xót, vội vàng chuyển hướng đề tài, nói: "Lần này đồ nhi tới, là có tin tức tốt muốn nói cho sư phó. Hoàn Hồn thảo mà sư nương cần, hiện giờ ta đã có được.
Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, có thêm một tia hồng nhuận.
Sở Dương thiếu chút nữa là ngây người.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên chính mình nhìn thấy sư phó biểu lộ ra vẻ mặt kích động. Có thể thấy được địa vị của Dạ Sơ Thần ở trong lòng sư phó quan trọng tới cỡ nào.
"Thật ra việc này cũng không phải là công lao của đồ nhi, mà chính là chất nhi Dạ Thí Vũ của sư nương, hắn ở bên ngoài suốt một năm, chỉ vì tìm kiếm vị linh dược này, có thể nói là chịu vô số gian khổ, rốt cuộc thì hắn cũng tìm được rồi, nhưng Dạ gia gặp phải lần tai hoạ lớn này nên bị tiêu diệt, Dạ Thí Vũ phải ở nhà thủ mộ, không thể tự mình đưa lại đây cho sư nương, cho nên mới nhờ ta đưa tới." Đương nhiên Sở Dương không biết được, thời điểm hắn nói ra những lời này, thì Dạ Thí Vũ đã đi mất không biết tung tích...
"Thì ra là thế, trời xanh phù hộ." Khuôn mặt Mạnh Siêu Nhiên tỏ ra vui mừng, lập tức lại thở thật dài: "Nếu như Sơ Thần có thể tỉnh lại, biết được Dạ gia đã không còn, biết được Hàn Vũ đã chết thật lâu..., ta thật sự không biết được, nàng có chịu đựng nổi không..."
"Nhưng nếu như sư mẫu vĩnh viễn không hề tỉnh lại, thì đó là một việc đau khổ cỡ nào?" Sở Dương nói: "Nhất là hiện tại chúng ta có khả năng làm cho nàng tỉnh lại, nhưng lại không làm, vậy sư mẫu sẽ như thế nào đây?"
Sắc mặt Mạnh Siêu Nhiên buồn bả thật lâu, nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, con người nên nhìn về phía trước đấy."
Sở Dương cùng Mạnh Siêu Nhiên im lặng, đi vào trong phòng Mạnh Siêu Nhiên.
Ở bên trong phòng, có một bàn rượu nhỏ, hai chén rượu, một bình rượu ngon, hình như đang kể chuyện gì đó...,
Trong lòng Sở Dương chỉ có thể thở dài.
Huynh đệ là cái gì?
Thật ra mỗi người đều không có đáp án như nhau.
Nhưng ở chỗ Mạnh Siêu Nhiên, chính là như thế.
Đừng bàn về ba câu thiên địa, mặc kệ một chén rượu sinh tử ra sao.
Một chén rượu, nhân gian cũng tốt, U Minh cũng được, cùng ở nhân gian cũng tốt, âm dương cách biệt cũng thế.
Huynh đệ, ta với ngươi uống rượu.
Uống khi còn sống, uống đến lúc chết!
Sau đó chúng ta gặp nhau dưới Hoàng Tuyền rồi tiếp tục uống!
Người cũng tốt, hồn cũng thế, tình này vĩnh viễn không phai, cho dù xuống suối vàng vẫn khó quên, vĩnh cửu ở tại trong lòng!
Một lúc lâu sau, Sở Dương rời khỏi tiểu viện của Mạnh Siêu Nhiên, quay đầu nhìn lại, bên cạnh một chiếc đèn nhỏ, có người đang cúi đầu khóc, có người đang ôn nhu an ủi.
Đó là Dạ Sơ Thần cùng Mạnh Siêu Nhiên.
Hai người kia, đã tự thành một thiên địa.
Sở Dương thở dài thật sâu.
"Ta sẽ không đi lên đó, đời này kiếp này, ta an cư ngay tại Sở gia rồi. Nơi này là nhà của đồ đệ ta, cũng là nhà của ta.
"Đôi lúc, ta sẽ cùng Sơ Thần cùng đi ra ngoài một thời gian, nhìn xem sông núi, nhìn xem cảnh đẹp trên đại lục, ngẫu nhiên cũng sẽ đi Trung Đô một lần, hoặc là, chúng ta cũng sẽ đi thăm Lăng gia..." Nhưng sớm hay muộn thì ta cũng sẽ trở về, đây mới là nhà của ta, nơi mà ta muốn sống."
"Ta sẽ không đi lên Cửu Trọng Thiên Khuyết đâu, trên thực tế, ta cũng chưa từng có ý nghĩ này, ta chỉ muốn cùng Sơ Thần sống hết cuộc đời này trong yên lặng. Không còn mong muốn gì nữa."
"Ngươi, còn có Đàm Đàm, yên tâm đi xông pha thiên hạ của các ngươi đi. Chỉ hi vọng hai người các ngươi đều nhớ kỹ rằng, sư phó của ngươi có tâm tính siêu nhiên như thế, và các người là đệ tử của ta, cũng đã đủ rồi."
Đây là những gì Mạnh Siêu Nhiên nói.
Khi Sở Dương lấy ra Cửu Trọng đan cùng tiên tửu Tuyết Lệ Hàn đưa cho Mạnh Siêu Nhiên, thì Mạnh Siêu Nhiên kiên quyết từ chối.
"Ta từ chối không phải vì khách sáo, lại càng không phải vì tiết kiệm cho ngươi: mà ta thật sự không cần nữa rồi, thật sự không cần nữa. Bây giờ ta gia tăng tu vi, còn ý nghĩa gì nữa không?"
"Ta hiểu được tấm lòng của ngươi, cũng biết ngươi muốn gì, cho nên nếu như ta cần, thì ta sẽ không chối từ, bởi vì ngươi hiếu kính ta, vốn là đều nên làm. Nhưng mà hôm nay ta thật sự không cần."
"Ta chỉ muốn trải qua cuộc đời yên lặng, nên khi còn sống, ta sẽ sống một cách cao hứng dễ dàng tự nhiên, thời điểm cần chết, ta sẽ chết: nếu dùng ngoại lực để đạt được thêm tuổi thọ, thì ta không muốn."
"Để cho ta và sư nương của ngươi sống một cách an lành tự nhiên qua hết cả đời này đi."
"Khi ta còn sống, vẫn chưa từng có cái gì nổi danh, ta chỉ hi vọng khi ta chết đi, cũng có thể lặng yên không một tiếng động, con người khi còn sống giống như là lá xanh trên cây, ngay cả loại lá xuân thu cũng không rụng, thì tới một thời điểm nhất định sẽ cũng phải rơi xuống đấy."
"Ta luôn cho rằng đó là một loại cảnh giới rất đẹp. Cho nên ngươi không cần bắt ta phá hủy nó."
"Hàn Vũ yêu rượu: ta muốn uống rượu cùng hắn; nếu ngươi có lòng, thì nhắc người nhà của ngươi, chuẩn bị cho ta nhiều rượu ngon một chút. Như thế, không còn gì hơn!"
"Cho dù ta mặc kệ sinh tử, sống một cách yên lặng, nhưng sự kiêu ngạo trong nội tâm của ta, cũng long trời lở đất."
"Bởi vì ta có hai người đệ tử như vậy."
Mạnh Siêu Nhiên tiêu sái vô cùng, mỗi khi Sở Dương nhớ tới, đều cảm thấy theo không kịp.
Sư phó của mình, chính là một người như vậy, chỉ cần hắn quyết định chuyện gì, vậy thì bất kể như thế nào đều sẽ không thay đổi, ngay cả một chút do dự cũng sẽ không có, không chỉ là người khác, cho dù là đồ đệ thân cận nhất của hắn là Sở Dương, cũng không có cách nào với tính tình này của sư phó mình.
Đối với tương lai của sư phó, Sở Dương chỉ có thể chúc phúc. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Ban đêm.
Tiểu Thiết Dương đã đi ngủ, cho dù là thần đồng, cho dù khác với tiểu hài tử khác như thế nào, thì vẫn sẽ cảm thấy buồn ngủ đấy.
Ở bên trong thư phòng, Sở Dương ngồi đối mặt với phụ mẫu của hắn.
Ngoài dự đoán của hắn, sắc mặt của Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng đều vô cùng bình tĩnh. Thậm chí là sau khi biết được Sở Dương sắp Phá Toái Hư Không, sau này có nhiều khả năng là không thể gặp lại, thì vẫn bình tĩnh như vậy, đối với việc này, Sở Dương có vài phần kinh ngạc.
Việc này có vẻ không quá hợp lý, cũng không phù hợp với tính cách của hai "Lão" này đi?
"Chim ưng con trưởng thành, thì luôn phải rời khỏi ổ đấy." Dương Nhược Lan cười cười dịu dàng, ánh mắt như nước nhìn nhi tử của bản thân: "Chuyện mà vi nương tiếc nuối nhất, là không thể tận mắt nhìn ngươi từ một đứa bé khóc lóc đòi ăn lớn lên, trở thành nam tử hán như bây giờ..."
"Mặc dù là vì đủ loại nguyên nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là do người làm cha mẹ như chúng ta sai sót."
Sở Phi Lăng thở dài, làm dịu đề tài nói: "Từ xưa mẹ nuông chiều thì con hư: nếu như Dương Dương được chúng ta bảo bọc lớn lên, không trải qua nhiều chuyện tình như vậy, thì cũng chưa chắc có thể được như hiện tại, trở thành Cửu Kiếp kiếm chủ chúa tể Cửu Trọng Thiên."
Những lời này đúng là có đạo lý: nhưng đối với Dương Nhược Lan mà nói, thì không thể dùng để bao biện được, mắt liếc ngang nói: "Nói hay quá, nói hay quá nhỉ, nếu thế ngươi cũng sẽ thiếu đi một người anh em kết nghĩa tình đầu ý hợp, ý của ngươi là như thế phải không?"
Sở Phi lăng lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, vô cùng căm giận nhìn chằm chằm thê tử, nói: "Ngươi ngươi ngươi... Rõ ràng ngươi đã chấp nhận không hề nói chuyện này nữa, ngươi, ngươi...."
Dương Nhược Lan liếc xéo nói: "Ta đã chấp nhận, ừ ta thừa nhận, nhưng hiện tại ta không giữ lời hứa đó, ngươi có thể làm như thế nào đây?"
Ta có thể làm như thế nào đây?! Ta có thể làm như thế nào đây? Ta dám làm thế nào...,
Sở Phi Lăng hoàn toàn choáng váng rồi. Tranh cãi với một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này còn là thê tử của bản thân... Đây là chuyện mà nam nhân ngu ngốc cỡ nào mới làm?
Sở Dương thật sự nhịn không được liền cười ra tiếng, không khí trong phòng bớt căng thẳng đôi chút.
"Tiểu tử, yên tâm làm chuyện của ngươi đi, đi trên con đường của ngươi đi." Sở Phi Lăng ho khan một tiếng: "Còn về chúng ta, ngươi không cần phải lo lắng, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Cửu Trọng Thiên hiện giờ, cha ngươi mẹ ngươi có thể coi là cao thủ nhất lưu rồi, tương lai tiến bộ rộng lớn đến mức không tính được, cũng sẽ không bị người khác ức hiếp là được rồi, vui vẻ sống qua ngày cũng là một loại hạnh phúc."